Chương 788: Gặp lại huyết mạch

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quái giao xoay người một cái, hướng về vật trong bạch vụ phía dưới gào thét một tiếng, rồi đâm đầu vào trong đó. Bạch vụ nhất thời xoay vần xáo động, chỉ có điều Lục Bình cũng không biết trạng huống trong đó phát sinh thế nào, thần niệm lúc gặp phải bạch vụ liền bị ngăn cách bên ngoài, chỉ có thể thông qua thi triển “Thanh Giao Nháo Hải Quyết” mà có chút cảm ứng mà thôi.

Trong này rốt cuộc là vật gì?

Lục Bình không dám chậm trễ chút nào, chỉ nhìn đối phương dễ dàng phá đi một nửa đòn “Khống Thủy quyết” của hắn như vậy, Lục Bình biết thực lực của đối thủ thậm chí còn trên cả Cần Tuyết lão tổ pháp tướng tu sĩ đã từng bỏ mạng trong tay của hắn.

Bạch vụ sôi trào. Ánh mắt của Lục Bình tràn tới, động tác nhất thời hơi chậm lại. Một cái vảy kim quang lòe lòe thoáng qua trước mắt Lục Bình, ngay sau đó lại bị sương mù sôi trào bao phủ, tựa hồ là vật núp trong bạch vụ đang cùng thanh giao được Lục Bình cho gọi ra trong quá trình chiến đấu không cẩn thận lộ ra chân tướng vậy.

Lục Bình ngay sau đó điểm khởi song phi kiếm, Thu Thủy Y Nhân kiểm phi đăng ở hai bên hắn, mũi kiếm xa xa chỉ về phía bạch vụ đang cuồng cuộn đó.

Lúc này Lục Bình đã nhận ra được thanh giao mà mình phóng vào trong bạch vụ đang cùng vật núp ở trong đó đại chiến đang rơi xuống thế hạ phong.

Lục Bình búng ngón tay một cái. Một luồng lưu thủy kéo dài về phía trước, rồi sau đó biến thành một thanh trường kiếm nhỏ dài. Trường Lưu kiếm bay lên thật cao, đối diện song phi kiếm, mũi kiếm cũng chỉ hướng về phía bạch vụ.

Trong bạch vụ truyền tới tiếng gầm dài tiết lộ ra ý tứ hưng phấn vô cùng. Lục Bình có thể nhận ra được thanh giao lúc này đã đến lúc nỏ hết đà, bị vật núp trong bạch vụ phá phôi đã sớm tràn đầy vết thương.

Nếu không phải nó là Lục Bình dùng thần thông pháp thuật cho gọi ra, thương thế như thế này đã sớm cách cái chết không xa.

Lục Bình chỉ một cái về phía hư không ở một bên kia. Không khí nơi đó tựa hồ lóe lên một tia màu xanh da trời, nhưng lúc nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không có.

Bốn thanh phi kiếm chia ra bố trí ở bốn phía của thạch phủ. Mũi kiếm từ xa chỉ vào bạch vụ. Vừa lúc đó, trong bạch vụ đột nhiên truyền ra tiếng tan vỡ, trong bạch vụ tuôn ra một đám nước mưa, tích tích lịch lịch rơi xuống thạch phủ phía dưới cửa động.

Lục Bình hai tay liên tục bấm pháp quyết, ngay sau đó đột nhiên hợp lại, miệng quát:

– Sát!

Bốn thanh phi kiếm ở bốn phía bạch vụ chợt sáng lòe. Vô số đạo kiếm ảnh từ trên bốn thanh phi kiếm này tách ra, chỉ chốc lát thời gian, toàn bộ trong thạch phủ đều bị kiấm ảnh của phi kiếm tràn ngập, chỉ còn lại vị trí một mảnh không gian phía dưới bạch vụ. Tất cả kiếm ảnh đều đưa mũi chỉ hướng về bạch vụ, kiếm quang sâm sâm hàn khí, từ từ bay lên trong thạch phủ, tùy thời đều sẽ chuyển hóa thành sát cơ.

