Chương 499: Lục Bình phá giải

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đối với Huyền Sâm chân nhân có đại ân, nếu không phải có hắn độc gia luyện chế Linh Thủy Dựng Mạch Đan, Huyền Sâm chân nhân bây giờ sợ rằng sớm đã là một phế nhân.

Thiên Cầm lão tổ tựa hồ cũng rất coi trọng Huyền Sâm chân nhân, hướng về phía đám người Lục Bình cười lạnh nói:

– Đan sư Lục Cửu, đan sư Lục Cửu, uống cho ta lúc ấy còn rất coi trọng hắn, thì ra lại là đệ tử của ả, được, rất tốt!

Huyền Sâm chân nhân thấy Thiên Cầm lão tổ tránh qua vấn đề không hồi đáp, cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Lục Bình cùng Lý Huyền Như tra xét cấm chế trên người của Triệu Huyền Cơ, nhưng ông ta ngược lại lại nhìn qua Ân Huyền Sở ở một bên một chút.

Lục Bình vì che chở Ấn Huyền Sở trốn ra bên ngoài thậm chí không tiếc cùng Huyền Thuật chân nhân đại chiến một cuộc. Chuyện này thì ông ta biết, chăng qua là không biết sao Ân Huyền Sở lại cùng đám người Lý Huyền Như ở cùng nhau. Chẳng lẽ chuyện này Thiên Linh lão tổ sớm có sắp xếp?

Không đề cập tới Huyền Sâm chân nhân ở nơi này suy nghĩ lung tung. Lục Bình thần sắc có chút ngang trọng liên tiếp bấm ra sáu đạo ấn quyết, sáu đạo quang mang màu xanh da trời có ra rụt lại không chừng vây quanh tay của Lục Bình. Thần niệm của hắn phảng phất đang nắm bắt lấy cái gì đó, đột nhiên trong hai mắt hắn thanh quang đại thịnh. Sáu cái râu ánh sáng không ngừng co duỗi đó đột nhiên đồng thời chạm đến đến sáu vị trí bất đồng trên người của Triệu Huyền Cơ, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi, chỉ thấy sáu quang châm màu xanh biếc bị sáu đạo quang tu màu xanh da trời của hắn từ trên người của Triệu Huyền Cơ rút ra.

Triệu Huyền Cơ chợt thở ra mạnh một hơi, mở hai mắt ra, lại vừa đúng dịp thấy Lý Huyền Như cùng Lục Bình dừng ở trước người mình, trong miệng liền cũng giống như Lý Huyền Như chân nhân vậy, kinh ngạc hỏi:

– Cửu sư đệ, ngươi sao lại ở chỗ này?

Huyền Thông chân nhân thấy Lục Bình liên tục giải khai cấm chế trên người của hai người, phải biết đây chính là Thiên Cầm lão tổ tự tay hạ phong ấn.

Tuy nói Thiên Cầm lão tổ cũng không thật sự hạ nặng tay, nhưng cái này dầu gì cũng là cấm chế của pháp tướng lão tổ, làm gì có thể nói giải khai liền giải khai, nhưng vừa khéo Lục Bình lại giải khai được.

Huyền Thông chân nhân không kìm hãm được lẩm bẩm nói:

– Lợi hại, lợi hại!

Nhưng ông ta lập tức liền cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo đâm vào trên người của ông ta. Huyền Thông chân nhân không tự chủ được đem thân thể của mình co rụt lại, dùng một dạng nịnh hót hướng Thiên Cầm lão tổ “hắc hắc” cười khan hai tiếng, liên im miệng không nói thêm gì nữa.

Lúc này Lý Huyền Như cùng Triệu Huyền Cơ hai người đều cùng Lục Bình tra xét cấm chế trên người của Vương Huyền Tĩnh. Sau một lúc lâu, Lý Huyền Như thấy hắn chau mày, không khỏi hỏi:

– Cứu sư đệ, có nắm chắc không?

