Chương 762: Danh ngạch trăm người

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiểu sa hồ Đồ Thuần mới vừa đem ba bình đan dược bỏ vào trong trữ vật pháp khí của mình, thì thấy bầu trời hạ xuống mấy đạo độn quang, trong đó có hai thân ảnh rất quen thuộc, liền luôn miệng kêu gọi:

– Gia gia! Phụ thân!

– Hừ, nhãi con, không ngờ lại học được cách bỏ nhà ra đi, xem ta không cắt đứt chân của ngươi!

– Tốt lắm, ngươi im miệng cho ta. Thuần nhi, ngươi hãy nói xem, vì sao lại bóp nát ngọc phù…?

Hà Nguyên chi địa bí mật thật ra thì căn bản không coi là bí mật gì. Khi Lục Bình ngồi trên lưng Lục Cầm nhi chạy tới lãnh địa của Thiên Mã nhất tộc, nửa đường lại gặp gỡ thêm mấy con tiểu yêu, từ trong miệng bọn họ nghe được duyên cớ Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Ly nhất tộc tranh đoạt Hà Nguyên chi địa.

Theo truyền thuyết, Khai Thiên Thất Tổ hàng lâm xuống phương thế giới này một cách hết sức tình cờ. Lúc ấy Khai Thiên Thất Tổ tu vị cao nhất là Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhân đấu pháp so tài. Hai người không biết đại chiến bao lâu, cuối cùng Giao đạo nhân thua một chiêu người bị thương nặng.

Nhưng Bằng đạo nhân cũng không khá hơn chút nào, một thân chân nguyên tiêu hao bảy tám phần, cuối cùng hai người lực kiệt từ trên trời giáng xuống, nên trên mặt đất của phương thiên địa này.

Trong đó Giao đạo nhân rơi vào chỗ Hà Nguyên chi địa, đập nơi đó ra một dãy rãnh to không biết bao sâu, dưới đất trực tiếp toát ra tạo thành một mảnh hồ to lớn, quanh co uốn lượn quanh Tây Hoang chi địa, cuối cùng chảy tới Trung Thổ, dọc đường hội hợp với vô số nhánh sông, cuối cùng rót vào Bắc Hải. Con sông này chính là con sông Ngọc Lan lớn thứ hai ở Trung Thổ!

Mà chỗ mà Giao đạo nhân rơi xuống năm đó hình thành cái hồ, tạo thành nơi phát nguyện của Ngọc Lan hà, vì vậy được gọi là Hà Nguyên chi địa. Mà cái hồ này lại được gọi là Lạc Thánh hồ, ý tứ nói chính là Giao đạo nhân là một trong Khai Thiên Thất Thánh năm đó rơi xuống từ nơi này.

Ở khoảng cách mấy trăm vạn dặm cách chỗ Giao đạo nhân rơi xuống từ bầu trời năm đó, chính là địa phương mà Bằng đạo nhân từ bầu trời rơi xuống. Nơi này cũng giống như vậy đập ra một chỗ Hà Nguyên chi địa. Một con sống quanh co uốn lượn chảy về hướng đông, dọc đường hội hợp vô số dòng nước, xuyên mấy cái Trung Thổ địa vực tu luyện giới, cuối cùng rót vào Đông hải.

Con sông này vô luận là về chiều dài hay là về lượng nước, nếu so với sông Ngọc Lan còn lớn hơn nhiều. Vì vậy, con sông lớn này mới là sông lớn nhất chân chính của Trung Thổ, được người ta gọi là “Thanh Minh giang”.

Mà Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Ly nhất tộc tranh đoạt Hà Nguyên chi địa chính là chỗ mà Giao đạo nhân năm đó từ bầu trời rơi xuống, hình thành đất Hà Nguyên của sông Ngọc Lan.

Nghe nói chỗ Hà Nguyên chi địa này hàng năm bị sương mù bao phủ, diện tích mấy ngàn dặm tạo thành một trận thế thiên nhiên. Trận thế này theo truyền thuyết chính là do Giao đạo nhân năm đó lưu lại, mỗi khi qua một đoạn thời gian liền tự động khai mở, chỉ có những người có thân thể là Giao huyết mạch mới có thể tiến vào trong đó. Những tu sĩ có huyết mạch khác cho dù sau khi trận pháp khai mở, cũng không cách nào xuyên qua đại trận nhìn thấy được Lạc Thánh hồ.

Trong Lạc Thánh hồ có di trạch năm đó của Giao đạo nhân để lại cho hậu nhân, mỗi một lần khai mở với thời gian đại khái chừng năm năm. Trong năm năm này, phàm là tu sĩ tiến vào trong đó, trên căn bản cũng có thể đủ đem tự thân tu vi ít nhất để thăng một nấc thang, nhưng đối tượng lại chỉ là đoán đan kỳ tu sĩ trở xuống.

