Chương 1474: Mục đích đến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lục tiểu hữu, Lâm mỗ lần này tới cầu xin tiểu hữu che chở!

Lâm Vũ lão tổ chớp mắt gặp mặt Lục Bình liền hướng về phía hắn hào phóng biểu minh ý tới.

Lục Bình cũng chưa từng nghĩ rằng Lâm Vũ lão tổ sẽ như vậy, sau khi thần sắc rõ ràng ngẩn ra, lúc này mới cười nói:

– Tiền bối nói đùa, nếu đến Hoàng Ly đảo, vậy dĩ nhiên là khách của vãn bối. Kính mời tiền bối vào động phủ nghỉ ngơi.

Hai bên ngồi vào chỗ của mình, Lâm Vũ lão tổ quan sát Thính Đào động phú của Lục Bình một phen, khen:

– Chỗ của tiểu hữu kinh doanh thật tuyệt! Động phủ này kinh doanh cổ chuyết nhưng không mất vẻ điển nhã, mùi hương trong phủ càng không thiếu. Chẳng lẽ là vật danh quý nhất trong tam đại kỳ hương của tu luyện giới?

Song phương hàn huyên mấy câu, Lâm Vũ lão tổ lúc này mới trầm ngâm hỏi:

– Xin hỏi Lục tiểu hữu, trước đó ở Doanh Ngọc chiểu trạch, tiểu hữu đã từng đối mặt cùng người của Ngũ Hành tông không?

Những chuyện này ở trong mắt hữu tâm nhân đương nhiên có thể đoán rõ ràng, Lục Bình cũng không giấu giếm, chỉ đành phải gật đầu đáp:

– Đúng vậy!

Lâm Vũ lão tổ tinh thần chấn động cả lên, lập tức hỏi:

– Là người nào?

Lục Bình hỏi ngược lại:

– Tiền bối có biết Ngũ Hành tông có một vị gọi là Ngô Quảng Nguyên lão tổ không?

– Ngô Quảng Nguyên?

Lâm Vũ lão tổ thần sắc sợ hãi, tiếp theo phảng phất nghĩ tới điều gì, giọng sợ hãi hỏi:

– Quảng Nguyên lão tổ? Ngũ Hành tông đương kim Chân Linh tu sĩ Ngũ Hành lão tổ Ngô Quảng Nguyên sao? Tiểu hữu không ngờ lại đụng phải người đó làm sao có thể… Ông ta làm sao có thể ra khỏi Vô Hình động thiên, đây cũng quá bất khả tư nghị. Tiểu hữu không ngờ lại, không ngờ lại…

Lục Bình biết Lâm Vũ lão tổ vì sao khiếp sợ, vội vàng giải thích:

– Tiền bối hiểu lầm rồi. Tại hạ gặp Quảng Nguyên lão tổ cũng không phải là chân thân của lão ta, đương nhiên là một cỗ Thuần Dương điên phong khôi lỗi!

Lục Bình giải thích làm thần sắc của Lâm Vũ lão tổ tỏ ra xốc xếch bình tĩnh một chút, lúng túng cười nói:

– Lão phu thất lễ! Lục tiểu hữu chê cười rồi, lúc nãy thật là làm lão phu có chút khó có thể tin. Cho dù Quảng Nguyên lão tổ tới không phải là chân thân, ký nhận lấy Chân Linh hồn niệm ngự sử Thuần Dương điên phong khôi lỗi, chỉ sợ cho dù là Tiêu đạo hữu cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi. Không ngờ tiểu hữu lại có thể toàn thân thôi lui, thực lực như thế này thật làm lão phu bái phục!

Lục Bình vội xưng không dám, lại nghe Lâm Vũ lão tổ nói:

– Tiểu hữu vạn chớ từ chối, lúc nãy lão phu nói cầu xin tiểu hữu che chở cũng thật tình. Tiểu hữu có thực lực khiến cho Quảng Nguyên lão tổ không thể làm gì được, khó trách dám ở Bắc Hải công khai lộ diện. Lão phu hôm nay cũng bị những thánh địa đại phái Thuần Dương ép rất gắt gao rồi. Không có Tiêu Bạch Vũ cùng tiểu hữu không có thực lực tuyệt mạnh bức bách các phái Thuần Dương như vậy, vừa không có tông môn tài lực của đám đạo hữu Thất Phiến, Mãn Nguyệt, Phùng Lục, mạng lưới giao thiệp rộng lớn, hôm nay chỉ đành phải tìm tiểu hữu cầu xin che chở. Lão phu tuy nói thực lực không đủ, nhưng rốt cuộc cũng có Thuần Dương tu vi, tin tưởng hôm nay cũng chính là thời điểm tiểu hữu dùng được.

