Chương 857: Uy chấn Bắc Hải

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyền Tố chân nhân trong bụng cả kinh, đang định ngăn cản, thì Viên Huyền Chiêm đã cướp xuất thủ trước. Một đạo linh khí đại thủ ấn ngưng tụ trước người, đánh tới Lôi lão lục.

Viên Huyền Chiêm vừa ra tay, hai tên đệ tử của Thiên Thuật lão tổ bên cạnh hắn cũng lần lượt xuất thủ. Huyền Tố chân nhân cùng Huyền Xương chân nhân bất đắc dĩ cũng đành chuẩn bị xuất thủ.

Lôi lão lục thấy người trước mắt thật đúng là muốn ra tay với mình, sát khí trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất.

Lục Bình tuy dặn dò hắn trấn thủ động phủ, nhưng cũng không để cho hắn làm người bị thương. Lôi lão lục xuất hiện ngoài cửa động phủ thật ra thì cũng chỉ là muốn dựa vào đoán đan điên phong tu vi của mình khiến cho người trước mắt biết khó mà lui thôi.

Vạn vạn không ngờ mấy người trước mắt lại có thể không biết trời cao đất rộng như vậy. Mấy đoán đan trung kỳ tiểu tu lại dám ra tay với mình, bộ thật nghĩ rằng mỗi người trong tu luyện giới này đều là Lục Huyền Bình hay sao?

Viên Huyền Chiêm kia đang âm thầm đắc ý, lập tức nghe được sau lưng Huyền Xương chân nhân cùng Huyền Tố chân nhân kinh thanh nói:

– Cẩn thận!

Một đạo gió lạnh vang lên từ bên tai Viên Huyền Chiêm. Viên Huyền Chiêm chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cảm giác được quanh thân căng thẳng, chân nguyên trong huyết mạch đều bị giam cầm.

Viên Huyền Chiêm lập tức hồn bay mất vía, lúc ngẩng đầu lên định nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, thì lại thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó một trận đau đớn kịch liệt truyền tới, tiếp ngay theo đó là cảm giác giống như đằng vẫn giá vũ, sau đó hắn cái gì cũng không biết nữa.

– Thả hắn ra!

Huyền Tố chân nhân đem bản mệnh pháp bảo chỉ thẳng về phía Lôi lão lục, nhìn Viên Huyền Chiêm bị Lôi lão lục bắt giữ, ra thế chỉ một lời không hợp lập tức liều chết tiến công.

Một bên kia, Huyền Xương chân nhân lúc này cũng tiến lên một bước, nói:

– Vị đạo hữu này, ngươi nếu thật là thủ hạ của Lục sư điệt, hiển nhiên phải biết được nếu là người bị người bắt giữ nếu có hề hấn gì, Lục sư điệt sợ là khó giao phó với môn phái rồi!

Hai người mặc dù không thỏa hiệp chút nào, thế nhưng Lôi lão lục mới vừa rồi dưới sự liên thủ đề phòng của hai người lại có thể dễ dàng bắt giữ Viên Huyền Chiêm như thế, bản lãnh bực này đã sớm khiến cho hai người hít một hơi khí lạnh, biết được cho dù hai người mình liên thủ cũng quả quyết không phải là đối thủ của người trước mắt. Chẳng qua là lúc này họ tuyệt đối không thể tự làm yếu đi khí thế của mình, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục dấn tới mà thôi.

Lôi lão lục cười cười ra vẻ vô hại, nói:

– Hai vị chân nhân hãy yên tâm. Tiểu tử này một lòng muốn lôi kéo hai vị xuống nước, tuy nhiên Lôi mỗ cũng không phải người lỗ mãng, nhưng mà hai vị bây giờ cũng nên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút đi chứ?

– Cái gì?

Huyền Tố chân nhân cùng Huyền Xương chân nhân nhìn Lôi lão lục trước mắt đang lạnh nhạt mỉm cười, trong lòng đều nảy lên một đạo dự cảm xấu. Lúc họ ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ đại chiến trên đỉnh đầu hai người đã kết thúc từ lúc nào rồi.

Lại nói Thiên Thuật lão tổ bị Lục Bình dùng Hắc Ngục Độc Hỏa quỷ dị dễ dàng hóa giải thần thông xong, lão không biết tự dưng từ đầu kéo tới sự rúng động lo âu vô lý trong lòng. Chẳng qua là bây giờ cũng không phải là thời điểm cho phép ông ta có ý nghĩ khác, và Lục Bình ở phía đối diện cũng không cho thêm thời gian để ông ta suy tính.