Vật tồn tại ẩn giấu trong bạch vụ tựa hồ cũng phát giác bốn đạo phi kiếm của Lục Bình triển hiện ra sát ý vô cùng. Bạch vụ vốn cuồng loạn quây quần lúc này tựa hồ cũng bình tĩnh lại, tựa hồ đang suy tư hay hoặc là do dự cái gì đó.

Lúc này, Lục Bình đột nhiên cảm giác được trên bả vai trầm xuống. Linh Lung đã ngồi ở phía trên, nhìn bạch vụ nơi xa một chút, Linh Lung đưa tay đến trước miệng há mồm phun ra một viên bảo thạch đỏ như màu máu, đưa tới trước mặt Lục Bình, nói:

– Nhạ, đây là vật thời điểm mới vừa rồi luyện hóa con thằn lằn quái kia lưu lại được!

Bảo thạch chỉ to hơn móng tay cái một chút, nhưng mà Lục Bình vừa liếc mắt nhìn viên bảo thạch đỏ như màu máu này, liền nhận ra nó có chất liệu y hệt với viên huyết thạch khi xưa Lục Bình có được ở trong Vẫn Lạc mật địa.

Lục Bình trong lòng hơi mừng, đang muốn đưa tay nhận lấy bảo thạch, đột nhiên nghe được trong bạch vụ phát ra một tiếng gầm gừ tức giận. Nguyên vốn bạch vụ đang cùng kiếm trận của Lục Bình giằng co, đột nhiên quay sang phóng tới Lục Bình, bạch vụ lúc trước cuốn thành một đoàn, nhất thời kéo thành một vân điều dài ngoằng.

Một cái móng vuốt màu vàng kim từ chỗ sâu trong bạch vụ đột nhiên chộp tới huyết sắc bảo thạch trong tay của Lục Bình. Lục Bình còn từ trong quá trình bạch vụ chấn động lộ ra nửa cái trảo đây vẫy đó đoán được vật tồn tại trong bạch vụ tựa hồ có thân thể là giống rắn vậy.

Là bởi vì một viên huyết thạch này sao?

Lục Bình trong lòng thoáng qua một ý niệm, trong miệng quát to:

– Tới hay lắm! Một tay pháp quyết dẫn ra, miệng quát lớn:

– Tụ!

Bốn thanh phi kiếm từ bốn phương liên hợp lại tạo thành một kiếm võng thật lớn, vô số kiếm ảnh lui tới xuyên qua xuyên lại trong đó, giống như một cái cối xay thịt thật to vậy. Mặc cho thực lực của người cao cường như thế nào, dưới kiếm trận này, cũng sẽ bận lo đối phó công kích không chỗ nào là không có này, cuối cùng chân nguyên hao hết chỉ có một đường vẫn lạc.

“Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết”, kiếm thuật thần thông mà Lục Bình cho đến bây giờ quen thuộc nhất, tinh nghiên ngày giờ dài nhất, uy lực mạnh nhất nhưng lại chưa đạt tới tầng cao nhất!

Cho dù Lục Bình trải qua vài lần cơ duyên xảo hợp, khiến cho bản thân “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” đã cụ bị khả năng đề cao lên làm vô thượng kiếm thuật thần thông. Nhưng Lục Bình vẫn có thể cảm giác được, “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” cao thâm vượt xa cái mà “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” có thể so sánh. Cho dù là kiếm thuật thần thông cao nhất của Doanh Thiên phái truyền thừa lâu ngày, “Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết”, sau khi thành tựu vô thượng thần thông cũng chưa chắc sánh cùng được với “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết”.

“Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” nạp vạn kiếm về làm một, ở trong mắt Lục Bình kiếm quyết này luyện đến chỗ cực sâu thì chỉ có năm chữ có thể khái quát, đó chính là “một kiếm phá vạn pháp”!

