Chương 539: Lôi hồ dị động

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hải xà này không ngờ lại làm không biết mệt, tựa hộ xem đó như là một trò chơi, hay hoặc là đang bị quang hoa chung quanh hồ lô sau khi lóe ra, trong quá trình từ thân thể cứng còng trầm xuống cảm nhận được một loại lạc thú sung sướng.

Tình cảnh của con hải xà này rơi vào trong mắt của những hải xà khác, rốt cục dẫn tới sự hiếu kỳ của chúng. Con hải xà lúc trước cùng với mấy con hải xà sau cùng thận trọng hướng về phía hồ lô bơi đến gần.

Sau đó tình cảnh xảy ra cũng giống như con hải xà lúc trước vậy.

Lần này rất nhanh liền đem hết thảy hải xa tộc quần sau lưng hấp dẫn tới. Sau một lát, hồ lô liền bị hải xa tộc quần khổng lồ này bao phủ ở trong đó, thỉnh thoảng thấy có thân thể hải xà cứng cùng không nhúc nhích chìm vào đáy biển. Toàn bộ hải xà tộc quần tựa hồ đem cái hồ lô đứng ở trong biển này làm thành một món đồ chơi, mà không ý thức được một tia nguy hiểm nào.

Ở cự ly tộc quần này khoảng chừng một dặm xa trong nước biển, Lục Bình đem “Vạn độc Vẫn nguyên cương” cùng Tị Thủy Nguyệt Minh Châu sau khi dung hợp hình thành vòng hộ tráo, liền cùng Loan Ngọc và Tam Linh đứng ở trong vòng hộ tráo, làm khán giả xem tình cảnh xa xa.

– Thật không ngờ còn có thứ hiệu quả này. Lúc trước vốn cho rằng Thất Bảo Lôi Hồ chính là khắc tinh đối phó loại độc thú này, nhưng lo lắng làm sao mới có thể đem tất cả độc thú đều nhét vào trong phạm vi công kích của lôi hồ, thật không ngờ đám hải xà này lại có thể tự động đưa tới cửa.

Lục Bình cười “Ha ha”, nhìn tình cảnh phía xa, hướng Loan Ngọc phía bên cạnh cười nói.

Loan Ngọc lại là có chút kinh ngạc lắc đầu, lập tức thở dài một hơi, nói:

– Nguyên vốn ta cho rằng nhận thức ngươi đã nhiều năm như vậy, tuy rằng kính nể thực lực tu vi của người, cũng tự nhận hiểu người đủ sâu, cũng thật không ngờ trong tay người pháp bảo bí quyết lại xuất hiện mãi không hết. Mỗi một lần cũng có thể làm cho người ta kinh ngạc và thán phục. Thất Bảo Lôi Hồ, thật không ngờ loại bảo vật này ngươi cũng có, thậm chí đều đã phát triển đến trình độ tiểu viên mãn như vậy.

Lục Bình mỉm cười, trong tay như một loại hồ điệp xuyên hoa trong nháy mắt kết thành mấy đạo ấn quyết, đột nhiên ngón tay bấm mấy pháp ấn, hướng phía Thất Bảo Lôi Hồ bị hải xà bao phủ chỉ một cái, trong miệng hét lớn một tiếng:

– Trá!

Liền thấy mấy trăm con hải xà làm thành một vòng tròn liền giống như bị núi lửa phun trào vậy. Một quang hoa màu tím trong nháy mắt từ trung ương bây rắn lộ ra, đem tất cả bầy rắn đều bao phủ ở trong lối quang.

Màu sắc hoa mỹ ở trong biển sâu đen kịt phẳng phất toát ra rực rỡ khó có thể tưởng tượng!

Lôi quang điện lực theo nước biển hướng về bốn phương tám hướng truyền bá ra. Dù đám Lục Bình rời xa trung tâm của Thất Bảo Lôi Hồ bạo phát, nhưng uy năng của Thất Bảo Lôi Hổ vẫn như cũ liên lụy nhiều đến cả bọn. “Vạn độc Vẫn nguyên cương” của Lục Bình thoáng cái lóe ra ngoài vô số quang trạch. Loan Ngọc trong lúc ở trong vòng hộ tráo của Lục Bình còn có thể cảm thấy hàng trận tê dại từ trên người truyền đến. Nhưng mà sau khi đi ngang qua “Vạn độc Vẫn nguyên cương”, chúng suy yếu đi. Những thứ này đối với đám Lục Bình mà nói cũng đã không cách nào tạo thành thương tổn.

Thất Bảo Lôi Hồ được Lục Bình tế luyện đến mức tiểu viên mãn xong, đem bảy loại tiểu thần thông âm lôi triệt để dung hợp lại thành một, có thể hình thành một đạo đại thần thông cấp bậc “Thất Bảo Âm Lôi”.

