Chương 231: Xích Ảnh Đảo Chủ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bây giờ Lục Bình không hề biết mình đã bị người ta chỉ bằng vài ba lời đã mưu tính xong một kế đối phó hắn. Lúc này, hắn đang nhức đầu suy nghĩ xem là thông qua phương thức nào để có thể tránh được sự tuần tra của Tam gia liên minh tu sĩ tiến được vào bí cảnh trung tầng. Dù sao, Tam gia liên minh nơi đó có đến ba vị đoán đan kỳ chân nhân tồn tại.

Ngày hôm sau, Lục Bình còn đang nhập định thì bị một tiếng nổ vang dội trên đảo làm cho tỉnh lại. Ngô Nham đã vội vã tới trước bẩm báo, thì ra là một đảo chủ dưới trướng của Tam gia liên minh – Xích Ảnh đảo đảo chủ – đã tìm tới cửa.

Vị Xích Ảnh đảo chủ này có dung huyết chín tầng tu vi, thủ hạ Tứ đại Kim cương tu vị cũng đều đạt tới dung huyết hậu kỳ. Trong hai mươi bảy đảo, thế lực của y cũng coi là xếp vào những hàng đầu. Trước đây, vị đảo chủ này cũng có chút lui tới với hai vị tiền nhậm đảo chủ. Tuy vậy, lần này hiển nhiên người tới bất thiện.

Ngô Nham theo Lục Bình đi ra ngoài, vừa hướng Lục Bình giới thiệu tình huống của người mới tới gây chuyện.

Xích Ảnh đảo chủ là một vị cự hán râu quai nón, khi thấy Lục Bình đi ra, y quái thanh cười nói:

– Thì ra là một thiếu niên yếu ớt như gà, chính là ngươi đã đánh chết hai vị Lưu gia huynh đệ của ta sao? Tiểu tử, oan có đầu nợ có chủ, bổn đạo chủ cũng không làm khó khăn gì ngươi, nghe nói ở trong động phủ của ngươi có hai vị Lưu gia huynh đệ của ta lưu lại một linh mạch. Hai huynh đệ hắn đã chết, cũng không có con cái bà con gì, chỉ có ta đây là người thừa kế di sản của huynh đệ bọn hắn. Trừ cái linh mạch kia, người đưa tạm đưa bợ thêm mười vạn linh thạch, thì chuyện này coi như là đã qua.

Xích Ảnh đảo chủ vừa dứt lời, mười mấy tên dung huyết kỳ tu sĩ đi theo hắn mà đến rối rít cổ võ, muốn Lục Bình giao ra linh thạch và linh mạch, trong lúc nhất thời hiện rõ khí diễm cùng sự phách lối. Xem xét lại phe bên Lục Bình, sau lưng hắn chỉ có chừng bảy tên dung huyết kỳ tu sĩ, ai ai cũng dè dặt sợ sệt, đi theo sau lưng hắn nhưng lại cùng hắn giữ khoảng cách nhất định, phảng phất như tỏ rõ ý tứ gì đó.

Lục Bình cũng không thèm để ý, dù sao thì cũng chỉ ngắn ngủn có hai ba tháng, cũng khó có thể khiến những người này có lòng quy phụ và trung thành với hắn.

Lục Bình nhìn người của Xích Ảnh đảo ở cách đó không xa diệu võ dương oai, hơi mỉm cười nói:

– Tiểu đệ tân nhậm đảo chủ, vốn là đang muốn đến trong phủ của chư vị đảo chủ quấy rầy một phen, không ngờ Xích Anh đảo chủ đã tự đi đến cửa. Chẳng qua là không biết đảo chủ tới đây có mang theo quà tặng gì tới chúc mừng bổn đảo chủ thừa kế vị trí đảo chủ này hay không nha?

Lời nói của Lục Bình chậm rãi nhỏ nhẹ, thế mà lại khiến cho mọi người của Xích Anh đảo đang ồn ào náo động nghe rõ không sót từ nào. Xích Ảnh đảo chủ nghe Lục Bình nói thế, vẻ mặt cười đùa nhất thời hơi cứng lại, chỉ vào Lục Bình, dở khóc dở cười mắng:

– Tiểu tử, ngươi đơn giản là không biết trời cao đất rộng. Cũng được, nếu ngươi không muốn dâng lên, vậy chúng ta cũng chỉ đành tự mình vào lấy. Mọi người cùng tiến lên, chiếm cứ cái đảo này. Như vậy Xích Ảnh đảo chúng ta sau này sẽ là thế lực có hai hòn đảo.