Lục Bình lúc ngay từ đầu vì theo đuổi uy lực của kiếm thuật thần thông, mặc dù đã sớm đem “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” luyện đến tầng mức đại thân thông, nhưng dù sao cũng chỉ đi đường vòng, bộ kiếm thuật thần thông này có uy năng từ đoán đan sơ kỳ đến đoán đan hậu kỳ ở trong tay Lục Bình không tăng lên nhiều nữa, chẳng qua là theo Lục Bình tu vi tăng cường mà có sự tăng trưởng thôi.

Cho đến sau khi Lục Bình giúp Thiên Tượng lão tổ vượt qua lần kiếp số thứ hai, Lục Bình lúc này mới ý thức ra được vấn đề trong việc tu luyện kiếm thuật của mình, nên lại tốn thêm mấy chục năm, mới biết bây giờ mới coi như là đem những sai lầm ở “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” dần dần cải chính lại.

Lục Bình tu vi mới vừa tấn thăng, chính là thời điểm đang muốn tìm một đối thủ nghiệm chứng một phen thực lực tự thân, thấy vật tồn tại trong bạch vụ không ngờ lại có thể dễ dàng phá hỏng đại thần thông pháp thuật “Khống Thủy quyết” của mình như thế, hiển nhiên là hăng hái muốn đại chiến một trận.

Vật tồn tại trong bạch vụ tựa hồ cũng có thể nhận ra được uy năng của đạo kiếm thuật thân thông này của Lục Bình. Vận điều nhỏ dài lắc mình vẫy đuôi, từng cố lực lượng huyền ảo phát tán ra bốn phía, toàn bộ vẹt ra kiếm ảnh xuyên qua khắp mọi nơi, chặn lại kiếm thuật thần thông của Lục Bình.

Nhưng làm gì có thể dễ dàng như vậy!

Lục Bình hai tay vòng một cái, trầm giọng quát lên:

– Chuyển!

Nguyên vốn kiếm ảnh xuyên qua xuyên lại khắp mọi nơi không biết từ lúc nào đã sắp hàng thành một hình trạng quỷ dị, theo một tiếng quát to của Lục Bình, vô số đạo kiếm ảnh phảng phất được quân đội huấn luyện như cánh tay chỉ điểm vậy, xếp theo đội hình chỉnh tề lấy bạch vụ làm trung tâm bắt đầu chậm rãi xoay tròn.

Theo kiếm ảnh xoay tròn, kiếm trận khổng lồ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại. Vô số đạo kiếm ảnh phát động công kích về phía vật tồn tại trong bạch vụ đều đánh một kích rồi trở lui, khiến cho bạch vụ bận đối phó liên tục, thủy chung không cách nào thoát khỏi
kiếm trận giảo sát. Trong bạch vụ truyền tới từng trận gào thét tức giận, nhưng thủy chung không thể làm gì Lục Bình.

Sắc mặt của Lục Bình cũng biến thành càng lúc càng ngưng trọng, có thể cảm giác được kiếm thuật thần thông của mình có thể tạo thành sự đau đớn to lớn cho vật tồn tại trong bạch vụ. Nhưng Lục Bình lại thủy chung không cách nào từ mặt ngoài của bạch vụ nhìn ra được rốt cuộc mình có tạo thành tổn thương cho nó hay không.

– Ngươi hãy chế trụ linh tính của nó, sau đó ta tới suy yếu nó!

Linh Lung ngồi trên vai Lục Bình đột nhiên mở miệng nói.

Lục Bình ngớ người ra, hôi:

– Ngươi sao? Ngươi không phải nói vật này đã thành linh tính, dùng hóa linh thần thông khó làm suy yếu nó hay sao?

Linh Lung ra một bộ biểu lộ bây giờ không cách nào nói rõ cùng người, bảo:

– Bản cô nương bộ không thể phán đoán sai lầm hay sao?