Đây là loại đại thần thông pháp thuật thứ hai thành tựu trong tay Lục Bình.

Trong lúc Thất Bảo Lôi Hồ đột nhiên bạo phát, mấy trăm hải xà xoay quanh ở bên thân của lôi hồ hầu như đều bị đại thần thông pháp thuật của lôi hồ bao trùm. Hơn trăm con hải xà tới gần lôi hồ nhất và tập trung tại chỗ ngay khi lôi hồ bạo phát đại thần thông pháp thuật liền hóa thành hư vô. Còn có hơn trăm con hải xà lại biến thành than, một thân huyết mạch sớm đã thành hóa thành hư vô.

Chỉ có hơn hai trăm con hải xà phía ngoài nhất bởi vì trước đó không chen được đến lôi hồ phụ cận mà tránh thoát số phận bị diệt. Nhưng chúng đều bị uy lực của Thất Bảo Âm Lôi chấn ngất, hoặc bị lôi điện làm cho hôn mê bất tỉnh. Đây cũng là nguyên nhân Lục Bình sử dụng Thất Bảo Lôi Hồ ám toán đám hải xà này. Hắn muốn có được huyết mạch tinh hoa của một bầy hải xà này, lại không muốn chính diện cùng đám hải xà này chém giết tiêu hao tự thân chân nguyên. Dù sao trong hải vực của Vẫn Lạc đại quần đảo, có thể nói là từng bước đi từng tầng sát khí, Lục Bình cần làm hết sức bảo chứng thực lực của chính mình không bị suy yếu quá mức. Huống chi hắn giờ phút này nguyên vốn có thương tổn trong người.

Nhưng mà Lục Bình sau khi nhìn thấy Thất Bảo Lôi Hồ tạo thành thương tổn, còn không tự chủ nhíu mày một cái, bên cạnh Loan Ngọc nhìn ở trong mắt, trêu ghẹo nói:

– Thế nào, đại thần thông pháp thuật mạnh mẽ như vậy ngươi còn có chỗ chưa thỏa mãn sao?

Lục Bình như có điều suy nghĩ, nhưng không trả lời, thân thể khẽ động nhất thời đi về hướng chỗ Thất Bảo Lôi Hồ. Loan Ngọc bất đắc dĩ đành phải đuổi theo ở sau lưng. Hệ thân thần thông của hắn thua Lục Bình xa, đừng nói chi là trong hoàn cảnh dừng lại ở đáy biển này.

Lục Bình đi tới chỗ hải xa tộc quần, đưa tay chiêu một cái, Thất Bảo Lôi Hồ bị bao phủ trong bấy rắn nhất thời rơi vào tay của hắn. Sau khi từng đợt quang điện lóe ra, Thất Bảo Lôi Hồ bị Lục Bình nắm chặt ở trong tay.

Lúc này Loạn Ngọc ở một bên cũng nhìn thấu có điều không thích hợp, hỏi:

– Sao Thất Bảo Lôi Hồ nhìn qua có chút không khống chế được? Chẳng lẽ muốn tiến cấp thông linh pháp bảo rồi? Nhưng mà không đúng a, trên người ngươi căn bản cũng không có thông linh bảo cấm của Thất Bảo Lôi Hồ mà?

Lục Bình lắc đầu biểu thị chính mình cũng không biết, nói:

– Mặc kệ những điều này, trước hết đem những huyết mạch của hải xà không bị tiêu diệt thu hồi rồi hãy nói sau. Chỉ mong có thể từ trên người của những hải xà này thu thập được đủ huyết mạch tinh hoa. Nếu là lúc trước, Thất Bao Lôi Hồ không có uy lực lớn như vậy, chí ít vẫn có thể có hơn trăm con hải xà có thể bảo lưu hoàn chỉnh huyết mạch mới là phải, hiện tại cũng đều biến thành tiểu than rồi.

Thất Bảo Lôi Hồ bị Lục Bình vứt lên, nhất thời càng thu càng nhỏ hướng về trong ngực của hắn bay vào rồi cuối cùng biến mất, mà thân thể của Lục Bình cũng không tự chủ từng đợt lay động.

Loan Ngọc ở một bên thấy buồn cười, nói:

– Xem ra Thất Bảo Lôi Hồ này của ngươi đúng thật là có chút không ổn!

Hơn hai trăm con hải xà bị thu tập, lúc này đây cũng không cần Loan Ngọc động thủ, mặt ngoài của “Vạn độc Vẫn nguyên cương” đột nhiên vươn ra vô số sợi dây nhỏ màu vàng. Mỗi một sợi dây nhỏ đều đâm vào giữa một con hải xà, một luồng huyết sắc nhàn nhạt nhất thời từ trong thân thể của hải và tràn ra, theo sợi tơ màu vàng hướng về trong vòng hộ tráo “Vạn độc Vẫn nguyên cương” mà đi.

