Chương 1170: Chân Linh Chi Mạt

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Pháp tướng cự hổ tung người nhảy lên từ trong nước biển. Hàn Diệp lão tổ cũng bay ra từ trong bụng cự hổ cưỡi trên cự hổ, đánh thẳng tới phía mảnh hư không bị Lục Bình phong cấm. Hàn Diệp lão tổ lúc này thậm chí không tiếc lấy tổn thương bản nguyên căn cơ, ngày sau không tiến thêm tấc nào nữa làm giá cao, cũng muốn chạy trốn từ trong bản mệnh nguyên thần đại trận.

Lão ta, sợ rồi!

Vậy mà mười hai ngôi sao gần trong gang tấc, rồi lại thủy chung không đến được mé ngoài.

Hàn Diệp lão tổ đột nhiên kinh sợ. Lão ta đã bị rối loạn, vì thần thông do Lục Bình chế tạo ra chưa hề bị lão phát hiện. Hàn Diệp lão tổ dừng lại pháp tướng chạy như bay đang muốn có động tác, lại đột nhiên cảm giác quanh thân hơi chậm lại. Chẳng những thân thể không còn di động, chính là chân nguyên trong cơ thể nháy mắt cũng bị phong ấn.

Một đạo ánh sáng màu trắng từ trong Bạch Liên trận đồ chiếu rọi toàn bộ nguyên thần đại trận. Long chi pháp tướng chẳng biết lúc nào đã chắn trước mặt lão ta.

Hàn Diệp lão tổ quát to một tiếng, ngực đột nhiên bắn ra một đạo máu tươi. Một chiếc khăn tay trắng như tuyết từ trong máu tươi không nhiễm một hạt bụi mở ra. Một mảnh ánh sáng diệu mục nhất thời trấn áp hết linh khí ba đào bên trong trận pháp. Thậm chí Long chi pháp tướng chặn lại phía trước trong nháy mắt cũng bị khí tức kinh khủng tán phát trên chiếc khăn tay chấn nhiếp mà không dám có chút tiến về phía trước.

Vậy mà cũng chỉ chẳng qua là chấn nhiếp thôi, trên chiếc khăn tay có lẽ có thứ làm Long chi pháp tướng cảm thấy kinh khủng, nhưng Hàn Diệp lão tổ hiển nhiên không cách nào kích thích. Nếu không dưới tình huống lúc trước cũng sẽ không bị Lục Bình đánh chật vật như vậy mà vẫn chưa tế ra bảo vật này.

Khai Thiên Di Vật!

Phản ứng đầu tiên của Lục Bình chính là mặt khăn tay tuyết trắng được Hàn Diệp lão tổ lấy tâm huyết bao phủ tất nhiên chính là Khai Thiên Di Vật đưa đến tu luyện giới sôi trào!

Tuy nhiên lúc này Lục Bình thật vất vả đem Hàn Diệp lão tổ giam trong đó, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn lại cũng không kịp nhớ tới Khai Thiên Di Vật.

Hàn Diệp lão tổ lấy phương thức tự tàn vô đánh trí mạng khăn tay ẩn núp trong cơ thể nhất cử chấn nhiếp Lục Bình Long chi pháp tướng, thế nhưng thủ đoạn của Lục Bình cho tới bây giờ cũng chưa có duy nhất.

Vào lúc Hàn Diệp lão tổ nhân cơ hội cố gắng chấn động chân nguyên trong cơ thể, muốn tránh thoát ra từ trong đạo ánh sáng màu trắng bao phủ, lại đột nhiên cảm giác được hậu tâm chợt lạnh.

Trong lòng của Hàn Diệp lão tổ nhất thời chìm đến đáy cốc. Lúc lão ta cúi đầu nhìn, chuối ẩn hình phi kiểm lúc trước bị băng hổ pháp tướng đánh chẳng biết bay đi nơi nào không biết vì sao khi đó lần nữa lặn trở lại quanh người Hàn Diệp lão tổ, lúc này một kích tập sát đó cũng là chính giữa chỗ yếu hại của Hàn Diệp lão tổ.

