Chương 276: Thông Linh Kiếm Giao (Tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hồng Diệp lão tổ cùng Diễm Vô Cữu liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra một tia bất ngờ, thần sắc đầy vẻ hứng thú. Hai người nhìn một đan sư trẻ tuổi trên vai có một con chim đang đứng vững vàng. Chiến đan mới vừa rồi chính là thủ bút của đan sư này. Trong tay của hắn lúc này còn có một viên chiến đan màu vàng hòa lẫn màu xanh da trời.

Mặt ngoài chiến đan màu vàng một trận lay động, rốt cục rách ra mấy vết rách, một cổ uy áp nhàn nhạt trong chiến đan toát ra như thú dữ sắp xuất thế. Nó không ngừng tán phát ra dọc theo mặt ngoài chiến đan đang bắt đầu vỡ ra từng mảnh.

“Khách sát!”

Chiến đan hoàn toàn vỡ vụn, vào giờ khắc này, chư vị đan sư không ngờ lại bất tri bất giác bị viên đan hoàn màu vàng kim này hấp dẫn tâm thần.

Một con rắn bốn chân có cái độc giác dài trên đầu, thân dài khoảng một xích đột nhiên xuất hiện ở trước mắt chúng đan sư.

Đây là cái gì?

Giao?

Đây chẳng lẽ là Giao?! Đây quả thực là chuyện nực cười!

Loại uy áp tâm thần mới vừa rồi trong nháy mắt từ trong lòng của chúng đan sư bị trừ khử đi ra ngoài.

– Làm bộ làm tịch thế thôi!

Các vị đan sư ầm ầm cười to!

Đám người Lạc Giang Thụy càng không chút kiêng kỵ, tiếng cười nhạo trực tiếp nhằm ngay Lục Bình.

Tề sư huynh cùng Diệp sư huynh cũng đang cười, bất quá bọn hắn rốt cuộc là con em của đại phái, cười rất căng thẳng, chẳng qua là ánh mắt miệt thị đó so với Lạc Giang Thụy chi lưu càng thêm trần truồng vô kỵ!

Năm vị đan sư của Ngũ đại môn phái không cười, thiếu niên cổ dài cũng không cười. Bọn họ nhìn cái con rắn bốn chân có chút mờ mịt và có chút buồn cười này dường như có điều suy nghĩ. Con rắn bốn chân kia phảng phất đang không ngừng thích ứng với thân thể của mình nhằm làm sao để cho bản thân giống như một loài vật có sinh mệnh vậy?

Chu Sấm cùng Ninh Thế Trạch trên mặt càng lộ ra một biểu lộ khó có thể tin.

Ở giữa Càn Nguyên động thiên, trên các đóa bạch vân, đoán đan chân nhân các thế lực lớn không cười.

Một đám luyện đan sư trước mặt cười nhạo một vị luyện đan sư thì được. Nhưng bọn họ không can đảm này, huống chi vật kia tại sao có thể huyễn hóa ra một con rắn quái mô quái dạng có bốn chân như vậy? Thần niệm của chư vị đoán đan chân nhân từ trên người con rắn bốn chân này rõ ràng đều cảm nhận được một loại phong duệ chi khí nội liễm ở bên trong.

Đây tuyệt đối là một con hung vật!

Năm vị luyện đan đại sư ngồi ở trên vào thời khắc này gương mặt đều biến ảo khó lường, trong mắt có một tia khó có thể tin, và còn có một tia hâm mộ. Hiển nhiên lấy kiến thức của năm vị luyện đan đại sư trên, từ trên người của con rắn bốn chân ấy đều cảm nhận được không ít chuyện.

– Thông linh chiến đan a!

