Chương 867: Trấn thủ khí nô

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nguyên vốn trong mỗi một tầng lầu các của Bát Cảnh lâu đều sẽ có một cái thiên địa linh vật làm chỗ trận nhãn cho trận pháp của tầng lầu các này vận chuyển, đồng thời cũng cùng tràng cảnh thí luyện của Bát cảnh lâu biến ảo tức tức tương quan.

Tuy nhiên đường sơ Lục Bình thời điểm đem Bát Cảnh lâu giao cho Thiên Lâm lão tổ đã sớm thu mấy món thiên địa linh vật bên trong vào.

Bát Cảnh lâu bị môn phái trưng dụng những năm này cũng coi như xong, nếu là lại khiến cho Lục Bình hướng bên trong đáp thiên địa linh vật, hắn cũng không ngu như vậy!

Lục Bình đang muốn đi vào trong Bát Cảnh lâu, hư không trước mặt cũng một trận rung chuyển. Một tòa không gian môn hộ khai ra, một trận gió mát từ trong môn hộ từ từ tới.

Lục Bình tựa hồ cũng không kinh ngạc, chẳng qua là sửa sang thân thể lại, rồi khom người nói:

– Đệ tử ra mắt Thiên Phàm sư thúc tổ!

Thiên Phàm lão tổ xuất hiện khiến cho Lục Bình dừng lại bước chân tiến vào Bát Cảnh lâu.

– Ngươi tựa hồ cũng không kinh ngạc lão phu đến!

– Đúng vậy!

Giữa Thiên Phàm lão tổ cùng Lục Bình chẳng qua là đối xong một câu nói liền không nói nữa, giữa hai người nhất thời rơi vào trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, Thiên Phàm lão tổ lúc này mới thở dài một cái, nói:

– Chuyện của Thiên Thuật, lão phu đã cám ơn!

Lục Bình lại nói:

– Sư thúc tổ nghiêm trọng rồi, đệ tử lúc ấy đã hết sức!

Nếu là có người ở một bên, tất nhiên bị giữa hai người đối thoại làm chuyển sang choáng váng.

Lục Bình trong lòng lại rõ ràng, Thiên Phàm lão tổ sở dĩ muốn tạ mình, là bởi vì lúc ấy Lục Bình hoàn toàn có thể trọng thương thậm chí đánh chết Thiên Thuật lão tổ, cuối cùng chỉ cần một lý do là tình thế cấp bách thất thủ là được. Mà Lục Bình cuối cùng chẳng qua là đánh rớt từ giữa không trung, có thể nói là tha một mạng của ông ta, đồng thời cũng giống như mọi người phô bày thực lực của hắn vượt xa Thiên Thuật lão tố.

Lục Bình nói mình đã hết sức, thật ra thì cũng đang nói mình cũng không muốn ý thừa nhận tình này của Thiên Phàm lão tố. Dù sao đây là ân oán giữa hắn cùng Thiên Thuật lão tổ, đồng thời cũng vì che giấu thực lực của tự thân.

Thiên Phàm lão tổ cũng nghe được ý tứ trong ngôn ngữ của Lục Bình, tuy nhiên ông ta cũng không nói nhiều trên điểm này, chẳng qua là tự mình nói:

– Môn phái tương lai đúng là vẫn còn phải xem các ngươi, hiện nay bao gồm Thiên Tượng sư huynh ở bên trong, bản phái đời thứ nhất tu sĩ đối với môn phái chưởng khống cũng đã buông tay. Chính là muốn nhìn một chút đệ tử đời thứ hai, đệ tử đời thứ ba tài tình như thế nào, có thể chống lên tương lai của Chân Linh phái hay không?

Thiên Phàm lão tổ thấy Lục Bình biểu lộ như có điều suy nghĩ, khẽ mỉm cười, nói:

– Môn phái này là chưởng môn tập quyền cũng tốt, quyền lực thăng bằng cũng được, tranh chẳng qua là phương thức truyền thừa của bản phái, đúng là vẫn còn vì tương lai bản phái đi xa hơn!

