Chương 1089: Tu sĩ sắp chết

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Khang lão tổ phải dùng hai mươi năm thọ nguyên còn sót lại để ngưng luyện pháp tướng chi hồn!

Sau khi tin tức này nói ra từ trong miệng Lục Bình, khuôn mặt của hai vị Thiên Lâm cùng với Thiên Phong lão tổ vẻ chấn kinh. Nhưng cũng khá bất ngờ là họ không có bất kỳ hành động cùng ngôn ngữ nào quá khích, chỉ có trong ánh mắt không che dấu được đau buồn thảm thiết!

Ngưng luyện pháp tướng chi hồn ít nhất phải thỏa mãn hai điều kiện, một là tu sĩ nhất định phải ít nhất vượt qua một lần lôi kiếp, như vậy Thuần Dương chi khí dung luyện hết trong pháp tướng, mới có thể khiến cho pháp tướng chi hồn được bảo tồn lâu dài; thứ hai chính là tu sĩ ít nhất còn phải có hai mươi năm thọ nguyên trở lên, mới có thể bảo đảm tu sĩ có đầy đủ sinh cơ duy trì pháp tướng chi hồn ngưng tụ đến kết thúc.

Vô luận pháp tướng chi hồn ngưng tụ thành công hay không, vô luận thọ nguyên của tu sĩ còn dư lại nhiều hơn bao nhiều so với hai mươi năm, tu sĩ ngưng luyện pháp tướng chi hồn chỉ có một kết quả, đó chính là tọa hóa vẫn lạc!

Nói cách khác, ngưng luyện pháp tướng chi hồn đối với bất kỳ một người tu sĩ nào mà nói thật ra thì chính là một lần tự sát!

Người nào sẽ vô duyên vô cớ lựa chọn tự sát?

Dù là thọ nguyên của pháp tướng trong kỳ tu sĩ nhiều nhất có thể đạt tới một ngàn hai trăm năm, tánh mạng của ông ta trong hai mươi năm chỉ có thể là một khoảng thời gian cực ngắn. Nhưng có mấy người lại nguyện ý, có dũng khí từ bỏ hai mươi năm thọ nguyên cuối cùng đó?

Ngưng luyện pháp tướng chi hồn toàn dựa vào tu sĩ tự nguyện, nếu là ông ta không muốn, không người nào có thể cưỡng bách ông ta dung luyện pháp tướng chi hồn.

Nguyện ý từ bỏ giai đoạn sinh mạng tự thân cuối cùng mà ngưng luyện pháp tướng chi hồn, đều là tu sĩ có quy chúc cảm, vinh dự cảm cực lớn đối với môn phái, thế lực, tổ chức đó nên mới như thế.

Giống như Thiên Khang lão tổ đối với Chân Linh phái!

Thiên Khang lão tổ tự nguyện từ bỏ hơn hai mươi năm thọ nguyên cuối cùng tới ngưng luyện pháp tướng chi hồn, chỉ có thể là hồi báo môn phái. Thiên Khang lão tổ hồi báo môn phái vì để cho ông ta tích góp lực lượng lên cấp pháp tướng trung kỳ mà trăm phương ngàn kế sưu tầm Thọ đan kéo dài sáu mươi năm tuổi thọ, hồi báo môn phái giúp ông ta sau khi vượt qua lôi kiếp lên cấp pháp tướng trung kỳ nghênh đón một trăm mấy chục năm tuổi thọ.

Pháp tướng chi hồn là một loại truyền thừa khác loại, nhưng cũng lại là một loại truyền thừa chính thống, là một loại kéo dài khác của sinh mạng. Loại kéo dài này có trên người của Khương Thiên Lâm, có trên người của Trương Hi Di, trên người Lục Bình cũng có. Chẳng qua là bọn họ lấy được loại này kéo dài này cũng không phải là bản ý ngưng tụ pháp tướng chi hồn tu sĩ, mà là đến từ Doanh Thiên phái di tàng, cho nên bọn họ không cách nào chân thật hiểu nội hàm chân chính ẩn chứa loại truyền thừa này.