Bằng điểu pháp tướng của Thiên Thuật lão tổ đáp xuống, một đối móng nhọn từ dưới bụng lộ ra, thăng hướng chụp tới trên người Lục Bình.

Thiện Thuật lão tổ không ngờ lại trực tiếp dùng pháp tướng tiến hành công kích, đây cũng là điều hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của Lục Bình.

Pháp tướng thần thông tuy nói uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng cho hiện ra trước người của đối thủ như vậy cũng rất có khả năng sẽ bị địch thủ gây ra thương tích, trừ phi là đến thời khắc khẩn cấp nhất.

Thiên Thuật lão tổ thần thông pháp thuật dĩ nhiên sẽ không chỉ có những thứ này, nhưng hiển nhiên đại uy lực thần thông pháp thuật dùng để đối địch đã liên tiếp bị Lục Bình dễ dàng hóa giải, mà bản thân Thiên Thuật lão tổ lại không thể dò xét ra sâu cạn của người trước mắt, nên nhất thời cũng có chút tay chân luồng cuống, cuối cùng quyết định trực tiếp ngự sử pháp tướng tấn công.

Đây cũng là bởi vì Thiên Thuật lão tổ mới vừa tấn cấp pháp tướng kỳ, đối với thủ đoạn của pháp tướng kỳ chưa nghiên cứu nhiều, và cũng có thể là trước đó ông ta có quá ít kinh nghiệm đối chiến cùng pháp tướng kỳ tu sĩ.

Móng nhọn của bằng điều trực tiếp chọc vào trong Hắc Ngục Độc Hỏa, Hỏa diễm quỷ dị lập tức bao phủ, thiêu đốt móng nhọn màu vàng kim của bằng điểu pháp tướng. Thiện Thuật lão tổ sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên nhận chịu cực đại thống khổ. Bằng điểu pháp tướng cũng phát ra tiếng kêu thảm thê lương, nhưng một đôi móng nhọn thực ra thì chưa bị độc lửa tổn thương, vẫn tiếp tục chộp tới đỉnh đầu của Lục Bình.

Tranh! Tranh!

Hai tiếng sắt thép va chạm vào nhau vang lên. Bằng điểu lần nữa quanh quẩn bay lên không, Thu Thủy Y Nhân kiếm của Lục Bình cũng cuốn vòng lại quay về. Mặc dù Lục Bình có chân nguyên hùng hậu, nhưng vẫn bị hai móng của bằng điều này chấn động lắc lư không ngớt.

Ác phong ào tới trên đỉnh đầu, bằng điểu vẫn tiếp tục quanh quân trên đỉnh đầu Lục Bình, mỏ chim màu vàng kim đột nhiên chọc tới.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên chỉ ngón trỏ ra, hướng mỏ chim mổ tới trên đỉnh đầu vẻ ra liên tiếp chín cái vòng tròn. Từng đạo thủy tuyến màu tím lam hiển hiện ở đỉnh đầu của hắn, ngay sau đó tạo thành một cái lồng, vừa khéo đem cái mỏ thò ra của bằng điều bao phủ hết vào trong đó.

Tay phải của Lục Bình đột nhiên làm một động tác kéo xuống, chín đạo thủy tuyến tạo thành cái lưới bắt khóa chặt lại, trói gọn cái miệng của bằng điều thật chặt.

Khống Thủy quyết trong tay Lục Bình đã được vận sử đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!

Bằng điều bất đắc dĩ, chỉ đành phải hai cánh quạt mạnh, một cơn lốc dâng lên, vỗ đầu che mặt đánh tới Lục Bình, đồng thời từ bốn phía hư không phá vỡ từng khe hở, rồi từng dây cỏ kỳ dị từ bên ngoài cuốn tới, quấn quanh trên người của Lục Bình.

Vô số đạo kiếm quang giống như ngư lân ở bốn phía người Lục Bình chém tới thứ đang hợp thành giống như cái kén đó, dây leo quấn quanh người hắn lập tức bị “Sấm Thủy kiếm quyết” tiêu diệt sạch sẽ.

Một lá cờ màu đen từ trong kiếm kiển đột nhiên nhảy ra, hướng pháp tướng bằng điệu nhẹ nhàng lắc lư. Từng đạo sóng nước ở trên trời tạo thành thác nước to lớn, quấn chặt hai cánh của bằng điểu.

