Chương 1129: Lâm nguy phá trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù Văn tiên sinh là một trận pháp sư cấp bậc tông sư, thực lực trong pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng coi là không tệ. Chỉ tiếc lão ta gặp phải Lục Bình toàn lực xuất thủ muốn dùng khoái đao chém loạn ma, cùng với đạo bản mệnh nguyên thần đại trận cho tới hôm nay Lục Bình còn chưa hiểu hết hoàn toàn sự lợi hại của nó, cho nên khi Văn tiên sinh bị hắn dùng bản mệnh nguyên thần đại trận vây chặt, cái số mạng vẫn lạc của lão ta trên căn bản không thể thay đổi nữa rồi.

Sau khi đánh chết Văn tiên sinh, Lục Bình thu lại bản mệnh nguyên thần đại trận, thấy Đặng Minh đang lo lắng đi tới đạo trận pháp thứ ba bị Lục Bình đánh vỡ. Hơn nữa Đặng Minh còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đạo trận pháp thứ năm phía sau lưng bị Thất Sắc Phá Cấm Phù hoàn toàn dụng hóa đi, đạo trận pháp thứ tư bị Phá Cấm Phù và Lục Bình liên thủ kích hủy cùng với đạo trận pháp thứ ba bị bản mệnh nguyên thần đại trận nhất cử phá hủy.

– Tiền bối, chúng ta có phiền toái rồi!

Lục Bình theo Đặng Minh chi, phát hiện đạo trận pháp thứ hai sau lưng đã bị biến thành màu đỏ tươi. Còn bốn phía trận pháp bị Lục Bình đánh vỡ, cùng trận pháp tầng thứ ba, tư, năm lận cận cũng đã bị dính vào một tầng màu đỏ.

– Chúng ta bây giờ còn có thể đột xuất đi ra không?

Đặng Minh cười khổ đáp:

– Không ra được, trận pháp nơi đây liên tục bị hủy hết ba, hiển nhiên đã bị trận pháp sư môn tiềm tu bên trong Không Minh di trận phát giác. Không Minh di trận nguyên vốn chính là một thế hệ hoàn chỉnh, coi như hôm nay chỉ còn lại có tàn trận, thế nhưng các trận pháp sư thành tựu tinh thâm vẫn có thể ở chỗ cực xa ảnh hưởng đến bốn phía quanh chúng ta, giống như vị trận pháp sư mới vừa rồi bị tiền bối đánh chết vậy. Người ta chẳng qua là ở phía sau một tòa trận pháp, nhưng có thể đồng thời khống chế mấy đạo trận pháp chung quanh đồng thời công kích tới tiền bối.

– Nói như vậy những trận pháp trước mắt đều đã bị sửa đổi, phá không được rồi đúng không?

– Cái đó cũng không phải, chẳng qua quá trình nhất định sẽ rất gian nan. Bây giờ chúng ta cần chính là thời gian, mà những trận pháp sư chạy tới hiển nhiên cũng như thế, bọn họ muốn cản chúng ta.

– Có bao nhiêu trận pháp sư?

Đặng Minh nhìn qua đạo trận pháp thứ hai, thấy có màu sắc giống như máu tươi, thở dài, đáp:

– Rất nhiều, tiền bối hủy ba tòa trận pháp, hơn nữa cơ hồ đều là sự hủy hư không thể khôi phục, điều này đã phạm vào lỗi tất cả mọi người nổi giận rồi.

Sắc mặt của Lục Bình thay đổi. Hắn đã được lãnh giáo sự kinh khủng của trận pháp bên trong Không Minh di trận. Nếu không phải hắn có Thất Sắc Phá Cấm Phù nơi tay, chỗ đạo trận pháp thứ năm hắn chỉ sợ cũng chạy không khỏi sự tính toán của Văn tiên sinh.

– Tiền bối, bây giờ biện pháp duy nhất chính là nhanh chóng chạy trốn. Không phải trốn ra phía bên ngoài, mà là ấn giấu trong di trận, ẩn giấu thân phận của chúng ta đã phá hư trận pháp, như vậy có lẽ còn có thể tránh thoát một kiếp nạn này.