Nhưng hiện nay khi bọn họ thật đang muốn tự mình chứng kiến, thời điểm loại quyết tuyệt, loại dũng khí cùng với loại nhận đồng đối với môn phái mà Thiên Khang lão tổ trải qua, loại chấn động đến từ tâm hồn chính là bọn họ mấy trăm năm kiến thức cùng lịch duyệt cũng không cách nào có chút lực chống đỡ.

Có lẽ một nhà môn phái có thể truyền thừa vạn đời, cần thiết chính là hắn bồi dưỡng đệ tử có loại hiến thân tinh thần tiền phó hậu kế như vậy!

Ba người mỗi người cảm thán, cũng không còn hăng hái thảo luận chuyện của Bắc Minh nữa, mỗi người giải tán khai ích. Thiên Phong lão tổ đã quyết định phải chân chính trấn thủ Kinh Chập đảo một thời gian rồi. Mà Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm còn phải làm chút chuẩn bị vì chuyện của Bắc Minh.

Chính vào lúc này, đoản đồ Truyền tống trận trên Kinh Chập đảo đột nhiên bắt đầu lóe lên, chỉ có Thính Đào đảo sử dụng Truyền tống trận này.

– Thiên Phong sư bá, Thiên Phong sư bá!

Loại chuyện hô to gọi nhỏ này chỉ có Cơ Huyền Hiên có thể làm được.

Tâm tình của Thiên Phong lão tổ chính là thời điểm nặng nề, tiếng thét gọi đó của Cơ Huyền Hiến nhất thời gợi lên một cổ hỏa diêm vô danh trong lòng ông ta, nhất thời phẫn nộ quát:

– Gọi, kêu la cái gì!

Thanh âm đang giận mà phát ra chấn động toàn bộ Kinh Chập đảo cơ hồ phát chiến. Tiếng thét của Cơ Huyền Hiên nhất thời bị dọa đến nghẹn quay trở về.

Thiên Phong lão tổ lúc này cũng ý thức được Cơ Huyền Hiên chạy tới sợ là trên Thính Đào đảo xảy ra chuyện gì gấp, vì vậy tâm thần ổn định lại, hỏi:

– Cút tới đây, chuyện gì?

Thiên Lâm lão tổ cùng Lục Bình thấy vậy cũng biết sợ là đã xảy ra chuyện gì, liền đặt công việc chuẩn bị tiến hành trong tay xuống, trở về trong mật thất của Kinh Chập đảo.

Khi thấy Cơ Huyền Hiên, ánh mắt của ba vị pháp tướng tu sĩ đều sáng lên. Lúc này khí tức quanh thân Cơ Huyền Hiên mênh mông, hiển nhiên đã tích lũy đầy đủ tài lực ở đoán đan chín tầng, có thể bắt tay chuẩn bị dung luyện thiên địa linh vật lần thứ ba.

Mà sau khi Cơ Huyền Hiên gặp Khương Thiên Lâm cùng với Lục Bình, trong thần sắc thấy vui mừng hơn, nguyên vốn thần thái hơi có vẻ lo lắng đã buông lỏng không ít.

Thấy ánh mắt của ba người hỏi thăm, Cơ Huyền Hiên vội vàng lấy lại bình tĩnh, nói:

– Hai vị sư bá, hôm nay ngay từ lúc bên ngoài Thính Đào đảo phát hiện một vị pháp tướng tu sĩ trọng thương sắp chết bị thủy triều vọt tới trên bờ cát, chúng ta cảm thấy chuyện kỳ hoặc, muốn mời hai vị sư bá qua nhìn một chút!

Cơ Huyền Hiên tới Kinh Chập đảo hiển nhiên mời chính là Thiên Phong lão tổ, tuy nhiên bây giờ Thiên Lâm lão tổ cũng tại chỗ, hiển nhiên cũng phải mời hai vị. Về phần Lục Bình, lấy quan hệ giữa bọn họ, Cơ Huyền Hiên hoàn toàn có thể sao lãng hắn.

Pháp tướng tu sĩ trọng thương sắp chết sao?