Lục Bình gật đầu một cái, lại nghe Thiên Phàm lão tổ lại nói:

– Chẳng qua là môn phái này cuối cùng không thể chỉ có một thanh âm, luôn luôn có một cổ lực lượng chế ước, như vậy mới có thể khiến cho người ta có chỗ cố kỵ, có điều suy tính, kế hoạch mới có thể chu đáo, quyết sách mới có thể có được, ngươi có cho là như vậy không?

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Công tâm, nếu là từ công tâm vãn bối không lời gì để nói!

Lục Bình không ra mặt phản bác Thiên Phàm lão tố, thực là cũng chỉ ra Thiên Thuật lão tổ muốn chế ước chưởng môn sư tôn cũng không phải là từ công tâm, mà là tư oán.

Thiên Phàm lão tổ thở dài một cái, nói:

– Ngươi nói không sai, Thiên Thuật đích xác là nặng một ít tư oán!

Đây là Thiên Phàm lão tổ cùng Lục Bình trong lần này đối thoại Thiên Phàm lão tổ lần đầu tiên nói ra ngôn ngữ yếu thế như vậy.

Thiên Phàm lão tổ trầm ngâm chốc lát, thấy Lục Bình không nói nữa, vì vậy nói tiếp:

– Qua chút ngày giờ lão phu muốn đi Đông Hải trấn thủ Kinh Chập đảo, nghe nói ngươi ở Đông Hải Vân Lạc bí cảnh cũng kinh doanh một cỗ thể lực. Lão phu sẽ tìm cơ hội chiếu khán!

Lục Bình mặc dù kinh ngạc với Thiên Phàm lão tổ lấy lòng, nhưng mình cũng không thể không chấp nhận, nếu không coi như thật đúng là đắc tội Thiên Phàm lão tổ rối, vì vậy chỉ đành phải nói:

– Đa tạ sư thúc tổ!

Thiên Phàm lão tổ lững thững xoay người đi. Lục Bình ở tại chỗ đứng ngẩn hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu lúc này mới không cả cười cười, cúi đầu tiến vào trong Bát Cảnh lâu.

Bát Cảnh lâu bản thân là một món bảo vật hơi kỳ lạ, toàn bộ uy năng trong Bát Cảnh lâu có thể đủ phát huy, Bát Cảnh lâu tự thân phẩm chất chỉ chiếm cứ một phần ba.

Còn dư lại một nửa trong đó, mỗi một tầng đặt thiên địa linh vật phẩm chất cao thấp có thể ảnh hưởng đến một phần ba; mà một phần ba khác là phải xuất phát từ thực lực của Bát Cảnh lâu mỗi một tầng trấn thủ!

Lục Bình tiến vào tầng thứ nhất của Bát Cảnh lâu đúng dịp thấy có một đám dung huyết kỳ đệ tử tiến hành thử luyện trong ảo cảnh. Một con dung huyết hậu kỳ yêu thú từ trong các loại hoàn cảnh đột nhiên phát động tập kích, sau lại bị những đệ tử này liên thủ cắn giết.

Lục Bình thần niệm đảo qua, liền biết được trấn thủ tầng một này bất quá là một tên tu sĩ mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ. Mà trôi lơ lửng trong trận pháp bên cạnh hắn còn lại là một viên kim chúc tính huyền cấp trung phẩm linh vật.

Lục Bình hơi mim cười, không làm kinh động trấn thủ tầng thứ nhất liên thẳng lên tầng thứ hai.

Trấn thủ tầng thứ hai là một gã đoán đan tầng ba tu sĩ, Lục Bình thấy tựa hồ cũng có một ít nhìn quen mắt, phảng phất là năm đó thời điểm ở Chân Linh Biệt Viện đồng song, tuy nhiên hai người cũng chưa quen thuộc. Người này đang thi triển bí thuật kich thích đồng dạng là một khối huyền cấp trung phẩm Mộc chúc tính linh vật linh vật, biến đổi các loại cảnh tượng tới khảo nghiệm mấy người tu sĩ tu vi ở dung huyết hậu kỳ.

