Chương 230: Đảo Nghèo Đảo Giàu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai tên tu sĩ dung huyết tầng tám bạo tán dung huyết châu mà cũng muốn đánh nát Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương của mình?

Thu hồi hai cái túi trữ vật, Lục Bình tự phản tỉnh, mình rốt cuộc vẫn còn thái quá khinh thường! Trong Vẫn Lạc bí cảnh, tu sĩ cùng hung cực ác với trình độ vượt xa lời đồn đãi ở bên ngoài. Lúc này, Lục Bình chỉ mới coi như là tiến vào những hò đảo được coi như phía ngoài nhất của bí cảnh, mà đã gặp gỡ hung hiểm như vậy. Nếu xâm nhập sâu hơn nữa, trình độ nguy hiểm tự nhiên không cần nói cũng biết.

Trong Trữ vật đại của hai người lộ ra vẻ vô cùng tán loạn và tạp nham, hiển nhiên tỏ rõ hai người này làm loại chuyện cướp giật như vừa rồi không phải số ít. Trong ngày thường chúng cũng không có thời gian kịp sửa sang lại. Lục Bình mới vừa đem tòa “Cửu khúc cuồng sa trận” trên bờ cát tinh tế xem qua một phen, liền có chút cảm giác hướng rừng cây trên đảo liếc mắt nhìn.

Bảy tu sĩ dè dè dặc dặc hướng Lục Bình đi tới. Lục Bình dùng thân thức quét qua, phát hiện những người này phần nhiều là dung huyết sơ kỳ tu sĩ, chỉ có ba người đi đầu có dung huyết trung kỳ tu vi.

Những tu sĩ này thấy Lục Bình cũng không lý tới bọn họ, lá gan nhất thời lớn hơn một chút, rối rít tiền lên hành lễ nói:

– Chúng tôi xin cung nghênh đảo chủ!

Lục Bình nghe vậy rất kinh ngạc, hỏi:

– Bọn người chẳng lẽ là nhận làm người, tại hạ như thế nào lại thành đảo chủ của bọn ngươi?

Trong ba người đi đầu, tu sĩ có tu vị cao nhất dung huyết tầng sáu tiến lên phía trước nói:

– Ngài đánh chết hai vị tiền nhậm đảo chủ của Song Hùng đảo, dựa theo quy củ của Vẫn Lạc bí cảnh, ngài tự động tiếp nhận chức vị đạo chủ của Song Hùng đảo. Trừ phi ngài tự động buông bỏ địa vị đảo chủ, hay hoặc là có tu sĩ tới hướng ngại khiêu chiến và đánh bại ngài.

Lục Bình không ngờ tới còn có quy củ đề ra như ra, cười hỏi:

– Song Hùng đảo sao?

Tu sĩ phảng phất phản ứng rất kịp thời, luôn miệng nói:

– Đảo chủ thứ lỗi, tên của đảo này phần nhiều là do đảo chủ định đoạt, tiền nhậm đảo chủ là huynh đệ hai người, vì vậy, đảo này được gọi là Song Hùng đảo.

Lục Bình nguyên vốn không nguyện ở chỗ này dừng lại lâu làm gì, nhưng trong lúc vô tình đụng phải chuyện như vậy, phảng phất nghĩ tới điều gì, liền nói:

– Nếu đã như vậy, các ngươi hãy dẫn bổn đảo chủ đến nơi cư trú trên đảo trước đi.

Dọc theo đường đi, tu sĩ hướng Lục Bình giới thiệu tình huống trên Song Hùng đảo. Lục Bình đã biết được người này tên gọi là Ngô Nham, lúc trước chỉ là một tán tu, sau bị Vẫn Lạc bí cảnh hấp dẫn, ôm một bầu nhiệt huyết tu hành trường sanh mộng tưởng mà tới đây thám hiểm. Nhưng y bị tiền nhận tiền nhậm đảo chủ bắt để làm bộ hạ. Mấy năm qua đảo chủ đổi hai lần, người này cũng cũng có chút bản lãnh, cứng rắn đem tu vi tăng lên tới dung huyết trung kỳ.