Hôm nay Vẫn Lạc bí cảnh mới vừa kết thúc Huyễn Linh thành đại chiến, bên trong phạm vi thế lực của Bắc Minh gần Vẫn Lạc bí cảnh nhất bị hỗn loạn, khiến cho pháp tướng tu sĩ vẫn lạc đã lộ ra có chút không có gì đáng phải quá ngạc nhiên nữa, nhưng dù sao cũng là một vị pháp tướng tu sĩ. Hơn nữa cứ như vậy đúng dịp bay tới trên Thính Đào đảo, ba người trong lúc liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều dâng lên một tia hứng thú muốn đi xem một chút.

Trên Thính Đào đảo, Ân Huyền Sở cùng với Xích Luyện Anh đều một bộ dáng như rừng đại địch phòng bị tu sĩ hôn mê trên đất. Mặc dù lúc này sinh cơ của tu sĩ này đang không ngừng yếu bớt, nhưng với đối phương dù sao cũng là một vị pháp tướng tu sĩ, khó bảo toàn có thủ đoạn gì bảo vệ tánh mạng ở thời khắc tối hậu bạo khởi đả thương người.

Huống chi người này một thân trọng thương theo sóng biển dâng bay tới Thính Đào đảo, vạn nhất nếu là có Cừu gia men theo dấu vết tìm được tới Thính Đào đảo làm sao bây giờ. Phải biết sự tồn tại có thể đánh vị pháp tướng tu sĩ trước mắt cũng không phải là bọn họ có thể trêu chọc.

Truyền tống trận trên Thính Đào đảo khởi động, sau khi ánh sáng thoáng qua, bọn bốn người Lục Bình đã đến.

Thiên Phong lão tổ đã tới Thính Đào đảo mấy lần, cũng coi là khinh xa thục lộ. Thiên Lâm lão tổ cũng lần đầu tiên tới nơi này, nhìn hết thảy trên đảo đều lộ ra có mấy phần hăng hái, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng.

Thính Đào đảo mặc dù chỉ là một tòa trung hình đảo tự, nhưng Đông Hải nguyên vốn giàu có so với Bắc Hải, mà tu luyện tư nguyên trong Vẫn Lạc bí cảnh còn phải thắng được Đông Hải tu luyện giới. Hơn nữa đám người Lục Bình, Huyền Sở, Huyền Hiên, Xích Luyện Anh kinh doanh, khiến cho hết thảy trên Thính Đào đảo thậm chí có thể thắng qua ba mươi sáu tòa trung hình đảo tự dưới quyền Chân Linh phái.

Ở Bắc Hải, đảo tự như vậy cũng không phải là không có, hơn nữa so với Thính Đào đảo kinh doanh còn tốt hơn, đó chính là Hoàng Ly đảo. Chẳng qua Hoàng Ly đảo cũng do Lục Bình một tay kinh doanh, đến bây giờ đều dưới một tay hắn chưởng khống. Chân Linh phái từ Thiên Tượng lão tổ, cho tới nhị đại tam đại tu sĩ, không một người nguyện ý hoặc là dám đánh nhau cùng Lục Bình trong chuyện này.

Cũng may Lục Bình cũng không có ý đồ chiếm đoạt Hoàng Ly đảo. Hoàng Ly đảo như cũ là một chỗ tu luyện tư nguyên tụ liễm trọng yếu của Chân Linh phái. Hơn nữa hiện nay nó càng là đất lịch luyện của rất nhiều tu sĩ đời thứ tư, thứ năm, hơn nữa còn là đất lịch luyện được bọn họ chung ái nhất.

Bởi vì phàm là ở chỗ đó hoàn thành lịch luyện, tưởng thưởng đều cực kỳ phong phú mê người, trên điểm này vô luận là Lục Bình còn Hồ Lệ Lệ đều là người xuất thủ hào sảng. Đây cũng một trong nguyên nhân Chân Linh phái trên dưới mặc cho Lục Bình chưởng khống Hoàng Ly đảo, thậm chí hiện nay hắn hàng năm không ở Hoàng Ly đảo, cũng không ai sẽ ở trên phương diện này chỉ ra điều sơ sót nhược điểm gì.