Lục Bình hướng trận pháp sau lưng cùng với hai bên bắt đầu rộng khắp màu đỏ, hít một hơi thật sâu, nói:

– Ngươi nói không sai, chúng ta đi tới bên trong đạo trận pháp thứ sáu xem sao?

Lục Bình bước nhanh vào trong, Đặng Minh sau lưng sửng sốt, lập tức đuổi theo nói:

– Tiền bối, trên người ngài xem ra còn có Phá Cấm Phù chứ? Vãn bối nghĩ chúng ta chi bằng thừa dịp trận pháp hai bên chưa toàn bộ hiện lên thành màu đỏ, chúng ta chạy đi từ trong trận pháp lân cận với đạo trận pháp thứ tư.

Lục Bình cũng không trả lời:

– Không Minh di trận diện tích ngàn dặm, bọn họ có thể dễ dàng nhận ra được trận pháp bị hủy hư ở nơi đâu, lúc này chẳng lẽ cũng không nhận ra được chúng ta sẽ chạy trốn sao?

Đặng Minh sửng sờ một chút, nói:

– Nhưng…

– Nhưng đạo trận pháp thứ sáu thì lại khác, trận pháp càng vào sâu ở trong những trận pháp sư khác muốn đột phá sẽ có độ khó lại càng lớn, muốn giám thị bọn ta càng lúc càng khó khăn hơn. Trận pháp tông sư muốn trong thời gian ngắn thao túng trận pháp nội tầng thông thạo sẽ cực kỳ khó khăn. Đây cũng là duyên cớ trước đó vị trận pháp sư tập kích chúng ta xuất thủ tại địa điểm giữa hai tầng trận pháp thứ tư, thứ năm. Lúc này người đã có da thú trận đồ nơi tay, ta sẽ cho ngươi một tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù dùng để làm suy yếu trận pháp. Chúng ta đã có linh tài khí cụ phá trận, chỉ cần chúng ta khai mở đạo trận pháp thứ sáu, sẽ có đủ thời gian thắng lợi.

– Linh tài khí cụ phá trận, từ đầu có?

Lục Bình đem một túi trữ vật đại tràn đầy ném tới trong tay của hắn, nói:

– Trận pháp tông sư vừa mới chết đó, chút đồ khí cụ bày trận này là lão ta để lại.

Lúc trước trong trữ vật pháp khí của di hài, Đặng Minh đã thu hoạch không ít khí cụ bày trận. Tuy nhiên tu sĩ ấy hiển nhiên trước đó đã bị tiêu hao không ít, mặc dù trong số đó có mấy món khí cụ cực kỳ khó được, làm Đặng Minh vô cùng vui mừng, nhưng vẫn không thể bổ túc một nhóm khí cụ có tính cơ sở được sử dụng với số lượng rất lớn.

Văn tiên sinh thì không như vậy. Lão ta mới vừa tiến vào Không Minh di trận không lâu, khí cụ bày trận trên người phần lớn vẫn chưa sử dụng. Hơn nữa lão ta xuất thân Vũ Văn thế gia, tuy không phải đích truyền, nhưng cũng là hệ chính, trước khi tiến vào Không Minh di trận hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ. Khí cụ bày trận dĩ nhiên là phong phú đến mức làm Đặng Minh trợn mắt hốc mồm.

Trên trăm món khí cụ bày trận dựa theo dạng thức trên da thú trận đồ phân bố trưng bày xuống. Một đạo hỏa quang đột nhiên ngưng tụ bắn ra trên một chỗ trận pháp, phương hướng công kích chính là Đặng Minh đang đem cái bàn toán nhỏ màu vàng vùi đầu khổ sở suy nghĩ cái gì đó.

Một đạo kiếm quang ngang trời vụt tới, đánh cho đoàn hỏa cầu này thành hỏa tinh bay đầy trời.

Trong lòng Lục Bình trầm xuống: không ngờ lại nhanh chóng có người tìm tới như vậy!

Sau khi một đoàn ánh lửa bị Lục Bình một kiếm chém vỡ, lại có mấy hỏa cầu nổ bắn ra từ trên chỗ trận pháp. Lần này đối tượng không phải Đặng Minh, mà là trên khí cụ bày trận trong phạm vi diện tích hai mươi trượng ở bốn phía vốn được Đặng Minh bố trí.