Rất nhanh toàn bộ vòng hộ tráo màu vàng liền lại một lần nữa dính vào một tầng màu đỏ nhàn nhạt.

Lục Bình rất nhanh dung luyện một giọt huyết mạch tinh hoa, cẩn thận hướng về trong cơ thể cho dung hợp với huyết mạch.

Sau một lát, hai mắt nhắm chặt của Lục Bình đột nhiên mở ra, hiện lên vẻ vui mừng. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, sau khi thay đổi một tộc quần, trên thân của Lục Bình quỷ dị huyết mạch rốt cục lại một lần nữa bắt đầu dung hợp huyết mạch tinh hoa của bầy hải xà này. Lực lượng huyết mạch tinh thuần cuồn cuộn không ngừng tụ tập và cô đọng đến trong huyết mạch của Lục Bình, khiến cho tự thân huyết mạch của hắn càng phát ra thuần hậu hơn. Một cổ huyết mạch uy áp nhàn nhạt dần dần từ trên người của Lục Bình tràn ra, một bên Loan Ngọc cảm thụ được biến hóa trên người hắn, gương mặt kinh nghi bất định.

Phải biết rằng Loan Ngọc thuộc Mộc loan nhất tộc, cũng là đỉnh cấp yêu thú ở tu luyện giới, đối với yêu thú cấp thấp cũng tồn tại huyết mạch uy áp. Thế nhưng lúc này Loan Ngọc lại từ trên người của Lục Bình cảm nhận được huyết mạch uy áp. Đây chằng phải là nói huyết mạch của Lục Bình so với Loan Ngọc luôn được xưng là đỉnh cấp yêu thú đích truyền hậu duệ của Khai Thiên Thất Tổ muốn cao hơn sao?

Vẫn là một trăm lẻ tám giọt huyết mạch tinh hoa, Lục Bình đối với loại nhu cầu huyết mạch kỳ dị của hải xà này cũng lại một lần nữa đạt tới bão hòa. Năm con quái giao ở phía ngoài kim đan tung hoành xoay chuyển, tựa hồ cũng có vẻ hưng phấn dị thường. Lục Bình hầu như có thể rõ ràng cảm thụ được tự thân tu vi tăng trưởng cùng với huyết mạch quanh thân đang phát sinh biến hóa theo một phương hướng mà hắn cũng không rõ lắm.

Lục Bình bất đắc dĩ thở phào một cái. Hiện tại tu vi tuy rằng chiếm được tăng trưởng, nhưng cái này đúng là tác dụng phụ của chuyện dung luyện huyết mạch. Tác dụng chân chính của nó là làm cho huyết mạch bây giờ của Lục Bình có thể thừa thụ càng nhiều chân nguyên hơn. Nói cách khác, chân nguyên của Lục Bình hiện tại so với trước kia đã trở nên hồn hậu và thuần khiết hơn. Và nương theo đó là ngày sau Lục Bình tu vi tăng trưởng cũng trở nên trắc trở so với bây giờ.

Mặc kệ nói như thế nào, chí ít hiện tại xem ra lấy được chỗ tốt là đủ để che giấu những tỳ vết kia rồi.

Sau khi Lục Bình đem huyết mạch dung luyện hoàn tất, lại một lần nữa trợ giúp Tam Linh bắt đầu dung luyện huyết mạch: Vẫn là mỗi đứa hai mươi bảy giọt huyết mạch tinh hoa. Lục Linh nhi sau khi luyện hoàn tất, hưng phấn nói:

– Phụ thân, Linh nhi tu vi cũng sắp đột phá, nếu như có thể dung luyện một lần huyết mạch nữa, nhất định có thể đạt được đoán đan tầng hai.

Lục Bình cười tán ngợi Lục Linh nhi hai câu. Lục Linh nhi hoàn thiện hỉ địa đi khoe khoang cùng Lục Hải. Lục Hải dĩ nhiên cực lực chèn ép, chỉ chốc lát hai đứa liền từ biện luận qua lại biến thành khắc khẩu tranh cãi lẫn nhau. Lục Bình bất đắc dĩ vỗ cái trán, vung tay lên đem hai con quỷ quấy rối này nhét vào trong Hoàng Kim ốc, để cho một con Thanh Loan điểu khác e sợ cho thiên hạ bất loạn đi phân xử một phen.

Lúc này Lục Bích cũng đứng dậy, nói:

– Phụ thân, Bích Nhi tu vi cũng đạt tới đoán đan một tầng điên phong rồi!