Năm đó vào thời điểm phát hiện diệu dụng của Lạc Thánh hồ, Giao huyết mạch tu sĩ trong thiên hạ, vô luận là nhân tộc hay là yêu tộc, đều tụ tập với quy mô lớn ở chỗ này. Dù sao cũng là di trạch Giao đạo nhân năm đó lưu lại, người nào lại không muốn đến tìm tòi cho ra lẽ chứ.

Nhưng mà số lượng có thể tiến vào Lạc Thánh hồ là có hạn, hơn nữa đối tượng chẳng qua là đoán đan kỳ tu sĩ. Tây Hoang chi địa lại quá mức xa xôi, lâu ngày, người đi Lạc Thánh hồ càng ngày càng ít. Đến cuối cùng, Tây Hoang chi địa vương tộc Thiên Mã tộc cùng Ngọc Lan hà Cẩm Lý nhất tộc hai nhà đều là Giao đạo nhân đích truyền huyết duệ và là đỉnh cấp chủng tộc chia nhau.

Lục Bình sau khi lấy được tin tức Hà Nguyên chi địa sắp khai mở lặng yên thật lâu không nói gì. Hà Nguyên chi địa tuy nói hàng năm bị Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Ly nhất tộc chiếm đoạt, nhưng mỗi một lần Hà Nguyên chi địa khai mở cũng không phải là không có những Giao huyết mạch tu sĩ khác tiến vào. Chẳng qua là những tu sĩ này thường thường đều tiến vào nhiều mà trở ra thì ít, tuyệt đại đa số ở trong Lạc Thánh hồ bị Thiên Mã cùng Cẩm Lý hai tộc tu sĩ vây giết.

Tuy nhiên, lần này Lục Bình quyết định muốn đi vào trong đó tìm tòi đến tột cùng, không chỉ là bởi vì Lạc Thánh hồ có thể trong năm năm để thăng tu vi của tu sĩ thêm một bậc, mà hơn nữa còn theo như lời của Thanh Hồ, người mà nàng muốn Lục Bình giết chết lần này rất có khả năng sẽ xuất hiện ở trong Lạc Thánh hồ.

Một đội thiên mã từ trên những bãi cỏ tươi tốt chạy chồm qua, cây cỏ bị đè bẹp sau bị Thiên Mã đi qua lại một lần nữa ngoan cường đứng lên trở lại.

Một đội thiên mã này ước chừng có trăm thớt, nhưng chỉ có ba thớt đi đầu là ở trên trán có một cái độc giác dài nửa thước, tỏ rõ bọn họ có huyết mạch thuần chính của thiên mã, còn những con khác bất quá đều là một ít mã yêu bình thường mà thôi.

Một đội thiên mã này mặc dù khá nhiều con là dung huyết kỳ tu sĩ, chỉ có bảy con bao gồm ba thớt thiên mã dẫn đầu là có đoán đan sơ trung kỳ tu vi. Nhưng hơn trăm con mã yêu này ở trong quá trình chạy cũng bốc lên một cỗ khí thế giống như thiên quân vạn mã vậy.

Hiển nhiên đây là một loại yêu binh đại trận, tùy theo bảy thớt đoán đan trung tiền kỳ mã yêu làm chủ đạo, hình thành yêu binh đại trận đủ vây giết mấy tu sĩ có đoán đan hậu kỳ tu vi.

Sau khi đám thiên mã chạy qua nơi này, bốn phía hư không đột nhiên nhấc lên một trận ba động, phảng phất như trong hư không vén lên từng tầng một sa y và Lục Bình đi ra từ trong tầng tầng sa y bao phủ này.

Nhìn về phía xa theo phương hướng thiên mã rời đi chỉ còn dư lại một tầng bụi bậm nhàn nhạt, sắc mặt của Lục Bình lộ ra chút ngưng trọng, bởi vì khi hắn dùng thần niệm dò xét vào trong, cảm thấy một mảnh địa vực này đã hoàn toàn bị thiên mã cùng với Cẩm Lý nhất tộc phong tỏa lại hết.

Lục Bình quay đầu nhìn lại, bên ngoài mười mấy dặm, một mảnh sương mù nồng đậm bao phủ diện tích địa vực hơn ngàn dặm. Địa vực trong sương mù đó chính là Lạc Thánh hồ hình thành nơi Hà Nguyên chi địa bắt nguồn của Ngọc Lan hà.

Chung quanh Lạc Thánh hồ đều là những mạng lưới rạch nước cây cối rậm rạp chằng chịt, đem khu vực thảo nguyên vô tận này phân chia thành từng cụm bất quy tắc. Trong từng dòng nước nhỏ ở nơi này, chính là thiên hạ của Cẩm Lý nhất tộc sinh sống.

