Chương 1224: Cảm giác thần bí

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đã có chút hết ý kiến sắp bó tay đến nơi, lúc này mới nhớ tới Đại Bảo tên yêu tu này tuy nói là xuất thân từ thổ hệ, nhưng là yêu tu ra đời ở hải ngoại, kiến thức trong lục địa Trung Thổ mênh mông thật rất nông cạn, vì vậy cười giải thích:

– Ngũ Hành tông âm thầm cầu thông hai địa thủy mạch che dấu tai mắt người còn không còn kịp nữa, làm gì còn dám minh mục trường đảm đào mở mương rãnh? Sử dụng thủ đoạn dĩ nhiên là chỉ có thể là khám xét địa mạch trước, rồi sau đó bố trí trận pháp cầu liên từ Ngũ Hành tông đến địa mạch của Thanh Minh Giang. Cho nên lúc này sau khi Cửu Huyền lâu lâm vào ma la đại quân vây công hơn mười năm mới bắt đầu cuối cùng áp dụng kế hoạch câu thông hai đại thủy mạch.

– Mà sau khi bố trí xong hết thảy tất cả, hiện tại Ngũ Hành tông khởi động trận pháp, đoạn đường này tới địa mạch đều bị chỉnh sửa, mặt đất tự động vùi lấp trở thành mương rãnh, hai đại thủy hệ dọc theo mương rãnh cầu liên lẫn nhau. Nếu là như vậy, mặc dù thủy mạch của hai đại thủy hệ chưa từng câu thông, nhưng ít ra sau khi thủy hệ liên kết qua lại câu thông thủy mạch sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lục Bình giải thích phen này đã đủ rõ ràng, nhưng Đại Bảo cũng biết trên người hắn rất nhiều bí mật, liền hỏi:

– Ngài nói Ngũ Hành tông hiện nay không có linh bảo Lưỡng Đoạn, bọn họ nên thế nào cầu thông hai đại thủy mạch đó? Phải biết kể từ sau khi khai thiên, xem ra môn phái có chủ ý cầu thông hai đại thủy mạch cũng không ít, đem áp dụng cũng không phải là không có. Nhưng mà loại đặc tính hỗ bất tương dung quái dị của hai đại thủy mạch ngay cả Chân Linh lão tổ cũng không cách nào.

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Không biết, nhưng Ngũ Hành tông trù mưu nhiều năm, sao lại không cân nhắc đến những thứ này. Lần này nhóm người Tiêu Bạch Vũ Thuần Dương lão tổ xuất hiện hiển nhiên chính là vì chuyện ngăn cản Ngũ Hành tông cầu liên hai đại thủy mạch, có thể thấy Ngũ Hành tông tất nhiên là có biện pháp gì có thể dung hợp hai đại thủy mạch, nếu không cũng không hưng sư động chúng như vậy.

Ngũ Hành tông dùng phương pháp gì Lục Bình dĩ nhiên là không thể nào biết được. Hắn cũng triệu hồi linh bảo Lưỡng Đoạn từ bên trong tâm hạch không gian đi ra. Đường Lang nhìn qua vẫn vô cùng phách lối, hai cái đại đao phiến thỉnh thoảng qua lại hư chém thân súc trên bả vai của Lục Bình.

– Câu thông thủy mạch sao?

Đường Lang nghe được Lục Bình hỏi thăm như cũ là gương mặt mơ hồ, nhưng ngay sau đó lắc lắc đầu đáp:

– Ta làm cái đó không phải là nghề, bất quá nếu là nói bản lãnh cắt đứt cái gì thật lớn, bất kể là địa mạch, thủy mạch, hỏa mạch, linh mạch vân vân, ta đảm bảo là một kéo một thật chính xác là xong, hơn nữa kéo cắt so với kẻ khác đều đẹp hơn, dứt khoát không lề mề!

Lục Bình ngẫm nghĩ, lại đem thần niệm cẩn thận dò xét hồi lâu vào trong cơ thể của linh bảo. Ngay cả bản thân Lục Bình cũng không biết đây là lần thứ mấy hắn quan sát sự ảo diệu của bản thể Đường Lang. Mặc dù lần này Lục Bình trải qua hơn mười năm bế quan tu luyện tu vị thực lực đều đề thăng rất nhiều, nhưng như cũ là không thu hoạch được gì.

