Chương 994: Phong ấn giải trừ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Uy vọng của Đạo Thắng lão tổ lại không phải là bởi vì tu vi tự thân của ông ta, đó là năm đó từ trong biển sâu yêu vực cứng rắn giết ra ngoài. Hơn nữa mấy trăm năm qua nhân yêu hai tộc đại chiến, Đạo Thắng lão tổ vẫn là chủ tâm cốt nhân tộc tu sĩ ngăn cản yêu tộc tiến công, mấy lần trong đại chiến một chọi một, hai vị đại tu sĩ của Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc đều đã từng bại vào tay ông ta.

Đạo Thắng lão tổ khẽ gật đầu với mọi người, rồi sau đó thân hình lần nữa chợt lóe đã biến mất trên mặt biển, chỗ hỏa mạch bị phong ấn ở đáy biển, Thiên Tượng lão tổ nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, thấy trong nước biển xa mấy trượng phía trước đột nhiên khai ích một đạo không gian, Đạo Thắng lão tổ từ trong cất bước ra.

– Thiên Tượng huynh, quý phái lại đoạt được phần đầu, nhưng chớ có khiến cho những đạo hữu khác chờ lâu!

Thiên Tượng lão tổ khẽ mỉm cười, nói:

– Cũng tốt!

Dứt lời, trong tay giương lên, mấy đạo kim quang thoáng qua rồi biến mất, rồi sau đó mới xoay người lại, nói:

– Thời gian một nén nhang, lão phu liền đem hỏa mạch phong ấn khai khai, đồng thời dẫn dắt tới trên núi Thiên Linh.

Nhìn cái hòa mạch này dưới chân của Thiên Tượng lão tổ tinh khiết hơn nữa ẩn chứa uy năng cường đại, cho dù là nhân vật như Đạo Thắng lão tổ như vậy, cũng không miễn trong thanh quang thoáng hiện ra một tia vẻ ghen tỵ, nói:

– Thiên Tượng huynh thật là vận khí tốt a!

Thiên Tượng lão tổ hơi mang theo vẻ đắc ý, nói:

– May mắn thôi, người nào cũng không muốn rằng sau khi sắc quật xong một cái tiểu hình quáng mạch, lại có thể nghiệm đưa tới một cái hòa mạch!

Chỗ núi lửa cao lớn hơn trăm dặm ra, Lục Cầm nhi lo lắng vây quanh lòng vòng quanh đỉnh núi lửa. Một cái ngọc giản đã được nâng cấm trong tay qua một thời gian uống cạn chun trà, khoảng cách hai canh giờ đã càng ngày càng gần, nhưng Lục Bình vẫn không thể từ trong miệng núi lửa đi ra.

Lục Cầm nhi mắt thấy chỗ ngọn núi cao đáy biển này đã đưa lên đến cách mặt biển chỉ có khoảng cách mấy trăm trượng, một khi hòa mạch phong ấn bị giải khai, toàn bộ dãy núi lửa toàn thân bộc phát, đến lúc đó Lục Bình trong miệng núi lửa sợ rằng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không.

Trong lúc Lục Cầm nhi do dự có rơi vào lằn ranh miệng núi lửa nhìn một cái hay không, một tiếng muộn hưởng từ trong nham tương của miệng núi lửa vang lên.

Lục Cầm nhi phản ứng đầu tiên chính là cho rằng núi lửa muốn phún phát rồi, bởi vì thời gian này đã đến ngay cửa hai canh giờ. Lục Cầm nhi đang muốn Ngự sử Tị Thủy Nguyệt Minh Châu thoát đi, nhưng ngay sau đó nàng xem ra nếu thật là như vậy, động tĩnh do núi lửa phun phát cũng không đến nỗi nhỏ như vậy.

Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, Lục Cầm nhi trong lòng vui mừng, lúc xoay người nhìn, đúng dịp thấy Lục Bình cả người trên dưới giống như bị nước nấu vậy từ trong Nạp Xuyên đỉnh đi ra. Mà bản thân của Nạp Xuyên đỉnh lại giống như thôi hỏa vậy, nó đem bốn phía nước biển nóng vang lên xì xì, cho đến khi Lục Bình thu hồi đến trong trữ vật pháp khí vẫn không hạ nhiệt độ xuống được.

– Ca ca đi mau, hai canh giờ đã qua rồi, Thiên Tượng lão tổ đã sớm phát tới ngọc giản đưa tin!

So sánh với Lục Bình có lấy được linh hỏa trong núi lửa hay không, Lục Cầm nhi hiển nhiên để ý hắn có an toàn hay không hơn. Sau khi nàng nhìn thấy Lục Bình cả người trên dưới cũng không xuất hiện thương thế, liền giao cho hắn ngọc giản lúc trước nhận được.

Lục Bình trong lòng cả kinh, cũng không kịp nhớ chân nguyên trong cơ thể bởi vì hao tổn nghiêm trọng trong nham thạch của núi lửa, thẳng thu Lục Cầm nhi vào trong Hoàng Kim ốc, rồi sau đó thân hóa lưu thủy độn tới khu vực hòa mạch bị phong ấn.