Càng đến gần đất Hà Nguyên, tu sĩ của Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Lý nhất tộc đi lại bên trong đó có tu vi càng cao. Lục Bình ở phía bên ngoài gặp phải bất quá là một ít dung huyết kỳ mã yêu, bây giờ mã yêu xuất hiện đều có tu vi đã đề thăng tới đoán đan
kỳ, hơn nữa Thiên Mã nhất tộc cũng bắt đầu xuất hiện nhiều. Lục Bình không nghi ngờ khả năng trước khi tiến vào khoảng cách mười mấy dặm gần đám sương mù kia, sẽ đụng phải pháp tướng tu sĩ của Thiên Mã nhất tộc hoặc là Cẩm Lý nhất tộc.

Đang lúc này, Lục Bình thần sắc chợt động, vung tay lên trong sa y, nhất thời lần nữa ẩn nhập vào không trung. Sau một lúc lâu, xa xa truyền đến thanh âm nói chuyện với nhau.

– Hà Nguyên chi địa có thể cung cấp cho tu sĩ bất quá là một lần cơ hội nhanh chóng lên cấp cho đoán đan kỳ tu sĩ. Trước đây Thiên Mã cùng Cẩm Ly nhất tộc mặc dù tranh đoạt rất dữ dội, nhưng cũng không đề phòng sâm nghiêm như lần này. Điều này hoàn toàn là có ý đem Hà Nguyên chi địa làm thành vườn hoa sau nhà mình rồi!

– Chớ có lên tiếng, nơi này đã là khu vực hai tộc cảnh giới, khó bảo toàn sẽ không có cao cấp tu sĩ núp ở nơi này, đến lúc đó phát hiện chúng ta là nhỏ, nếu làm hư đại sự của bản phái thì nguy to rồi!

– Ngũ sư huynh, là đại sự gì?

– Hừ, các ngươi không phải là cũng đoán được sao, trong quá khứ Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Lý nhất tộc mặc dù bá đạo, nhưng dù sao không dám để cho chúng giận, có thể xông qua vòng phong tỏa của bọn họ, và thế nào cũng lưu lại một phần ba danh ngạch trong Lạc Thánh hồ. Làm gì giống như lần này, hoàn toàn là một giá thế hai nhà đóng cửa lại ăn một mình.

– Ngô sư huynh, ta phát hiện một vấn đề. Lần này năm người chúng ta được môn phái phái tới đây dò xét tình cảnh của đất Hà Nguyên, nhưng ta mới vừa chú ý một cái, năm người chúng ta tu luyện cũng đều là Giao huyết mạch!

– Đây coi là phát hiện cái cứt gì, tình cảnh Hà Nguyên chi địa chúng ta ở phía bên ngoài là có thể phát hiện được sao? Đến lúc đó tất nhiên phải đi vào trong sương mù tìm kiếm Lạc Thánh hồ. Nếu là tìm được, chúng ta còn không phải là lâu đài gần nước được ánh trăng soi rọi trước sao, hưởng thụ một cái cảm giác tu vi nhanh chóng đề thăng sao?

– Vậy cũng đúng, tuy Thiên Mã nhất tộc cùng Cẩm Lý nhất tộc vô luận là ai đều có thực lực không dưới Tây Hoang điện chúng ta. Chúng ta muốn đột phá hai tộc phong tỏa tiến vào trong sương mù sợ cũng không dễ dàng.

– Há chi là không dễ dàng, bên ngoài tất nhiên có pháp tướng tu sĩ của hai tộc tự mình phong tỏa, coi như tiến vào trong sương mù cũng còn có một cuộc chém giết, sống sót mới có thể tìm được Lạc Thánh hồ, chiếm được một trong một trăm danh ngạch kia.

– Ngũ sư huynh, sao được chỉ có một trăm vị trí như vậy?

– Ngõ sư huynh, làm sao huynh biết rõ ràng như thế?

– Hừ, đừng quên, Tam sư huynh cũng là Giao huyết mạch, trăm năm trước huynh ấy đã từng đi vào một lần. Những thứ này đều là huynh ấy nói với ta, nếu không phải Tam sư huynh đã lên cấp pháp tướng kỳ, lần này làm gì đến phiên ta dẫn đội!

– Thì ra là như vậy, vậy là không sai rồi.

– Các ngươi nhớ kỹ, nếu là có thể đột phá vòng phong tỏa của hai tộc bên ngoài tiến vào trong sương mù, nhất định phải cẩn thận. Sương mù bao trùm diện tích ngàn dặm, diện tích Lạc Thánh hồ thì nhỏ hơn, tiến vào trong sương mù vô luận là thần niệm hay là tầm mắt đều sẽ chịu ảnh hưởng đến lúc đó có thể tìm được Lạc Thánh hồ hay không đều là một vấn đề. Hơn nữa đại trận này theo truyền thuyết chính là do Giao đạo nhân năm đó thiết lập, chỉ có cướp được vị trí của một trăm người đầu tiên mới có tư cách tiến vào Lạc Thánh hồ, cho nên bên trong tất nhiên là nguy cơ trùng trùng.

