Chương 547: Tàn đồ trung tâm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình tuy rằng thông qua việc Hoàng Ly đảo bị vây công trước đó, nhận thấy trong môn phái đúng là tồn tại một cổ tựa hồ nhắm vào mình, hay hoặc giả là nhắm vào thế lực lão sư sau lưng của mình. Xem ra có người nỗ lực chèn ép Trùng Hoa nhất mạch, cũng thật không ngờ Trùng Hoa nhất mạch tương lai có thể phải đối mặt nguy cơ lại nghiêm trọng như vậy.

Bất quá trong lòng của Lục Bình càng thêm kỳ quái là, nếu nói là trong môn phái người nào đó cùng lão sư không hợp nhau nhất, sợ rằng phải kể là một vị trước mắt này. Vị này trở về môn phái cho dù sẽ tăng cường thực lực rất lớn cho Chân Linh phái, nhưng làm sao không phải là cấp cho lão sư chấp chưởng môn phái của hắn một liều thuốc kềm chế. Là Nhị đại đệ tử kiệt xuất nhất năm đó của Chân Linh phái, hai người này năm đó có ân oán thế nào đều ở trong lớp đệ tử đời ba có thời gian tu luyện khá lâu biết khá rõ. Thiên Cầm lão tổ dĩ nhiên chính là công cụ tốt nhất để ngăn cản và kềm chế lão sư Liễu Thiên Linh của hắn.

Trong lòng của Lục Bình mờ mờ ảo ảo nghĩ đến việc Thiên Cầm lão tổ hôm nay lời nói này tựa hồ là cố ý nói đối với hắn, nghe qua tựa hồ hướng hắn giải thích nói rõ điều gì. Trong lòng của Lục Bình mơ hồ có một ý nghĩ đại khái, nhưng mà hắn cũng chỉ xem đó chỉ là một suy đoán mà thôi.

-Kế tiếp người có tính toán gì không, là cùng ta đi, hay là chính người có kế hoạch gì?

Thiên Cầm lão tổ thấy rõ Lục Bình đang âm thầm suy tư ý tứ của những lời vừa rồi của mình, biết hắn đã đem một phen lời nói của sự thúc ghi tạc trong lòng, mục đích trong lòng cũng đã đạt được, vì vậy liền mở miệng muốn hỏi. Hiện tại về phần Lục Bình
có thể lý giải ý của sư thúc hay không, Thiên Cầm lão tổ cũng không để ở trong lòng, chỉ cần nhớ kỹ, tương lai hắn chung quy sẽ hiểu một phen khổ tâm của mình.

Lục Bình suy nghĩ một chút, từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một tờ chẳng biết vật gì chế thành địa đồ. Tấm bản đồ này chính là một tờ tàn đồ, là Lục Bình trước đây sau khi đánh chết Thuỷ Tinh cung luyện đan đại sư Bành Thế Nguyên, từ trên người của y có được.

Trước đây Liêu gia tu sĩ sau đó cũng tới rồi nỗ lực cướp giết Bành Thế Nguyên, mục đích chính là vì được cái món đồ gì đó. Lục Bình tuy rằng không biết Liêu gia muốn có được cái gì, nhưng sau khi hắn sắp xếp lại một phen các vật hiện trên người của Bình Thế Nguyên, cũng nghĩ chỉ có tờ tàn đồ này là khả nghi nhất. Nhưng mà Lục Bình vẫn không cách nào từ trên tàn đổ này phát hiện đầu mối gì.

Ngay tại lúc Lục Bình cùng Thiên Cầm lão tổ đi tới Tiêu Dao phái, Thiên Nguyệt tông cùng Vũ Văn thế gia giằng co trên đảo nhỏ. Ngay lúc song phương đang vì chuyện sau khi khai quật được bảo vật rồi làm sao phân phối mà tranh chấp thì, đột nhiên kinh ngạc phát hiện Lục Bình cùng đã cùng Thiên Cầm lão tổ một đường đi tới. Vào lúc ấy, tình cảnh dọc đường, bao quát địa thế phân bố của hải đảo không ngờ lại khá hợp với tờ tàn đồ trong tay mà hắn đã nghiên cứu thật lâu này.

Mà sau khi Lục Bình cùng mọi người đến trên đảo đó, địa thế trên đảo cũng làm cho Lục Bình càng thêm xác nhận hòn đảo trong đại hải vực này phân bố đúng là tương đồng cùng các hòn đảo trên mép của tờ tàn đồ.

Thiên Cầm lão tổ thấy rõ Lục Bình từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một tờ địa đồ tàn phá như vậy, trong lòng khẽ động, hỏi:

– Đây chẳng lẽ là địa đồ trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo?