Người này nhìn như thô hào, nhưng có thể ở trong cái bí cảnh này sống còn, ai lại không có chút tinh tế chứ? Lục Bình nếu có thể đem Lưu gia huynh đệ đánh chết, thực lực quyết không thua kém chi y. Xích Ảnh đạo chủ thủ hạ còn có Tứ đại Kim cương. Có bốn vị dung huyết hậu kỳ này, y tự nhiên sẽ không một mình cùng Lục Bình đâu.

Lục Bình thấy mọi người vọt tới, không hoảng hốt không vội vàng đem Thanh Hàm kiếm cầm ở trong tay, liên tiếp đâm ra năm kiếm, mỗi một kiếm đều hóa ra chín đạo thông linh kiếm quang, tạo thành cửu cung trận thế, hướng năm dung huyết hậu kỳ tu sĩ trước mặt vòng qua bao lại.

– Kiếm ý, đây là kiếm ý!

Tứ đại Kim cương hoảng hốt, rối rít sợ hãi kêu, sử dụng ra hết thủ đoạn của mình để chống đỡ chín đạo kiếm quang này.

Chỉ có Xích Ảnh đạo chủ chẳng những thần sắc kinh hãi, hơn nữa nhanh chóng lui về phía sau. Y không chỉ biết đây là kiếm thuật luyện đến cấp bậc kiếm ý, mà còn biết chín đạo kiếm trận kia hư thật tương hợp, không ngừng biến đổi phương vị, kiếm quang đã đạt đến trình độ thông linh. Người này chẳng những ở trong kiếm thuật lĩnh ngộ được “Ý cảnh”, mà thành tựu còn khá sâu.

Tứ đại Kim cương thủ đoạn ra hết, cuối cùng từ chín đạo thông linh kiếm quang tự bảo vệ không bỏ mình. Tuy nhiên, hình tượng của họ chật vật vạn phần, bị kiếm khí bắn nhanh tới làm cho tóc tai bù xù, áo bào hủy hết, vết máu loan khắp người.

Xích Ảnh đạo chủ chớp thời cơ nhanh hơn, lại có dung huyết chín tầng điên phong tu vi, ngăn cản chín đạo kiếm quang của Lục Bình cũng không phải quá khó khăn. Chẳng qua là trong kiếm quang của Lục Bình có tích chứa thâm hậu pháp lực, khiến cho Xích Anh đảo chủ vừa bị chân lui liên tục, trong bụng vừa kinh hãi không dứt.

Xích Ảnh đảo chủ biết Lục Bình lợi hại, muốn há mồm nói gì đó, nhưng Lục Bình căn bản không cho y cơ hội. Vô số đạo nước chảy ở giữa không trung đan thành từng đạo lưới nước nghiêm mật, đem năm người này giam lại. Thanh Hàm kiếm của Lục Bình rung lên, trên trăm đạo kiếm quang bắn nhanh, phân ra công kích năm người.

– Bày trận!

Xích Ảnh đạo chủ cao lên thành tiếng. Năm người đứng lại theo phương vị, tạo thành một Ngũ hành trận đơn giản, hợp lực năm người đánh ra một đạo pháp thuật, tạo thành một ngũ sắc quang bàn không ngừng xoay chuyển, đem toàn bộ kiếm quang của Lục Bình ngăn cản bên ngoài.

Lục Bình sắc mặt nghiêm túc lại, Thanh Hàm kiếm chuyển một cái, thi triển ra “Kinh đào phách ngạn kiếm quyết” đâm một kiếm, tức thì có mấy trăm đạo kiếm quang liên tiếp hóa thành sáu đạo sóng lớn, hướng ngũ sắc quang bàn vỗ đánh, Ngũ sắc quang bàn linh quang rung chuyển, hiển nhiên cũng biết một kiếm này không dễ ngăn cản. Năm tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ đã toàn lực đánh ra.

Ba đạo kiếm lãng khiến cho toàn bộ Ngũ hành trận do năm người tạo thành liên tiếp lui bước. Ngũ sắc quang bàn linh quang mất gần hết, đạo kiếm lãng thứ tư vỗ đánh lên đó, ngũ sắc quang bàn lung lay một cái, rồi một tiếng vỡ đổ truyền tới, liên tiếp mấy lần như vậy. Đạo kiếm lãng thứ năm theo sát sau đó liền đem ngũ sắc quang bàn đánh tan tành. Năm người mũi miệng chảy máu, ngũ hành trận bị phá.

