Chương 606: Đại tu sĩ thiên uy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đông Quách, người sẽ lòng dạ độc ác đối với Chân Linh phái ta như thế nào, có thể ngay bây giờ thử một lần trên người lão phu hay không?

Lão giả từ trong bầu trời khoan thai đi tới, quanh người không một tia linh lực ba động, tựa hồ ông ta chính là một người bình thường vậy. Mà ở thời điểm lão giả xuất hiện, không chỉ là quanh người ông ta không hề có một tia linh lực ba động nữa, mà ngay cả Hàn Băng đảo bởi vì trên trăm tu sĩ đại chiến dẫn tới linh lực phong bạo cũng dần dần bắt đầu trở nên yên lặng trở lại.

– Thiên Tượng lão tổ!

– Là Thiên Tượng lão tổ đến, lão nhân gia ông ta từ Đồng hải trở lại!

– Lần này tốt lắm, Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông lần này phải xui xẻo rồi.

Thiên Tượng lão tổ đến, khiến cho Chân Linh phái tu sĩ mừng rỡ, trên mặt Sùng Minh phái cùng Ngọc Kiếm phái tu sĩ cũng lập tức nhẹ nhõm nới lỏng.

Thượng Hải tông nhất phương, Trương Hi Di nhìn lão giả trong bầu trời tay áo phiêu phiêu, mũ áo đầy đủ, sắc mặt trở nên dị thường khó coi:

– Pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, Thiên Tượng không ngờ lại thành công vượt qua pháp tướng trung kỳ kiếp số, trở thành đại tu sĩ, vị đại tu sĩ thứ hai của Bắc Hải! Lấy để uẩn Chân Linh phái mười vị pháp tướng lão tổ, Bắc Hải còn có một gia môn phái nào có thể trị nó được?

Thiên Tượng lão tổ tay áo vung lên, trong bầu trời nhất thời tràn đầy tiếng sấm gió, hai đóa linh lực vận đồ hiện đầy bầu trời nhất thời gió lặng mây tiêu.

Mười một vị pháp tướng lão tố trong bầu trời chia ra làm hai trận doanh, từ trong bầu trời chậm rãi đáp xuống.

Thiên Giang lão tổ, Thiên Lô lão tổ cùng Quách Thiên Sơn lão tổ thấy đó là Thiên Tượng lão tổ, trong thần sắc cũng không ba động gì, hiển nhiên đã sớm biết Thiên Tượng lão tổ sẽ xuất hiện.

Ngược lại, Tam Minh lão tổ cùng Đồng Kiếm lão tủ sắc mặt tràn đầy kinh ngạc. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng có thể từ trong mắt đối phương thấy vẻ vui mừng. Chân Linh phái hôm nay ở Bắc Hải như mặt trời ban trưa, Thiên Tượng lão tổ lần này lần nữa lên cấp pháp tướng hậu kỳ, Chân Linh phái đã là đại phái đứng đầu Bắc Hải không thẹn gì nữa. Lần này Sùng Minh cùng Ngọc Kiếm hai phái nghĩa vô phản cố đứng ở phe Chân Linh phái, coi như là thành công rồi! Hai người vội vàng cùng Thiên Giang cùng Thiên Lô lão tổ cùng nhau tiến lên làm lễ ra mắt.

– Đại sư huynh!

– Sư bá!

Thiên Giang lão tổ, Thiên Lô lão tổ cùng Quách Thiên Sơn lão tổ tiến lên làm lễ ra mắt.

– Ngọc Kiếm phái Đồng Kiếm, Sùng Minh phái Tam Minh, ra mắt Thiên Tượng đại tu sĩ, chúc mừng Thiên Tượng sư huynh vượt qua kiếp số, cao hơn một tầng lầu!

Sau khi Thiên Tượng lão tổ lên cấp pháp tướng hậu kỳ, Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ tự giác làm thấp xuống thân phận địa vị của mình, tựa hồ ở trước mặt của Thiện Tượng lão tổ thấp hơn nửa bậc vậy.