Lục Bình gật đầu nói:

– Đệ tử lúc trước cũng không biết, chỉ là sau khi cùng sư thúc đi tới nơi này, mới phát hiện trên tờ tàn đồ này lại có đánh dấu các loại đảo ở trong Vẫn Lạc Đại Quần đảo này.

Thiên Cầm lão tổ từ trong tay của Lục Bình nhận lấy tàn đồ tra xét một phen, rất nhanh gật đầu, nói:

– Đúng là như vậy, xem ra trong tàn đồ này địa điểm bày ra rất đáng được chú ý.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Sư thúc, người có phát hiện Vũ Văn thế gia từ trên đảo sau khi rời đi, phương hướng vừa khéo đi về phía vị trí trung ương được đánh dấu trong tàn đồ này hay không?

Thiên Cầm lão tổ nghe vậy nhìn kỹ, lông mày nhất thời nhíu lại, nói:

– Đúng là như vậy, bản đồ này có vị trí trung ương bày ra ngoài nhất định là rất có cổ quái. Hơn nữa nghe người mới vừa nói, Bành Thế Nguyên tựa hồ là từ Trung Thổ Lỗ gia trộm ra thế này. Như vậy Thuỷ Tinh cung, Lỗ gia cùng với Vũ Văn thế gia cũng có thể biết được địa vực này, và cũng đã tự thân đến nơi này. Đến lúc đó tam phương hỗn chiến, có thể chúng ta có cơ hội đục nước béo cò rồi.

Lục Bình bị lời nói của Thiên Cầm lão tổ lại càng hoảng sợ, vội hỏi:

– Sư thúc, Tam gia này đều là nhân kiệt xuất chúng trong tu luyện giới. Nếu đúng thật là Tam gia tu sĩ này đều đến nơi này rồi, chỉ riêng Vũ Văn thế gia kia đã có bốn vị pháp tướng lão tổ. Lỗ gia cũng không phải người yếu. Thuỷ Tinh cung sợ rằng thực lực càng mạnh hơn. Nếu Tam gia tranh đoạt quả nhiên là vật hiếm thấy trong thiên địa, chỉ dựa vào hai người chúng ta làm sao có thể đối kháng nhiều tu sĩ như vậy, trái lại chuẩn bị bị người ta vây công trước nữa.

Thiên Cầm lão tổ cười “ha ha” nói:

– Xem ra người ít nhiều còn không bị bảo vật mê hoặc che hai mắt lại. Nhưng chỗ địa đồ này nếu cùng Vẫn Lạc Đại Quần Đảo tương hợp, như vậy tiêu chí chỗ này tất nhiên là một chỗ vô cùng trọng yếu. Nếu như không đi đến nhìn một cái cho đến cuối cùng, xem ra ngay cả ngươi cũng không cam lòng. Chúng ta lần này đi chẳng qua là hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi. Nếu tam phương thật sự không phát sinh đại chiến, động tĩnh sẽ nhỏ thôi, chu vi tất nhiên cất dấu những người xem trộm. Chúng ta ở trong số đó cũng không đưa tới quá nhiều người chú ý, về phần nói cơ hội đục nước béo cò, cũng không phải chỉ có ba nhà đó chiếm tiện nghi.

Lục Bình có chút trợn mắt hốc mồm nhìn Thiên Cầm lão tổ, hắn tự cho là mình lá gan đã không nhỏ, thế nhưng thật không ngờ Thiên Cầm lão tố lòng ham muốn cũng lớn hơn nữa, vì vậy cẩn thận nói rằng:

– Sư thúc, mặc dù như thế, đến lúc đó tu sĩ có can đảm thăm dò tam phương đại chiến tất nhiên đều là pháp tướng lão tổ. Sư thúc mặc dù tu vi tinh xảo, sự điệt ta cũng giúp không được gì, đến lúc đó sư thúc chỉ sợ rơi vào cục diện song quyền nan địch tứ thủ, huống chi đến lúc đó mình thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Sư thúc nên cẩn thận là hơn.

Thiên Cầm lão tổ buồn cười nhìn Lục Bình nói:

– Ngươi có thật không đi không?

Lục Bình sững sờ một chút, lúc này mới cười khan nói:

– Đi dĩ nhiên là đi, chỉ là sư thúc muốn tham dự tranh đoạt có thể không phải là một chuyện sáng suốt.

