Chương 1523: Bàn tay

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vũ Văn Kinh Lôi không biết mình rốt cuộc lúc nào bị con ô quy sau lưng nhằm vào, tóm lại sau khi hắn mới vừa cướp được vật mà mình mưu đồ đã lâu, mới vừa trở ra Vô Tận Sơn liền bị con ô quy tập kích hiển nhiên bỏ mạng.

Nếu không phải Vũ Văn Kinh Lôi vào lúc Vũ Văn thế gia tan biến lấy được một đoàn Lôi Chi Bản Nguyên chạy mất tứ tán do Thất Bảo Lôi Hồ bể tan tành, khiến cho tu vi của hắn vì vậy nhất cử đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ điên phong, khoảng cách Thuần Dương còn sót lại cách một con đường. Bản thân hắn lại tinh thông lôi chi độn thuật, sau khi gia trì luyện hóa một đoàn Lôi Chi Bản Nguyên tốc độ nhanh hơn. Hơn nữa con ô quy sau lưng mặc dù có Thuần Dương tu vi, nhưng trên một đường độn thuật rõ ràng thừa kế bản tính cùng chân của nó, lúc này mới khiến cho Vũ Văn Kinh Lôi trốn thoát vào tối hậu quan đầu.

Chuyện có liên quan Lôi Chi Bản Nguyên, thân là thành viên trọng yếu của Vũ Văn thế gia, Vũ Văn Kinh Lôi đối với lần này dĩ nhiên biết được một hai. Khi hắn lấy được Lôi Chi Bản Nguyên, hắn cũng cùng Vũ Văn Phi Tường ý thức được Vũ Văn thế gia sợ rằng đã gặp đại nạn, nếu không, thủ hộ gia tộc Thất Bảo Lôi Hồ kiên quyết không thể tự đi tán dật Lôi Chi Bản Nguyên. Đây chính là chỉ có lịch đại gia chủ hậu tuyển nhân thời điểm chân chính thừa kế vị trí gia chủ mới có thể chân chính lấy được một giọt bổn nguyên từ trong Thất Bảo Lôi Hồ dùng để thăng cấp phẩm chất lôi hồ của mình luyện chế như vậy, hay hoặc giả là trực tiếp dùng để thăng cấp tu vi.

Đáng tiếc vốn hậu tuyển gia chủ đời kế tiếp của Vũ Văn thế gia là Vũ Văn Phi Tường, Vũ Văn Kinh Lôi tự thân cũng không được phương pháp luyện chế Thất Bảo Lôi Hồ. Đây là nguyên nhân căn bản khiến hắn lần này mạo hiểm tiến vào Vô Tận Sơn Mạch.

Mà không có Thất Bảo Lôi Hồ dùng để kéo dài dựng dục một giọt Lôi Chi Bản Nguyên này, Vũ Văn Kinh Lôi chỉ đành phải dùng nó để thăng cấp tu vi. Nhưng hắn cũng biết sử dụng như vậy thật ra lãng phí rất lớn diệu dụng của một giọt bổn nguyên tinh hoa này. Hắn có thể luyện hóa tinh hoa cho mình dùng thực ra chưa đủ một phần mười của một giọt bổn nguyên tinh hoa này, còn lại toàn bộ lãng phí hết rồi. Mặc dù tu vi của hắn cũng vì vậy đề thăng tới pháp tướng hậu kỳ điên phong.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, trong lòng chỉ có càng hận Vũ Văn Phi Tường hơn. Nếu không phải Vũ Văn Phi Tường từ trong tay hắn đoạt đi vị trí người thừa kế gia chủ, hắn làm sao có thể không chiếm được phương pháp luyện chế Thất Bảo Lôi Hồ!

Nếu trong tay mình cũng luyện thành một cái lôi hồ, hắn hoàn toàn có thể đem bổn nguyên tinh hoa dựng dưỡng trong lôi hồ, sau khi lên cấp Thuần Dương mới sử dụng. Như vậy chí ít cũng có thể luyện hóa bốn năm phần mười của một giọt bổn nguyên tinh hoa này, nhất cử đem tu vi tự thân đẩy lên tới Thuần Dương điên phong.

Hơn nữa lúc gia chủ luyện hóa bổn nguyên tinh hoa thường thường sẽ đắn đo mấy tên thân tín bế quan với hắn. Gia chủ không cách nào luyện hóa sau khi bổn nguyên tinh hoa tán dật đi ra thành thân tín đoạt được, cũng khiến cho những người này thực lực tiến nhanh. Do thủ đoạn trở thành gia chủ lung lạc lòng người, đây cũng là nguyên nhân căn bản Vũ Văn thế gia lịch đại Thuần Dương tu sĩ đều có thể giữ vững thực lực cực mạnh hơn nữa gia tộc hướng tâm lực cực mạnh.