Nhưng không chờ tới lúc những hóa cầu này rơi vào trên khí cụ bày trận, mấy đạo quang hoa sớm đã thoáng qua, những hóa cầu lần nữa bị đánh nát giữa không trung.

Lục Bình lưu loát dứt khoát đánh nát hỏa cầu do trận pháp kích phát như vậy, hiển nhiên làm tu sĩ thao túng trận pháp sinh ra cố kỵ. Mà Lục Bình cũng từ chỗ người nọ hai lần xuất thủ có thể thấy người nọ thành tựu trên trận pháp cũng không coi là quá mạnh mẽ. Ít nhất không thể nào so được với Văn tiên sinh là loại người thành tựu cao về trận pháp có thể tùy ý thao túng trận pháp đến mức cơ hồ áp chế Lục Bình.

Chính vào lúc này, Đặng Minh sau lưng đột nhiên kêu lên:

– Không xong rồi!

Trong lòng Lục Bình cả kinh, hỏi:

– Thế nào?

Đặng Minh chỉ đạo trận pháp thứ sáu, đáp:

– Có người đã phát hiện ý đồ của chúng ta, đã thông qua trận pháp truyền đạo tới ngăn cản vãn bối phá trận rồi.

Khi Lục Bình nhìn, trên hộ bích của đạo trận pháp thứ sáu lúc này đã dính vào một tầng quang hoa màu đỏ nhàn nhạt, hơn nữa theo thời gian kéo dài tựa hồ vẫn đang chậm rãi trở nên nồng đặc.

– Trận pháp bố trí ra sao?

– Dựa theo như lời trên tấm bản đồ da thú thì đã gần xong rồi, chẳng qua bây giờ xem ra sợ là phải có nhiều biến số hơn!

Đặng Minh vừa dứt lời, hai nơi một bên khác của trận pháp tầng thứ năm cũng đồng thời bị khởi động, cộng thêm cả đạo trận pháp lúc trước bắt đầu liên thủ giáp công.

Lúc này để kích thích hai nơi trận pháp, trận pháp sư có thành tựu hiển nhiên trên vị trước đó. Chẳng những trận pháp này ngưng tụ pháp thuật hung mãnh hơn, hơn nữa các loại pháp thuật liên hoàn xuất ra, độ hàm tiếp cực kỳ dày đặc, căn bản không phải là vị trận pháp sư trước đó có thể so sánh.

Lục Bình không biết phía sau hai đạo trận pháp mới khai mở kia có mấy vị trận pháp sư, nhưng bây giờ tình cảnh của hai người càng lúc càng trở nên ác liệt hơn, không còn nghi ngờ gì nữa.

May có Đặng Minh nhắc nhở, khi hai người bắt tay bố trí phá giải đạo trận pháp thứ sáu, Lục Bình đã “dù không mưa những vẫn chuẩn bị dù”, dùng ”Man Thiên Quá Hải” quyết ẩn giấu dung mạo của hai người. Bây giờ họ cũng không sợ bị người khác nhớ dung mạo ngày sau đuổi giết.

Lục Bình một song phi kiếm thi triển ”’Sấm Thủy Kiếm Quyết”, phía sau hai người tạo thành một đạo kiếm quang chi tường đầy rẫy, tất cả công kích đều bị hóa giải.

Lục Bình dường như vẫn hiềm không đủ, đưa tay từ bên trái đột nhiên lôi kéo sang bên phải. Một đạo hào quang như bức tường nước tức thì bị kéo ra, từng đóa tường vẫn bắt đầu tràn ngập ra phía ngoài, thậm chí lộ ra “Sấm Thủy Kiểm Quyết” tạo thành một mặt sương mù chi tường. Tất cả công kích thậm chí ngay cả sương mù đều không thể công phá thì đã bị hóa giải, cho dù có công phá sương mù trở ngại, nhưng cũng đều trở thành đá chìm đáy biển, mà tình cảnh người khác phía sau sương mù thì không thể nào biết được.

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, nói:

– Ngươi phải nhanh một chút rồi!

