Chương 960: Huyền Vi chi thỉnh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hồ Lệ Lệ những năm này cũng rất ít sau khi rời khỏi hải nhai phía sau núi, nhất ứng sự vụ trên Hoàng Ly đảo Lục Bình đã giao do đại đệ tử Vương Huyền Kỳ đại diện xử lý.

– Thế nào rồi?

Lục Bình thấy Hồ Lệ Lệ vội vã đi tới như vậy, còn tưởng rằng có chuyện gì gấp gáp, vì vậy vội vàng mở miệng hỏi thăm.

Hồ Lệ Lệ sắc mặt có chút quái dị, nói:

– Huyền Vi sư huynh có chuyện bày ta tìm huynh!

Huyền Vi?

Lục Bình cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi:

– Hắn tìm ta làm gì?

Hồ Lệ Lệ lắc đầu một cái, nói: – Không biết, bất quá nhìn dáng dấp ngược lại rất gấp!

Lục Bình mấy ngày nay ở trên đỉnh núi Thiên Linh thâm cư giản ra, ngay cả Hoàng Ly đảo đều rất ít trở về, một mực thuộc về một loại trạng thái nửa bế quan, trong ngày thường có rất ít người có thể thấy hắn. Cho dù là có người muốn tìm hắn, cũng nhiều là phải đi Thiên Linh sơn Thính Đào phủ tìm được Hồ Lệ Lệ nơi đó đại diện làm chuyện đạt.

Hồ Lệ Lệ mặc dù một mực trong phía sau hải nhai chữa trị trận pháp của bảo thuyền, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian cũng nghỉ ngơi. Hồ Lệ Lệ mặc dù trên Thiên Linh sơn cũng có động phủ của mình, nhưng so sánh cùng Lục Bình Thính Đào phủ, vô luận là vị trí còn là trình độ linh khí nồng đặc đều kém quá xa, định liền trực tiếp dời đến Thính Đào phủ ở.

Long chi pháp tướng của Lục Bình kể từ sau khi được Thuần Dương chi châu, chẳng biết tại sao lại cũng không đem hoàn toàn huyện hóa, ngược lại thì càng ngày càng trở thành một món đồ chơi. Hơn nữa thần niệm của Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được Long chi pháp tướng đang đem bản mệnh thần thông phù văn ngưng ở trên một cái nghịch lân màu trắng bạc ở chỗ cổ họng, từng bước chuyển sang Thuần Dương chi châu.

Kể từ sau khi được Thuần Dương chi châu, Long chi pháp tướng tự hồ liền thêm một món đồ chơi vậy. Thần niệm của Lục Bình thường xuyên có thể chú ý tới Long chi pháp tướng quanh quẩn trong tâm hạch không gian đã bắt đầu từ từ bành trướng cùng Thuần Dương chi châu trong tử vụ vui đùa truy đuổi lẫn nhau.

Lục Bình nhìn chăm chú thời gian lâu, khó tránh khỏi lòng có sở ngộ, chẳng lẽ Long chi pháp tướng này cùng Thuần Dương chi châu này trời sanh xem ra là một thể vậy?

Hay hoặc là nói Thuần Dương chi châu này nếu được Long chi pháp tướng đối làm long châu trong truyền thuyết?

Long chi pháp tướng mặc dù không đem Thuần Dương chi châu hoàn toàn luyện hóa phong phú đi đến trong pháp tướng, nhưng thuần dương chi khí tích chứa trên Thuần Dương chi châu cũng đang thời tùy thời tùy khắc ảnh hưởng Long chi pháp tướng.

Trên thực tế, năm năm này nhiều nhất, Lục Bình tu vi cũng không phải là tăng lên, mà là lấy một loại phương thức quỷ dị phập phồng qua lại. Mà sở dĩ như vậy, nguyên nhân căn bản nhất là ở sự ảnh hưởng của một viên Thuần Dương chi châu này.