Vừa lúc đó, Khương Thiên Lâm tựa hồ nhận ra được nơi xa có người một mực nhìn mình chằm chằm. Khi ông ta xoay mặt nhìn, thì thấy đó là một cô gái trưởng thành cực kỳ thanh tú hơn nữa mang theo một tia quyến rũ.

Khương Thiên Lâm nghĩ tới đây chính là vị hồng nhan tri kỷ một mực hiệp trợ Lục Bình kinh doanh Thính Đào đảo, chẳng qua là vì sao cô bé này nhìn về phía mình ánh mắt quái dị như vậy, tựa hồ trong đó cất giấu một thứ gì làm người ta khó có thể nắm lấy.

Khương Thiên Lâm đem loại cảm thụ quái dị này bỏ ra khỏi đầu, lấy lại bình tĩnh, lại đột nhiên phát hiện loại cảm giác này vẫn tồn tại, lần này lại tựa hồ như là mình phảng phất cùng cô bé này có liên lạc gì vậy. Khương Thiên Lâm lão tổ nhàng qua Xích Luyện Anh sâu hoắm một cái, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng đúng là vẫn không phát hiện chỗ gì đặc biệt, cuối cùng chẳng qua là cười cười tự thất, liền nhìn qua Ân Huyền Sở.

Ân Huyền Sở vẫn cực kỳ kính trọng Khương Thiên Lâm, khom người thi lệ về phía ông ta một cái, nhưng vẫn không lên tiếng kêu lên một tiếng ”sư bá”.

Khương Thiên Lâm cũng không thèm để ý, thấy khí tức quanh thân Ân Huyền Sở mãnh liệt, ánh mắt sáng lên, nói:

– Đoán đan điên phong, cửu phẩm kim đan, không tệ, không tệ, thật không tệ!

Thiên Phong lão tổ cũng cười cười cực kỳ vui mừng, hiển nhiên là đã sớm biết được chuyện hắn lên cấp, có thể thấy Ân Huyền Sở lên cấp đoán đan điên phong vẫn trước Cơ Huyền Hiên lên cấp đoán đan chín tầng.

Sau đó, Khương Thiên Lâm đem ánh mắt nhìn về phía tu sĩ sắp chết nằm trên mặt đất.

Nhưng Khương Thiên Lâm không chú ý tới chính là, cùng lúc khi ánh mắt của Khương Thiên Lâm và Xích Luyện Anh gặp nhau, Lục Bình một bên cũng ở đây không dấu vết nhìn vẻ mặt của ông ta.

Khương Thiên Lâm tựa hồ có điều xúc động, nhưng cuối cùng vẫn không thể phát hiện cái gì. Lục Bình trong lòng đột nhiên dâng lên hai loại cảm giác, một loại tựa hồ là buồn bã được mất, còn một loại khác cũng là kiêu ngạo.

Dung mạo cấm chế trên mặt của Xích Luyện Anh bị Lục Bình hóa giải, nhưng Xích Luyện Anh quyết tâm muốn để hắn đổi trở lại dung mạo nguyên bản của nàng. Hơn nữa để cho Lục Bình tự mình phong ấn, trừ hắn ra ai cũng không cho nhìn.

Cơ Huyền Hiên cùng Ân Huyền Sở mặc dù biết được chuyện này, nhưng hai người kia hiển nhiên sẽ không đem chuyện này tuyên dương ra ngoài. Mà lấy thủ đoạn của Lục Bình, sau khi đem dung mạo của Xích Luyện Anh sửa đổi dung mạo phong ấn lần nữa, cho dù là Thiên Phong lão tổ người tinh thông cấm pháp như vậy cũng nhìn không ra. Mà lần này thậm chí ngay cả Khương Thiên Lâm cũng nhìn không ra, chỉ cần hai thứ này cũng đã khiến cho Lục Bình có đầy đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

– Pháp tướng trung kỳ tu sĩ!