Chỗ hỏa mạch do Thiên Tượng lão tổ trấn giữ Thiên Phàm, Thiên Tuyết, Thiên Lô, Thiên Giang, Thiên Cầm, Thiên Thành, sáu vị pháp tướng tu sĩ đứng sau lưng Thiên Tượng lão tổ, cùng hơn mười vị các phái pháp tướng tu sĩ trước người lấy Đạo Thắng lão tổ cầm đầu giằng co.

– Thiên Tượng huynh, canh giờ đã qua, chớ có khiến cho các phái tu sĩ chờ quá lâu!

Đạo Thắng lão tổ trầm mặc chốc lát, rốt cục mở miệng thúc giục.

Thiên Tượng lão tổ hơi khai hai mắt một cái, nói:

– Bản phái còn có một người chưa trở về, Đạo Thắng huynh đợi chút chốc lát!

– Lục Thiên Bình kia đến bây giờ chưa xuất hiện, chẳng lẽ là đã bỏ mạng trong núi lửa rồi sao?

Sau lưng Đạo Thắng lão tổ, Phùng Hư Đạo không nhịn được lên tiếng châm chọc nói.

Lời này vừa ra cũng lập tức chọc giận toàn bộ bảy vị pháp tướng tu sĩ bên này của Chân Linh phái. Khí thể của bảy đạo pháp tướng vỗ đầu che mặt đè xuống trên người Phùng Hư Đạo, cho dù là Đạo Thắng lão tổ trong lúc nhất thời cũng không dám chính diện chống đỡ. Phùng Hư Đạo càng bị khí thế bức bách liên tiếp lui về phía sau khi, thiếu chút nữa liền đặt mông ngồi dưới đất bêu xấu, gương mặt đã kìm nén đến đỏ bừng.

Hai tên tu sĩ đột nhiên xuất hiện ở chỗ sâu đáy biển, hai người đồng thời xuất thủ, cùng Đạo Thắng lão tổ liên thủ rốt cục tạm thời yếu bớt khí thế của Chân Linh phái nhất phương. Phùng Hư Đạo cũng được thời gian lấy lại hơi, đồng thời đem khí thế của tự thân lần nữa nâng lên, ý đồ gia nhập vào trong chiến đoàn.

Hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ mới xuất hiện này lại dám tham dự đến trong Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái xung đột không là người nào khác, một người chính là Thượng Hải tông Đông Dật lão tổ. Mà một người khác là làm tất cả pháp tướng tu sĩ lây làm kinh hãi, lại là Đông Cực lão tổ đã sớm tuyên bố bế quan vượt qua pháp tướng trung kỳ, trở thành đại tu sĩ.

Tuy nhiên lúc này khí tức bốn phía quanh thân Đông Cực lão tổ, mọi người đã nhận ra được ông ta cũng không lên cấp pháp tướng hậu kỳ, như cũ là pháp tướng trung kỳ tu vi, tuy nhiên hiển nhiên cũng đến pháp tướng trung kỳ điên phong. Trước đó ở Bắc Hải tu luyện giới truyền bá lời đồn đãi ông ta sắp thành tựu Bắc Hải vị đại tu sĩ thứ ba cũng không phải không huyệt lại phong.

Đạo Huyền cùng với Lâm Hư Thanh thấy vậy cũng gấp rút gia nhập chiến đoàn. Đạo Thắng lão tổ cùng với Đông Cực lão tổ nhất phương nhất thời đem cục diện dời trở lại. Tuy nhiên bởi vì sự phối hợp của hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết, khiến cho Chân Linh phái nhất phương vẫn có thể cùng hai phái này liên thủ giữ vững thăng bằng.

Chính vào lúc này, không gian môn hộ ở đáy biển lần nữa khai khai, Đông Quách cùng với Đông Hồ hai vị Thương Hải tông tu sĩ cũng chạy tới. Hai vị này một vị pháp tướng trung kỳ, một vị pháp tướng sơ kỳ, sau khi hai người gia nhập chiến đoàn lần nữa thay đổi thế cục, Chân Linh phải hoàn toàn rơi vào hạ phong.

Mắt thấy hóa mạch phong ấn sẽ bị Huyền Linh, Thương Hải hai phái pháp tướng tu sĩ liên thủ xông phá, một tiếng thét dài đột nhiên truyền tới. Thần sắc trên mặt của Chân Linh phái chư vị tu sĩ tất cả đều vui mừng. Một đạo thần niệm sắc bén giống như phi kiếm vậy chém ngang tới, nhưng vừa khéo trong thần niệm này tựa hồ còn ẩn chứa một tia cảm giác nóng rực làm người ta tâm quý.

Đông Quách cùng với Đồng Hồ hai vị lão tổ tất cả đều che đầu quát to một tiếng, mồ hôi trên ót chảy ròng ròng xuống, vội vàng lui về phía sau.