Lục Bình từ sau khi theo Phi Linh sơn lên cấp pháp tướng kỳ, bởi vì bị thuần dương chi hồn ảnh hưởng, Lục Bình tu vi một lần tăng vọt, bởi vì pháp tướng ngưng tụ bản mệnh thần thông mà pháp tướng rút ngắn lần nữa khôi phục đến ba trượng năm thước.

Mà trong một năm này trong Chân Linh động thiên lấy được một viên Thuần Dương chi châu này, bởi vì bị Thuần Dương chi châu không lúc nào là ảnh hưởng. Vốn là pháp tướng ba trượng năm thước thẳng rút ngắn một thước, sau đó theo Long chi pháp tướng luyện hóa thuần dương chi khí tán dật trong Thuần Dương chi châu, pháp tướng lại lần nữa trở lại ba trượng năm thước.

Sau bốn năm nữa, Lục Bình pháp tướng liền tới một quá trình trở về kéo dài như vậy. Pháp tướng giữa ba trượng bốn thước cùng với ba trượng năm thước vãng phục qua lại. Tu vi mặc dù không chút tăng trưởng, nhưng Lục Bình lại có thể cảm giác được tự thân còn xảy ra biến hóa cực kỳ rõ ràng.

Lục Bình cảm giác tu vi của mình tựu như cùng một đống đất, mà thuần dương chi khí trong Thuần Dương chi châu kia tán dật ra lại giống như là nước. Đống đất cao lớn sau khi tăng thêm nước mặc dù thể tích đang không ngừng áp súc, nhưng đống đất này tự thân cũng trở nên từ thực hơn rồi.

Mặt ngoài của Thuần Dương chi châu theo Long chi pháp tướng đem bản mệnh thần thông trên nghịch lớn nhất nhất triện khắc trên mặt sau, tự thân thuần dương chi khí tán dật ra ngoài liền càng ngày càng ít.

Nguyên vốn bởi vì pháp tướng đang cùng Thuần Dương chi châu vui đùa lúc thuần dương chi khí tán dật ra ngoài không ngừng sẽ bị pháp tương tự thân hấp thu luyện hóa, hơn nữa đối với mấy món linh bảo pháp bảo tới lui tuần tra ở bốn phía pháp tướng cũng có lợi ích cực lớn.

Đặc biệt là Thất Bảo Lôi Hồ, sau khi thành công ngưng tụ đạo bảo cấm thứ bảy, vốn là bởi vì thiếu hụt đầy đủ thiên địa kỳ vật mà một mực không chiếm được lên cấp. Hiện nay nó được thuần dương chi khí trợ giúp chẳng biết tại sao cũng trực tiếp vượt qua đạo khảm này, trở thành Dưỡng linh pháp bảo, đồng thời làm Lục Bình sách sách lấy làm kỳ lạ bách tư bất đắc kỳ giải. Chẳng lẽ những thứ thuần dương chi khí này vẫn có thể thay thế những thứ thiên địa kỳ vật kia hay sao?

Bất quá coi như là có thể thay thế, giá cao này nhưng cũng quá mức đắt giá. Thuần dương chi khí đây chính là bảo vật mà ngay cả rất nhiều pháp tướng sơ kỳ tu sĩ nhất sinh cuối cùng cũng bất quá chỉ có thể đủ luyện hóa ngưng tụ một tia. Kỳ vật này so cái gì trung cấp, thượng cấp phải trân quý hơn nhiều.

Đầu năm thứ năm này, khí tức theo Thuần Dương chi châu tán dật ra càng ngày càng ít. Lục Bình đã có thể nhận ra được pháp tương tự thân tựa hồ cũng đã đạt đến một loại trạng thái bình cảnh, tu vi đã sẽ không phản phục. Lúc này Lục Bình mới nhận ra được cả con Long chi pháp tướng nhìn qua đã là hồn nhiên một thể. Vốn là bởi vì Lục Bình dung hợp các loại Giao huyết mạch mà khiến cho pháp tướng ít nhiều có một ít dấu vết phủ tạc cũng đã biến mất không thấy.

Pháp tướng lúc này, ít nhất Lục Bình xem ra cũng càng thêm giống như long rồi, hay hoặc nói là thần vận của long càng đủ rồi!

Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ một đường tới, lúc này mới phát hiện Huyền Vi chân nhân này lại là ở cửa động phủ của Lục Bình trên Thiên Linh sơn đang lo lắng đi tới đi lui.

Vừa nhìn thấy Lục Bình xuất hiện, Huyền Vi chân nhân nhất thời mừng rỡ, nói:

– Lục sư đệ, có thể để cho ta tìm được!

Lục Bình thấy hắn một bộ dáng lo lắng, vì vậy cười nói:

– Huyền Vi sư huynh, gần đây không đi ra ngoài tìm kiếm quáng mạch sao?

Huyền Vi chân nhân sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó cười khổ nói:

– Lục sư đệ chớ có chê cười ta, kể từ khi được người giao cho ta mấy cái ngọc giản kia, ta là phát phấn cố gắng, năm năm này là toàn dùng ở phía trên này rồi.

Lục Bình khẽ mỉm cười, lúc trước Hồ Lệ Lệ cũng đã đã nói với hắn, Huyền Vi chân nhân này nói ngược lại cũng không sai. Những năm này nghe nói một mực trong động phủ của mình điều nghiên cái gì, theo như hắn nói là một mực điều nghiên truyền thừa do tầm quáng sư lưu lại.

Tuy nhiên đây cũng không phải bởi vì hắn nguyện ý, mà là bởi vì kể từ sau khi Sử Huyền Linh cùng Huyền Dũng liên thủ trêu cợt hắn, toàn bộ Chân Linh phái trên dưới đã không người tin tưởng hắn nữa. Vì vậy, trong năm năm này hắn từng mấy lần khẩn cầu cùng người đáp đội ra biển thám hiểm, cũng không có vầng hào quang của một vị tầm quáng sư. Người nào lại sẽ nguyện ý mang theo một tên quỷ nhát gan chỉ cần gặp nguy hiểm liền bỏ chạy trốn chứ?!

Huyền Vi chân nhân này cũng từng thanh xưng tầm quáng thuật của mình tiến nhanh, sớm đã không phải là bán điếu tử lúc trước. Tuy nhiên người này nói láo quá nhiều, ngay cả nói lời thật cũng không ai tin.

Thật ra thì chỉ cần Huyền Vi chân nhân có thể để lộ ra tin tức Lục Bình đem tầm quang sư truyền thừa giao cho hắn, dựa vào danh hiệu của Thủy Kiếm Tiên, hoàn toàn có thể khiến cho đông đảo Chân Linh phái đồng môn tin tưởng. Nhưng cùng trước đó rất nhiều đồng môn tu sĩ yêu cầu hắn lấy ra tầm quáng sư truyền thừa mình điều nghiên để cho mọi người xem nhìn một dạng. Huyền Vi chân nhân căn bản không dám để lộ ra những tin tức này.

Vô luận là Thủy Tinh cung tầm quáng sư truyền thừa kia sáng tỏ, hay hoặc giả là bứt lên Lục Bình làm đại kỳ, đều sẽ cực kỳ dễ dàng khiến người rất dễ dàng nghĩ ra cái chết của Lữ Hư Hằng lão tổ cùng với Thủy Tinh cung tầm quáng sư năm đó ở tây bắc hải vực.

Huyền Vi chân nhân nhát gan lại cũng không nghĩa là hắn đần, ngược lại hắn là cực kỳ thông minh. Thời điểm Lục Bình đem Thủy Tinh cung tầm quáng sư truyền thừa giao cho hắn, Huyền Vi chân nhân cũng đã biết mình cõng trên người chính là một phiền toái lớn hơn.

Cho nên hiện tại hắn chỉ có tới tìm Lục Bình trợ giúp, bởi vì bản thân hắn cũng rõ ràng, nếu Thiên Linh chưởng môn phân phó đem bộ truyền thừa này giao cho hắn, đây cũng ý vị hy vọng hắn có thể đem bộ truyền thừa này thừa kế xuống. Như vậy một bộ truyền thừa thiên môn hơn nữa rất có hữu dụng, Thiên Linh chưởng môn tất nhiên chắc là sẽ không để cho nó bị long đong.

