Chương 523: Vẫn Lạc đại quần đảo

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong đó lúc Mộc chúc tính thiên giai hạ phẩm linh vật xuất hiện, cung làm cho Huyền Sâm chân nhân mê tít mắt từng đợt, bất quá điều kiện đấu giá tương đương với Ngọc Lan Tinh Kim, là thứ mà Chân Linh phái không cách nào đạt đến hiện giờ, vì lẽ đó cũng chỉ có thể để cho Huyền Sâm chân nhân nhìn no cho đã mắt thế thôi.

Thiên giai hạ phẩm Linh hỏa lần thứ hai xuất hiện, đã lần nữa phá vỡ kỷ lục của buổi đấu giá. Giá cả sáu mươi viên cực phẩm linh thạch đã làm cho mọi người trong hội trường lần nữa có cơ hội khiêu khích sự tôn nghiệm của Thủy Tinh cung trong lầu các số sáu.

Lần này, Thủy Tinh cung rốt cục lộ ra bộ mặt hải ngoại đệ nhất môn phái của nó. Sau Ngọc Lan Tinh Kim, trong năm loại thiên giai hạ phẩm linh vật, Thủy Tinh cùng độc chiếm ba loại trong đó, tuy rằng nhiều lần bị Khuê Các ào ào đẩy giá, nhưng Thủy Tinh cung lấy tư thế lôi đình áp chế, một lần tăng giá đến năm trăm thượng phẩm linh thạch, làm cho tu sĩ trong sàn bán đấu giá đều hô to là xem rất “đã nghiền”, và cũng khiến cho người ta một lần nữa nhìn rõ sự giàu có và rộng tay của cự hình môn phái trong tu luyện giới này!

Còn lại hai loại linh vật thì bị Thiên Nguyệt tông trước đây vẫn biết điều đấu giá được. Và một loại khác cũng không biết rơi vào trong tay của môn phái nào. Khuê Các tuy rằng trong quá trình đấu giá của bảy loại thiên giai hạ phẩm thiên địa linh vật biểu hiện rất sinh động, nhiều lần chế tạo phiền phức cho Thủy Tinh cung, nhưng chưa từng đấu được một món linh vật nào.

Mọi người khi cho rằng lần bán giá đại hội này sắp hạ màn kết thúc, thì đã thấy trên khán đài đột nhiên xuất hiện hai lão giả râu tóc bạc trắng. Hai người này chân nguyên mãnh liệt khắp người, phía sau và trước của hai người mơ hồ có tiếng hổ gầm loan gáy truyền ra, làm cho toàn bộ sàn bán đấu giá nhất thời trở nên yên tĩnh.

Đổng lão tổ hướng về hai người hơi thi lễ, tựa hồ đối với hai người này khá là tôn kính. Thiên Cầm lão tổ hai mắt chợt lóe tinh quang, thấp giọng nói:

– Pháp tướng trung kỳ tu sĩ!

Hai vị Pháp tướng trung kỳ tu sĩ đi về phía trước hai bước, cùng Đổng lão tổ đông thành hình tam giác tương hỗ nhau, đem bàn ngọc trước mặt Đổng lão tổ vây lại.

Mọi người vẫn còn có chút chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, tiểu Truyền Tống trận trên bàn ngọc đột nhiên lóe lên một vệt sáng. Khi đại đa số tu sĩ vẫn còn chưa nhìn rõ bên trong hào quang truyền tống tới là đồ vật gì, thì Đổng lão tổ cũng đã đem một cái ngọc tủy bình cầm ở trong tay.

Cái ngọc tủy bình này bị cao thủ luyện chế trở thành trong suốt, bên trong chỉ có một giọt thủy châu to to bằng một phần ba nắm tay, xoay tròn linh động dị thường.

Trong lúc đông đảo tu sĩ trong phách mại hội tràng không nhận ra trong ngọc tủy bình kia là một giọt chất lỏng gì, thì Lục Bình ngồi ngay ngắn ở lầu các chợt hai mắt nhiên thoáng qua một đạo lưu quang màu xanh. Ngay lập tức, một sắc khó hiểu chợt hiện thoáng qua trên mặt của Lục Bình.