Lục Bình chần chờ một chút, gật đầu một cái, nói:

– Phương pháp cũng có, chẳng qua là độ khó cũng khá lớn, lần này lại nhờ hai vị sư tỷ viện thủ rồi.

Một bên Huyền Điền chân nhân khi thấy Lục Bình đem ba vị sư tỷ của hắn đoạt ra, thì có ý tiến lên trợ thủ. Chẳng qua là Huyền Tuệ chân nhân ở một bên cũng lôi kéo tay của ông ta thật chặc, nhìn Thiên Cầm lão tô trước mặt.

Huyền Điền chân nhận biết Huyền Tuệ chân nhân thấp thỏm trong lòng, khẽ thở dài, liền không tiến lên tương trợ, mà là theo ở bên người Huyền Tuệ chân nhân.

Ngay vào lúc này, Thiên Cầm lão tổ cũng xoay chuyển ánh mắt, thấy một bên Huyền Tuệ chân nhân đang nhìn mình rưng rưng nước mắt, sự giận dữ trong lòng không khỏi lại là mềm nhũn, cười lạnh nói:

– Huyền Tuệ, Huyền Điền, sao lại còn muốn cho ta cái vị lão sư này lần nữa nhận các ngươi hay sao?

Huyền Tuệ chân nhân mừng rỡ, Huyền Điền chân nhân trong lòng như quăng đi cự thạch vậy. Hai người liền vội vàng tiến lên cúi lạy. Huyền Tuệ chân nhân nước mắt ào ra tại chỗ, mãi cũng không ngừng được nữa. Thiên Cầm lão tổ liếc mắt một cái nhìn ra Huyền Tuệ chân nhân vẫn chưa sinh con, liền trừng Huyền Điền chân nhân ở bên cạnh một cái, lạnh lùng nói:

– Sáu mươi năm rồi mà không sinh hạ một đứa con nào, ngươi cũng thật là quá vô dụng!

Huyền Điền chân nhân sắc mặt quẫn bách, ngay sau đó lại liên tục cười khổ. Đây quả thực là vô lý thủ nháo, nhưng ông ta cũng không dám nói thêm gì, chỉ sợ lại chống đối vị sư thúc hỉ nộ vô thường này.

Chu Huyền Mộng, Huyền Yến, Huyền Thục ba vị cùng Huyền Tuệ chân nhân gặp nhau lại là một cảnh tượng mừng quá rồi bật khóc. Mấy chục năm không gặp, cừu hận của ba người đối với Huyền Tuệ chân nhân năm đó lựa chọn không cùng Thiên Cầm lão tổ rời đi cũng đã sớm theo Thiên Cầm lão tổ trở về Chân Linh phái mà tan thành mây khói.

Chu Huyền Mộng lại hướng Huyền Tuệ chân nhân giới thiệu Sở Đình cùng Lý Tu Trúc được Thiên Cầm lão tổ mới thu làm môn hạ, lại nghe Sở Đình bây giờ đã thừa kế thuật luyện đan y bát của lão sư, trở thành một luyện đan đại sư, Huyền Tuệ chân nhân mừng rỡ nói:

– Không ngờ Ngũ sư muội lại có thành tựu như thế này. Lần này bồn phái chăng những có lão sư là một vị luyện đan tông sư, ngay cả luyện đan đại sư cũng đã đạt tới bảy vị. Nếu là như thế, Đan các của bổn phái thực lực tăng cao, ngay cả Huyên Linh phái cũng phải trố mắt nhìn.

Sở Đình trong chư vị đệ tử của Thiên Cầm lão tổ có thiên phú cao nhất, cũng được Thiên Cầm lão tổ coi trọng nhất. Bản thân nàng lại là hạng người tâm cao khí ngạo, mới vừa tiến cấp đoán đan kỳ là được làm một trong hai mươi bốn vị Các chủ của “Khuê các”, đại diện thay lão sư của mình xử lý sự vụ, đem các loại quan hệ xử lý thỏa đáng. Nguyên bản lúc Thiên Cầm lão tổ cố ý trở về Chân Linh phái, Sở Đình vẫn có một chút đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn còn quyết định đi theo lão sư cùng nhau trở về Bắc Hải. Nhưng trong nội tâm của nàng vẫn như cũ đối với đồng môn tương lai trong tâm tồn tại một chút kiêu ngạo: Bắc Hải bần tích có thể bồi dưỡng được hạng người nhân tài gì chứ?