Thậm chí có thời điểm bản thân Lục Bình cũng hoài nghi linh bảo Lưỡng Đoạn có phải là Ngũ Hành tông cố ý thả ra đạn khói gì hay không, có lẽ là sự tồn tại dùng để hấp dẫn thứ gì. Bởi vì đối với Lục Bình mà nói linh bảo Lưỡng Đoạn chẳng qua là một món Nhị kiếp linh bảo bình thường mà thôi, nhiều nhất cũng bất quá trên chất liệu cùng với uy lực linh bảo mạnh hơn một ít nếu so với Nhị kiếp linh bảo tầm thường, trừ cái đó ra, thật không nhìn ra những thứ huyền bí gì khác rồi!

Lục Bình lắc đầu một cái, nói không rõ là thất vọng hay là còn có những thứ khác, hoặc giả cho phép trong này đích xác là ẩn giấu bí mật gì hắn chưa khám phá. Dù sao truyền thuyết linh bảo Lưỡng Đoạn chính là bảo vật do tổ sư của Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch lưu lại. Đoạn Thủy lão tổ dù sao chính là sự tồn tại của thành tựu Chân Linh, nếu đúng thật bên trong để lại huyền bí gì, cũng không phải Lục Bình pháp tướng trung kỳ tiểu tu có thể tìm được.

Dù sao món linh bảo này sau khi từ Ngũ Hành tông mất đi đã triển chuyển mấy lần trong tay không ít người đại thần thông ở tu luyện giới, nếu bên trong thật đúng là có gì huyền bí, chỉ sợ cũng sớm đã bị bọn họ tìm đến rồi.

Hay hoặc thừa dịp lần này Ngũ Hành tông cầu thông thủy mạch là nhìn một chút.

Món linh bảo này xuất từ Ngũ Hành tông, nếu nói là bên trong thật đúng ẩn giấu bí mật gì của Đoạn Thủy nhất mạch năm đó, mà lần này Ngũ Hành tông cầu thông hai đại thủy mạch chính là vì giải quyết một thiếu sót của Đoạn Thủy nhất mạch ẩn giấu đến nay, như vậy lần này câu thông thủy mạch chính là một lần cơ hội hoàn toàn biết rõ bí mật ẩn giấu của linh bảo Lưỡng Đoạn.

Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu óc của Lục Bình. Hắn dĩ nhiên biết, nếu nói cơ hội thật ra thì chính là mạo hiểm, thậm chí cùng chịu chết không khác nhau.

Lục Bình lộn bàn tay một cái, linh bảo Lưỡng Đoạn biến mất không thấy đâu nữa. Trong lúc Lục Bình trầm ngâm có muốn âm thầm đi thăm dò nhìn một phen hay không, thậm chí dù là xa xa xem một chút, Linh Lung một mực được Lục Bình để bên cạnh lại một lần nữa từ trong tửu đỉnh ló đầu, khuôn mặt vẻ kỳ quái, hỏi:

– Ca ca, cảm giác thật là kỳ quái, ngài nhận ra được gì không?

Lục Bình sửng sốt, hỏi lại:

– Cái gì?

Linh Lung liếc mắt nhìn Đại Bảo, thấy Đại Bảo cũng gương mặt mê hoặc, vì vậy đáp:

– Linh Lung cảm thấy một loại cho gọi, một loại cảm ứng thần bí, dường như có thứ gì cường đại cao cao tại thượng muốn chèn ép Linh Lung thần phục. Hơn nữa bản thân Linh Lung cũng cảm giác nếu không phải đã được ca ca luyện hóa, sợ rằng sớm đã bị sự tồn tại thần bí không khống chế được mình cho gọi đi rồi.

Linh Lung nói chuyện đối với Lục Bình mà nói thì vô cùng huyền diệu, có thể thấy mặt mũi của nàng bộ dáng nghiêm túc tựa hồ cũng không phải là đang nói đùa, đặc biệt là Lục Bình đem mấy món linh bảo còn lại nhất nhất cho gọi ra hỏi thăm. Nhưng trừ Linh Lung ra người nào cũng không từng có loại cảm ứng thần bí, sự khiếp sợ trong lòng Lục Bình càng sâu.