Sự khác thường trên mặt Lục Bình không tránh được sự chú ý của Thiên Cầm lão tổ. Thiên Cầm lão tổ khẽ mỉm cười, cất lời hỏi:

– Lục sư điệt có phải là nhận biết vật này?

Lục Bình cũng không ngờ Thiên Cầm lão tổ sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy để hỏi thăm. Trên mặt những người khác trong lầu các cũng hiện ra một tia cổ quái.

Lục Bình sửng sờ một chút, lúc này mới lắc đầu đáp:

– Đệ tử cũng chưa gặp qua vật này, chẳng qua là từng ở trên bí tàng ngọc giản của Thiên Lô sư thúc tổ nhìn thấy giới thiệu tương tự như vật này, tựa hồ vật này chính là Vạn Diệu Ngọc Lộ đại danh đỉnh đỉnh, chẳng qua là vật này xem ra có vẻ quá ít rồi.

Thiên Cầm lão tổ khẽ gật gù, nói:

– Cách nhìn của Lục sư điệt cùng với ta không mưu mà hợp. Xem ra tám thành chính là vật này rồi. Bất quá Vạn Diệu Ngọc Lộ bất đồng với những thiên địa linh vật khác chỉ có thể dùng để dung luyện cùng kim đan, hơn nữa còn phải đạt tới nhất định phân lượng mới được. Vật này thì ngược lại, mỗi một giọt đều vô cùng trân quý, mặc dù không đủ để dung luyện kim đan, chỉ cần dùng đường miệng thôi là đã có thể tăng thọ mười năm. Nếu là đến trong tay cao minh luyện đan sư, luyện chế ra hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm Thọ đan đều không có gì là lạ.

Lục Bình chẳng những đã nhìn tận mắt Vạn Diệu Ngọc Lộ, hơn nữa ở trong tay hắn còn có một phần rưỡi bảo vậy này. Thiên Cầm lão tổ nói những tin tức này, thật ra thì hắn đều đã biết rất rõ ràng. Chẳng qua là Vạn Diệu Ngọc Lộ liên quan quá lớn, Lục Bình có thể cảm giác được trong toàn bộ hải ngoại tu luyện giới, ít nhất Bắc Hải cùng Đông hải tựa hồ cũng đang âm thầm mắt lom lom điều tra và thèm muốn đối với Vạn Diệu Ngọc Lộ cùng với Đoán Linh đan mà nó chính là chủ dược luyện chế mà thành. Loại bảo vật áp đáy rương này dĩ nhiên là chỉ có một người mình biết được thì mới là an toàn nhất.

Lục Bình nghe Thiên Cầm lão tổ nói xong, cũng không kịp suy tư Thiên Cầm lão tổ tại sao lại đột nhiên biến chuyển thái độ đối với hắn như vậy, liền vội vàng nói:

– Đệ tử thụ giáo.

Thiên Cầm lão tổ hài lòng gật đầu một cái, tựa hồ đối với thái độ của Lục Bình rất hân hạnh và an ủi, và cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nghe Đống lão tổ đang thực hiện sự giới thiệu ở trong phách mại hội tràng.

Vạn Diệu Ngọc Lộ xuất hiện tự nhiên khiến cho phách mại hội đã gần tới hồi kết thúc, ít nhất là đã đi được tới tám chín phần chặng đường đấu giá này.

Mặc dù nó chỉ có một giọt, nhưng cũng khiến cho mọi người trong phách mại hội tràng cố sức tranh đoạt. Trong bốn mươi lầu các, trừ Chân Linh phái ở lầu các số 24 ra, cơ hồ tất cả đều tham dự vào cuộc tranh đoạt đối với Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Cuối cùng vẫn còn Thủy Tinh cung nhất cử đem giá cả đấu giá đề thăng tới bốn mươi khối cực phẩm linh thạch, nhất cử khiến cho tuyệt đại đa số môn phái cùng tu sĩ tham dự cạnh tranh bị hất ra, để cho họ cùng Khuê Các, Vũ Văn thế gia, Bích Hải linh xà Sở gia triển khai sự cạnh tranh quyết liệt.