Thiên Tượng lão tổ nhất nhất mỉm cười hoàn lễ, nói:

– Lần này Chân Linh phái bị chịu kiếp nạn này, nhờ có hai vị đạo hữu cùng môn hạ đệ tử tương trợ. Kính xin hai vị sau khi trở về, hướng Ngọc Kiếm huynh cùng Thọ Minh huynh biểu đạt tạ ý của Chân Linh phái ta!

Thiên Tượng lão tổ cùng mấy vị lão tổ các bên ra mắt xong, liền xoay người lại nhìn về phía sau vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đối diện, ánh mắt ở trên người Lâm Hư Thanh dừng lại một cái chớp mắt, rồi nhìn qua trên người của Phùng Hư Đạo cùng Đông Quách hai vị lão tổ cầm đầu.

Lâm Hư Thanh ở thời điểm Thiên Tượng lão tổ đưa ánh mắt nhìn về phía mình, liền phảng phất thân thể của mình bị một đôi lợi kiếm đâm thủng. Loại cảm giác này hắn chỉ ở trên người của Đạo Thắng lão tổ cảm thụ quá. Sau khi Thiên Tượng lão tố đưa ánh mắt từ trên người của hắn dời đi, Lâm Hư Thanh đột nhiên cảm giác sau lưng của mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Thiên Tượng lão tổ đến, phảng phất trong nháy mắt trở thành trung tâm của toàn bộ trời cùng đất trên Hàn Băng đảo. Cho dù là Đông Quách lão tổ lúc trước cùng đám người Phùng Hư Đạo ở trước mặt ông ta cũng không dám có chút mạo phạm.

Cùng đều là pháp tướng kỳ tu sĩ, không ngờ chênh lệch giữa pháp tướng sơ kỳ cùng pháp tướng hậu kỳ không ngờ lại lớn như vậy!

Thiên Tượng lão tổ nhìn Đông Quách lão tổ cười nói:

– Đông Quách, lão phu vẫn còn nhớ lời mà người nói lúc trước đó!

Đông Quách lão tổ lúc này làm gì còn có cái loại ý khí phong phát lúc trước đó, nghe Thiên Tượng lão tổ nói xong, mồ hôi lạnh trên trán nhất thời theo gò má chảy xuống. Nhưng lão ta lại không dám lau, trong miệng động động, lại không nói được câu nào.

Thiên Tượng lão tổ sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói:

– Đông Quách người thật là to gan, chính là Đông Cực, Đông Dật ở trước mặt lão phu cũng không dám càn rỡ như thế. Đông Quách người phi dương bạt hỗ như vậy, muốn làm cái gì sao?

Thiên Tượng lão tổ một tiếng hừ lạnh, không thua gì tạo ra một tiếng sấm nổ ở trong thần niệm của Đông Quách lão tổ. Sau đó mỗi một câu nói từ trong miệng Thiên Tượng lão tổ nói ra, đều giống như một đạo phù sâu hoắm khắc in ở trong thần niệm của Đông Quách lão tổ, ngay sau đó âm âm nổ vang. Đợi đến khi Thiên Tượng lão tổ mấy câu nói nói xong, Đông Quách lão tổ đã bị Thiên Tượng lão tổ chấn đến miệng mũi hộc máu, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lảo đảo muốn ngã.

Toàn bộ Hàn Băng đảo sau khi thoại âm của Thiên Tượng lão tổ buông ra, liền trở nên tĩnh lặng không tiếng động. Sáu vị lão tổ Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông nhất phương ở trước uy danh của Thiên Tượng lão tố không ngờ lại không dám có chút dị động.

Hồi lâu sau, hai tiếng cười lúng túng đột nhiên vang lên, Thủy Yên các Yên Thận lão tổ cùng Hải Diễm môn Thường Cách lão tổ hướng Thiên Tượng lão tổ chắp tay, nói:

– Chúc mừng Thiên Tượng huynh trở thành Bắc Hải tu luyện giới vị pháp tướng đại tu sĩ thứ hai. Nếu như Chân Linh phải có đại tu sĩ trấn giữ, như vậy chiếm cứ một cái trung hình linh quang mạch dĩ nhiên là chuyện đương nhiên. Chuyện hôm nay, hai ta phái liền không tham dự rồi.