Nhưng Sở Đình lúc thấy Lục Bình không ngờ lại cũng Chân Linh phái đệ tử, vẻ kiêu ngạo cuối cùng kia ở trong lòng nàng cũng đã bị tan nát. Không nói mới vừa nhìn thấy mặt thì hắn liền một mình ở trong khoảnh khắc đánh bại năm sư tỷ muội của các nàng, chính là hắn năm đó hắn hóa thân Lục Cửu đi lại ở Đông hải, Sở Đình chưa từng ở trên người của hắn chiếm được một chút tiện nghi. Hiện giờ sau khi biết hắn là đệ tử của Bắc Hải Chân Linh phái, lại càng phát hiện hắn ở Đông hải kinh doanh thế lực sợ là có mưu đồ khác. Chẳng qua là bây giờ hắn chợt biến thành đồng môn của mình, nàng cũng không còn là Khuê Các Các chủ. Sở Đình hiểu biết về bố cục Lục Bình bây giờ liền trở nên không chút giá trị nào. Cái loại cảm giác thành tựu trước đây của nàng tự nhiên cũng không còn sót lại chút gì, ngược lại trong lòng chỉ còn lại sự bội phục.

Ngay vào lúc này, liên nghe Lục Bình quát một tiếng nhẹ, ánh mắt của mọi người liền bị hấp dẫn. Thiên Cầm lão tổ khóe mắt lộ ra vẻ đắc ý: đạo cấm chế này không phải là các ngươi muốn phá là sẽ phá được.

Chỉ thấy Lục Bình đứng ở sau lưng Vương Huyền Tĩnh, mà Lý Huyền Như cùng Triệu Huyền Cơ cũng song song đứng ở trước người của Vương Huyền Tĩnh. Ba người đồng thời đưa tay đánh ra pháp quyết. Khác biệt với chân nguyên màu xanh da trời của Lục Bình túa ra, Lý Huyền Như cùng Triệu Huyền Cơ hai người tản ra chân nguyên lại như nước hồ sóng gợn lăn tăn. Lục Bình biết đây là đặc tính khi tu luyện “Lâm Hải Thính Đào Quyết”. Năm đó khi hắn chưa đem “Phi Linh Đạo Hải Quyết” dung hợp, tu luyện cũng là bộ pháp quyết này.

Ngay tại lúc ba đạo chân nguyên như thủy quang tràn ngập ùa ra, hướng người của Vương Huyền Tĩnh bao phủ, thì trên người của Vương Huyền Tĩnh đột nhiên dấy lên một đạo quỷ lục hỏa âm sâm màu xanh biếc. Sắc mặt của Vương Huyền Tĩnh nhất thời thống khổ vặn vẹo.

Lý Huyền Như cùng Triệu Huyền Cơ giật mình sợ đến mức chân nguyên trong tay đều hơi chậm lại, lại nghe được Lục Bình gấp giọng quát lên:

– Đừng có ngừng lại!

Lý Huyền Như cùng Triệu Huyền Cơ thần sắc nghiêm lại, cắn chặt răng, trong tay đẩy ra chân nguyên càng thêm dày đặc, mặc dù vẫn như cũ không địch lại lục hỏa toát ra từ trên người của Vương Huyền Tĩnh, nhưng cũng khiến cho thể lửa thoáng bị át chế.

Ngay vào lúc này, một cổ chân nguyên màu lam đậm đột nhiên từ sau lưng Vương Huyền Tĩnh tràn ngập qua. Lục hỏa cùng chân nguyên màu lam đậm gặp nhau, nhất thời phát ra tiếng “xì xì”. Chân nguyên màu lam đậm cùng lục hỏa triệt tiêu lẫn nhau, toàn bộ trả lại như cũ, trở thành từng chùm linh khí nông đặc tán ra ngoài.