Trong chớp mắt, giá cả đưa ra liền xông phá cửa ải năm mươi cực phẩm linh thạch, khiến cho mọi người Chân Linh phái vô cùng kinh ngạc. Phải biết lúc trước thiên cấp hạ phẩm linh vật Kim Hoa Ngọc Dịch cũng bất quá chỉ đấu giá tới năm mươi cực phẩm linh thạch là bị Không Kê lão tố bỏ vào trong túi. Mà Vạn Diệu Ngọc Lộ tuy nói là thiên cấp trung phẩm linh vật, hơn nữa có nhiều diệu dụng, nhưng chẳng qua là chỉ có một giọt mà bị đưa lên giá cao tới bực này, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Vũ Văn thế gia cùng Bích Hải linh xà ra giá lần lượt thối lui ra, chỉ có Khuê Các ở lầu các số hai mươi tám vẫn còn cùng Thủy Tinh cung ngoan cường đấu chết với nhau.

Thiên Cầm lão tổ như có điều suy nghĩ, chợt nghiêng đầu hướng Huyền Sâm chân nhân hỏi:

– Sư đệ, ngươi lúc trước nói qua Thủy Tinh cung Nguyên Quang ở Bắc Hải thuyết phục các phái liên hiệp đối kháng yêu tộc lúc, đã từng đem các loại quý trọng linh thảo dùng để luyện chế Đoán Linh đan báo cho Huyền Linh phái?

Huyền Sâm chân nhận biết Thiên Cầm lão tổ đã nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:

– Chính vậy, chẳng những là Huyền Linh phái, ngay cả bốn phái cùng Thủy Yên các, còn có Hải Diễm môn cũng đều lấy được danh sách những thú linh thảo quý trọng này coi.

Thiên Cầm lão tổ ánh mắt sáng lên, nói:

– Những Thủy Tinh cung cuối cùng cũng chỉ lựa chọn Huyền Linh phải làm đối tượng hợp tác?

Huyền Sâm chân nhân chần chờ một chút, nói:

– Sư tỷ, ý của sư tỷ là nói Huyền Linh phái nắm giữ một phần bí mật liên quan tới đoán luyện chế Đoán linh đan, khiến cho Thủy Tinh cung cuối cùng lựa chọn Huyền Linh phái? Chẳng qua là cái kết luận này không khỏi quá thu hẹp một chút rồi. Thủy Tinh cung ở Bắc Hải tu luyện giới lựa chọn thể lực phát ngôn viên làm sao chỉ tại vì một tờ đan phương?

Thiên Cầm lão tổ cười cười cũng không tiếp lời.

Đang lúc này, trong phách mại hội trường đột nhiên truyền tới thanh âm giận dữ của Nguyễn Quang lão tổ:

– Tiêu Ngọc Hoàn, đừng tưởng rằng ta không biết người ở bên trong đó chính là ngươi. Nguyên Quang ta bây giờ ra giá sáu mươi cực phẩm linh thạch, Khuê Các ngươi nếu thật đúng là muốn một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ này, chỉ cần đưa ra giá cao hơn một khối hạ phẩm linh thạch so với sáu mươi khối cực phẩm linh thạch này, thì vật bán đấu giá này lão phu không muốn cũng được!

Nghe Nguyễn Quang lão tổ nói ra cái tên Tiêu Ngọc Hoàng Thiên, Cầm lão tổ sắc mặt chợt như hiểu ra, tựa hồ lại nói:

– Khó trách, thì ra là nàng!

Lúc Lục Bình xét lại, thì nhận thấy lúc trước ở trong lúc Thủy Tinh cung đấu giá giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ này, Khuê Các một mực diễn vai trò tăng giá, tựa hồ nhằm đúng vào việc Thủy Tinh cung nhất định phải đấu mua lấy Vạn Diệu Ngọc Lộ vậy. Họ rõ ràng là không ngừng tăng giá, chọc giận Thủy Tinh cung.