Lục Bình nghĩ nghĩ, cuối cùng tựa hồ hạ quyết tâm, nói:

– Linh Lung, ngươi có thể phát giác loại cảm ứng thần bí đến từ đâu sao, chúng ta có lẽ nên lặng lẽ đi xem một chút.

Mấy đạo độn quang từ phương hướng của Cửu Huyền lâu bay tới địa phương lúc trước Lục Bình cùng Ngũ Hành tông tu sĩ xung đột. Một thanh âm nóng nảy trách trách hô hô nói một mảng lớn:

– Không được không được, Cửu Huyền lâu đây là xui đến tám đời rồi, hay là các lão tổ tông của bọn họ làm chuyện thất đức quá nhiều. Theo lão Viên nhà ta biết được Cửu Huyền lâu nhốt súc dưỡng không ít đỉnh cấp yêu tộc ở bên trong thành linh nô của bọn họ, tùy thời cũng có thể vì bọn họ đề thăng tu vi, thực lực, thọ nguyên mà giết đi, thực rất tàn nhẫn chí cực. Điều này chỉ sợ chọc cho trời giận người oán gặp báo ứng thôi, không ngờ lại rước lấy ma la đại quân vây công quy mô lớn như vậy. Mới vừa lão Viên nhà ta chạy đến gần trước liếc mắt nhìn, ta đường đường Thuần Dương lão tổ nhìn đều da tóc tê dại, nếu không phải là sớm thấy cơ hội, không chừng sẽ bị hai con Thiên Ma mang mười mấy hai mươi đầu A Tu La vây công tới chết rồi.

Độn quang tan đi, chính là mấy vị Thuần Dương lão tổ nhóm người Tiêu Bạch Vũ. Người một phen ngôn ngữ nhứ nhứ thao thao trước đó dĩ nhiên là Linh Minh Cự Viên Viên Phá Không nói, mà lúc này trên mặt của mấy vị Thuần Dương lão tổ hiển nhiên đều tỏ ra khó coi.

Một bên Vũ Văn Hiểu Thiên nghe Viên Phá Không ở đây hồ ngọn loạn ngữ, không nhịn được nói:

– Yêu tộc các ngươi giết người ít sao? Bàn về tàn nhẫn, nhân tộc vạn nhất không kịp yêu tộc các ngươi. Nếu nói Cửu Huyền lâu lần này bị ma la đại quân vây công đây là báo ứng, chẳng lẽ ma la đại quân là một nhóm cùng vêu tộc ngươi sao?

Lời này cũng có chút nặng, Viên Phá Không là một người tính khí nóng nảy, nghe vậy nhất thời muốn nổi giận, một bên Tiêu Bạch Vũ nhíu mày một cái, nói:

– Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Tình huống chỗ Cửu Huyền lâu chúng ta cũng biết một ít, cùng đối chiếu với thực lực của ma la đại quân được Chu Bát Tả trốn ra nói lại, sợ rằng ma la đại quân này còn ẩn tàng thực lực nhất định!

Viên Phá Không một hơi không chỗ phát tát, mắng to:

– Con mẹ nó, giờ đây ngay cả ma la đều học tinh rồi, biết ẩn giấu thực lực nữa!

Vũ Văn Hiểu Thiên hừ lạnh một tiếng không tiếp lời, bất quá lúc này trên mặt của mấy vị Thuần Dương lão tổ đều khó coi. Thất Phiến lão tổ há miệng muốn nói gì, nhưng vào lúc này sắc mặt của mấy người lại không hẹn mà cùng thay đổi. Tiếng nổ trầm muộn ùng ụng dưới lòng đất từ xa đến gần truyền tới, từng trận lay động hiển nhiên không cách nào dao động mấy vị này tồn tại, cuối cùng vẫn Phùng Lục mặt mũi lạnh lùng, há mồm nói một câu:

– Bọn họ động thủ rồi!