Chương 267: Rắc Rối Phức Tạp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tại cửa Càn Nguyên đại điện trên giữa sườn núi Càn Nguyên, một vị thanh niên hai bên có một nam một nữ đứng. Hai người này chính là Tam gia đảo Trương gia Trương Thắng Càn, Trương Thắng Khôn huynh muội. Ba người đang đứng ở chỗ cao trong xuống chân núi các phương thế lực leo lên giống như những con kiến bò khắp nơi. Chuyện của Lục Bình cùng Lạc Giang Thụy, ba người tự nhiên cũng nhìn ở trong mắt.

– Tán tu chính là tán tu, bất quá là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi, cho dù là có thể luyện chế mấy viên bán bộ đoán đan kỳ đan dược, tự cho là có thể tiểu ngạo Bắc Minh rồi, nhưng không biết so sánh với thuật luyện đan của Diệp sư huynh, với bọn ta những thứ này bất quá là chuyện nực cười ở Bắc Minh mà thôi.

– Trương sư muội, cũng không thể nói như vậy, chớ quên, Bắc Minh chúng ta lúc ban đầu chính là từ tán tu phát triển. Tôn chỉ của Bắc Minh chính là muốn đoàn kết tán tu Bắc Minh trong phạm vi để tự vệ, các thế lực lớn cũng bất quá là Bắc Minh để khống chế phạm vi thế lực của Bắc Minh mới phát triển thể thôi. Tu sĩ ở Càn Nguyên sơn này đại đa số còn là tán tu, đặc biệt là mấy vị lão tổ. Lời này nếu là truyền tới tai bọn họ, cho dù là có Trương Vô Đoạn sư bá tương hộ, Trương gia ngươi cũng sẽ bị Bắc Minh trách và làm có. Thậm chí còn liên lụy tới địa vị của Trương Vô Đoạn sự bá ở Càn Nguyên sơn.

Trương Thắng Khôn bị vị sư huynh ở trung gian này nói cho mặt đỏ tới mang tai. Trương Thằng Càn bên cạnh vội vàng nói sang chuyện khác:

– Diệp sư huynh, như huynh thấy, hai người này có “Ước Hẹn Đập Lò”, ai nắm chắc phần thắng hơn?

– Điều này cũng khó nói, mặc dù Lạc Giang Thụy kia bởi vì tu luyện công pháp có liên quan đến thuật luyện đan, dưới tình huống tự thân không cách nào lên cấp đoán đan kỳ mà không cách nào trở thành luyện đan đại sư. Nhưng lão luyện chế thành tựu bán bộ đoán đan kỳ đan dược ngay cả lão sư cũng cực kỳ bội phục. Lý gia đan sư cũng có chút lỗ mãng, bất quá xem ra có vẻ không sợ hãi quyết định tham gia “Ước Hẹn Đập Lò”, xem ra trong tay có thủ đoạn áp đáy dương cũng không chừng.

Hai huynh muội Trương gia nghe lời nói đầu của Diệp sư huynh, sắc mặt đầu tiên là vui mừng, đợi đến Diệp sư huynh nói câu kế tiếp, huynh muội hai người nhìn nhau, lại có chút nghi thần nghi quỷ.

Diệp sư huynh phảng phất biết hai người đang suy nghĩ gì, vì vậy nói:

– Trong Tam gia Các ngươi Lý gia yếu nhất, chính là trong đan hội này có thắng đi nữa, ngoại trừ giữ được địa vị trung bình thế lực của mình, bất quá cũng từ trong linh quáng mạch hàng năm phần thêm được mười vạn linh thạch. Cái này có cái gì mà gấp. Có Trương sự bá trông coi, Trương gia người còn đem mười vạn linh thạch này để bụng sao? Chân chính nên chú ý chính là Vương gia!

– Vương gia sao?

Trương Thắng Khôn có chút nghi ngờ, nói:

– Vương gia bây giờ tự thân còn khó bảo toàn mới đúng, bọn họ bây giờ cũng không được Bắc Minh dung, lại đắc tội Thủy Tinh cung, xem ra là người trong không phải người ngoài cũng không phải, còn làm được chuyện gì?

-Cho nên, Vương gia càng cần phải dựa đầu vào một phương thế lực để củng cố vị trí của mình. Hơn nữa theo ta được biết, lần này luyện đan sư đại diện cho Vương gia mà tới thật ra không phải là người yếu.

Trương Thắng Càn một mực cau mày, lúc này đột nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ lại là Thủy Tinh cung?

– Không thể nào!

Trương gia huynh muội hiếm thấy xuất hiện sự phân kỳ, Trương Thắng Khôn lắc đầu nói:

– Không nói Vương gia trước đã đắc tội Thủy Tinh cung, coi như Vương gia mặt dày cầu xin lần nữa, Thủy Tinh cung có thân phận bực nào, sao lại đem Vương gia nhìn ở trong mắt?

Trương Thắng Càn thở dài một cái, nói:

-Muội muội, sau chuyện đó Vương Nhất Sơn có bị trục xuất khỏi Thủy Tinh cung không?

Trương Thắng Khôn ngẩn ra, nói:

– Đúng vậy, chẳng lẽ đây là một tuồng kịch mà Vương gia cùng Thủy Tinh cung diễn để Bắc Minh xem, hay hoặc giả là Thủy Tinh cung thông qua Vương Nhất Sơn muốn ám hiệu cái gì?

Bất quá ngay sau đó nàng lại lắc đầu nói:

– Cũng không đúng, lần này Thủy Tinh cung tới quan lễ, cũng phải ra một vị luyện đan sư đại diện Thủy Tinh cung tham dự lần đạn hội thịnh điển này.

Nếu là như vậy, thì như thế nào lại trợ giúp Vương gia?