Mặc dù tu vi của Vũ Văn Kinh Lôi đề thăng tới đại tu sĩ điên phong, lôi độn bí thuật của bản thân càng thêm đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, nhưng Vũ Văn Kinh Lôi vẫn bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng dưới Thuần Dương Phách Quy đánh lén.

Chẳng qua là lúc này hắn chỉ có thể đè nén xuống thương thế trong cơ thể mà chạy trối chết, bởi vì con ô quy kia dù sao cũng là Thuần Dương tu sĩ. Tốc độ đuổi hắn chậm đó cũng tương đối mà nói, một khi thương thế của Vũ Văn Kinh Lôi ảnh hưởng đến tốc độ bỏ chạy của hắn, theo sát mà đến tất nhiên là một kích phải chết của ô quy Thuần Dương sau lưng.

Vũ Văn Kinh Lôi biết được tình huống của mình bây giờ càng lúc càng không ổn, thương thế bên trong cơ thể bởi vì hắn mạnh mẽ bỏ chạy mà từ từ trở nên ác liệt, thậm chí đã bắt đầu cắn trả chân nguyên của hắn vận hành.

– Ha ha, Vũ Văn Kinh Lôi, hãy để lại thứ mà người cướp được ở Vô Tận Sơn đây, lão phu lập tức tha mạng cho ngươi!

Hạng Quy Điền ngay từ đầu mặc dù khiếp sợ với độn thuật của Vũ Văn Kinh Lôi, hối tiếc trước đó đánh lén không ngờ lại không thể nhất cử đánh chết người này. Nhưng lúc này ông ta làm gì còn không nhìn ra Vũ Văn Kinh Lôi đã hậu lực không đủ, nếu không phải ông ta tâm có điều cố kỵ, đã sớm xuất thủ cướp đoạt vật trong tay Vũ Văn Kinh Lôi.

– Hắc hắc, lão ô quy ngươi lừa gạt quỷ đâu!

Vũ Văn Kinh Lôi đối với lần này cười nhạt, nói:

– Vật này liên quan bao lớn với Phách Quy nhất tộc ngươi chẳng lẽ không biết? Tha ta một mạng sao? Sợ không phải được đồ lập tức muốn giết người diệt khẩu chứ! Ta ngược lại đề nghị các hạ không nên đuổi theo quá gấp, để tránh tại hạ dưới tình thế cấp bách không cẩn thận làm hư đồ trong tay, lão ô quy nhà người coi như gà bay đập trứng!

Trong thần sắc của Hạng Quy Điền hơi có chút ảo não, nói:

– Vũ Văn Kinh Lôi ngươi phải rõ ràng. Vũ Văn thế gia ngươi hôm nay là công địch của tu luyện giới, giống như con chuột chạy qua đường. Vật kiện trong tay ngươi lão phu mặc dù hiếm, cũng chưa chắc nhất định phải lấy được, chọc giận lão phu, chỉ cần một tiếng kêu lên, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ chạy tới vây đuổi chận đường ngươi. Ngươi cho rằng đến lúc đó ngươi còn có thể chạy thoát hay sao?

Vũ Văn Kinh Lôi há miệng muốn nói gì đó, nhưng trong cơ thể đột nhiên một cổ nghịch lưu vụt đi lên. Vũ Văn Kinh Lôi thầm nói một tiếng hỏng rồi. Đây là thương thế bên trong cơ thể không còn cách nào đè nén. Cái ý niệm này vẫn chưa nhanh chóng mất đi trong đầu óc, một cổ nghịch lưu đã vọt ra từ trong miệng của hắn, hóa thành một cỗ máu đen phun ra ngoài.

Hạng Quy Điền chờ chính là thời điểm này. Ông ta nắm chặt vô cùng chính xác phân tấc tự mình ra tay. Mặc dù ngay từ đầu bởi vì khinh thường mà bị tiểu tử này trốn thoát từ trong tay mình, nhưng sau một kích đánh trúng Vũ Văn Kinh Lôi, Hạng Quy Điền điều chỉnh tâm thái rất nhanh sau đó đoán được trình độ Vũ Văn Kinh Lôi bị thương.

Ông ta trong truy đuổi cố ý dẫn Vũ Văn Kinh Lôi nói chuyện, thật ra thì chính là thủ đoạn trong tối dẫn động thương thế bị đè nén trong cơ thể Vũ Văn Kinh Lôi. Đây này cũng coi là một loại thần thông bí thuật của Phách Quy nhất tộc, từ trước đến giờ cực ít dùng đến nên có ít người biết. Vũ Văn Kinh Lôi trong lúc vô tình lập tức trúng sự tính toán của ông ta.