Bằng điểu mặc dù có thể dễ dàng tránh đoạn dây nước quấn quanh người này, nhưng lại có thêm nhiều dây nước quấn lên nhanh hơn, chẳng mấy chốc công phu, bằng điểu pháp tướng rất khó xoay sở giữa không trung.

Vừa lúc này, đột nhiên nghe phía trước Thiên Thuật lão tổ lẩm bẩm cái gì đó. Khi Lục Bình giường mắt nhìn, thấy Thiên Thuật lão tổ đột nhiên nhìn mình, một bàn tay bấm ngón tay hướng lên trời, một tay chỉ Lục Bình, trong miệng quát to:

– Tật!

Vừa dứt lời, một đạo sét đánh kéo tới, thật sự làm cho Lục Bình sợ hết hồn.

Không đợi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, ất mộc linh khí cuồng bạo đã ngưng tụ ở bầu trời trên đỉnh đầu hắn. Một đạo lôi quang màu xanh gầm thét đẹp xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu của Lục Bình.

Ất Mộc Thần Lôi!

Lục Bình hú lên quái dị, không ngờ Thiên Thuật lão lại có thể luyện thành loại thần thông này, thật là làm hắn cảm thấy bất ngờ.

Vũ Văn thế gia tuy nói là dựa vào lối thuật thần thông để hoành hành thiên hạ, nhưng điều này không có nghĩ là những người khác trong tu luyện giới không tự được lối thuật thần thông này.

Chẳng qua là Vũ Văn thế gia bởi vì là đích truyền huyết mạch của Bằng đạo nhân, tất cả lôi thuật thần thông của tu luyện giới trong tay bọn họ đều có thể thi triển ra dễ dàng và đầy đủ. Hơn nữa uy lực của chúng so với tu sĩ bình thường thi triển đều cao hơn một bậc, huống chi bọn họ còn có truyền thừa bí thuật xuất phát từ huyết mạch mà nhiều tu sĩ khác không có. Những thứ này không phải là tu sĩ bình thường có thể so sánh.

Những tu sĩ khác tu luyện lôi thuật thần thông chỉ có thể chọn lựa một loại lôi thuật thần thông có liên quan đến công pháp mà tự thân tu luyện thôi. Hơn nữa có thể tu luyện thành công cũng không dễ, và chỉ cần tu thành công, thì tuy nói không so được với bí thuật đích truyền của Vũ Văn thế gia, nhưng nhưng cũng là thứ vô cùng ghê gớm trong thần thông bí thuật của tu luyện giới, huống chi còn được thi triển từ trong tay của một vị pháp tướng tu sĩ.

Lúc này Lục Bình có muốn tránh cũng không được, một đóa hoa sen trắng từ dưới chân của hắn sinh ra. Từng tầng ánh sáng hòa hợp vây lượn ở bốn phía Lục Bình, trong nhất thời, người ngoài nhìn hắn trông giống như thần tiên vậy.

Lôi quang màu xanh rơi xuống, lập tức phảng phất nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, bốc lên một mảnh sôi trào trong thiên địa. Ánh sáng màu xanh cùng màu trắng đan vào nhau, trong lúc nhất thời giữa thiên địa chỉ còn lại có hai loại sắc thái này.

Thiên Thuật lão tổ thần sắc biến ảo không chừng, thu hồi bằng điểu pháp tướng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh Đào Mộc kiếm. Ông ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không đem nó tế lên, chẳng qua là để cho Đào Mộc kiếm quanh quẩn ở quanh người mình, vững vàng bảo vệ quanh thân, rồi chậm rãi thối lui về phía sau.

Dưới ánh sáng màu trắng xanh lóa mắt, Lục Bình cũng đã sẵn sàng, đứng ở giữa không trung, nhìn ánh sáng đoàn đoàn bao lấy mình bốn phía, một cái hồ lô tản ra ánh sáng bảy sắc treo lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, ánh sáng màu xanh đang bị nó hấp thu từng làn nhè nhẹ vào trong.

Ánh sáng dữ dằn che đậy tất cả thần niệm của mọi người điều tra, duy chỉ có thần niệm của Lục Bình là không bị trở ngại trong ánh sáng này.