Không chờ Lục Bình đáp ứng hay không, Lâm Vũ lão tổ lại nói tiếp:

– Lão phu trước đã từng được ân cứu mạng của tiểu hữu, đang không biết nên hồi báo như thế nào, kính xin tiểu hữu cho lão phu một cơ hội hồi báo!

Một Thuần Dương tu sĩ có thể làm được tới bước này thực có thể nói là rơi xuống hết tất cả thể diện. Nếu lúc này Lục Bình cự tuyệt nữa, đó chính là muốn kết thù rồi.

Mặc dù trong lòng Lục Bình đối với loại thỉnh cầu mang bức bách không quá thoải mái, nhưng cũng cảm niệm Lâm Vũ lão tổ trước đó lúc Cửu Huyền lâu ma la đại chiến lần nữa tương trợ, vì vậy châm chước nói:

– Tiền bối cũng từng liều chết tương trợ bổn phái, ân cứu mạng gì đó chớ đề cập nữa. Chẳng qua vãn bối hôm nay đích xác có chuyện quan trọng cần tiền bối tương trợ, kính xin tiền bối xuất thủ tương trợ.

Lâm Vũ lão tổ mừng rỡ, nói:

– Ân của tiểu hữu lão phu khó quên, không biết lão phu có chỗ nào có thể ra sức, tiểu hữu xin cứ phân phó…

Trên Duyên Khôn đảo khoảng cách Thiên Linh đảo mấy trăm dặm không xa, Lâm Vũ lão tổ cùng Lục Bình đứng lơ lửng trên không của tòa trung hình đảo tự mà nhìn, Lâm Vũ lão tổ thở dài nói:

– Quý phái quả thật đại thủ bút. Một tòa trung hình đảo tự như vậy không ngờ đều bị trận pháp bao trùm, một khi khai ích sợ rằng phải lấy cả hòn đảo chìm mất làm giá cao. Nhìn bộ dáng như vậy có rất nhiều chỗ tương tự cùng dẫn dắt đại trận, rồi lại làm như không phải vậy. Lão phu biết không nhiều lắm với trận pháp, ngược lại có chút làm tiểu hữu chê cười.

Lục Bình cười nhạt, trong thần sắc tung bay thần thái tự tin, nói:

– Chuyện Duyên Khôn đảo liên quan đến bổn phái một lần hưng suy đại sự, xin thứ cho vãn bối không thể nhiều lời. Tuy nhiên vãn bối lại có thể nói cho tiền bối, chuyện này nếu làm thành, bổn phái có thể điện định vạn thế chi cơ!

Lục Bình nhìn Lâm Vũ lão tổ một cái, nghiêm mặt nói:

– Vốn dĩ chuyện này vẫn là vãn bối thân lực thân vi, không biết sao vãn bối khoảng thời gian gần nhất không thể không đi Đông Hải tham gia hải ngoại Huyễn Linh đảo đại hội trăm năm một lần. Chuyện liên quan đến phân phối ngạch độ ở Huyễn Linh năm đảo cự hình linh thạch khoáng mạch của bổn phái, đến lúc đó tất nhiên sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu. Vãn bối thật không thể phân thân. Bổn phái dù sao mới vừa tấn cấp quật khởi, tài lực không so được những môn phái khác, trừ vãn bối bên ngoài tông môn bên trong không người có thể đảm nhiệm. Vốn còn suy nghĩ chuyện này sợ rằng không thể không đẩy sau trăm năm. Hôm nay tiền bối đến vừa khéo hóa giải cái gấp cháy đầu mày của vãn bối, vì vậy kính xin tiền bối đại diện coi sóc, Vãn bối cùng toàn thể Chân Linh phái cảm kích khôn cùng.