Huyền Vi chân nhân chần chờ một chút, nói:

– Thật ra thì ta tìm Lục sư đệ còn là bởi vì chuyện tây bắc quáng mạch!

Hắn bây giờ đã biết năm đó chuyện tây bắc hải vực hiển nhiên chính là xuất từ tay của vị sư đệ trước mắt này. Những năm này thao quang dưỡng hối thâm cư giản xuất, khó không ý tứ tị hiềm. Mình bây giờ vẫn lấy chuyện tây bắc hải vực đến tìm hắn, muốn thuyết phục hắn sợ là cực kỳ khó khăn. Nhưng Huyền Vi chân nhân bây giờ lại là cỡi hổ khó xuống, muốn sửa đổi hiện trạng hôm nay của hắn, nhanh chóng nhất chính là quáng mạch ở tây bắc hải vực.

Quả nhiên, Lục Bình vừa nghe hắn nói là chuyện tây bắc quáng mạch liền trước tiên nhíu mày.

Huyền Vi chân nhân vừa nhìn biết được chuyện không ổn, vội vàng nói:

– Lục sư đệ, ngươi hãy nghe ta nói hết. Tây bắc hải vực hỗn hợp quáng mạch kia không cũng chỉ có một cái như vậy, thể đi của y cư địa mạch, bên trong năm trăm dặm chung quanh cái quáng mạch này tất nhiên còn cất giấu những chi mạch khác, hơn nữa còn không chỉ một cái!

Lục Bình nghe vậy ngẩn người, sau đó mang theo một tia hồ nghi nhìn về phía Huyền Vi chân nhân. Ngược lại không phải là Lục Bình lúc này đối với cơ hội của tây bắc hải vực, mà là Lục Bình thật có chút không quá tin tưởng sự phán đoán của Huyền Vi chân nhân.

Huyền Vi chân nhân sát ngôn quan sắc, hiển nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng của Lục Bình, vì vậy thở dài một cái, nói:

– Ngươi cùng chưởng môn lão tổ nếu đem tầm quáng sư truyền thừa giao cho ta, cuối cùng cũng hy vọng bộ truyền thừa này có thể đưa đến một ít tác dụng chứ. Nếu là ngay cả cơ hội chứng minh cũng không cho ta, một bộ truyền thừa này các ngươi còn không nếu vì vậy thu về đi.

Lục Bình cũng biết hắn nói có lý, suy nghĩ một chút, nói:

– Được rồi, ta sẽ tự mình cùng người đi một chuyến!

Huyền Vi chân nhân nghe vậy mừng rỡ, nói:

– Ngươi hãy yên tâm, lần này ta có nắm chắc cực lớn, tất nhiên có thể thành công!

Tiếng gió bên tai bên gào lên liệt liệt, nhưng bản thân Huyền Vi chân nhận lại không cảm thụ được chút cảm giác gió lớn đập vào mặt, trên mặt chen ra ngoài chỉ có tố tạp nụ cười nịnh hâm mộ vô hạn này.

Lục Cầm nhi thân hóa nguyên hình rướn cổ ré dài giữa hai cánh chấn động cả lên chính là khoảng cách mấy trăm trượng. Hai cánh đập được mấy lần, lúc quay đầu nhìn lại, người đã bay đến ngoài mười dặm.

Lục Bình cùng Huyền Vi chân nhân ngồi xếp bằng trên sau lưng của Thanh Loan điểu. Một tầng cái lồng khí như có như không đem hai người bao trong đó, khiến cho tốc độ của Thanh Loan điều bay mau hơn nữa cũng không bởi vì gió lớn xông tới mặt mà ảnh hưởng đến.

Tây bắc hải vực mặc dù xa xôi, nhưng Thanh Loan điểu xem ra, cũng bất quá chính là lộ trình một ngày một đêm.