– Ngô Nham, người nói là một dãy hai mươi bảy cái vi hình đảo tự này đều thuộc về bí cảnh trung tầng Tam gia liên minh do ba vị đoán đan kỳ chân nhân sáng lập?

– Chính phải, nghe nói Tam gia liên minh ở trong bí cảnh trung tầng đã chiếm cứ ba tòa đảo nhỏ. Trong ngày thường, chúng ta là những thứ vị hình đảo tự này chỉ cần theo đúng thời điểm dâng lên cống lễ là được. Những chuyện khác, Tam gia liên minh là một mực bất kể, trừ phi có những thế lực khác của bí cảnh muốn nhúng tay thâu tóm hai mươi bảy vi hình đảo tự này.

– Vậy à? Vậy ngươi nói một chút xem “Song Hùng đảo” này của chúng ta, à, sau này sẽ đổi tên thành “Thính Đào đảo” đi, nói một chút Thính Đào đảo của chúng ta có bao nhiêu của cải, mỗi lần nộp cống lên trên có phần ngạch là bao nhiêu?

Ngô Nham ngượng ngùng nói:

– Hồi bấm đảo chủ, Thính Đào đảo của chúng ta là vi hình đảo tự, ở trong bí cảnh cũng hơi bần tích, chỉ có linh điền hai mươi mẫu; Hắc Ban trúc viên một tòa, tổng cộng có Hắc Ban trúc tám mươi ba cây; linh thảo viên một tòa cộng một mẫu, trồng trọt đều là thứ trăm năm linh thảo. Ngoài ra, đảo chủ động phủ còn có vị hình linh mạch một cái, tuy vậy chỉ có đảo chủ mới có thể sử dụng.

– Cái gì?”

Lục Bình có chút trợn mắt hốc mồm, vị hình đảo tự như vậy nếu là ở Bắc Hải, đã sớm coi như là bảo đảo rồi. Hoàng Ly đảo của Lục Bình kinh doanh nhiều năm, còn là bởi vì trước sau bồi dục năm sáu vi hình linh mạch, mới khiến cho trên đảo tụ linh địa tăng lên khá nhiều, từ năm mẫu linh điền mở ra đến mười mẫu, còn khai mở ra nửa mẫu linh thảo viên. Như thế đã ở Chân Linh phái tu sĩ được nhận định là kinh doanh có phương pháp. Trong khi đó, bây giờ chẳng qua là một tòa vi hình đảo tự bình thường ở trong bí cảnh, thậm chí bị nhận làm bần tích, không ngờ lại có của cải như vậy.

Ngô Nham thấy Lục Bình biểu lộ như thế, hiển nhiên đã hiểu sai ý, vội vàng nói:

– Thính Đào đảo của chúng ta tuy nói so với những đảo khác hơi bần tích một chút, nhưng chủ yếu là bởi vì tiền nhậm hai vị đảo chủ tinh nghiên trận pháp, phát hiện đảo chủ động phủ sắp thành hình vi hình linh mạch, do đó để sớm phát triển cho thành thục, đã dùng trận pháp chi lực đem mười mấy chỗ linh khí hội tụ địa trên đảo toàn bộ dẫn dắt đến trong linh mạch nơi này. Kết quả, linh mạch tuy nói phát triển sớm hơn và đã thành công, nhưng trên đảo cũng ít đi mười mấy mẫu linh điền. Hắc Ban trúc trong Hắc Ban trúc viên cũng khô héo đi một nửa…

Nói đến chuyện này, y lắc đầu liên tục, lộ ra vẻ rất đáng tiếc. Lục Bình lấy lại bình tĩnh, nói:

– Như vậy cũng xem là không tệ, dù sao thì tăng thêm một cái vị hình linh mạch, đối với việc tu hành của chư vị cũng coi như có chút ích lợi.