Lục Bình ra vẻ bó tay không còn gì để nói, trong tai lại nghe Linh Lung bảo:

– Vật này mặc dù đã hình thành linh tính, nhưng nó cũng giống như bốn loại linh khí cự thú lúc trước vậy, lúc bay đầu đều trải qua thần thông pháp thuật thôi sanh, không phải là thứ tự nhiên trưởng thành.

Cho nên linh tính này nếu mà có, thì chỉ là bởi vì ban đầu thi triển thần thông thôi sanh những thứ linh mạch này, người nào đó đã dùng thủ đoạn đại thần thông vô cùng nghịch thiên, cho nên mới khiến cho vật này dưới tình huống linh tính thấp như vậy không ngờ lại có thể giá ngự thần thông pháp thuật lợi hại như thế. Đây thật là điều bất khả tư nghị!

Lục Bình đối với vật tồn tại trong bạch vụ sớm đã có một ít suy đoán hoang đường, nhưng hắn lại không nói thêm cái gì, chỉ là dựa theo lời của Linh Lung, ở trên trời ngưng tụ một đóa đám mây màu vàng, rồi sau đó giọt mưa màu vàng tích tích lịch lịch rơi vào trong bạch vụ.

“Hành Vân Bố Vũ quyết”, mà thứ Lục Bình dùng để môi giới nhằm thi triển đạo thần thông này chính là Vạn Độc Tương!

Giống như nói lúc trước, cái thứ tồn tại trong bạch vụ bởi vì Lục Bình dùng “Hải Bạt Bách Xuyên kiếm quyết” phát ra những tiếng ngâm dài ẩn chứa sự tức giận vô hạn, thì lần này vào thời điểm giọt mưa màu vàng rơi vào trong đó, liền truyền tới những tiếng thét gào sợ hãi.

Linh Lung ngồi ở đầu vai Lục Bình, hai chân dung đưa tới lui đắc ý nói:

– Ngươi xem, ta nói có đúng không! Chẳng qua là Vạn Độc Tương này của ngươi tựa hồ dùng cũng không đúng cách làm!

Mẫn diệt linh tính thủ đoạn tốt nhất dĩ nhiên là dùng thần niệm công kích!

Thừa dịp vật tồn tại trong bạch vụ bị Lục Bình sử dụng “Hành Vân Bố vũ quyết” đánh cho một trận, thần niệm mà sau khi Lục Bình lên cấp đoán đan chín tầng càng nhận được sự mạnh mẽ hơn đã lấy cái thế thái sơn áp đỉnh tiến hành đè ép bạch vụ, nhất cử phá vỡ tác dụng ngăn cách của bạch vụ đối với thần niệm.

Trong bạch vụ đột nhiên truyền tới tiếng gào thét tuyệt vọng, sắc mặt của Lục Bình nhất thời thay đổi.

Linh Lung đã sớm súc thế chờ đợi, thấy Lục Bình sắc mặt đại biến, cũng không kịp hỏi thăm nguyên nhân, hai tay một vòng ôm một cái, tửu đỉnh to lớn nhất thời bị cô nàng ôm vào trong ngực, rồi sau đó miệng của tửu đỉnh hạ xuống phía dưới nhằm ngay phương hướng chỗ bạch vụ, hóa linh thần thông nhất thời phát động.

Vật tồn tại trong bạch vụ kịch liệt giãy giụa, nhưng vô số kiếm ảnh hình thành nên tuyền qua cực lớn đã vững vàng trói buộc nó ở tại chỗ, khiến nó không thể động đậy. Vật tồn tại trong bạch vụ sau khi bị thần niệm của Lục Bình xâm nhập, tựa hồ cũng biến thành càng lúc càng yếu ớt, dưới hóa linh thần thông của Linh Lung chiếu xuống, chỉ đành phải phát ra tiếng hồ càng ngày càng tuyệt vọng và càng lúc càng yếu đi.