Trung Kiếm Diệp sư huynh lúc này mới chậm rãi nói:

– Hai vị đan sư, Thủy Tinh cung mang đến hai vị đan sư, trong đó một vị ẩn danh mà tới, nghe nói trong Vẫn Lạc bí cảnh, Thủy Tinh cung luyện đan đại sư Côn Sơn chân nhân cũng muốn tới quan lễ. Vậy mà một người đệ tử thân truyền nhất mực ở bên cạnh lão cũng không thấy tới.

Trương gia huynh muội sắc mặt rốt cục trở nên nghiêm túc, sau một lúc lâu, muội muội Trương Thắng Khôn tính nóng hơn một chút, hỏi:

– Diệp sư huynh là môn hạ của Tần sư thúc, chắc được chân truyền của Tần chân nhân, chống lại đệ tử của Côn Sơn chân nhân kia, xem ra phần thắng không nhỏ.

Diệp sư huynh nghe vậy nghiêm mặt nói:

– Ta tuy tự nhận là không yếu hơn đệ tử của Côn Sơn chân nhân, nhưng nếu nói muốn thắng được, cũng bất quá năm mươi năm mươi, So qua mới biết. Nhưng điều ta lo lắng cũng không phải là các gia thế lực so bỉ như thế nào, mà là luyện đan sư của các đại môn phái từ bên ngoài lần này đến Bắc Minh quan lễ lãnh giáo.

Trương Thắng Càn sửng sốt, nói:

-Ngoài Bắc Minh, chẳng lẽ lần đạn hội này sẽ có đan sư của các đại môn phái Đông hải phái tới quan lễ trao đổi? Chẳng lẽ họ là đệ tử thần truyền do các phái trọng điểm bồi dưỡng?

Diệp sư huynh ngưng trọng nói:

-Không tệ, trừ Thủy Tinh cung ra, Tử Phù các, Phong Lôi đảo, Liệt Thiên Kiếm ba phái này cùng Bắc Minh đặt tên Đông hải ngũ đại phái đều sẽ phái môn hạ tinh anh đan sư tới giao lưu. Lần đan hội này khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, sợ rằng các phái đều là người bất thiện mà tới.

Trương Thắng Khôn có chút e dè, nói:

– Vậy… Diệp sư huynh có nắm chắc thắng được những luyện đan sự của đại phái này không?

Diệp sư huynh cười khổ nói:

– Ta tuy tự nhận là si mê với luyện đan, nhưng tự hỏi so sánh thuật luyện đan cùng Chu Sầm sư huynh, còn kém rất xa.

Trương Thắng Càn vui vẻ hỏi:

– Chu Sấm sư huynh? Chính là vị được phá cách bái ở luyện đan tông sư Hồng Diệp lão tổ môn hạ vị Chu Sấm sư huynh kia?

Chỉ thấy Diệp sư huynh ánh mắt rất là phức tạp gật đầu một cái, đáp:

– Dưới mắt tình huống như thế, Bắc Minh ta cũng chỉ có phái ra Chu Sấm sư huynh mới có thể cùng các đại phái luyện đan sư ở Đông Hải ganh đua cao thấp.

Trương Thắng Càn hai tay vỗ một cái, reo lên:

– Thật tốt quá, sớm nghe nói về Chu Sấm sư huynh chính là luyện đan kỳ tài của Bắc Minh ta, có huynh ấy ra tay, nhất định là không còn lo gì nữa.

Càn Nguyên đại điện ở sườn núi của Càn Nguyên sơn. Tòa đại điện này kiến tạo cực kỳ rộng rãi, rộng đến nỗi Bắc Minh các thế lực lớn nhỏ tổng cộng một trăm hai mươi sáu nhà đều không thể ngồi đầy chỗ hoằng đại điện này.

Lục Bình theo Lý Mậu Lâm tìm một chỗ ngồi xuống ở chính giữa đại điện. Lục Bình đối với nghị luận của mọi người bỏ ngoài tai coi như bịt tai không nghe thấy, một bộ dạng vinh nhục đều không sợ.

Bất quá thần niệm của Lục Bình một khắc cũng không buông lỏng, lúc nào cũng chú ý luyện đan sư của các thế lực lớn trong đại điện. Đây là Lục Bình lần đầu tiên thấy nhiều luyện đan sư tụ tập chung một chỗ như vậy. Tuy nói bởi vì quy định của đại hội, đan sư tham dự lần luyện đan giác trục này phải là ở dưới đoán đan kỳ, nhưng ai có thể bảo đảm bên trong không có ngọa hổ tàng long.

Lúc này Lục Bình đang quan sát người khác, người khác cũng đang quan sát hắn. “Ước Hẹn Đập Lò” được xưng là quyết đấu của đan sư. Đối với người ở bên ngoài xem ra, bất luận thuật luyện đan của Lục Bình cao thấp ra sao, chỉ một ước định này đủ để chọc cho nhiều người nhìn chăm chú.

Lục Bình tự nhiên cũng đối với luyện đan sư của Trương Vương hai nhà có khá nhiều chú ý. Ngồi kế bên đoán đan kỳ chân nhân của Trương gia là một vị tu sĩ trẻ tuổi quần áo mộc mạc, chính là Diệp sư huynh. Hai huynh muội Trương gia đang ngồi xếp bằng ở sau hai người.

Thấy ánh mắt Lục Bình quét tới, Diệp sư huynh dường như phát giác, hướng ánh mắt nhìn trả sang Lục Bình. Hai người khẽ gật đầu mỉm cười ra ý chào hỏi.

Khi ánh mắt Lục Bình chuyển qua hướng Vương gia, hắn cũng không khỏi ngẩn người, luyện đan sư này hắn rất quen thuộc.