Ngô Nhan sắc mặt cứng đờ, gấp giọng nói:

– Không dám không dám, nơi đó là chỗ đảo chủ tu hành, bọn chúng tôi làm thế nào lại chiếm cứ chỗ tu luyện của đảo chủ. Trong ngày thường chẳng qua là phía bên ngoài có chút linh khí tư dưỡng là được, huống chi linh mạch cũng là chuyện bí ẩn nhất trên Thính Đào đảo ta. Chuyện này vạn vạn không thể bị những đảo chủ khác biết được. Nếu không, những thế lực có đảo chủ hùng mạnh khác khó tránh khỏi sẽ có lòng muốn cướp đoạt.

– Vậy à?!

Lục Bình gật gù, xem ra bí cảnh quả nhiên là một chỗ nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé. Chẳng qua là Lục Bình nhìn một chút những người chung quanh này, cho tới bây giờ, bí mật của linh mạch không để lộ ra, có thể thấy hai vị đảo chủ xui xẻo bị Lục Bình giết chết ngược lại rất có thủ đoạn giá ngự thuộc hạ.

– Về phần phân ngạch dâng lên trên,…

Ngô Nham hơi có chút do dự, rồi nói tiếp:

– Bổn đảo có phần ngạch dâng lên vốn là một phần ba thu nhập trên đảo. Nhưng tiền nhậm đảo chủ vì bồi dục linh mạch, tiêu hao đại lượng linh khí hội tụ địa, khiến cho cuộc sống trên đảo vốn khá thoải mái lập tức khẩn trương không ít. Bọn ta không thể không ra đảo săn giết yêu thú, đào linh thảo linh tài dùng để bổ sung cho đủ phần ngạch dâng lên trên. Vì chuyện ấy còn bỏ mình hai huynh đệ cùng mấy tên luyện huyết kỳ tu sĩ trên đảo. Hai vị tiền nhậm đảo chủ cũng đem chủ ý đặt lên trên người tu sĩ mới tới bí cảnh, ở trên bờ biển bày ra “Cửu khúc cuồng sa đại trận” làm bẫy rập, không ngờ lại đụng phải đảo chủ tu vi thông thiên,…

Lục Bình phất tay ngắt lời nịnh nọt của Ngô Nham, nói:

– Yên tâm đi, bọn người ai làm việc nấy, nếu như kẻ mang đến phiền toái chẳng qua là dung huyết kỳ tu sĩ của những đảo khác, chứ không phải là bí cảnh trung tầng đoán đan chân nhân, bốn đảo chủ tự nhiên sẽ che chở cho bọn ngươi an toàn.

Mọi người chờ chính là những lời này của Lục Bình, đối với thủ đoạn của hai vị tiền nhậm đảo chủ, bọn họ có thể nói là nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hai vị kia liên thủ, rồi bằng vào mấy bộ trận pháp trên tay, ở những đảo phụ cận cũng có chút uy danh tồn tại, bình thường dung huyết điên phong tu sĩ đều không để vào mắt, thế mà lại bị người trẻ tuổi trước mắt này dùng mấy kiếm dễ dàng giải quyết, có thể thấy vị này là một chủ nhân mạnh mẽ và hung ngoan hơn.

Ở trong vùng đất hung ác Vẫn Lạc bí cảnh này, đi theo cường giả hiển nhiên mới là lựa chọn sáng suốt. Đây cũng là điều khi mọi người thấy Lục Bình đánh chết hai vị tiền nhậm đảo chủ, liền mạo hiểm đi ra lạy nhận Lục Bình làm đảo chủ mới. Đây cũng một trong những hiện tượng kỳ quái của Vẫn Lạc bí cảnh, chỗ này người người ai cũng không dám tín nhiệm lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, nhưng tu sĩ cùng đảo lại đồng cừu địch hi, cùng chống đỡ tránh khỏi bị những đảo khác thâu tóm, cùng chung duy trì tự thân ích lợi.