Vương Huyền Tĩnh biểu lộ ngày càng trở nên thống khổ. Thiên Cầm lão tổ cười lạnh truyền tới:

– Ngu xuẩn, dùng nước khắc lửa dĩ nhiên có thể được, nhưng cũng phải xem nước đó là nước gì, lửa đó là lửa gì!

Lục hỏa này chính là Thiên Cầm lão tổ ở Đông hải có được, trong ngày thường dùng để luyện đan, đó là địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa lục diễm, có tích chứa một chút chân nguyên pháp tướng kỳ tu sĩ của Thiên Cầm lão tổ, làm gì là đoán đan kỳ tu sĩ có thể dễ dàng hóa giải. Khi Thiên Cầm lão tổ bắt giữ bốn người này, thì Vương Huyền Tĩnh là người mắng nhiếc hung nhất. Thiên Cầm lão tổ có lòng muốn cho nàng có một bài học lớn, liền dùng lục diễm cầm giữ tu vi của nàng. Thiên Cầm lão tổ biết Trùng Hoa nhất mạch phần nhiều là tu luyện Thủy chúc tính hoặc Bằng chúc tính pháp quyết, sau khi bị lục diễm cấm cố, không khỏi phải nếm thêm chút khổ sở.

Dĩ nhiên, lục diễm cấm cố Vương Huyền Tĩnh chẳng qua là tàn lửa của thiên địa linh hóa mà thôi.

Nếu là Lục Bình ba người chân nguyên đủ chống đỡ, cũng có thể đem lục diễm cấm chế phá vỡ, chẳng qua là tốn hao thời gian sẽ dài hơn. Vương Huyền Tĩnh chịu khổ càng dài và lớn hơn thôi.

Lần này chẳng những là Huyền Sâm chân nhân, chính là Huyền Hư chân nhân cũng có chút không nhìn nỗi rồi, há mồm đang muốn hướng Thiên Cầm lão tổ cầu tha thứ, lại nghe Lục Bình đột nhiên quát to một tiếng. Vốn là màu chân nguyên lam đậm đột nhiên trở nên đậm hơn, lập tức đem chân nguyên màu xanh nhạt nhuộm thành màu đen, lần nữa hướng lục diễm trên người Vương Huyền Tĩnh đánh vào.

Lần này lại phát ra tiếng “xì xì”, nhưng cũng không phải là cái loại nổ vang liên hồi cân bằng giữa hai bên, mà là tiếng hỏa diễm bị vùi lấp tiêu diệt.

-À!

Sở Đình hô lên một tiếng nhẹ, ngay sau đó lại che miệng thật chặc, hướng bốn phía nhìn, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người, bao gồm Thiên Cầm lão tổ ở bên trong, đều có vẻ mặt bất khả tư nghị.

Lục diễm dầu gì cũng đúng là địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa, sao có thể dễ dàng bị Lục Bình dùng chân nguyên khắc chế tiêu trừ như thế?

– Tiểu tử, ngươi lên cấp đoán đan trung kỳ dung luyện là thứ thiên địa linh thủy gì?

Thiên Cầm lão tổ lạnh lùng hỏi. Bình thường thiên địa linh thủy làm sao có thể khắc chế lục diễm của nàng. Hơn nữa người này có chân nguyên hùng hậu tinh khiết vượt xa thường nhân, không ngờ mấy chục năm không gặp, Liễu Thiên Linh môn hạ lại có thể cho ra nhân tài bực này!

Vương Huyền Tĩnh chân nhân ho khan khạc ra một ngụm máu tươi, trong miệng hộ:

– A, đau chết ta!

Ngay sau đó đứng dậy đắc ý nhìn Thiên Cầm lão tổ một cái, xoay người vỗ vỗ bả vai Lục Bình cười ” ha ha” nói:

– Cửu sư đệ, không tệ không tệ! Sư tỷ ta lại phải nhận tình của ngươi rối.