Bạch quang tan rã. Hàn Diệp lão tổ hét lớn một tiếng rốt cục tránh thoát giam cầm, vậy mà buồng tim bị đâm xuyên. Tâm hạch không gian trong nháy mắt sụp đổ, đây cũng là sự tổn thương trí mạng.

Hàn Diệp lão tổ bỏ mạng tức thì, vẫn còn có thủ đoạn liều mạng, tâm hạch không gian sụp đổ thường thường sẽ kể cả pháp tướng cùng nhau cắn giết. Vậy mà lúc này cự hổ pháp tướng lại đang dưới người Hàn Diệp lão tổ. Cự hổ gào thét một tiếng, dường như cũng biết được số mạng diệt vong đã không thể tránh khỏi. Thân thể cao lớn nhất thời giống như khí cầu phồng lớn căng lên vậy, trong nháy mắt muốn phá vỡ hết phương trận pháp không gian này.

Hàn Diệp lão tổ đây là muốn tự bạo, muốn liều mạng đồng quy vu tận!

Thế nhưng Lục Bình phí sức phí lòng giờ hết thủ đoạn thật vất vả lắm mới lấy được cơ hội tuyệt sát, há có thể dễ dàng để mất trắng như vậy!

Lục Bình đột nhiên vỗ ngực một cái. Một cái tửu đỉnh dần dần dâng lên, Linh Lung Tửu Đỉnh, lại là một cái linh bảo!

Lục Bình đột nhiên vỗ thân đỉnh của cái tửu đỉnh. Linh Lung lần này cũng từ trong tửu đỉnh nhảy ra ngoài, trôi trên bầu trời lại không lay động nữa. Rồi sau đó toàn bộ cự đỉnh dưới người Linh Lung bắt đầu cấp tốc xoay tròn, hơn nữa càng chuyển càng nhanh!

Một đạo linh khí tuyền qua khổng lồ đột nhiên trao đổi băng hổ pháp tướng đang bành trướng, hút lấy rồi quay về trong tửu đỉnh.

– Càn Khôn Tửu Đỉnh, người lại có vật phỏng chế theo Khai Thiên Thần Khí!

Hàn Diệp lão tổ vừa tuyệt vọng vừa buồn phẫn nổi giận gầm lên một tiếng. Vậy mà lúc này bất quá chỉ còn lại có một chút thần hồn niệm lực của Hàn Diệp lão tổ thôi. Thân thể của lão ta đã bị băng hủy, không thể tránh khỏi vẫn lạc, càng khó làm ra chút khống chế nào đối với pháp tướng.

Hổ chi pháp tướng to lớn lộ ra đờ đẫn mà vụng về, đang bị tửu đỉnh hấp thu linh khí cuồn cuộn không dứt sau đó lại cũng không biết phản kháng, thân thể cao lớn nhất thời bắt đầu thu nhỏ lại.

– Bạo! Bạo! Bạo! ..

Hàn Diệp lão tổ đã hoàn toàn điên cuồng gào thét lấy lực lượng cuối cùng cố gắng nổ tung toàn bộ băng hổ pháp tướng. Thế nhưng thanh âm của lão ta đã càng ngày càng thấp, dần dần thậm chí thấp không thể ngửi nổi. Vậy mà loại điên cuồng chấp niệm trước khi chết cũng càng lúc càng cường thịnh.

Long chi pháp tướng lúc này đem Thuần Dương Chi Châu treo giữa không trung, giống như treo một mặt trời to lớn trong nguyên thần không gian.

Cự hổ pháp tướng dù sao cũng là đại tu sĩ vượt qua hai lần lôi kiếp. Thuần Dương Chi Khí tích chứa trong pháp tướng mạnh mẽ không kém so với Long chi pháp tướng, lúc này lại là ti ti lũ lũ từ trong thân thể của pháp tướng bị tróc cách ra, hội tụ đi về phía Thuần Dương Chi Châu treo giữa không trung.

Ầm!

Băng hổ pháp tướng đúng là vẫn tự bạo, nhưng sau khi trải qua Linh Lung Tửu Đỉnh cùng với Thuần Dương Chi Châu liên tiếp suy yếu, uy lực tự bạo đã rớt xuống rất thấp.