Lục Bình được Ngô Nham đi cùng dẫn đường thị sát sản nghiệp trên đảo, rồi cũng ở đường trang thi triển luôn Thôi Linh thuật. Những người này đều xuất thân từ tán tu, có thể làm được được chuyện bồi dục linh cốc, linh thảo, linh tài… tỉ mỉ như thế này đã coi như là đáng quý lắm rồi. Họ có khi nào lại tận mắt chứng kiến thần kỳ bí thuật có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng tới bực này, lập tức rối rít kinh thán. Họ vốn bởi vì tiền nhiệm đảo chủ vẫn lạc, vì chuyện nộp cống lên trên mà rầu rĩ nhíu tít chân mày, chứng kiến cảnh này liền thư giãn và yên lòng đi không ít.

Trên đảo còn có mười mấy luyện huyết kỳ tu sĩ, phụ trách xử lý những thứ linh viên này. Trong ngày thường, ngoại trừ tu luyện, họ còn phải đến rừng rậm trên đảo đào linh thảo. Trong phương viên hơn hai mươi của ngôi vị hình đảo tự này, trừ một mảnh bờ cát Lục Bình ngày hôm đó lên bờ ra, những phương hướng khác đều có vách đá cheo leo, trên đảo đều bị rừng cây bao trùm, cánh rừng rậm này hàng năm tích lũy lại, cũng sinh trưởng không ít linh thảo bí dược.

Hai vị tiền nhậm đảo chủ để lại một tờ bản đồ của Vẫn Lạc bí cảnh do chính họ chế ra. Tuy vậy, hai người hiển nhiên không thể nào xâm nhập chỗ sâu của bí cảnh, nhưng hải vực chung quanh Thính Đào đảo thì được bản đồ miêu tả rất cặn kẽ. Nó tương phản với bản đồ đã có trong tay Lục Bình. Bản đồ trong tay hắn bên ngoài chẳng qua chỉ vẽ ra qua loa đại khái các phương hướng, sau khi đến bí cảnh trung tầng thì miêu tả mới trở nên cặn kẽ. Vì vậy, Lục Bình một mực hoài nghi vị dẫn đầu đại ca tu sĩ kia trước hết bị người dẫn tới bí cảnh trung tầng, rồi sau đó bản thân y mới trong lúc vô tình phát hiện ra chỗ mật địa có Bách hoa sát kia. Cho nên, địa đồ đến bí cảnh trung tầng ngược lại trở nên tường tận hẳn so với phía ngoài này.

Hai tấm bản đồ ấn chứng lẫn nhau, Lục Bình có thể xác nhận được một địa chính là ở trên một hòn đảo thuộc khu vực bí cảnh trung tầng do Tam gia liên minh chiếm cứ. Điều này cũng khiến cho Lục Bình cơ hồ có thể xác nhận rằng, Tam gia liên minh thực chất là có sự liên hệ rất lớn với Trương Vương Lý ba đại gia tộc trên Tam gia đảo.

Trong nháy mắt đến ngày nộp cống lên trên. Sứ giả từ Tam gia liên minh tới thu lấy cống phẩm chi là ba tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ. Và một người trong số đó không là ai khác, chính là vị Lý đại chưởng quỹ vốn kinh doanh khách sạn của Lý gia kia! Khoảng thời gian không gặp, không ngờ vị Lý đại chưởng quỹ này ở lại đột phá đến dung huyết hậu kỳ. Tuy vậy, Lục Bình từ khí tức quanh thân của Lý đại chưởng quỹ mà phán đoán, hiển nhiên Lý đại chưởng quỹ đột phá tu vi đã sử dụng bí thuật, sau này sợ là khó có thể tiến thêm một bước.

Lục Bình mang mặt nạ màu đỏ, mặc thận lâu say, lại dùng Tàng linh thuật che giấu tu vi, tự nhiên không sợ bị nhận ra. Hắn dùng của cải của hai vị tiền nhậm đảo chủ, cộng thêm những thứ trên đảo sản xuất, rất dễ dàng quyên góp đủ phân ngạch nộp cống lên trên, tiễn ba vị tu sĩ đi cho khuất mắt.