Lâm Vũ lão tổ đắn đo nói:

– Là chuyện liên quan đến tông môn hưng suy, lão phu dù sao cũng là người ngoài,…

Lục Bình cười “ha ha” nói:

– Tiền bối chỉ để ý trông coi hòn đảo là được. Qua ba ngày, Thiên Linh sơn tất sẽ phái tu sĩ mang đến đầy đủ linh thạch cho tiền bối. Đến lúc đó tiền bối chỉ cần lấy Thuần Dương tu vị dưới sự chỉ huy của bổn phái trận pháp tông sư duy trì đại trận trên đảo vận chuyển là được, không cần bận tâm những chuyện khác.

Lâm Vũ lão tổ hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Bình, chỉ muốn mượn tu vị của ông ta duy trì trận pháp vận chuyển. Về phần trận pháp vì sao vận chuyển, mục đích là gì, Lâm Vũ lão tổ hiển nhiên không thể nào biết được, cũng không sinh ra ảnh hưởng với mưu đồ của Chân Linh phái.

Cho dù Lục Bình trước đó cũng nói, vì chuyện phần ngạch phân phối cự hình linh thạch khoáng mạch của Huyễn Linh năm đảo, Lục Bình thậm chí nguyện ý đem lúc này đây sau trăm năm. Như vậy cũng đã nói lên chuyện này mặc dù trọng yếu nhưng cũng không khẩn cấp đù Lâm Vũ lão tổ không cẩn thận phá hư trận pháp nhỏ trên đảo, Chân Linh phái cùng lắm thì xây một tòa nữa thôi, cũng không tạo thành tính nguy hại thực chất.

Nhưng bất kể Lâm Vũ lão tổ hay Lục Bình, tựa hồ cũng bỏ quên trận pháp trên hòn đảo này có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến mưu đồ của Chân Linh phái. Nhưng nếu có người trước tiên lấy đi vật mà Chân Linh phái nghiên cứu, trận pháp của đảo này cho dù bảo tồn tốt hơn nữa thì có thể có ích lợi gì.

An bày xong Lâm Vũ lão tổ, Lục Bình trở về thẳng Thiên Linh sơn muốn thông qua Truyền tống trận trở về Hoàng Ly đảo, lại thấy Lưu Thiên Viễn đuổi theo xa xa tới đây. Lục Bình biết hắn tất nhiên có việc gấp, vì vậy xoay người nghênh đón.

Lưu Thiên Viễn hôm nay một mực đi theo chưởng môn Liễu Thiên Linh làm việc, đã là thí sinh chưởng môn đời kế tiếp của Chân Linh phái chấp nhận.

Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba mặc dù người kiệt xuất rất nhiều, nhưng Lục Bình hiện giờ đã là Thuần Dương lão tổ. Ân Thiên Sở tính tình âm trầm. Cơ Thiên Hiền hài hước ranh mãnh. Diêu Dũng tính tình nóng nảy, Đỗ Phong, Thiên Thương trời xanh tính mặt lạnh cổ tích. Thiên Linh tâm trí chưa đủ. Thiên Như, Thiên Tuệ mặc dù địa vị, tâm trí vậy là đủ rồi, nhưng bị hạn chế cùng tu vi tư chất khó mà phục chúng.

Người vốn được Chân Linh phái chưởng môn gửi gắm niềm tin chính là Thiên Điền. Đáng tiếc Thiên Điền tuổi trẻ mất sớm, vì vậy Liễu Thiên Linh cùng tông môn cao cấp lão tổ đưa mắt đặt trên người của hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thích Thiên Sắc tính tình trầm ổn, tâm trí thành thục.

Tuy nhiên Thích Thiên Sắc mặc dù năng lực không tệ, nhưng không có mạng giao thiệp cùng danh vọng ở nội bộ tông môn như Lưu Thiên Viễn. Trọng yếu nhất chính là sau lưng Lưu Thiên Viễn chẳng những có Quách Thiên Sơn nhất mạch tu sĩ ủng hộ, còn cùng Trùng Hoa phủ nhất mạch tu sĩ chỗ Lục Bình duy trì lương hào quan hệ, Từ Lưu Thiên Viễn tiếp chưởng chức chưởng môn, mới có thể khiến cho toàn thể Chân Linh phái làm được cái thế lòng mọi người đều hướng về chân chính.

– Lục sư đệ, Trung Thổ Lưu Vân các sai phái tu sĩ tới tông môn thăm viếng!

– Lưu Vân các?