Thời điểm Lục Bình khi tiến vào tầng thứ ba không khỏi sửng sờ một chút, lúc thần niệm quét qua, khi thấy mấy tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ tựa hồ liên thủ ngăn cản yêu thú có nửa bước đoán đan tu vi.

Làm Lục Bình có chút kinh ngạc không phải là những tu sĩ này có thể ngăn cản huyễn hóa ra yêu thú này, mà là trong mấy tu sĩ này, phụ trách chính diện phòng thủ lại là một tên tu sĩ trẻ tuổi tu vi chỉ có dung huyết sáu tầng.

– Đỗ sư đệ, nhào tới, nhào tới rồi!

– Ngăn lại, nhất định phải ngăn lại, ngăn lại nó nhất định phải chết!

“Oanh!”

– Chặn lại, Đỗ sư đệ chặn lại!

– Mau giết, không được để cho nó thoát!

Chỉ chốc lát sau, yêu thú bị đánh chết thân hình chậm rãi biến mất, trên mặt đất để lại mấy khối trung phẩm linh thạch, coi như là môn phái tưởng thưởng đối với lịch luyện đệ tử. Mấy tu sĩ phân ra, tu sĩ kia lúc trước chính diện chặn lại yêu thú đánh vào được phân hai khối trung phẩm linh thạch.

– Đỗ sư đệ, ngươi bây giờ cũng là dung huyết sáu tầng tu vi, sắp lên cấp dung huyết hậu kỳ rồi, sao cho tới bây giờ còn không bái sư?

Mấy người cũng không vội vã bắt đầu thử luyện mới, mà là tụ chung một chỗ vừa khôi phục chân nguyên trong cơ thể, vừa rỗi rãnh hàn huyên.

– Đúng vậy, Đỗ sư đệ, một thân thổ hệ công pháp tinh thuần này của người khiến cho mấy người dung huyết hậu kỳ chúng ta đều có chút xấu hổ, dưới toàn lực phòng thủ không ngờ lại có thể ngăn cản một kích của dung huyết điên phong yêu thú. Tu vi bực này nếu là đi tham gia bái sư đại điển, vậy còn không cướp bị bản phái chân nhân muốn a!

– Ha ha, các ngươi còn không biết chứ, nghe sư tôn ta nói, Đỗ sư đệ sớm đã khiến cho không ít người bản phái chân nhân đời thứ ba chú ý, thậm chí có mấy vị sư thúc sự bá nghiên cứu chủ động thu Đỗ sư đệ làm đồ đệ. Chẳng qua là một người bị Lưu Huyền
Viễn chân nhân ngăn lại, ai cũng không hạ thủ được!

– Lưu Huyền Viễn chân nhân? Chà chà, thiệt hay giả đó, đây chính là đoán đan hậu kỳ chân nhân, cao thủ nổi danh trong bản phái đệ tử đời thứ ba. Hơn nữa nghe nói cùng ‘Thủy Kiếm Tiên’ Lục Huyền Bình chân nhân tường giao mạc nghịch!

– Đỗ sư đệ, ngươi không phải là được Lưu chân nhân coi trọng chuẩn bị thu làm đệ tử chứ, cũng phải, Lưu Huyền Viên chân nhân tòng sư Quách Thiên Sơn lão tổ, vốn chính là một thân thể chúc tính tu vi công pháp. Ngươi bây giờ tu luyện đồng dạng là thổ chúc tính công pháp, vừa đúng nhất mạch tương thừa, đối với tương lai người trưởng thành đại hữu bì ích!

– Chẳng qua kỳ quái là, đã như vậy, Lưu Huyền Viễn chân nhân kia vì sao không trực tiếp thu ngươi làm đồ đệ? Chẳng lẽ nói Lưu Huyền Viễn chân nhân cũng muốn hướng Lục Huyền Bình chân nhân như vậy, cho tới bây giờ đều không nhận đệ tử truyền thừa y bát sao?

Đỗ sư đệ kia nguyên vốn đầu một bộ sắc mặt bình tĩnh, chỉ có thời điểm khi nghe “Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình” sắc mặt mới có chút quang thải.