Nguyên Quang lão tổ cuối cùng không thể nhịn được nữa. Trong phách mại hội tràng, rất nhiều tu sĩ lúc này mới đích xác xác định trong lầu các số hai mươi tám chính là đại môn phái Khuê Các mới vừa quật khởi ở Đông Hải. Hồi lâu sau, trong đầu các số hai mươi tám cũng truyền ra một giọng nữ, vừa cười khanh khách vừa nói:

– Nguyên Quang đạo hữu quả là nóng vội rồi. Vạn Diệu Ngọc Lộ có trình độ hiếm hoi có thể so với thiên cấp thượng phẩm linh vật. Sự kỳ diệu trong giá trị sử dụng quả thực không hề dưới thiên cấp thượng phẩm linh vật. Khuê Các ta tham dự đấu giá dĩ nhiên là có tâm tư muốn mua lấy vật này.

Giọng nữ nói tới chỗ này, tựa hồ là cố ý dừng lại. Nguyên Quang lão tổ trong lầu các số sáu không khỏi truyền ra một tiếng hừ lạnh. Giọng nữ ngay sau đó vang lên lần nữa, tựa hồ có cái tiểu âm mưu gì đã được như ý vậy, nói:

– Bất quá nếu như Nguyễn Quang đạo hữu coi trọng giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ này như thế, vậy tiểu muội liên đem vật này nhường cho đạo hữu cũng không có sao. Đây cũng coi như là cùng Thủy Tinh cung là thể lực xưng bá hải ngoại tu luyện giới kết một cái thiện duyên vậy.

Nguyên Quang lão tổ rốt cục đem một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ kia cầm ở trong tay. Đổng lão tổ đang muốn tuyên bố phách mại hội kết thúc, thì Khuê Các Tiêu Ngọc Hoàn cũng đột nhiên nói:

– Bất quá có một điều tiểu muội còn muốn nhắc nhở Nguyễn Quang đạo hữu cùng chư vị đang ngồi ở đây. Khuê Các ta đã định ở một năm sau trên Tiêu Dao đảo chính thức khai tông lập phái. Đồng thời, Khuê Các cũng đem môn phái đặt tên là Tiêu Dao phái, kính mời chư vị ở phách mại hội tuyên truyền quảng bá trong tu luyện giới giùm. Rằng một năm sau, phái Tiêu Dao ta ở trên Tiêu Dao đảo quét sạch tháp mà đợi mọi người tới.

Huyễn Linh thành phách mại đại hội Long trọng kéo dài ba hôm rốt cục tới màn kết thúc. Đông đảo tu sĩ trong hội trường cũng bắt đầu rời khỏi tràng. Ngọn đèn dầu ở bên ngoài bốn mươi ngôi lâu các treo lơ lửng trong bầu trời cũng nối tiếp nhau tắt đi.

Trong lầu các số 24, Thiên Cầm lão tổ trầm ngâm chốc lát, xoay người hướng mọi người nói:

– Bọn người trước tiên ở trong Huyễn Linh thành đem môn phái phát linh thạch chưa xài hết toàn bộ đổi thành linh thảo. Sau đó đi trước trở về Kinh Chập đảo, sau phách mại hội, giữa lão tổ các phái còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, bọn ngươi không cần chờ ta.

Dứt lời, Thiên Cầm lão tổ đưa hai tay từ trong hướng ra phía ngoài xé một cái, một cái cửa bị bà ta từ trong hư không kéo ra. Thiên Cầm lão tổ một bước bước vào trong đó, biến mất không thấy đâu. Huyền Hư chân nhân có được Ngọc Lan Tinh Kim tâm tình vui thích, mặc dù thiếu nợ đầy cả hai mông đít, nhưng môn phái sẽ vì ông ta bồi thường giúp một phần lớn, vì vậy ông ta cười ha hả nói:

– Đi thôi, trễ nữa sẽ khiến cho người khác chú ý. Bọn ta còn phải nhanh chóng một chút đem linh thạch cầm trong tay tung ra hết, cố làm hết sức thu mua linh thảo đã ngoài ngàn năm trong Huyễn Linh thành mang về môn phái.