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

– Vân Thiên các chỗ Trung Thổ mới vừa tấn cấp Thuần Dương tu sĩ Vân Thiên lão tổ sao? Bọn họ phái người tới làm gì? Vân Thiên lão tổ ban đầu cùng sư đệ ta tiếp nhận không ít rắc rối. Hôm nay sai phái môn hạ tu sĩ tới là tuyên chiến hay giao hảo?

– Là giao hảo!

Lưu Thiên Viễn giữa thần sắc cũng mang chút vẻ cổ quái, nói:

– Lưu Vân các tu sĩ lần này tới mang nhóm lớn kỳ trân dị bảo, trừ hướng tông môn tỏ rõ ý giao hảo, chính là muốn đại diện Vân Thiên lão tổ tạ tội sư đệ người.

– Tạ tội với ta sao?

Lục Bình dở khóc dở cười, hỏi:

– Người đến là ai, hắn từ đâu tới tư cách đại diện Vân Thiên tạ tội! Sư huynh, người thấy thế nào, Lão sư có ý kiến gì không?

Lưu Thiên Viễn đáp:

– Người đến tên là Tiến Trường Minh, chính là Lưu Vân các thứ nhất đích truyền đời thứ ba, hôm nay ở Trung Thổ cũng có chút danh tiếng. Ý tứ của chưởng môn sư bá dường như có chút ý động, nhưng còn phải xem ý của sư đệ ngươi. Vị huynh xem ra, Lưu Vân các muốn cùng bổn phái giao hảo là thật, còn nói tạ tội với sư đệ như vậy chỉ sợ là khởi ý tạm thời của hắn.

Lục Bình chợt cười nói:

– Thì ra là hắn, người này cũng thật can đảm, lại dám tự mình đại diện Vân Thiên. Tuy nhiên tông môn tương giao bất quá là tranh một chữ “Lợi”, cùng tông môn có lợi, chính là sư đệ ta thân là Thuần Dương tu sĩ cũng không thể lấy mong muốn của một mình mình mà bỏ qua cái lợi của tông môn. Tiến Trường Minh e là cho rằng chuyện tông môn tất cả do Thuần Dương ta một lời mà quyết, cho nên mới muốn tìm một đường khác, tìm tới cửa.

Lưu Thiên Viễn khen:

– Sư đệ cao nghĩa, không tham chiếm quyền hành của tông môn. Nhưng Vân Thiên với Lưu Vân các chưa chắc có đại khí như sư đệ vậy, xem ra chuyện lớn nhỏ của Lưu Vân các tất nhiên do Vân Thiên lão tổ một lời mà quyết. Lưu Vân các chỉ sợ cũng là Lưu Vân các của một mình Vân Thiên lão tổ. Tiễn Trường Minh bởi vì lấy bụng mình suy bụng người, đưa ra hạ sách như thế này cũng là điều có thể hiểu.

Lục Bình gật đầu nói:

– Đã như vậy, Tiến Trường Minh không cần gặp. Chuyện Lưu Vân các sư huynh hãy hiệp trợ chưởng môn sự tôn. Lưu Vân các ở xa tận Trung Thổ, cùng bổn phái không ích lợi củ cát, nếu hai phái hợp tác cùng tông môn có lợi, không ngại hợp tác. Còn ân oán giữa sự đệ ta cùng với Vân Thiên lão tổ, tông môn không cần phải lo lắng!

Lưu Thiên Viễn biết được thái độ của Lục Bình xoay người đi về phía Thiên Linh điện. Lục Bình nghĩ nghĩ nhưng cũng không vì vậy mà quay trở về Hoàng Ly đảo, hắn xoay người đi tới phía sau Thiên Linh sơn.

Trong cấm địa phía sau núi Thiên Linh sơn, Chân Linh phái lần nữa kiến tạo một tòa bí mật Truyền tống trận. Tòa Truyền tống trận này cũng nối thẳng Phi Linh đảo chìm mất ở đáy biển. Chỗ Truyền tống trận này tồn tại ở toàn bộ Chân Linh phái cũng chỉ có pháp tướng tu sĩ có tư cách biết được.

Hôm nay ở Phi Linh đảo chủ trì một ứng sự vụ chính là Khúc Thiên Thành, nhìn thấy Lục Bình đến không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Ha, sự điệt không phải chuẩn bị muốn đi Đông Hải sao, sao đến nơi này?

Lục Bình đáp:

– Đệ tử tới xem một chút Ân sư đệ!