Nhưng mà đây dù sao cũng là một vị đại tu sĩ lấy mạng đổi mạng. Băng hổ pháp tướng nổ lên ầm ầm tứ ngược trong không gian của nguyên thần đại trận. Quải Vân Phàm bảo vệ vững vàng bản thể của Lục Bình, Long chi pháp tướng vào chớp mắt tự bạo ngậm lấy Thuần Dương Chi Châu trong miệng xông vào bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình. Hơn nữa trước khi trở về tâm hạch không gian, cái đuôi dài của Long chi pháp tướng cuốn một cái, thuận thế đem một chiếc khăn tay tuyết trắng cùng nhau mang vào bên trong tâm hạch không gian.

Liên hoa trận đồ cùng mười hai viên Nguyên thần châu điều tương hộ ứng, hết sức muốn áp chế sự nguy hại do tự bạo mang tới. Trong quá trình Nguyên thần châu lúc sáng lúc tối, nguyên thần đại trận cuối cùng cũng giữ vững không được đầy đủ trận hình nữa. Mười hai viên Nguyên thần châu bị đánh bay, Bạch Liên trận đồ một trận quang hoa ảm đạm, bắn tới bốn phía. Bản mệnh nguyên thần đại trận cuối cùng bị phá vở.

Trước khi nguyên thần đại trận bị đánh vỡ, Lục Bình tay mắt lanh lẹ, lại đem hai cái Tử Ngọc trạc từ trên người pháp tướng bay ra nhiếp trong tay. Hai món linh bảo đó đúng thật là vật liền tốt, dĩ nhiên, một khối ngọc giác kia còn tốt hơn nữa.

Cùng lúc đó, ngọc giác vốn vây quanh trên trán bằng hổ cũng vỡ vụn thành mấy khối ném bay ra phía ngoài. Lục Bình không tiếc rời khỏi Bạch Liên trận đồ bảo vệ, lấy Quải Vân Phàm bao lấy người xông vào chỗ trung tâm tự bạo liên lụy, đoạt trở lại mấy khối Tử Ngọc Huyền Băng Tủy ngọc giác vỡ vụn.

Nhị kiếp linh bảo ngọc giác mặc dù đã bị hoàn toàn hủy hư, khí linh trong đó cũng đã bị mẫn diệt, nhưng bản thân của Tử Ngọc Huyền Băng Tủy chính là chí bảo linh tài bậc nhất trong tu luyện giới. Lục Bình vạn vạn không muốn để cho nó bị hủy bởi tự bạo.

Đáng tiếc trữ vật pháp khí trên người Hàn Diệp lão tổ chưa kịp bắt được cũng đã bị uy năng do tự bạo sinh ra hủy diệt, phần lớn đồ bên trong bị hủy hự theo trữ vật pháp khí băng diệt. Một số ít may mắn chưa bị hủy diệt cũng bị uy lực tự bạo không biết bay tới nơi đâu.

Lục Bình cấp tốc bay ngược, nhưng đúng là vẫn bị tự bạo liên lụy, cũng trấn áp không được khí huyết sôi trào trong cơ thể nữa. Một hớp nhiệt huyết từ trong miệng vẩy ra chưa tới một thước, hóa thành bằng tinh đỏ như màu máu rơi vào đất.

Dự uy tự bạo phát triển đi, phạm vi phương viên mấy trăm trượng nhiệt độ đột nhiên xuống thấp. Vốn là cả vùng đất lúc trước đã bị Hàn Diệp lão tổ Băng Phong Thiên Lý vô thượng thần thông tứ ngược trôi qua lần nữa phủ thêm một tầng sương lạnh.

Lục Bình lớn tiếng ho khan đem vật bị đánh bay cố gắng thu hợp lại, nhưng cũng chỉ có mấy chục món, liếc mắt nhìn sơ lược, phẩm chất cũng tốt xấu không đều.

Hàn Diệp lão tổ từ Bắc Minh phá môn ra có thể nói là mưu đồ đã lâu. Bảo tàng tích lũy mấy ngàn năm của Bắc Minh không biết bị lão ta trước khi rời đi thu vét hết bao nhiêu. Ngay cả bởi vì bảo thuyền đột nhiên bị hủy mà không thể mang hết toàn bộ trên người, chỉ sợ cũng phong phú không biết bao nhiêu nếu so với tài sản của Nam Ngọc lão tổ lưu lại.