Dứt lời, Yên Thận lão tổ cùng Thương Cách lão tổ mỗi người mang theo môn hạ đệ tử của mình thối lui ra khỏi liên minh trận doanh cùng Huyền Linh phái, Thương Hải tông. Các phái thầm mắng hai nhà này vô sỉ, nhưng bó tay một cái là hai nhà môn phái này Bắc Hải luôn luôn đung đưa như vậy. Hơn nữa hai gia môn phái này ở Bắc Hải tu luyện giới cộng đồng tiến thối, ngay cả Huyền Linh phái cùng Chân Linh phái là đại phái như vậy bình thường cũng không nguyện ý đắc tội quá mức.

Thiên Tượng lão tổ đột nhiên ngửa đầu nói:

– Có phải là Đạo Thắng huynh cùng Đông Cực huynh đã đến? Lão phu ở chỗ này chờ đã lâu!

Thiên Tượng lão tổ vừa dứt lời, các phái tu sĩ lại là một trận xôn xao, trong đó Huyền Linh phái tu sĩ nghe bổn phái đại tu sĩ đến, sắc mặt nhất thời trở nên mừng rỡ. Thương Hải tổng tu sĩ sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Tu sĩ phe Chân Linh phải lúc mới bắt đầu có chút xôn xao, nhưng xem ra Thiên Tượng lão tổ thần sắc bất động đứng ở nơi đó, Chân Linh phái tu sĩ rất nhanh liền trấn tĩnh lại, theo Thiên Tượng lão tổ hướng ánh mắt nhìn về phía trận doanh đại hậu phương của Liễu Huyền Linh phải cùng Thượng Hải tông.

Đạo Thắng lão tố cùng Đông Cực lão tổ sắc mặt của đều lộ ra có chút khó coi. Hai phái lần này tỉ mỉ bố cục mưu đồ, ở Bắc Hải kềm chế Chân Linh phái hơn phân nửa lực lượng, nhưng vạn vạn không ngờ Thiên Tượng sẽ ở Đông hải vượt qua lôi kiếp, mắt thấy sẽ bức cho Chân Linh phái đến lúc không thể chống đỡ thì đột nhiên xuất hiện, nhất cử khiến cho mưu đồ của hai phái thành bọt nước, ngược lại lại một lần nữa thành toàn cho uy thế của Chân Linh phái ở Bắc Hải.

Đạo Thắng lão tổ định tới trước, đột nhiên “Di” một tiếng, phảng phất phát hiện thứ gì vậy, ngay sau đó kỳ quái nhìn Thiên Tượng trước mặt một cái, lạnh lùng nói:

– Lúc này Thiên Phàm cùng Thiên Tuyết sợ là cũng đến đây rồi. Lần này nếu như quý phái cờ cao hơn một nước, bọn ta đành phải nhận thua vậy.

Đông Cực lão tổ thấy Đạo Thắng lão tổ sắc mặt kỳ dị, thần sắc ngẫn người, ngay sau đó lại phảng phất phát hiện cái gì, nhìn một chút Đông Quách lão tố bị Thiên Tượng lão tổ chấn thương, thầm nghĩ lần này ngày giờ Đông Quách sư đệ lên cấp pháp tướng trung kỳ sợ rằng lại phải đấy lại sau lần nữa rồi. Rất may là Thiên Tướng cũng có chỗ cố kỵ, cũng không đá thương bồn nguyên căn cơ của Đông Quách sư đệ, nếu không Thương Hải tông lần này cho dù là làm thương cho phái khác sử dụng, cũng phải khiến cho Chân Linh phải trả cái giá thật lớn mới được.