Mắt thấy đạo kiếm lãng thứ sáu sắp vọt tới, thủy võng bốn phía càng bố càng dày. Mắt thấy sắp vẫn lạc đến nơi, Tứ đại Kim cương rối rít tế lên pháp khí của mỗi người, ý đồ ngăn cản, duy chỉ có Xích Ảnh đảo chủ thấy tình thế không ổn, luôn miệng hô to:

– Nguyện hàng, hạ thủ lưu tình!

Lục Bình không ngờ tới cái tên Xích Ảnh đảo chủ này còn có một chiêu nguyện hàng như vậy. Cũng may kiếm thuật của Lục Bình đột nhiên tăng mạnh, đối với điều khiển kiếm quang ngày càng đắc tâm ứng thủ, phất tay một cái liên đem đạo kiếm lãng thứ sáu hóa thành vô hình.

Mắt thấy phải Lục Bình hời hợt đem đạo kiếm lãng tản ra tia sáng lạnh lẽo này hóa giải đi, Tứ đại Kim cương vốn sắc mặt nhuốm một màu tro tàn rối rít thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn về phía Xích Ảnh đảo chủ sau lưng.

Lúc này, Xích Ảnh đảo chủ nơi nào còn có ý khí phấn phát mới vừa rồi. Y không còn bộ dáng tiêu diêu để đời nữa, mà là mồ hôi đầm đìa, trên mặt tái nhợt, thở hồng hộc, nói:

– Đừng đánh, Xích Ảnh đảo ta trên dưới nguyện phụng các hạ làm chủ! Chỉ cần đảm bảo được tánh mạng.

Có bài học của Lưu gia huynh đệ dạy dỗ trước đó, Lục Bình vẫn y như cũ duy trì sự cảnh giác nhìn năm người trước mắt. Thanh Hàm kiếm quanh quẩn ở đỉnh đầu hắn, mũi kiếm thời khắc nào cũng chỉ hướng về năm người. Hắn lạnh giọng nói:

– Đảo chủ tại sao nói lời ấy, nếu tại hạ không nhìn lầm, đảo chủ ắt là còn có đòn sát thủ chưa đánh ra, vì sao dễ dàng chịu thua như vậy?

Xích Ảnh đảo chủ đặt mông ngồi xuống dưới đất, cũng không cổ ra vẻ hình tượng gì, mắng to:

– Coi như là lão tử xui xẻo, đụng phải ngươi là loại người biến thái, dung huyết tầng tám tu vi mà đánh năm người bọn ta như chơi vậy. Lão tử tuy có thủ đoạn áp đáy rương, nhưng trong tay người há chẳng có lá bài tẩy nào? Không nói gì khác, đánh nửa ngày, năm người chúng ta đã tổn hao pháp lực rất nhiều, nhưng người như cũ thần hoàn khí túc. Đánh thì đánh không lại, trốn cũng không trốn thoát, không hàng thì làm sao bây giờ? Ngươi thật sự chỉ có dung huyết tầng tám tu vi sao?

Xích Ảnh đảo chủ thủ hạ Tứ đại Kim cương mới vừa nghe đảo chủ của mình muốn hàng, còn cho rằng đó là kế hoãn binh, có chút rất không cam lòng, đang muốn tiến lên khuyên đảo chủ. Không ngờ hết thảy đều bị Xích Ảnh đảo chủ giơ tay chặn lại. Đợi khi nghe Xích Ảnh đảo chủ nói những lời này, lúc này mới đua nhau im lặng.

Lục Bình tự nhiên sẽ không bị mấy câu nói nhìn qua có vẻ vuốt đuôi ngựa nịnh nọt mình này mà sung sướng, chỉ khẽ cười một tiếng, lấy tay chỉ một cái về phương hướng của Xích Ảnh đảo chủ, làm động tác sờ sờ. Lập tức, hai cái Bích Huyết châm chẳng biết từ lúc nào bị Lục Bình sử dụng “Vô hình kiếm quyết” đưa đến sát cổ Xích Ảnh đảo chủ đã hiển lộ ra. “Vèo” một cái, chúng bị Lục Bình bắt trở lại. Xích Ảnh đảo chủ bị dọa sợ hướng sang một bên mà nhảy, ánh mắt nhìn Lục Bình tràn đầy sự kinh hãi.

Y liền nghe thấy Lục Bình nói:

– Ngươi nói không sai, ta đích xác có thể dễ dàng tiêu diệt năm người các ngươi. Các ngươi muốn hàng, như thế nào có thể khiến cho tại hạ tin tưởng đây?