Vương Huyền Tĩnh nhận lấy đan dược chữa thương do Lục Bình đưa tới không chút do dự nhét vào trong miệng. Trên người nàng hiển nhiên cũng có đan dược chữa thương, nhưng nàng biết đan dược trong tay sư đệ của mình là luyện đan đại sư so với nàng chỉ có thể tốt hơn chứ không thể kém được.

Lúc này Lục Bình đã lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Ân Huyền Sở cuối cùng. Hắn tra xét hồi lâu, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, hộ thân cương khí trên người phảng phất như hoa sen đang búp nụ chờ đợi để hé mở nở ra từng tầng một cách liên tục, cho đến khi cả người hắn đứng ở trên một đóa lục phẩm Bạch Ngọc liên hoa cương, lúc này mới tiện tay bắn ra một đóa hỏa diễm màu tím, hướng Ân Huyền Sở bay đi.

Sở Đình ánh mắt ngưng lại, lắp bắp nói: – Tử Khí Đông Lai Diễm sao? Thiên Cầm lão tố thần sắc âm trầm cơ hồ muốn vắt chảy nước ra!

“Ấm” một tiếng thật lớn, tựa hồ cả tòa Kinh Chập đảo cũng run lên một cái theo.

Trong lúc Lục Bình sử dụng Tử Khí Đông Lai Diễm tiếp xúc với cấm cố trên người của Ân Huyền Sở, phảng phất lập tức dẫn bạo thứ gì.

Lực lượng khổng lồ đánh thẳng tới, linh khí tuyền qua gào thét hướng bốn phía tứ ngược xung kích. Tu sĩ phụ cận trừ Thiên Cầm lão tổ, những người còn lại đều theo bản năng đem hộ thân cương khí chống lên, lại thấy mới vừa rồi Lục Bình cùng Ân Huyền Sở còn đứng yên ở chỗ đó thì giờ đã biến thành một khí đoàn to lớn do sương mù cùng bụi bậm đan vào nhau. Mà khí đoàn này nhìn tổng quan quả thật giống như một nửa trong đó có màu trắng bạch, một nửa còn lại là màu đỏ tím.

Huyền Sâm chân nhân phất tay cho bụi mù đầy trời tán đi, lại thấy Lục Bình cùng Ân Huyền Sở đứng yên chỗ đó, phân biệt rõ ràng trở thành hai khu vực. Phía sau Ân Huyền Sở là băng tuyết bao trùm, mà sau lưng của Lục Bình thì tử khí biến thành nhiệt lãng.

Hai bên tương kích, lại là một đoàn sương trắng từ từ dâng lên, đem hai người bao phủ, nhìn qua phảng phất như một loại ảo ảnh hư hư thật thật vậy.

Ân Huyền Sở tỉnh lại, trong tay một đôi đoản kiếm đen nhánh hướng về phía trước đâm tới, lại đột nhiên phát giác song kiếm chợt hơi chậm lại, cũng không cách nào đâm thêm chút xíu nào. Lúc này Ấn Huyền Sở mới ngẩng đầu nhìn lại, lại đúng dịp thấy Lục Bình đang cười tươi nhìn gã.

– Lục sư huynh?

Ân Huyền Sở kinh dị không thôi, thu hồi đoản kiếm, hướng bốn phía nhìn, lúc này mới phát hiện trừ vị pháp tướng lão tố cùng các đệ tử bắt giữ gã ra, còn có mấy vị đoán đan kỳ tu sĩ của Chân Linh phái.

Ân Huyền Sở theo bản năng lần nữa nắm chặc song kiếm trong tay, lại nghe Lục Bình cười nói:

– Ân sư đệ, ngươi sao không ở Thính Đào đảo, lại cùng Nhị sư tỷ các nàng ấy gặp được nhau?

Ân Huyền Sở vẫn không nói gì, một bên Vương Huyền Tĩnh đã đem thương thế áp chế lại, bắt thao thao bất tuyệt kể lại sự việc.