Thấy Thiên Thuật lão tổ tế lên Đào Mộc kiếm, cuối cùng vẫn để xuống, chẳng qua là hộ ở quanh người mình. Lục Bình mới vừa rồi vốn định lấy ra hai viên Nguyên Thần châu tản ra ngũ sắc hào quang, rốt cuộc để lại chỗ cũ một viên, thầm nói:

– Cũng được, chẳng qua là làm người mất mặt một lần thật nặng nề, tuy hai viên không thể giết người, nhưng nếu lỡ đả thương người thì lão sư cũng không tiện giao phó cùng những lão tổ khác!

Ánh sáng màu trắng xanh đột nhiên vụt tắt. Nơi xa Thiên Thuật lão tổ thần sắc cả kinh, nhìn thấy ánh sáng màu trắng xanh kia không ngờ lại dung hợp lẫn nhau, rồi sau đó ngưng tụ thành một viên lôi quang cầu khá to.

Phía sau lôi quang cầu, Lục Bình mặt nở nụ cười nhìn Thiên Thuật lão tổ, sau đó hai tay đẩy lôi cầu tới trước người, trong sắc mặt đại biến của Thiên Thuật lão tổ nhanh chóng đánh tới ông ta.

Thiên Thuật lão tổ không thể hiểu ra tại sao sự việc lại trở nên như vậy, Đào Mộc kiếm trước người liên tiếp chấn ra chín mươi chín đạo kiếm quang. Trên mỗi một đóa kiếm quang đều phát ra một tia lôi quang, rồi sau đó vây quanh kiếm quang đan thành nhiều đóa lối quang hoa đào lấp lóe.

Chín mươi chín đóa lôi quang hoa đào hòa vào lẫn nhau, không ngờ lại ở đỉnh đầu của Thiên Thuật lão tố tạo thành một cây lôi quang đào thụ to lớn. Cây đào một trận lay động, vô số cành lá cánh hoa từ trên cây rơi xuống, phảng phất một làn nước rũ, đem Thiên Thuật lão tổ bảo vệ vào bên trong.

Lôi quang cầu cuối cùng lên trên đó, vô số lôi quang chớp lòe lóe lên, liên tiếp hơn bốn mươi chín lôi quang hoa đào bị đánh rớt. Mà hư ảnh của cây đào cũng vì vậy bị phá hủy hết hơn phân nửa.

Không chờ Thiên Thuật lão tổ thở kịp một hơi, một viên châu lóe ra ngũ sắc hào quang đã xông phá hư ảnh mà cây đào che giấu, đánh tới ngực của Thiên Thuật lão tổ.

Thiên Thuật lão tổ không ngờ Lục Bình lại có thể vào lúc phát động lôi thuật thần thông đến uy năng như thế, lại còn có thể điều tập đầy đủ chân nguyên lần nữa ngự sử một món dưỡng linh pháp bảo. Dưới vẻ kinh hãi, ông ta đưa tay kéo hư ảnh của cây đào, Đào Mộc kiếm từ trong cây khô rút ra. Hư ảnh của cây đào bị phá hủy hết hơn phân nửa lập tức biến mất, chỉ còn dư lại hơn mấy chục đóa lôi quang hoa đào từ trên cây chậm rãi rơi xuống.

Hạt châu lóe ra ngũ sắc hào quang làm Thiện Thuật lão tổ chân chính cảm nhận được nguy hiểm. Thiên Thuật lão tố hết sức hội tụ chân nguyên trong cơ thể, bằng điểu pháp tướng lần nữa thành hình ở đỉnh đầu của ông ta.

Đào Mộc kiếm bị Thiên Thuật lão tổ ném tới giữa không trung, vừa khéo dung hợp cùng cái mỏ chim của bằng điều chung một chỗ. Từng đạo lội quang nhất thời từ trong miệng bằng điêu hội tụ, sau đó bắn tới ngũ sắc Nguyên Thần châu.

Đang lúc này, một đạo ánh sáng đột nhiên ở khóe mắt của Thiên Thuật lão tổ chợt lóe rồi tắt, đợi đến lúc Thiên Thuật lão tổ kinh hoàng cảm giác được, thì tia sáng này đã bắn vào trong cơ thể của Thiên Thuật lão tổ.

Thân hình của Thiên Thuật lão tổ đột nhiên cứng đờ, chân nguyên pháp thuật trong cơ thể trong lúc nhất thời đều không thể vận chuyển. Mặc dù chẳng qua là trong phút chốc công phu rồi nó lập tức bị Thiên Thuật lão tổ tránh thoát, nhưng ngũ sắc “Nguyên Thần châu” đã nhân cơ hội này nhất cử đánh nát thanh Đào Mộc kiếm, xông phá bằng điều pháp tướng đang phun ra lôi quang. Trong lúc Thiên Thuật lão tổ khó khăn lắm khôi phục lại như cũ, thì Nguyên Thần châu đã thật thật tại tại đánh vào trên bả vai của Thiên Thuật lão tổ.

