Chương 1271: Ma la nghịch tập (tiếp 4)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Tuyết lão tổ biểu lộ hậm hực, không vui nói:

– Nhất định là Thái Huyền tông ở sau lưng giở trò, dùng bí thuật đường tắt gì đó, cũng không biết Vương Hi Thanh sẽ bỏ ra giá cao thế nào.

Lục Bình do dự có chút không tin, hỏi:

– Thái Huyền tông có bí thuật thần kỳ như thế nào?

Thiên Tuyết lão tổ dừng một chút, đáp:

– Xem như Thái Huyền tông không có, nhưng Ngũ Hành tông sau lưng bọn họ lại chưa chắc không. Những thánh địa truyền thừa rất xưa tài lực thâm hậu, ai biết trong tay bọn họ chưởng khống những bí thuật truyền thừa không có người biết qua. Ngươi lần này cùng một lượt giết hai đại Củ Tử của Ngũ Hành tông, đắc tội với người ta quá rồi, không chừng sau lưng chính là Ngũ Hành tông đang làm chuyện xấu a.

Trong lòng của Lục Bình mặc dù còn có chút nghi ngờ, nhưng Thiên Tuyết lão tổ nói cũng không phải không đạo lý. Lục Bình chỉ đành phải đè xuống nghi ngờ trong lòng trước. Lúc này ma la đại quân trong Thanh Minh Giang đã điều chỉnh đội ngũ lần nữa tiến đánh, lúc này cũng không phải là thời điểm Lục Bình đem lòng suy nghĩ vẩn vơ.

Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận đã thành hình, trú địa hộ trận cũng đã thành công thành lập. Ngũ Hành đại trận này bề ngoài nhìn qua đại đồng tiểu dị, nhưng bên trong cũng không giống nhau. Lục Bình ngược lại cũng không sợ bị Ngũ Hành tông nhìn ra môn đạo, chỉ cần không nói Ngũ Hành Hoàn hiển lộ ra, cho dù là bản thân Kim Thiền lão tổ cũng không biết Chân Linh phái bày ra Ngũ Hành trận sẽ là Ngũ Hành tông trận pháp đích truyền.

Thiên Sơn lão tổ lại há mồm hỏi:

– Hoắc Vô Ngân nên xử trí như thế nào? Vô luận như thế nào đều xem như là một thứ bỏng tay khó nuốt nha?

Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ một thời gian cũng không chú ý, Lục Bình dứt khoát đáp:

– Lột sạch trữ vật pháp khí cùng một món linh bảo tiên tử của lão, coi như dù lão ta tỉnh lại cũng không thoát được cấm chế hết thảy người lão của đệ tử. Hơn nữa trước tiên bất kể lão ta, vượt qua lần này ma la đánh vào rồi tính sau.

Trong lúc Lục Bình cùng mọi người chuyên tâm chuẩn bị chiến, trong hư không bên ngoài trí địa một trận lay động. Vị Thái Huyền tông đại tu sĩ lúc trước thoát đi đột nhiên xuất hiện, làm toàn thể Chân Linh phái lại một trận khẩn trương. Nhưng sau khi người nọ xuất hiện liền treo đứng giữa không trung cũng không xuất thủ nữa.

Thiên Sơn lão tổ thấy vậy cùng Lục Bình bay lên trời đi tới trước mặt người này. Vẻ mặt Lục Bình bất thiện nhìn chằm chằm quan sát trên dưới đối phương khiến cho Hàn Vô Nhai rất có chút không tự tại. Lão ta biết được sự lợi hại của tên tu sĩ đời thứ ba trước mắt, Trung Thổ ít nhiều vị đại tu sĩ thành danh đều đã bị thua lộn đầu trong tay của hắn.

Nhưng vừa nghĩ tới đại tu sĩ nhà mình lúc này đã thành tù binh của người ta, lão ta không thể không nhắm mắt ra mặt đàm phán cùng Chân Linh phái. Đường đường pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, đại danh đỉnh đỉnh Phong Vũ Song Tiên lần này thua lộn đầu trước người của một nhà trung hình môn phái không nói, còn bị người bắt giữ một người trong đó. Điều này nếu truyền đi, Thái Huyền tông còn không bị Trung Thổ tu luyện giới cười rớt hết răng!

Huống chi lần này Thái Huyền tông làm việc cũng thực sự rất hạ tiện, danh tiếng thừa dịp cháy nhà hôi của là định rồi, còn nhằm vào một nhà trung hình môn phái. Hơn nữa, lấy không may trên lưng còn phải mang hiện nghi cấu kết cùng ma la đại quân, đây đúng thật là không chỗ nói lý rồi.

Tuy nhiên lão ta thấy lúc này Chân Linh phái gặp phải khốn cảnh tuyệt đại, vạn không có đạo lý lại chịu cường địch. Nếu có thể bỏ ra một ít giá cao cứu người hợp tác rơi vào trong tay đối phương cũng không phải là không thể được, chí ít cũng có thể khiến Thái Huyền tông vãn hồi một chút mặt mũi.

Nghĩ tới những điều này, Hàn Vô Nhai lão tổ cười cười một tiếng, nói ngay vào điểm chính:

– Như thế nào mới có thể thả Hoắc sư đệ của ta ra?

– A ha?

Lục Bình không chờ Thiên Sơn lão tổ mở miệng, ngửa mặt lên trời cười ha ha, tựa hồ nghe đến chuyện gì nực cười vậy, đáp:

– Thái Huyền tông âm thầm câu dẫn ma la đánh vào bản phái trú địa trước, kết hỏa nhân cơ hội đánh lén bản phái ở phía sau, lần này lại muốn bản phái thả người. Đây là đạo lý gì chứ? Lúc nào Thái Huyền tông không ngờ lại có thể bá đạo như vậy?