Thiên Cầm lão tổ hiện vẻ mặt “quả nhiên là như vậy”, nói:

– Đi thì tốt

Hai người dựa theo phương hướng biểu thị trên tàn đồ, hướng về một chỗ sâu ở Vẫn Lạc Đại Quần Đảo phi độn đi.

Sau khi trải qua suốt ba ngày, mặc dù có Thiên Cầm lão tổ vị pháp tướng kỳ tu sĩ dẫn đường này, nhưng song phương vẫn như trước chật vật dị thường.

– Ở chỗ sâu trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo không chỉ khói độc độ dày so với bên ngoài nồng hậu hơn, mà trên đảo còn xuất hiện một bầy độc thú qua lại thường xuyên và cá thể lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, làm cho hai người nếu đi trên không thì sẽ giết không xuể. Ngay cả Thiên Cầm lão tổ pháp tướng kỳ tu vi cũng đối với chân nguyên tổn hao rất đau đầu, nhưng mà điều này cũng càng thêm làm cho Thiên Cầm lão tổ đối với tu vi của Lục Bình có nhận thức sâu hơn.

Thực lực của Lục Bình dĩ nhiên so ra kém Thiên Cầm lão tố xa. Thế nhưng chân nguyên hồn hậu mang tới năng lực tác chiến liên tục duy trì cũng khiến cho Thiên Cầm lão tổ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Bởi vì ở trong mắt Thiên Cầm lão tổ xem ra, mặc dù là đoán đan tám chín tầng tu vi cũng chưa chắc giống như Lục Bình có thể duy trì thời gian liên tục tác chiến dài như vậy mà không lo lắng chân nguyên khô kiệt chút nào.

Chính là bởi vì như vậy, khiến cho Thiên Cầm lão tổ vồn vốn chuẩn bị sẵn cho việc Lục Bình trở thành sự liên lụy của mình mà có thể tiết kiệm số lớn chân nguyên, có thể mang theo Lục Bình nhanh chóng hướng về hiếm địa trong một chỗ sâu ở Vẫn Lạc Đại Quần Đảo tiến bước.

Đương nhiên, hai người lúc hướng về chỗ sâu trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo đi thì, dọc theo đường đi thu hoạch cũng không phải là ít. Hai người đều là luyện đan cao thủ, Thiên Cầm lão tổ càng là nhân vật luyện đan ở cấp bậc tông sư. Vẫn Lạc Đại Quần Đảo càng thâm nhập vào khu trung ương, nguy hiểm tuy rằng càng cao, nhưng bên trong mật độ linh thảo sanh trưởng cũng gia tăng thật lớn. Trong thời gian đi đoạn đường này, hai người chỉ tính ba ngàn năm linh thảo cũng thu thập thông dưới hơn ba trăm cây.

Bên trong hai người thậm chí gặp được hai nơi khói độc tụ tập, đáng tiếc thu hoạch chỉ là một món kỳ vật cùng một món huyền cấp thượng phẩm linh vật.

Lục Bình hướng Thiên Cầm lão tổ yêu cầu Phong chúc tính kỳ vật này giao cho hắn dùng để ngưng luyện hộ thân cương khí, còn linh vật thì bị Thiên Cầm lão tổ thu vào.

Xa xa truyền đến tiếng ù ù buồn bực, phương hướng của thanh âm truyền tới chính là chỗ vị trí trong khu vực ngọn cờ đánh dấu ở trên tàn đồ.

– Xem ra phía trước đã giao thủ rồi!

Thiên Cầm lão tổ sắc mặt có chút ngưng trọng nói.

– Bọn ta vẫn là đã tới chậm!

Lục Bình bởi vì thời gian dài cùng độc thú ẩu đả mà tiêu hao chân nguyên nhiều, nên làm cho sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt. Sau khi nghe xa xa truyền tới tiếng nổ đấu pháp, hắn có chút tiếc nuối.

– Như vậy chẳng phải là càng tốt sao?

Thiên Cầm lão tổ mỉm cười, thân hình nhất thời tiếp tục tăng nhanh độn thuật. Lục Bình bất đắc dĩ, đem một viên đan dược khôi phục chân nguyên tốt nhất nuốt vào trong bụng, sau đó hai tay đều cầm một viên thượng phẩm linh thạch, một đạo ánh sáng hiện lên, thân hình của Lục Bình nhất thời hóa thành nước chảy tán loạn, lúc xuất hiện thì, đã theo phía sau Thiên Cầm lão tổ hơn mười trượng.