Đáng tiếc sự tự bạo đó lập tức không biết hủy diệt bao nhiều thiên tài địa bảo!

Lục Bình thậm chí ngay cả thương thế tự thân đều đã không quên được.

– Ngươi quả thật giết chết Hàn Diệp sao?

Lục Bình thật ra thì sớm đã phát hiện Long Hòe lão tổ ở phía xa. Lúc này nghe ông ta hỏi thăm hơi mang vẻ ngạc nhiên, Lục Bình không do dự hỏi:

– Thế nào, chẳng lẽ tiền bối cho là vãn bối căn bản không phải đối thủ của Hàn Diệp sao?

Không ngờ Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, đáp:

– Đúng là như thế, thực lực người mặc dù không tệ, nhưng lão phu cũng không cho rằng ngươi có thực lực có thể đánh chết pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Hơn nữa Hàn Diệp không coi là người yếu trong pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Vốn nghĩ rằng người nhiều nhất bất quá chính là cùng đối thủ so kẻ không phân cao thấp, thậm chí còn muốn rơi xuống hạ phong. Trên thực tế lão phu cũng sớm đã làm xong chuẩn bị tùy thời xuất thủ, quả thật không ngờ ngươi có thực lực bực này!

Lời này ngược lại cũng không sai. Ngay vào lúc Lục Bình cùng Hàn Diệp lão tổ quyết chiến, Lục Bình đúng là phát hiện Long Hòe lão tổ đang nhìn chăm chú bản mệnh nguyên thần không gian của mình. Khí tức quanh thân cũng đích xác là bộ dáng tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Lục Bình cười khổ nói:

– Trên thực tế vãn bối trận chiến này cũng thực hung hiểm, thắng bại chỉ giữa một ý niệm, mà hiển nhiên vận khí của vãn bối không tệ!

Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Đại trận đó của người thật rất cao!

Lục Bình cười cười, không nói gì. Ánh mắt của vị Long Hòe lão tổ này như đuốc, Lục Bình trong trận chiến đã bại lộ quá nhiều lá bài tẩy, cũng không biết ông ta đã phát giác được hết bao nhiêu.

Lục Bình tiện tay thả Đại Bảo ra, nói:

– Không ít bảo vật tán lạc, người tìm về bao nhiêu phải xem bản lĩnh của ngươi.

Đại Bảo ra mắt Long Hòe lão tổ. Hiển nhiên hắn biết rõ người trước mắt chính là một vị tồn tại không thể trêu chọc, vội vội vàng vàng thi lễ một cái về phía Long Hòe lão tổ, lập tức nhanh chóng chạy đi tới trong rừng cây. Hắn xác đã phát hiện không ít khí tức của bảo vật.

Lục Bình nghĩ nghĩ, cũng gọi Lục Tiểu Bình ra, để cho hắn đi theo bảo vệ Đại Bảo. Lục Bình cùng Hàn Diệp lão tổ trận này đại chiến mặc dù có bản mệnh nguyên thần đại trận che giấu, nhưng cuối cùng Hàn Diệp lão tổ tự bạo cũng đưa tới động tĩnh rất lớn. Nơi đây mặc dù vắng vẻ, cũng khó tránh khỏi sẽ chọc cho tu sĩ chú ý, cho nên vẫn cẩn thận một ít cho thỏa đáng.

Long Hòe lão tổ thấy được Lục Tiểu Bình, hiển nhiên hiểu được đây là dùng một khúc Thương Liêu thụ tám ngàn năm tuổi mà năm đó mình tặng cho Lục Bình luyện chế mà thành, vì vậy cười nói:

– Tiểu hài này không tệ, người luyện chế ngược lại cũng rất có thiên phú.

Lục Bình cười nói:

– Chính là một vị sư đệ của vãn bối luyện chế. Gã với Khôi Lỗi một đường rất có thiên phú, sau khi được tiền bối thân ngoại hóa thân truyền thừa, càng là như cá gặp nước. Vãn bối còn phải thay mặt sư đệ cám ơn tiền bối.