Diễm Vô Cữu rất là cảm thán nói:

– Năm đó lúc ta luyện chế thành công, tu vi đã đạt tới đoán đan sơ kỳ rồi? Lão tổ quả nhiên trí khôn thông thiên, không ngờ lại đưa ra phương pháp tuyệt diệu tới bực này, vừa duy trì trật tự đan hội, vừa có thể từ trong đan sư chọn lựa tu sĩ có tu vi thực lực mạnh mẽ nhất tiến vào Tử Nguyệt động thiện, nhất cử lưỡng tiện a!

Hồi lâu, Hồng Diệp lão tổ mới nói:

– Ha, cũng không ngờ tới tiểu tử này lại có thể đạt tới bực này. Thế gian tu sĩ chỉ biết là luyện đan tông sư bọn ta có thể luyện chế đan dược dành cho pháp tướng tu sĩ tu luyện. Bọn họ làm gì biết luyện chế “Thần thông chiến đan” mới là tiêu chuẩn chân chính của luyện đan tông sư. Thông linh chiến đan a, khoảng cách đến thần thông chỉ còn dư lại một bước cuối cùng!

Diễm Vô Cữu đột nhiên cười nói:

– Trong trời đất này thiên tài luôn xuất hiện mãi không hết. Thay vì cảm thán những hậu bối này, còn không kiên trì con đường mà bọn ta đã chọn. Nếu không, nhất định sẽ rối loạn tâm cảnh nhà mình.

Hồng Diệp lão tổ cũng vui lên, nói:

– Đúng là như thế, khó trách Diễm Vô Cửu ngươi có thể trước khi lên cấp pháp tướng kỳ mà đã thành tựu luyện đan tông sư. Phần tâm cảnh này chính là lão phu cũng vạn vạn không kịp!

Diễm Vô Cữu cười to nói:

– Lão tổ cũng nói đùa, năm đó lão tổ cũng không thịnh tán Vô Cữu thiên tài thiên phú vượt luôn cả lão tổ, nhưng vẫn là không để ý đến sự khác biệt giữa người và yêu mà hết lòng chỉ điểm. Nếu không phải như vậy, thành tựu của Diễm Vô Cữu hôm nay sợ là đã phải chờ trễ hơn mấy chục cả trăm năm sau.

Đang khi hai người nói chuyện, mặt Lạc Giang Thụy đã cười gằn, chỉ huy biển lửa hướng đỉnh đầu rắn bốn chân đốt tới.

Đang lúc này, luyện đan sự kích thích ra chiến đan uy lực cũng không cam yếu thế. Hơn ba mươi vị đan sư chỉ huy chiến đan của nhà mình đang rối rít chém giết lẫn nhau.

Đang khi biển lửa đoàn đoàn bao lấy rắn bốn chân, một tiếng gầm gừ thê lương từ trong biển lửa truyền tới. Vẻ đắc ý cười gằn của Lạc Giang Thụy lập tức liền ngưng kết ở trên mặt, theo sau chính là gương mặt tái nhợt.

Giữa trong biển lửa, phảng phất có một con quái vật màu vàng ở bên trong uốn lượn khắp mọi nơi, thỉnh thoảng từ trong biển lửa lộ ra vảy móng, lộ ra uy năng vượt xa với uy năng mà một con quái và dài một thước có bốn chân nên có.

– Không ngờ tới chiến đan này cấp bậc càng cao, ngự sử càng chật vật, bất quá đạo biển lửa này của Lạc Giang Thụy ngược lại giúp ta rất lớn!

Lục Bình vui vẻ cười an chiếu theo Ngự Đan thuật trong đan phương của chiến đan bấm lên mấy đạo pháp quyết. Một con vật khổng lồ dài ngắn chín trượng đột nhiên từ trong biển lửa tránh thoát, hướng chỗ cao nhất của động thiên bay lên không.

Biển lửa của Lạc Giang Thụy sau khi bị thông linh kiếm giao của Lục Bình tránh thoát, liền chỉ còn lại có mấy tia lửa rải rác, tán lạc trong động thiên, chậm rãi tắt ngúm.