Phách Quy nhất tộc dù kém về độn thuật, nhưng vị Hạng Quy Điền là một vị Thuần Dương tu sĩ, cho dù độn thuật kém đi nữa, dưới tình huống này làm sao lại để cho Vũ Văn Kinh Lôi lần nữa chạy mất từ trong tay mình.

Một bóng ma che đậy đỉnh đầu Vũ Văn Kinh Lôi, lúc ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cái chân khổng lồ như ngọn núi từ trên trời giáng xuống.

Vũ Văn Kinh Lôi đưa tay lau mạnh trên lồng ngực của mình, lần này nhổ ra một hớp máu đỏ tươi, duy nhất bất đồng là trong máu tươi toát ra điện quang màu vàng tím. Khi điện quang từ máu tươi hắn phún ra hóa thành một đoàn quang cầu, thân hình của Vũ Văn Kinh Lôi đã xuất hiện ngoài mấy chục dặm.

– Hừ, chạy đi đâu!

Hạng Quy Điền rống to giống như tiếng sấm cuồn cuộn từ chân trời lao thẳng tới. Một đạo thanh ba kỳ dị thấu thẳng vào trong cơ thể Vũ Văn Kinh Lôi. Buồng tim nhảy lên nhất thời rối loạn, huyết mạch thậm chí bắt đầu nghịch lưu. Chân nguyên chẳng những tiếp tế không đủ, lúc này thậm chí có nguy hiểm như tẩu hỏa nhập ma vậy.

– Nhất định phải kiên trì, nơi này là rừng cây bên ngoài Vô Tận Sơn, chỉ cần đến chỗ đó sẽ có chuyển cơ. Vũ Văn Kinh Lôi ta làm sao có thể chết ở chỗ này. Ta còn muốn đánh vỡ số mệnh của Vũ Văn thế gia, thành tựu lôi bằng Chân Linh!

Vũ Văn Kinh Lôi dứt khoát không hề đè nén thương thế tự thân nữa, chỉ đem chân nguyên còn sống che ở buồng tim. Mặc cho bộ phận trong cơ thể bị huyết mạch quấy nhiễu bắt đầu trở nên ác liệt, rồi sau đó tập trung toàn bộ chân nguyên trong cơ thể hóa thành một đạo lôi quang lần nữa bay vọt về phía trước.

Khoảnh khắc hắn rời đi, chân trời mây đen cuồn cuộn, một hình dáng như con cự quy to lớn cơ hồ che đậy nửa bên bầu trời nằm trên mây đen, phảng phất tùy thời sẽ nhảy xuống, trực tiếp dùng thân thể cao lớn nghiền ép hết thảy đối thủ vậy.

Vũ Văn Kinh Lôi cử động tự tàn như vậy hiển nhiên có chút ngoài ý liệu của Hạng Quy Điền. Nhưng thứ trên người Vũ Văn Kinh Lôi cũng là thứ rất có chỗ dùng với Phách Quy nhất tộc. Nó chính là vật mà Phách Quy nhất tộc đương kim Chân Linh lão tổ bí mật thông truyền Phách Quy nhất tộc tất cả Thuần Dương tu sĩ nhất định phải mưu đoạt, nếu không Hạng Quy Điền cũng không đuổi theo trối chết như vậy.

Bản thể của Hạng Quy Điền tới lui tuần tra hoạt động trong mây, thân thể cao lớn lần nữa thoát ra ngoài mấy chục dặm. Thân hình lảo đảo muốn ngã của Vũ Văn Kinh Lôi lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Hạng Quy Điền.

Lần này, tiểu tử kia thật đã đến nỏ hết đà rồi. Một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ có thể kiên trì đến hiện tại, không hổ là một trong tu sĩ đời thứ ba ưu tú nhất của toàn bộ tu luyện giới ban đầu. Tiểu tử này có thể thoát được thời gian dài như vậy dưới sự đuổi giết lão phu, thực lực như thế này sợ rằng cũng gần bằng với sự tồn tại của hai vị kiếm tiên ban đầu.

– Tiểu tử, lần này người còn có thể trốn nơi nào!

Hạng Quy Điền chấn động vân hải dưới người, cấp tốc lao đi xuống phía Vũ Văn Kinh Lôi. Lúc này ông ta sợ nhất là Vũ Văn Kinh Lôi thấy chạy trốn vô vọng, sẽ hủy đi bảo vật trong tay.