Nói Lục Huyền Bình, đám đệ tử này không khí hiển nhiên liền bị điều động.

– Người nghe nói rồi sao, Kiếm tu la kia lại chạy đến Hàn Băng đảo rồi!

– Phải không? Chính là tên Vương Kỳ đó một lòng muốn lạy ở môn hạ của Lục Huyền Bình chân nhân, đã từng chém chết qua đoán đan kỳ Tu La, hiện nay chỉ thiếu chút nữa lên cấp đoán đan kỳ?

– Hắn không phải là một mực đi theo ;Kiếm ma chân nhân’ Đỗ Huyền Phong ở Bắc Hải chung quanh khiêu chiến sao, sao lại đi Hàn Băng đảo?

– Nghe nói là sắp lên cấp đoán đan kỳ rồi, lần này ngay cả Lục Huyền Bình chân nhân trở về Bắc Hải đều không đi bái kiến!

– Trừ hắn ra, nghe nói trong Đan các còn có một người luyện đan sư gọi là Điền Việt, đến nay cũng không bái sư. Đan các có không ít người nói hắn cũng muốn xếp vào môn hạ của Lục Huyền Bình chân nhân. Chẳng qua là chính hắn một mực không chính
miệng thừa nhận, người khác cũng chỉ là suy đoán thôi!

– Đỗ sư đệ, ngươi sẽ không phải cũng muốn xếp vào môn hạ của Lục Huyền Bình chân nhân chứ?

– Ha ha ha…

Lục Bình cười “ha ha” hai tiếng, ống tay áo vung lên về phía chỗ của mấy người đó. Cảnh tưởng bốn phía biến đổi, một trận ác phong thổi tới. Một con Điếu Tình Bạch Ngạch mãnh hổ cả người trên dưới đạt tới đoán đan kỳ gầm thét một tiếng, từ trong núi rừng nhảy ra ngoài, nhìn chằm chằm mấy người.

– Không tốt, sao đột nhiên lại đổi cảnh tượng, chúng ta còn không nghỉ ngơi được!

– Hỏng rồi, tại sao có thể như vậy, hổ yêu này lại là đoán đan kỳ tu vị!

– Không phải đâu, lần này thảm rồi, sau khi trở về nhất định phải thận tố. Chuyện này nhất định phải lên trong tai Đạt chưởng môn lão tổ, hung hăng trừng phạt những thứ trấn thủ kia!

Lục Bình trong hai mắt lóe ra một đạo thanh quang, nhìn tầng trấn thủ thứ ba. Một tên đoán đan tầng ba tu vi tu sĩ đúng như con kiến trên chảo nóng vậy vây quanh một bông huyền cấp thượng phẩm thiên địa linh thủy đoàn đoàn chuyển. Hắn thế nào cũng nghĩ không thông, tầng thứ ba của Bát Cảnh lâu này rõ ràng chỉ có huyền cấp thượng phẩm linh vật, sao lại xuất hiện ảo cảnh đoán đan kỳ yêu thú!

Lục Bình một đường qua tầng lầu các thứ tư, đi tới trong tầng lầu các thứ năm, nơi này chính là tầng lầu Viên Huyền Chiêm trấn thủ.

Trấn thủ Bát Cảnh lâu là một loại tồn tại cực kỳ kỳ quái, trừ bia đá trấn phủ trong tế đàn tầng thứ tám của Bát Cảnh lâu là chân chính trung tâm kiểm soát Bát Cảnh lâu ra, những mỗi một tầng khác trong trận pháp trung ương đều có một khối bia đá có thể cung cấp tu sĩ dùng để luyện hóa.

Hơn nữa những bia đá này bất đồng cùng chân chính bia đá trấn phủ. Tu sĩ sau khi luyện hóa chỉ có thể đủ chưởng khống tình cảnh bia đá chỗ trong tầng lầu. Chẳng những phải bị người chân chính luyện hóa bia đá trận phủ Bát Cảnh lâu tiết chế. Hơn nữa những tu sĩ luyện hóa mỗi một tầng bia đá này sau này đều cũng không cách nào thoát khỏi Bát Cảnh lâu khống chế nữa. Nói xác thực, thì không cách nào rời khỏi luyện hóa bia đá trấn phủ Lục Bình nằm trong tay.