Năm người Tây Hoang điện đệ tử rời đi xa, Lục Bình từ hư không hiện ra thân hình, thoáng suy tư chốc lát. Lục Bình liền ở xa xa bám theo sau lưng năm người này

Hiện giờ, trong đầu của Lục Bình vang vọng lời của Quách Thiên Sơn lão tổ nói với hắn trước lúc hắn rời khỏi Doanh Sơn Tiên Viện:

“Ngươi bây giờ đúng là có thực lực đối kháng cùng pháp tướng tu sĩ, nhưng người phải nhìn thấy pháp tướng tu sĩ mà người đối kháng trước đâu là hạng người nào. Dưới sự phối hợp của Thanh Hồ Cửu Đạo, ngươi có thể liên tục chém chết hai người Cần Tuyết lão tố cùng Nam Hoa lão tố. Tuy nói đúng là làm cho người ta rung động, nhưng người phải hiểu răng Cân Tuyết lão tổ cùng Nam Hoa lão tổ này trong pháp tướng tu sĩ bất quá là những thứ ở hàng áp chót mà thôi”.

“Đồng dạng là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ của Hoa Ngọc tông, ban đầu ba người bọn ta vây giết Thanh Hoa lão tổ, thế mà thiếu chút nữa để cho hắn chạy thoát. Người nhận một chiêu của hắn, liền bị đánh bay đi, người nọ lại có thể so sánh cùng Nam Hoa lão tổ sao? Nếu là người cùng Khương Thiên Lâm sư huynh đối địch, người cho rằng mình có được mấy tầng phần thắng? Cũng đạo lý đó, nếu là có một ngày ngươi đụng phải pháp tướng sơ kỳ của thượng cấp yêu tộc, đỉnh cấp yêu tộc, đến lúc đó điều mà người cần phải suy tính không phải là có mấy phần thắng, mà là có khả năng giữ được mạng sống mấy phần.”

Quả là lời vàng thước ngọc, đáng tiếc lúc đó Lục Bình nghe không lọt tai!

Hiện giờ, Lục Bình đang cấp tốc phi độn, đột nhiên giữa không trung quẹo cua thật nhanh. Phía trước của hắn đột nhiên nứt mở ra một cánh cửa không gian. Thiên mã độc giác đang bay theo đâm vào phía sau hắn không ngờ lại thoắt cái đột nhiên xuất hiện ở phía trước hắn. Nếu không phải Lục Bình có thần niệm không thua gì pháp tướng tu sĩ, đối với việc thi triển không gian thần thông đã cảm ứng được trước, sợ rằng mới vừa rồi hắn sẽ đâm đầu đụng vào cái thanh độc giác của vị Thiên Mã tộc lão tổ này.

Lục Bình dù thế nào cũng không thể ngờ mình lại có thể bị mấy tên tu sĩ của Tây Hoang điện kia chơi một vố đau như vậy. Vị Tây Hoang điện Ngũ sự huynh kia không ngờ lại sớm đã phát hiện Lục Bình bám sát theo sau lưng năm người.

Lục Bình vốn là định đi theo sau lưng năm người này, đợi đến lúc bọn họ đột phá chốt chặn của hai tộc Thiên Mã, Câm Lý, mình sẽ nhân cơ hội đó tiến vào trong sương mù.

Không ngờ vị Tây Hoang điện Ngô sư huynh này không biết dùng biện pháp gì, chẳng những sớm đã phát hiện ra Lục Bình, hơn nữa không biết dùng thủ đoạn gì ngược lại đến sau lưng của hắn, lập tức biến hắn thành kẻ tiên phong dò đường cho năm người này.

Lục Bình sau khi đến gần sương mù, liền bị một tên Thiên Mã tộc pháp tướng tu sĩ phát hiện. Lục Bình chẳng qua là giao thủ hai ba hiệp liền không thể không ôm đầu mà chạy. Còn năm người của Tây Hoang điện lại nhân cơ hội đó vọt vào trong khu vực sương mù bao trùm.

Nhưng mà Lục Bình lập tức liền phát hiện năm người Tây Hoang điện cũng không đi vào chỗ tốt, bởi vì trước khi tiến vào sương mù có một con sông nhỏ rộng ba trường, khi năm người chuẩn bị đột nhập vào trong đó, dòng nước chảy đột nhiên cuốn ùa lên. Một vị pháp tướng tu sĩ xuất thân từ thủy tộc đột nhiên xuất hiện, nhất cử chém giết một tên Tây Hoang điện đoán đan hậu kỳ tu sĩ.