Lục Bình vừa nói lại từ trong áo quần lấy ra một chiếc khăn tuyết trắng, nói:

– Vãn bối lấy được vật này từ trên người Hàn Diệp lão tổ, không biết có đúng chính là khai thiên chi vật thất lạc năm đó của tiền bối hay không?

Long Hòe lão tổ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:

– Chính là vật này, người hãy tự cất đi. Vật kiện này có lẽ trân quý, nhưng đối với lão phu đã không có chỗ dùng, chỉ cần tương lai chớ để rơi vào Lục Đại Thánh Địa.

Trước Long Hòe lão tổ đã bày tỏ Khai Thiên Di Vật này ông ta cũng sẽ không thu hồi, chẳng qua là không muốn để cho nó rơi vào trong tay của Lục Đại Thánh Địa thôi.

Lục Bình tự cũng không kiểu cách, cám ơn sau đó lần nữa thu hồi chiếc khăn vào trong vạt áo, trên thực tế cũng là thu trở lại bên trong tâm hạch không gian.

Lúc trước Long chi pháp tướng tránh né Hàn Diệp lão tổ tự bạo vẫn không quên mang chiếc khăn vào bên trong tâm hạch không gian. Lục Bình đã biết được chiếc khăn này sợ là có chỗ tốt tuyệt đại đối với mình, lần này lấy ra chiếc khăn cũng bất quá do cẩn thận thôi. Dù sao vật này nguyên vốn chính là vật của Long Hòe lão tổ, tuy nói ông ta đã từng bày tỏ sẽ không cần vật này, nhưng Lục Bình nếu không nói tiếng nào đem bảo vật giếm đi, cũng có chút nói không trôi được.

Chỉ qua thời gian một chun trà, Long Hòe lão tổ thần sắc chợt động, nói:

– Sợ là rất nhanh sắp có người tới. Lão phu muốn đi trước, chớ nên tham những thứ đồ tiện nghi nhỏ kia nữa, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi.

Lục Bình gật đầu, dưới chân đột nhiên giẫm một cái. Một cổ ba động nhàn nhạt từ mặt đất truyền bá đi ra phía ngoài, Lục Bình bây giờ mới ngẩng đầu lên hỏi:

– Tiền bối muốn trở về Đông Hải sao?

Long Hòe lão tổ lắc đầu đáp:

– Lão phu vây ở Vẫn Lạc mật địa hơn vạn năm, lần này thật vất vả có thể tự do ra ngoài, dĩ nhiên muốn du lịch thiên hạ, để hiểu biết một phen khí tượng của tu luyện giới.

Lục Bình cười nói:

– Như vậy hy vọng tiền bối có thể trong tu luyện giới tận hứng mà về, đồng thời cũng hy vọng tiền bối sớm ngày được thoát khỏi chỗ cách ly!

Long Hòe lão tổ cười cười, nói:

– Tự thân lão phu vô luận làm thế nào cũng không cách nào đột phá Vạn Độc Thương Khung Bích, chỉ có mượn ngoại lực mới được. Ngươi chớ quên đã từng đáp ứng chuyện của lão phu. Một khi có một ngày người có năng lực đánh vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích, cần giúp lão phu một cánh tay lực!

Lục Bình trịnh trọng nói:

– Văn bối nào dám quên!

Đang nói chuyện nghe Đại Bảo nơi xa hô to gọi nhỏ chạy tới. Lục Tiểu Hải đang ngồi trên vai nắm thật chặc lỗ tai của Đại Bảo, cười “ha ha” theo Đại Bảo chạy động, cũng khiến cho Long Hòe lão tổ ở một bên thấy có chút kinh ngạc.

Chỉ nghe Đại Bảo hét lên:

– Lão đại, gọi tôi làm gì? Bảo bối tán lạc trong rừng cây này mặc dù không nhiều, nhưng phẩm chất không tệ. Bây giờ tôi mới góp nhặt một phần nhỏ đây!

Lục Bình cười nói:

– Xem rồi, còn dư lại không tìm nữa, người ta đã có người sắp tìm tới, chúng ta phải rời đi trước.