Ba người sau khi đi, Ngô Nham Lưu tâm xung xung báo cho Lục Bình rằng:

– Đảo chủ, vốn là chuyện ngài đảm nhiệm đảo chủ người ngoài đều không biết. Nhưng lần này ba vị sứ giả đến, chuyện Thính Đào đảo thay đổi đảo chủ nhất định sẽ truyền ra, đến lúc đó sợ là sẽ có người mơ ước tới bỗn đảo, tới cửa khiêu khích!

Lục Bình cười cười, xoay người đi vào trong động phủ.

Mấy ngày nay, Lục Bình thông qua Đại Bảo lặng lẽ ở trên đảo liên tiếp tìm ra năm khối linh khí hội tụ địa. Sau đó, hắn dẫn mọi người trên đảo đem những linh địa này khai khẩn, trồng trọt linh cốc. Ở trong quá trình này, dưới sự chỉ điểm của Lục Bình, họ lại thu hoạch đại lượng linh thảo. Đồng thời, Lục Bình còn định mở rộng động phủ phân ra thành hai tầng trong ngoài, cho phép dung huyết kỳ tu sĩ ở tầng bên ngoài lợi dụng linh mạch tu luyện, lúc rỗi rãnh còn chỉ điểm một chút cho mọi người trên đảo tu hành. Những thủ đoạn này nhận được sự cảm kích của mọi người trên đảo đối với Lục Bình, đồng thời công nhận năng lực của hắn.

Lấy kiến thức và tài nghệ bây giờ của Lục Bình, về kinh nghiệm tu luyện tự nhiên không phải là những thứ tán tụ tự đi mày mò tu luyện này có thể so sánh được. Vài ba lời chỉ điểm, khiến cho mọi người như lổ chân lông đột nhiên mở rộng, cảm ngộ lia lịa. Vì vậy, đối với vị tân nhậm đảo chủ này, mọi người đều rối rít nhận đồng, và cùng hết lòng duy hộ.

Bên ngoài Thính Đào đảo, ba vị sứ giả của Tam gia liên minh đang hướng một đảo kế tiếp bay đi.

– Trương huynh, không ngờ là cái Song Hùng đảo này cũng thay đổi đảo chủ. Trước đó Lưu Quốc Vĩ, Lưu Quốc Uy huynh đệ xem ra là đã bỏ mình. Nghe nói Trương huynh từng cùng hai huynh đệ này có mối quen biết cũ. Chẳng lẽ không muốn vì bạn cũ mà báo thì sao?

– Vương huynh nói quá lời rồi, trong bí cảnh tự có quy củ của bí cảnh. Tại hạ cũng không dám phá hư quy củ, Lưu gia huynh đệ kia tiếp cận kết giao tiểu đệ, ban đầu cũng chính là vì một cái linh mạch trên hòn đảo này mà thôi. Nghe nói hai huynh đệ này trong tay có một bộ bí thuật, có thể khiến cho vi hình linh mạch chưa dựng dục thành hình rút ngắn thời gian thành thục. Lúc này trên đảo sợ rằng đã có thêm một vị hình linh mạch. Xem ra chính là vì cái linh mạch này mà khiến cho Lưu gia huynh đệ hai người rước lấy họa sát thân.

– Hắc hắc, không biết bọn ta nếu là đem cái tin tức này truyền ra ngoài, thì như thế nào?

– Chủ ý này không tệ, dầu gì Lưu gia huynh đệ cũng từng gắn kết thân thiện với tại hạ một tràng, làm chút chuyện vui gì đó, cũng coi như là đã đối phải với Lưu gia huynh đệ, đối phải với những lễ vật hiếu kính kia của chúng, hắc hắc!

Lý đại chưởng quỹ một bên kia chỉ cười khổ một tiếng. Y hiển nhiên là bị hai vị thiên chi kiêu tử của hai nhà Trương và Vương coi như không có mặt.