Đặng Minh nói:

– Không Minh di trận tầng thứ sáu đã xem như là khu vực nội bộ, cho dù trận pháp tông sư đứng đầu nhất tu luyện giới có phương pháp phá trận thì điều kiện tiên quyết trước khi phá giải cũng phải hao phí không ít thời gian. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trận pháp sư một khi phá giải hai đạo trận pháp thứ sáu, thứ bảy là đã có thể được gọi là trận pháp tông sư rồi. Vì vậy những trận pháp sư này nhiều nhất cũng chính là chạy tới cho trận pháp tầng thứ năm, muốn trực tiếp chạy đến trước mặt chúng ta đi đánh lén bọn ta, đó cơ hồ là điều không thể.

Lục Bình nhìn thấy Đặng Minh vừa nói, vừa bố trí xong trận pháp khí cụ và cho chúng liên thông, cuối cùng hội tụ đến trên trận bàn trong tay, rồi sau đó tỏ vẻ đau xót giống như bị cắt thịt vậy, đem một khối cực phẩm linh thạch lấy được từ một cỗ di hài trước đó do do dự dự khảm vào trong trận bàn.

Lục Bình để trong mắt hết thảy, khẽ mỉm cười, nói:

– Bây giờ phía sau chúng ta đã có sáu đạo trận pháp bị kích hoạt. Nếu ngươi không nhanh một chút, ta sợ là chỗ này sắp không ngăn được.

Đặng Minh lúc này mới thức tỉnh bản thân, sở dĩ không trở ngại chút nào bố trí xong trận pháp phá trận như vậy, hoàn toàn là bởi vì Lục Bình ở bên ngoài đã gánh hết thảy các yếu tố quấy rầy.

Lúc này, đạo trận pháp thứ sáu trước mắt hai người cũng đã bị dính vào một tầng màu hồng nhàn nhạt. Đặng Minh không dám có chút chần chờ nữa, nói:

– Chính là bây giờ, tiền bối kính xin giúp vãn bối một cánh tay!

Lục Bình không nói hai lời, một tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù trong tay đã vỗ vào trên trận pháp hộ bích. Tầng ánh sáng màu hồng dùng để tăng cường trận pháp phòng ngự dưới ngũ quang sắc mang quét ngang nhất thời tan rã, ngay sau đó đạo trận pháp thứ sáu tự thân cũng bắt đầu trở nên hỗn độn.

Đặng Minh nhân cơ hội kích thích trận pháp đã bố trí. Một đạo ánh sáng nhất thời xuất hiện trên hộ bích của đạo trận pháp thứ sáu. Đường đi ánh sáng thẳng tắp từ dưới lên trên, xẹt qua năm thước rồi lúc này mới từ từ dừng lại, rồi sau đó bắt đầu thu nhỏ lại trong tầm mắt kinh ngạc của hai người.

Đặng Minh phảng phất đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lớn:

– Tiền bối, đạo ánh sáng chính là khe hở của cánh cửa, chỉ cần kéo ra là được!

Lục Bình đang cắn răng lấy ra tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù thứ hai nghe vậy sửng sốt, đưa tay về phía sau một chiêu. Hai thanh phi kiếm cũng bắn mà quay về. Hai tiếng “tranh tranh” cắm vào trong khe hở. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vọt liên tiếp nhất thời vang lên từ phía sau, làm Đặng Minh sợ hết hồn, lúc này mới biết Lục Bình mặc dù trên mặt một mực bình tĩnh, nhưng trên thực tế hắn đang chống đỡ những đòn công kích hung mãnh như vậy.

Hai thanh phi kiếm thân kiếm nhảy lên phía trên, khe hở quả nhiên kéo ra ba tấc. Trong lòng Lục Bình vui mừng, hai tay đột nhiên nắm chặt. Hai cái bàn tay nguyên khí nhất thời đem khe hở kéo mở ra. Rồi sau đó hai tay của Lục Bình đột nhiên lôi kéo về phía sau, pháp tướng khánh vân sau lưng giống như núi lửa phún phát ra cực kỳ mãnh liệt. Một thanh âm vang lên giống như vải vụn bị xé rách, một cánh cửa nhất thời bị xé ra từ trên hộ bích.