Nhìn hai người tiếp tục mở rộng cự ly, Lục Bình mặc dù biết được cái này chủ yếu là do tu vi chênh lệch của hai người, nhưng trong lòng của hắn vẫn còn có chút ai thán: Xem ra chính mình thật sự cần phải tìm kiếm một món phi độn pháp khí rồi! Hiện tại ở hải ngoại tu luyện giới, khuyết điểm Lục Bình thiếu hụt phi độn pháp khí vẫn chưa rõ ràng. Chỉ khi nào Lục Bình đến Trung Thổ, dưới chân không có biển rộng mênh mông vô bờ chống chọi nữa, độn thuật của hắn sẽ giảm bớt đi uy lực rất nhiều.

Tiếng nổ càng ngày càng vang, nghe ra chỗ đại chiến bạo phát tựa hồ cự cách nơi này đã chỉ có vài dặm cự ly. Đúng lúc này, thân hình của Thiên Cầm lão tổ cũng đột nhiên ngừng phi độn.

Lục Bình thật vất vả chạy tới bên cạnh Thiên Cầm lão tổ, trên mặt thậm chí đã hơi thấy mồ hôi.

Thiên Cầm lão tổ nhìn Lục Bình cười nói:

– Chân nguyên của ngươi hồn hậu đã đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong ngày thường cùng người khác tỷ đấu chém giết, sợ là rất ít khi xuất hiện tình huống chân nguyên khô kiệt đúng không?

Thiên Cầm lão tổ không đợi Lục Bình trả lời, nhân tiện nói:

– Ngươi bây giờ trước tiên hồi phục một chút chân nguyên, nhìn xem là có cái gì bất đồng hay không?

Lục Bình nghe vậy đem chân nguyên trong cơ thể dựa theo tu luyện công pháp vận hành một vòng. Quả nhiên phát hiện chân nguyên ở giữa huyết mạch sau mỗi lần vận hành một vòng, lượng chân nguyên gia tăng so với bình thường hồi phục nhanh hơn một chút.

Lục Bình thần sắc vui vẻ, đảo mắt hướng về Thiên Cầm lão tổ nhìn lại, đã thấy Thiên Cầm lão tổ đang vẻ mặt ngang trọng nhìn về phía phương xa.

Lục Bình theo hướng ánh mắt của Thiên Cầm lão tổ nhìn, đã thấy ở vài dặm ngoài giữa bầu trời, từng đạo ánh sáng đã đem mấy dặm bầu trời nơi đó nguyên vốn bị khói độc bao phủ chiếu rọi thành một mảnh màu sắc tái nhợt.

Trong hai mắt của Lục Bình thanh quang lóe ra, tình cảnh vài dặm bên ngoài trong hai mắt nhất thời rõ ràng rất nhiều, lại thấy trong một mảnh màu tái nhợt kia, vô số quang hoa ở trong đó lóe ra. Mỗi một đạo quang hoa lóe ra dựng lên, đều một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mỗi một tiếng vang thật lớn, đều có một loại uy thế di sơn đảo hải đánh thắng tới.

Đây mới là pháp tướng tu sĩ trong lúc đấu pháp, mỗi cái giở tay nhấc chân đó đều lời nói pháp theo, uy năng lớn lao vô cùng!

Thiên Cầm lão tổ thấy trong hai mắt của Lục Bình lóe lên thanh quang, hỏi:

– Ngươi tu luyện loại đồng thuật thần thông ra sao, có thể thấy tình cảnh vài dặm bên ngoài hay không?

Lục Bình tu luyện “Tam Thanh Chân Đồng” bí thuật ở Chân Linh phái cũng không phải là bí mật gì, dĩ nhiên cũng không cần phải giấu diếm Thiên Cầm lão tổ, vì vậy lắc đầu nói:

– Đệ tử tu luyện là “Tam Thanh Chân Đồng. Hiện nay chịu ảnh hưởng của đại chiến, chỉ có thể nhìn đại khái song phương giao chiến, nhưng không cách nào phân biệt rõ mỗi một người tu sĩ.

Thiên Cầm lão tổ có chút kinh ngạc hỏi:

– Đây không phải là thần thông tâm đắc của Huyền Thần sư tỷ sao? Huyền Thần sư tỷ có thể trở thành trận pháp đại sư duy nhất của bản phái, đạo thần thông này uy lực cũng đối với tỷ ấy giúp ích rất nhiều. Thật không ngờ người lại có thể từ trong tay tỷ ấy học được thần thông bí thuật áp đáy rương này, xem ra tỷ ấy đối với ngươi cũng rất coi trọng nha?

Lục Bình biết cái này chủ nếu là bởi vì Hồ Lệ Lệ. Tuy nhiên, hắn dĩ nhiên cũng không giải thích gì, chỉ là cười cười liền không thèm nói gì nữa.