Đại cục đã định, Lục Bình thở phào thật dài nhẹ nhõm, sắc mặt biến ảo lúc trước vẫn mang theo một tia sắc thái khó hiểu.

– Thế nào, thấy được cái gì? Vật kia rốt cuộc là vật gì, che che giấu giấu khiến cho người ta không nằm được hư thật.

– Cũng không có gì, có lẽ ban đầu người đem đại thần thông chế tạo ra vật này cũng không rõ lắm hình tượng của nó, hoặc là chỉ biết một lần nửa trảo gì đó rồi tự nhiên tưởng tượng đi ra.

– Ngươi nói là có ý gì, cái gì không rõ lắm, ngươi dùng thần niệm xâm nhập trong bạch vụ, bên trong rốt cuộc là cái gì?

Lục Bình xoay người nhìn Linh Lung đầy vẻ tò mò đó nghiêm mặt nói:

– Ngươi không nên biết thì tốt hơn!

Thần niệm công kích hung hiểm lớn và cố kỵ cũng nhiều, cho dù là kẻ giống như Lục Bình trong cùng cấp tu sĩ thuộc về dạng vô cùng đặc biệt, thần niệm tu vi cao như vậy cũng không dám dưới tình huống đối thủ thanh tĩnh đem thần niệm tự thân xâm nhập trong cơ thể của đối thủ, vì làm như vậy đơn giản chính là hành động tự tìm cái chết.

Nếu nói thần niệm công kích bất quá chính là dưới tình huống đối thủ cũng vừa khéo đem thần niệm tản mát ra trong cơ thể, hơn nữa không có phòng bị gì, mới có thể tạo thành tổn thương đối với đối thủ. Một khi đối thủ có đề phòng, khả năng thần niệm công kích đưa đến hiệu quả nhiều nhất bất quá chỉ là một trận đau nhói trong đầu óc mà thôi.

Lục Bình trước đó không dám đem thần niệm tự thân xâm nhập vào trong bạch vụ, sợ chính là vật tồn tại trong bạch vụ thừa dịp phản kích, khiến cho Lục Bình ăn trộm gà không thành ngược lại mất một nắm thóc.

Sau khi nghe lời của Linh Lung, biết được đối phương dưới tình huống linh tính mới vừa thức tỉnh tất nhiên cũng không có bao nhiêu thủ đoạn chống cự thần niệm của hắn vốn mạnh mẽ hơn, Lục Bình lúc này mới chọn lựa các biện pháp đối phó. Tuy nhiên vì
để cẩn thận, hắn vẫn dùng đặc tính hủ thực của Vạn Độc Tương tạm thời dẫn ra lực chú ý của vật tồn tại trong bạch vụ.

– Không nói thì đừng nói, bộ hay lắm sao?

Linh Lung tức giận đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngoắt đi một cái, tửu đỉnh bị nàng ôm vào trong ngực nhất thời gia tăng lực độ hóa giải đối với bạch vụ. Nàng muốn hóa giải bạch vụ, đến lúc đó đồ vật giấu bên trong dĩ nhiên là sẽ lộ ra rồi.

Tuy nhiên nàng lại là đối với Lục Bình đầy vẻ nghi ngờ, chỉ đành phải đưa mắt lặng lẽ liếc về phía hắn, lại thấy gương mặt của hắn ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ gì.

Linh Lung một lòng muốn rút sạch hết linh khí biến thành bạch vụ để nhìn một chút xem vật tồn tại núp trong đó ra sao. Nhưng Linh Lung cuối cùng buộc phải thất vọng, vì trừ thỉnh thoảng từ trong bạch vụ hiển lộ ra lân trảo màu vàng, cho đến khi bạch vụ sắp bị hấp thu hầu như không còn gì, Linh Lung vẫn không nhìn thấy bất kỳ vật gì từ trong đó nữa.