Nhưng khi đó Vũ Văn Kinh Lôi đột nhiên quay đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị với Hạng Quy Điền.

Hạng Quy Điền bản năng nhận ra được không tốt, nhưng lúc này ông ta cũng không tin tưởng Vũ Văn Kinh Lôi còn có thể có những thủ đoạn lật ngược tình thế khác. Vân khí vô biên giữa không trung hóa thành nhiều loại vũ khí pháp bảo, đập tới trên người của Vũ Văn Kinh Lôi.

Vũ Văn Kinh Lôi quỳ một chân trên đất, tay phải vỗ mạnh rơi mặt trên đất. Lôi quang màu vàng tím lấy bàn tay của hắn làm trung tâm hướng chung quanh dọc theo người xuất ra từng đạo một lôi quang quanh co. Hạng Quy Điển người giữa không trung xem ra cũng tạo thành một tòa lôi quang trận thật lớn.

Đây không phải đơn thuần lấy thần thông bày trận, mà là nơi này sớm đã mai phục một tòa trận cơ!

Hạng Quy Điền không ngờ Vũ Văn Kinh Lôi có thể lưu lại hậu thủ như thế này ở một chỗ đất hoang phế như vậy, trong lòng khó tránh khỏi bất ngờ cùng giật mình. Nhưng lúc này ông ta như tên đã lắp vào cung không phát không được.

Mắt thấy Vũ Văn Kinh Lôi sắp bị vân hải nuốt mất, chỉ thấy mặt đất chợt vùi lấp xuống phía dưới. Một đoàn hắc vụ nồng đậm phun trào ra từ lòng đất vùi lấp. Một đạo vực sâu lòng đất sâu không thấy đáy xuất hiện chỗ mà Vũ Văn Kinh Lôi đứng yên trước đó. Từng tiếng rống giận sợ hãi truyền tới từ chỗ sâu của vực sâu.

Động ma la! Vốn tới nơi này là một tòa động ma la!

Hạng Quy Điền lấy làm kinh hãi, nhất thời hiểu hậu thủ của Vũ Văn Kinh Lôi rốt cuộc là cái gì đó. Không đợi ông ta lần nữa tìm được Vũ Văn Kinh Lôi, trong vực sâu lòng đất đã liên tiếp vọt ra một con Thiên Ma cùng bốn con A Tu La, ngoài ra còn có mấy con Ngọc Ma La, Huyết Ma La cùng bộ phận ma la lớn nhỏ đồng loạt tiến lên phía Hạng Quy Điền.

Bên ngoài mấy chục trượng, Vũ Văn Kinh Lôi giống như ác quỷ. Nhưng hắn nhìn lúc này Hạng Quy Điền đang bị hơn trăm con ma la xá mệnh vây công cũng cười một tiếng “hắc hắc”, trong tay ba đạo lưu quang lập lòe, cố nén thân thể cơ hồ sẽ phải bôn hội muốn rời khỏi nơi đây.

Ngay vào lúc hắn xoay người, một đạo hắc ảnh đột nhiên thoáng qua trước mắt hắn.

Vũ Văn Kinh Lôi thầm nói một tiếng không tốt, đột nhiên cảm thấy cổ tay phải truyền tới một trận cảm giác lạnh như bằng thấu xương. Lúc hắn quay đầu nhìn, thấy một cái bàn tay nắm ba đạo lưu quang bay lượn giữa không trung, bị một đạo bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không chưởng khống. Ba đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất, mà bàn tay đó lại đập tới trên mặt của Vũ Văn Kinh Lôi.

– Không!

Vũ Văn Kinh Lôi phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, bất chấp tay phải bị chém đứt cùng với thân thể sớm đã bất kham trọng phụ, một tiếng kinh lôi nổ vang dưới chân, muốn truy kích mạnh hơn đạo thân ảnh kia.

Ngay lúc hắn mới vừa nắm trong tay bàn tay phải của mình đập tới hắn, một đạo bóng người màu đen trước đó không biết sao lại xuất hiện sau lưng Vũ Văn Kinh Lôi. Một thanh dao găm lặng yên không tiếng động vào trong hậu tâm của Vũ Văn Kinh Lôi.

Vũ Văn Kinh Lôi hết sức muốn thiên quay đầu nhìn một chút rốt cuộc là ai đánh chết mình, nhưng đột nhiên cảm giác được sau lưng buông lỏng. Người nọ sớm đã lần nữa biến mất.

Vũ Văn Kinh Lôi té xuống đất, sinh cơ trong ánh mắt dần dần mẫn diệt, nhưng chưa hề biết được mình rốt cuộc bỏ mạng trong tay người nào