Truyền tống trận trong lầu các đã sáng lên, mọi người đứng vào bên trong, lúc xuất hiện trở lại, đã cùng không ít tu sĩ khác xuất hiện ở trong Huyễn Linh điện. Lục Bình cùng mọi người dùng ánh mắt lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, rồi sau đó liền mỗi người đều xen lẫn vào trong đám người, rời khỏi Huyễn Linh điện, hướng vào trong Huyễn Linh thành mà đi.

Lục Bình rời khỏi Huyễn Linh điện, đem một truyền âm pháp kiểm ra đặt ở khóe miệng nói vào đó gì đó, rồi sau đó cho truyền âm pháp kiếm hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở trong Huyễn Linh thành.

Lục Bình ở trong Huyễn Linh thành rỗi rảnh đi dạo chốc lát, một đạo lưu quang từ đông phương của Huyễn Linh thành vạch không trung bay tới, rồi sau đó quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Lục Bình.

Lục Bình nhận lấy pháp kiếm, dùng thần niệm đảo qua, dưới chân liền sải bước nhanh chân hướng phía động Huyễn Linh thành đi tới.

Trước của một tòa linh thảo điếm phô, Xích Luyện Anh mang theo Ân Huyền Sở nhìn Lục Bình đi tới, đem một cái trữ vật đại cầm trong tay ném cho hắn, luôn miệng oán trách nói:

– Cái đấu giá đại hội mắc dịch này sao tốn thời gian dài đến như vậy, sớm biết vậy liền không nhận cái chuyện này của ngươi, rối bởi vì thế mà trên Thính Đào đảo có chuyện mà lại không trở về được.

Lục Bình đưa tay nhận lấy trữ vật đại, dùng thần niệm hơi đảo qua, liền đem ngàn năm linh thảo bên trong toàn bộ thu vào trong trữ vật pháp khí. Nghe Xích Luyện Anh nói thế, chân mày của hắn không khỏi cau lại, hỏi:

– Thế nào, trên Thính Đào đảo có chuyện gì xảy ra sao, có cần ta mau sớm chạy trở về không?

Xích Luyện Anh lắc đầu một cái, nói:

– Từ tin tức Hồng Ưng truyền đến mà xét, thì tựa hồ là có cái người nào đó viếng thăm Thính Đào đảo. Đối phương cũng không ác ý, chẳng qua là Hồng Ưng không làm chủ được, cho nên hy vọng ta mau sớm chạy về.

Lục Bình gật đầu một cái, yên lòng, xoay người hướng Ân Huyền Sở nhìn.

Ân Huyền Sở nói:

– Ta cũng muốn trước hết trở về Thính Đào đảo bế quan. Sau khi thừa kế Băng Ly châu, mấy năm này tu vi rất có tiến bộ, sợ là đã đến lằn ranh đột phá đoán đan tầng năm.

Lục Bình thần sắc vui mừng, nói:

– Đây chính là chuyện tốt, có Bằng Ly châu nơi tay, lần này người sợ là phải đem tiêu tử Huyên Hiên kia vượt qua mặt rồi.

Nhắc tới Cơ Huyền Hiên, sắc mặt luôn luôn lạnh như băng của Ân Huyền Sở cũng lộ ra vẻ tan rã ấm lên rất nhiều. Bất quá chỉ trong phút chốc công phu, tia tan băng này lần nữa đông cứng lại, thấp giọng nói:

– Ở trong ba ngày phách mại hội này, Huyễn Linh thành lại có không ít người chạy tới. Những người này tất cả đều hành tích vội vã, tàng đầu che đuôi, không biết lộ số phương nào. Có địa đầu và tu sĩ của Huyễn Linh thành đi trước sờ gáy thăm dò chúng, không ngờ cũng chọc giận tới một người trong số đó. Đoán đan kỳ tu vi tu sĩ bị người nọ phất tay một cái chém chết, toát ra khí tức rõ ràng là pháp tướng tu sĩ.

Lục Bình nghe tin tức này, trong lòng cũng dậy lên vẻ hiếu kỳ, hỏi:

– Có biết những người này có mục đích gì không, bọn họ có hướng đi về phương nào?