– A!

Thiên Thuật lão tổ kêu thảm một tiếng, chân nguyên trong cơ thể một trận rung chuyển, không cách nào duy trì thân hình trôi lơ lửng nữa, từ giữa không trung rơi xuống.

Trong lúc Lôi lão lục nhắc nhở Huyền Tố cùng Huyền Xương hai vị chân nhân ngẩng đầu nhìn lại, đúng dịp thấy Thiên Thuật lão tổ từ giữa không trung kêu thảm thiết rơi xuống.

Hai người nhất thời trợn to hai mắt, mặt mũi đều viết đầy chữ “tuyệt không có khả năng này”!

Từ khi Lục Bình trở về Bắc Hải, từ một khắc bắt đầu xuất hiện ở Thiên Linh sơn, không chỉ là Chân Linh phái tu sĩ, mà cả Bắc Hải tu sĩ cũng không biết có bao nhiêu con mắt mở to tùy thời tùy khắc chú ý về phương hướng của Hoàng Ly đảo. Họ chú ý người có danh tiếng nổi bật khắp trong tu sĩ đời thứ ba của Bắc Hải này có thể từ trong tay trưởng bối của mình cướp lấy quyền chưởng khống Hoàng Ly đảo hay không.

Đó là vì, người chăm chú quan sát vào tràng xung đột này đều rõ ràng rằng, Hoàng Ly đảo nho nhỏ này lại quan hệ đến hướng đi toàn thể của nội bộ Chân Linh phái, thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thế cục phát triển của toàn bộ Bắc Hải.

Là môn phái cao độ tập quyền, hay vẫn duy trì truyền thống của môn phái giữ vững sự thăng bằng quyền lực của môn phái?

Chân Linh phái Liễu Thiên Linh lão tổ trong thần sắc trợn mắt hốc mồm của Bắc Hải các phái, đã bày ra thế cuộc bất bình đẳng đối với một người, đem quyền quyết định đặt lên trên người quan môn đệ tử của mình, còn bản thân nàng thì lại núp ở phía sau màn điều khiển.

Lúc mọi người đang kinh ngạc với quyết định của Liễu Thiên Linh lão tổ, thì tu sĩ có ánh mắt bén nhạy cũng phát hiện cục diện này nhìn thì có vẻ như phía Liễu Thiên Linh lão tổ có khả năng bị bại tăng lên rất nhiều. Nhưng Liễu Thiên Linh lão tổ cho dù là thua, cũng không tổn thất hết mọi thứ đặt cược lên đây. Chẳng lẽ Thiên Thuật lão tổ làm trưởng bối lấn áp vãn bối, ngược lại còn có thể đoán chừng suy nghĩ hay phán đoán của lão sư của Lục Bình hay sao?

Nhưng vạn nhất nếu là đệ tử của Liễu Thiên Linh thắng, thì một vị pháp tướng tu sĩ bị bại bởi đoán đan kỳ tu sĩ, hơn nữa còn bại dưới tay vãn bối của mình, thì Thiên Thuật lão tổ làm gì còn có mặt mũi cùng Liễu Thiên Linh lão tổ đối nghịch nữa. Cho dù ông ta cũng đã bỏ luôn không còn chú ý đến mặt mũi, thì trong Chân Linh phái còn có mấy người nguyện ý đi theo ông ta?

Giữa cái lật tay trở chân, Liễu Thiên Linh lão tổ tương kế tựu kế, đã sớm đứng ở thế bất bại rồi!

Huống chi cuộc chiến hôm nay, mọi người làm sao không biết Liễu Thiên Linh đã cố ý đào một cái bẫy, khiến cho Thiên Thuật lão tổ tự mình buộc lòng phải nhảy xuống? Và làm gì có lão sư không biết khả năng đệ tử của mình như thế nào hay sao?

Chẳng qua là Lục Huyền Bình này cũng quá mức nghịch thiên, thậm chí ngay cả kim đan phẩm cấp còn chưa kịp thành tựu, chỉ dựa vào đoán đan chín tầng tu vi không ngờ lại là có thể lực áp pháp tướng kỳ tu sĩ!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới đều vui vẻ thảo luận về chuyện của Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình cùng Thiên Thuật lão tổ!