Hàn Vô Nhai mặt liền biến sắc, nói:

– Các hạ chớ có ngậm máu phun người, khi bọn ta xuất thủ cũng không biết ma la đại quân đến.

Lục Bình châm chọc hỏi:

– Các họ cảm thấy sẽ có người tin tưởng sao? Ngươi không ngại đi về phía Trung Thổ các phái giải thích một phen chứ?

Hàn Vô Nhai cười lạnh đáp:

– Sợ rằng không cần tại hạ đi giải thích, chuyến đi trên đường của quý phái lần này chỉ sợ là phải tan thành mây khói.

Hàn Vô Nhai ngừng lại một chút, nói tiếp:

– Chư vị sợ rằng còn không biết chứ, ma la đại quân đã lại lần nữa tăng binh. Có một con A Tu La đã mang sáu con Ngọc Ma La, mười đầu Huyết Ma La cùng với gần ngàn ma la lớn nhỏ chạy tới hội hợp cùng đội ngũ ma la trước đó, lúc này khoảng cách chỗ trú địa của quý phái đã không xa.

Thiên Sơn lão tổ hơi biến sắc mặt, lại nghe bên cạnh Lục Bình không thèm để ý chút nào nói:

– Các hạ còn nói chưa từng cấu kết cùng ma la, nếu không thì sao tìm kiếm binh lực của ma la cẩn thận như vậy?

Hàn Vô Nhai hừ lạnh một tiếng đáp:

– Lão phu không muốn nói nhiều với ngươi, tóm lại chỉ cần có thể thả Hoắc sư đệ của ta, có điều kiện gì các ngươi hãy nói ra.

Lục Bình cười một tiếng “ha ha” cũng không nói gì thêm, một bên Thiên Sơn lão tổ lại nói:

– Cũng tốt, chỉ cần các hạ dẫn người cầm đầu Vương Hi Thanh đó tới đây. Bọn ta lập tức thả Hoắc Vô Ngân đạo hữu, thế nào?

Hàn Vô Nhai mặt liền biến sắc, đáp:

– Vương đạo hữu cũng không phải là bản phái tu sĩ, điểm này thứ cho tại hạ không cách nào làm được.

Thiên Sơn lão tổ dường như cũng biết được chuyện này căn bản không thể nào làm trù mã, vì vậy nói:

– Các hạ bây giờ hiện thân, xem ra cũng chuẩn bị kỹ càng đã biết khốn cảnh mà bản phái hiện tại gặp phải. Như vậy cũng tốt, vậy mời các hạ hãy dẫn đi đầu A Tu La trong ma la đại quân, Hàn đạo hữu nghĩ như thế nào?

Sắc mặt của Hàn Võ Nhai biến đổi, trong lúc nhất thời cũng không nắm được chủ ý. Nếu chỉ có một con A Tu La, Hàn Vô Nhai liên thủ Vương Hi Thanh có lẽ cũng có thể làm được tạm thời đeo bám. Nhưng lúc này hai con A Tu La quanh người dẫn gần ba ngàn ma la đại quân. Nếu dụ dỗ bọn ở nó lên, đừng nói là hai vị đại tu sĩ liên thủ, cho dù bốn vị đại tu sĩ liên thủ cũng không dám nói có thể dẫn tới một con A Tu La từ trong ma la đại quân, lấy không may còn phải toàn quân chết hết.

Hàn Vô Nhai sắc mặt trầm xuống, dứt khoát là bị dồn đến chân tường, đáp:

– Quý phái cần phải suy nghĩ kỳ kết quả đắc tội Thái Huyền tông ta!

Lục Bình ở một bên cười lạnh nói:

– Xem ra thành ý của các hạ cũng có hạn!

– Cũng không thể nói như vậy!

Một đạo thanh âm xa lạ truyền tới từ trong hư không không xa bên cạnh Hàn Vô Nhai. Một vị tu sĩ khoảng bốn mươi tuổi đầu đội mũ cao lóe ra từ trong hư không, nói:

– Thành ý của Hàn huynh đương nhiên là có, chẳng qua là quý phái được voi đòi tiền. Thái Huyền tông dù sao cũng là một đại phái Trung Thổ biết tên. Chính là người trung thành chống lại ma la đại quân, quý phái bất quá là một trung bình môn phái cùng hương tích nhưỡng mà thôi, ỷ vào thủ xảo bắt giữ Hoắc huynh rồi muốn ra giá trên trời, nhưng cũng đã làm suy yếu lực lượng chống lại ma la đại quân của tu luyện giới. Chư vị cho là từ mưu tính chống lại ma la, tu luyện giới ủng hộ một nhà Bắc Hải môn phái không biết, hay là một nhà Trung Thổ đại phái?

Thiên Sơn lão tổ cả giận đáp:

– Không ngờ Trung Thổ còn nhân vật cưỡng từ đoạt lý như các hạ như vậy!

– Cưỡng từ đoạt lý?

Cao quan đại tu sĩ khinh miệt quét Thiên Sơn lão tổ một cái, nói:

– Tại hạ nói đây mới là đúng lý, Trung Thổ cũng không phải là địa phương cho một nhà Bắc Hải môn phái người có thể giương oai. Theo tại hạ thấy, lần này ma la nghịch tập lấy Chân Linh phái ngươi chút lực lượng này cuối cùng là không ngăn được. Không bằng các ngươi thả Hoắc đạo hữu, để cho bản phái chỗ trú địa này, ma la đại quân giao do bản phái ngăn cản. Chân Linh phái ngươi chí ít cũng có thể được toàn thân thối lui, các ngươi thấy sao?