Mặc dù những tu sĩ này rời khỏi Bát Cảnh lâu, tu vi, pháp thuật cũng phải thủ quyết ảnh hưởng với Bát Cảnh lâu. Mà Bát Cảnh lâu tự thân uy năng cao thấp cũng phải có tương đối một phần thủ quyết với những thứ trấn thủ tu vi cao thấp này. Nói đơn giản, những thứ trấn thủ này thì tương đương với khí nôi của Bát Cảnh lâu!

Bát Cảnh lâu hiện nay chẳng qua là ngưng luyện xong tám đạo bảo cẩm, như vậy những tu sĩ này luyện hóa mỗi một tầng bia đá vô luận tư chất cao tuyệt cở nào, đều chỉ có thể đủ đem tu vi đề thăng tới đoán đan tầng tám, linh vật đặt bên trong cũng không vượt qua địa cấp thượng phẩm.

Một khi Bát Cảnh lâu vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, như vậy bên trong thiên địa linh vật cao nhất thì có thể đặt thiên cấp hạ phẩm, mà mỗi một tầng trấn thủ cũng đều có khả năng ngưng tụ pháp tướng.

Cứ như vậy, Bát Cảnh lâu trở thành hai kiếp linh bảo, linh vật cao nhất có thể để đưa thiên cấp trung phẩm, mà các tầng trấn thủ cũng có khả năng lên cấp pháp tướng trung kỳ. Mà Bát Cảnh lâu vượt qua lần thứ ba lôi kiếp, thành tựu Thuần Dương Linh Bảo, như vậy trân thủ cũng có cơ hội thành tựu đại tu sĩ.

Nhưng mặc dù những tu sĩ này thành tựu đại tu sĩ, trước mặt người uy phong bát diện như thế nào, chỉ cần tế khởi Bát Cảnh lâu, những người này thì chỉ đành phải ngoan ngoãn trở lại bên trong làm một trấn thủ.

Bát Cảnh lâu mặc dù hạn chế tu vi thực lực các tầng trấn thủ, thân người tự do, nhưng không thể phủ nhận, Bát Cảnh lâu giống vậy cũng có thể cho những thứ trấn thủ tu vi này nhanh chóng tăng trưởng!

Một ít tu sĩ có tu vi đạt tới bình cảnh mà lại không vượt qua đoán đan tầng tám, nếu là tự nguyện trở thành trấn thủ của Bát Cảnh lâu, có lẽ thì có thể mượn cơ hội xông phá bình cảnh, đạt tới tầng thứ cao hơn.

Hơn nữa một ít tu vi nguyên vốn không hy vọng thành tựu pháp tướng, hoặc là cũng có thể theo Bát Cảnh lâu thành tựu linh bảo mà có khả năng lên cấp pháp tướng kỳ.

Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ có thể là có khả năng mà thôi. So với tu sĩ bên ngoài, tu sĩ được sự phụ trợ của Bát Cảnh lâu cũng có khả năng đi xa hơn một chút. Đây cũng là tình huống phát sinh vì sao có lúc lại có tu sĩ tự nguyện trở thành trấn thủ của Bát Cảnh lâu. Thật ra thì đó cũng là môn phái mở ra một mô thức mở ra con đường tấn thăng tốt đối với những tu sĩ đánh mất khả năng tấn thăng, hơn nữa lại là mô thức hai bên cùng có lợi.

Tuy nhiên khi loại mô thức mới mẻ độc đáo này không ngờ lại bị Lục Bình hạ thủ trước đem Bát Cảnh lâu luyện hóa đi. Nói cách khác tất cả tu sĩ sử dụng loại đường tắt này, tương lai sẽ không thể không bị Lục Bình chế ước. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu
Thiên Lâm lão tổ cố ý lấy đi Bát Cảnh lâu từ trong tay Lục Bình, cũng đặt trên phía sau Thiên Linh sơn.