Một con hỏa nha hướng Lạc Giang Thụy phóng tới. Lạc Giang Thụy sắc mặt biến đổi, cũng tế lên một quả chiến đan khác, lần nữa hóa thành biển lửa, lật lên một tầng hỏa lãng, tức thời đem con hỏa nha chạy tới kiếm tiện nghi bao phủ ở trong biển lửa.

Thông linh kiếm giao một đường bay lên trời, chiến đan bay tới ngăn trở đều bị kiểm giao tùy tiện chụp một cái là bể tan tành. Rốt cục có người ý thức được con rắn bốn chân quái dị này khó có thể trêu chọc, rối rít tránh đi.

Diệp sư huynh cùng Tề sư huynh liếc mắt nhìn nhau, cũng không hẹn mà cùng hướng Lục Bình đồng thời phát khởi công kích.

Thông linh kiếm giao mắt thấy sẽ bay lên chiếm cứ chỗ cao nhất của động thiên do sáu vị cao thủ chiếm cứ, thì đột nhiên trong bầu trời một con hỏa điều vỗ đánh xuống mình nó. Đồng thời cách đó không xa, một con hỏa hồ hướng kiểm giao lay động cái đuôi tam sắc ở sau lưng. Nhất thời có ba đạo hỏa diễm hóa thành ba ngọn hỏa thằng hướng tới quấn quanh kiếm giao.

Lục Bình cười lạnh một tiếng, thông linh kiếm giao lắc đầu vẫy đuôi. Cái độc giác trên đầu đột nhiên bắn ra, hỏa điểu kết lên ra vẻ sợ hãi dù không phát ra tiếng động nào, rồi vội vàng hướng một bên bay đi.

Sau lưng, sáu đạo linh vũ của nó cũng đã bị độc giác của kiếm giao cắt đi ba đạo.

Độc giác hóa thành một đạo kiếm quang, uyển chuyển như một con tiểu ngư có linh tính, sau khi đánh lui hỏa điều, ở trong hư không vẽ ra một đường tròn, cuối cùng kiếm giao quay trở lại trên đỉnh đầu, lần nữa hóa thành một cái độc giác.

Đây là thông linh kiếm quang!

Tề sư huynh mặt liền biến sắc, vội vàng chặn ngay con hỏa hồ đang muốn nhào lên, chỉ thấy cái đuôi kiếm giao vẫy động đột nhiên tạo nên một tầng kiếm lãng màu vàng, đem ba cái hỏa thằng (dây trói bằng lửa) chém đứt thành nhiều mảnh.

Đây không phải là xà, đây là giao!

Đây là một con kiếm giao tổ thành từ thông linh kiếm quang!

Trong lúc nhất thời, chẳng những đan sư trong vận phòng, mà còn tất cả đoán đan chân nhân trên đám mây ở trung ương cũng đều đem thần thức thần niệm phóng ra, hướng về con kiếm giao đang xông lên chỗ cao nhất của động thiên mà quan sát.

Phong duệ chi khí (khí tức bén nhọn) khiến cho thần thức của tu sĩ mơ hồ sinh ra một loại cảm giác cắt rách đau đớn, ngay cả thần niệm của chân nhân lúc đang dò xét con kiếm giao này cũng mơ hồ có một loại cảm giác không thoải mái.

Ba trăm hai mươi bốn đạo thông linh kiếm quang!

Tại chỗ, đám tu sĩ nhìn dung huyết kỳ nhìn Lục Bình hít một hơi khí lạnh!

Kiếm thuật đến bậc này sao?!

Chỗ cao nhất của động thiên, một con kiếm giao chín trường nhìn quanh phát uy, cùng Liệt Thiên Kiếm khí, Ngũ Văn tử phù, Lôi hỏa liên, Thủy tinh tháp, Tử vong hội khí, Ngô đồng đại thụ phân đình kháng lễ!