Lời tuy như vậy, nhưng Đông Cực lão tổ thấy bộ dáng thê thảm của Đông Quách lão tổ, trong lòng còn âm thần kinh hãi thủ đoạn của pháp tướng hậu kỳ tu sĩ quả thật khó có thể đo lường được.

Một đạo băng tuyết môn hộ hình thành. Môn hộ sau khi mở rộng ra, đầu tiên là một đạo gió nhẹ thổi lất phất, sau đó Thiên Tuyết cùng Thiên Phàm hai vị Chân Linh phái lão tổ từ trong môn hộ đi ra.

Các phái thấy hai vị này đến, trong lòng càng thêm trầm xuống. Hai vị này liên thủ, ở trong mắt những tu sĩ khác của Bắc Hải xem ra, thật ra là tượng trưng cho thực lực của một mực đại tu sĩ.

– Nếu như mọi người đều tới, vậy liền bàn bạc một chút đi!

Thanh âm của Thiên Tượng lão tổ vẫn bình thản như cũ. Thiên Phàm cùng Thiên Tuyết lão tổ đến sau, hai người đầu tiên là nhắm mắt đứng lơ lửng ở trên không, tựa hồ đang thi triển bí thuật gì vậy. Chỉ chốc lát sau, Thiên Tuyết lão tổ lúc này mới có chút kinh ngạc nói:

– Ta nói sư huynh ngài sao lại đem hai người ta cũng gọi tới, thì ra là lòng đất của Hàn Băng đảo này còn cất giấu một chỗ di tích như vậy!

Lời của Thiên Tuyết lão tổ truyền tới trong tai của đông đảo tu sĩ trên đảo, lại đưa tới một trận xôn xao.

Ngay cả đám người Thiên Lô lão tổ, Đông Quách lão tổ cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Lục Bình đứng ở trong hàng ngũ Chân Linh phái tu sĩ, nghe lời ấy của Thiên Tuyết lão tổ, thần niệm cũng hướng băng tuyết dưới chân xâm nhập vào, nhưng cho đến khi đạt tới thân niệm cực hạn, cũng không thu hoạch được gì. Phải biết lúc này thần niệm của Lục Bình đã không hề dưới một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ rồi.

Lúc Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện không chỉ có hắn, ngay cả đám người Quách Thiên Sơn lão tổ, Thiên Giang lão tổ, Tam Minh, Đồng Kiếm lão tổ trên mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Hiển nhiên mới vừa bọn họ cũng không phát hiện đầu mối di tích mà Thiên Tuyết lão tổ nói ở đâu.

Bất quá ngay sau đó trong lòng của Lục Bình cũng vừa động, nhớ lại năm đó khi mới vừa phát hiện Hàn Băng đảo đại hình linh quang mạch, các phái tu sĩ đã từng tao ngộ Băng Tu La tập kích. Sau đó, họ đã lần theo tung tích Băng Tu La và đã từng tìm được một chỗ siêu viễn cự ly Truyền Tống Trận đã bị phá hư.

Lúc ấy có tu sĩ tinh thông Truyền tống trận liền phát hiện đạo Truyền tống trận này phải là từ Thổ liên tiếp đến, đáng tiếc chính là Truyền tống trận liên tiếp từ đầu phía Trung Thổ hiển nhiên cũng đã bị phá hư rồi. Mọi người cho dù là tu bổ xong đạo Truyền tống trận bỏ hoang này, cũng không cách nào truyền đạt tới Trung Thổ. Sau chuyện này, các phái buộc phải tiếc nuối bỏ qua.

Các phái tu sĩ tự nhiên cũng từng nghĩ cái đạo Truyền tống trận này nhất định không bình bạch vô cớ xây dựng ở chỗ này, hoài nghi nơi này ắt là có di tích lưu tồn. Đáng tiếc pháp tướng tu sĩ các phái, bao gồm cả Liễu Thiên Linh lão tổ ở bên trong cũng không từ trên Hàn Băng đảo tìm được một nửa điểm dấu vết của di tích. Sau đó linh quang mạch khai thác, liên tiếp mấy chục năm qua, vẫn như cũ không có bất kỳ phát hiện nào, cuối cùng chỉ đành phải không giải quyết được gì bỏ qua luôn.

Bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là bởi vì lúc ấy thực lực các phái lão tổ không đủ, căn bản không cách nào phát hiện ra di tích đã bị ẩn tàng ở dưới Hàn Băng đảo.

Tu sĩ biết được chuyện Truyền tống trận ở Hàn Băng đảo năm đó cũng không phải số ít, khi thấy mấy vị lão tổ đốc định như vậy, mọi người rất nhanh đem chuyện di tích như năm đó liên hệ với Truyền tống trận.

– Thiên Tượng huynh là có tính toán gì?

Bố cục của Đạo Thắng lão tổ cùng Đông Cực lão tổ lần này tuy nói là thua một chiều, nhưng Đạo Thắng lão tổ dù sao cũng là người số một của Bắc Hải, cho dù Thiên Tượng lão tổ thành tựu đại tu sĩ, thật ra thì thực lực cũng không thể nào sánh với vị tu sĩ lên cấp pháp tướng hậu kỳ đã đạt hơn trăm năm này. Cho nên Đạo Thắng lão tố sau khi cùng Đông Cực lão tổ nhìn nhau một cái, liền ra mặt cùng Thiên Tượng lão tổ giao thiệp.

Thiên Tượng lão tổ khẽ mỉm cười, nói:

– Cái trung hình linh quang mạch này ghi chắc dưới danh của Chân Linh phái, lúc trước đã được Hải Diễm môn cùng Thủy Yên các hai nhà công nhận, xem ra hai vị đạo hữu cũng không ý kiến gì rồi.

Song phương giằng co, Hải Diễm môn cùng Thủy Yên các mặc dù cũng đã tỏ rõ thái độ không tham dự vào chuyện tranh đoạt trung hình linh quang mạch nữa, nhưng nhân mã hai phái này cũng không rút lui, mà là đứng xa xa bên ngoài, đặc biệt là sau khi đám người Đạo Thắng lão tổ tới, Yên Thận lão tổ cùng Thương Cách lão tổ càng thêm bén nhạy cảm giác được cái gì đó.

Quả nhiên sau khi Thiên Tuyết lão tổ nói ra trong Hàn Băng đảo không ngờ lại ẩn giấu di tích, hai vị này tự nhiên không dám chậm trễ, liền vội vàng đem tin tức phát trở về bốn phái, thông báo cho bổn phái pháp tướng trung kỳ tu sĩ. Lúc này có thể có tư cách tham dự vào trong chuyện này, chỉ có trấn phái lão tổ các phái tới mới được.

Còn lại các phái như Sùng Minh, Ngọc Kiếm, Lăng Cô, Phi Vũ các phái tu sĩ cũng đua nhau đem tin tức thông báo cho pháp tướng trung kỳ lão tổ trấn giữ môn phái của mình.

Đám người Thiên Tượng lão tổ tự nhiên đem động tác của những môn phái tu sĩ này để ở trong mắt. Bất quá họ đều không nói gì, ngược lại chuyển tay đem Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn làm bia đỡ đạn, đem trung hình linh quang mạch dưới chân chiếm cứ trước rồi tính sau.

Yên Thận lão tổ cùng Thương Cách lão tổ lúc này trên mặt đều lộ ra có chút lúng túng. Đạo Thắng lão tổ liếc hai người một cái, lạnh lùng nói:

– Nếu Thiên Tượng huynh cố ý muốn chỗ linh quặng mỏ này, như vậy chỗ linh quang mạch này nhường cho quý phái vậy. Hôm nay rất nhiều tu sĩ có mặt tại chỗ này, vừa khéo cũng làm chứng cho. Bọn ta còn chờ những đạo hữu khác sau khi đến, thương nghị một phen coi làm như thế nào khám phá chỗ di tích này mới là chính sự.

– Không cần vội!