Tới phụ cận hải vực chỗ một cái hỗn hợp quáng mạch kia ở tây bắc hải vực lúc trước, hai người mới từ trên lưng Thanh Loan điểu xuống.

Nguyên vốn Huyền Vi chân nhân đã làm xong chuẩn bị phi động lại thấy Lục Bình hướng trên mặt biển chỉ một cái. Một con hải quy kích cỡ bằng một trượng từ trong một đạo không gian môn hệ trực tiếp tìm vào trong nước biển. Mặc dù nó so với con Thanh Loan điểu trước kia kém không ít, nhưng như cũ là một con đoán đan trung kỳ yêu thú.

Lục Bình hơi chỉ dẫn một cái, trước tiên lên trên lưng của Lục Đại Quý, mà Huyền Vi chân nhân nhìn một chút tu vi của yêu thú khổng lồ trước mắt này cũng nhanh cùng mình tương đối, cuối cùng vẫn còn kinh hãi đảm chiến lên trên quy giáp.

– Đi hướng nào?

Huyền Vi chân nhân nghe Lục Bình hỏi thăm, vội vàng lấy lại bình tĩnh nhìn một chút bốn phía trên mặt biển, chỉ một hướng tây bắc, nói:

– Vậy chúng ta trước hết đến địa phương xa nhất đi xem một chút!

Có Lục Bình xuất thủ, muốn tránh qua các phái đệ tử ở quáng mạch phụ cận dò xét hiển nhiên rất dễ dàng. Thần niệm của Lục Bình có thể so với pháp tướng trung kỳ tu sĩ xuất chúng nhất. Mà theo Lục Bình biết, chỗ quáng mạch này cũng bất quá chính là Bắc Hải các thế lực thay phiên có hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trú đóng. Những người này dĩ nhiên là đối thủ không có thể so tương đương cùng thần niệm của Lục Bình.

Tốc độ của Lục Đại Quý trong nước biển mặc dù không so được Lục Cầm nhi ở trên trời, nhưng làm yêu thú trời sanh trong nước, tốc độ này cũng không coi là chậm. Chỉ nửa canh giờ, hai người đã đến năm trăm dặm phụ cận hải vực mà Huyền Vi chân nhân lúc trước phán đoán.

Huyền Vi chân nhân mới vừa chống lên hệ thân cương khí muốn lên đi vào chỗ sâu nước biển, lại thấy Lục Bình giơ tay ngăn hắn lại, sau đó đem một viên hạt châu to lớn treo ở đỉnh đầu, rồi sau đó một cái lồng liền đem nước biển gạt ra. Hai người một đường lên đi vào chỗ sâu nước biển.

– Đây là Tị Thủy Nguyệt Minh Châu đúng không?

Huyền Vi chân nhân nhân phẩm nghèo nàn, nhưng kiến thức này vẫn phải có. Hắn nhìn minh châu to lớn khuôn mặt vẻ hâm mộ, nói:

– Có vật này nơi tay, biển sâu như giẫm trên đất bằng a!

Lục Bình không để ý đến giọng nói hâm mộ xen lẫn ghen tỵ của Huyền Vi chân nhân, mà là nhìn một chút bốn phía đáy biển, nói:

– Lấy trạng huống của Bắc Hải, bình thường một khi phát hiện một cái trung bình quáng mạch trở lên, tất nhiên sẽ ở bốn phía quáng mạch cẩn thận sưu tầm còn có chi mạch tồn tại hay không. Hỗn hợp quáng mạch đã khai thác mười năm, bốn phía hải vực đã bị các phái không ít tu sĩ qua lại tìm kiếm qua. Nếu là có thì sớm đã bị tìm được, ngươi liền khẳng định chung quanh hải vực đây còn có chi mạch tồn tại như vậy sao?

Huyền Vi chân nhân đã nhìn chung quanh đáy biển, hơn nữa đánh ra các loại pháp quyết trên các loại địa hình đáy biển bất đồng, thỉnh thoảng còn đem các loại cảm ứng phù lục theo pháp quyết cùng nhau đánh vào trong hải nể sau vài thước ở đáy biển.