Khương Thiên Lâm khẽ chau mày, ống tay áo phải vung lên, gió mát tới, tu sĩ nằm trên mặt đất nhất thời bị nâng lên nhẹ nhàng cùng chuyển tới đây.

– Di, tại sao là ông ta?

Lục Bình kinh ngạc nhìn tu sĩ trên mặt đất.

Đám người Thiên Phong lão tổ đều đem ánh mắt nhìn về phía Lục Bình, Thiên Phong lão tổ hỏi trước:

– Thế nào, ngươi biết ông ta sao?

Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

– Đây cũng đúng dịp, người này không phải là ai khác, chính là Bắc Minh tu sĩ Lâm Tĩnh Đường trước đó đệ tử đã từng nhắc tới. Không ngờ ông ta cuối cùng vẫn không thể tránh được một kiếp này, bây giờ sinh cơ trôi qua, sợ là không cứu sống nổi!

Thiên Phong lão tổ ngược lại lập tức tới hăng hái, nói:

– Xem một chút có thể cứu tỉnh hay không, trước khi chết lấy được chút thứ gì từ trong miệng ông ta!

Lục Bình trầm ngâm một chút, lật tìm một phen từ trong trừ vật pháp khí, tìm được hơn mười cây châm hình pháp khí không biết lưu lại lúc nào. Rồi sau đó hắn lấy ra một cái bình ngọc từ bên trong, khai ích xong đem mười mấy cây châm hình pháp khí chấm bên trong, sau khi lấy ra toàn bộ pháp khí đều biến thành màu vàng kim.

Đồng thời, phía dưới tầng màu sắc màu vàng kim còn có chân nguyên màu lam tím của Lục Bình lưu động. Nếu không phải như vậy, mười mấy cây châm hình pháp khí đó làm gì có thể không bị mục nát rơi dưới uy năng của Vạn Độc Tương.

Mười mấy cây châm hình pháp khí nhất nhất bay lên, Lục Bình hai tay cấp động. Chẳng qua là trong chốc lát, hắn đem hơn mười cây cương châm ghim vào các vị trí khác nhau trên thân thể của Lâm Tĩnh Đường.

-A…

Nguyên vốn thân thể của Lâm Tĩnh Đường đã lâm vào trong hôn mê đột nhiên chấn động cả lên, rồi sau đó cả người thẳng đuột ngã về phía sau. Hai mắt nhắm chặt đột nhiên khai ích, con người đều muốn nổi lên ra, trong miệng phát ra một tiếng rú quái dị. Cả người co quắp kịch liệt, huyết dịch màu đen bắt đầu rỉ ra từng giọt từng giọt từ trong mũi cùng với trong tai của ông ta.

Đợi đến co quắp dần dần dừng lại, hai mắt của Lâm Tĩnh Đường cũng bắt đầu dần dần khôi phục thần thái, hơn nữa trở nên càng lúc càng lóe sáng, hiển nhiên là đến giai đoạn cuối cùng hồi quang phản chiếu.

– Là ngươi!

Ánh mắt của Lâm Tĩnh Đường nhất nhất nhìn trên người của đám người Thiên Lâm, Thiên Phong, Huyền Sở bên cạnh, cuối cùng cũng rơi vào trên người của Lục Bình, thoáng qua một đạo vẻ kinh ngạc.

Lục Bình cười cười, nói:

– Là ta, thật là đúng dịp, thương thế trên người của ngươi hiện nay chắc là bản thân cũng hiểu chứ. Ta cũng không muốn nói nhiều, người nắm chắc thời gian đi, có cái gì muốn giao phó, tại hạ có thể làm được thì sẽ tận lực làm, cũng coi là không uổng công ta và người quen biết một cuộc!

Hai mắt của Lâm Tĩnh Đường hơi nhắm, rồi sau đó mở mắt ra nói:

– Sinh cơ chấm dứt a, dưới tình huống này người cũng có thể đánh thức ta, không hổ là luyện đan đại sư có thể sánh vai cùng Diễm Vô Cữu.

Lục Bình cười cười, nói:

– Ta dùng bí thuật, dược lực đi qua người không thể nghi ngờ hắn phải chết, thời gian không nhiều lắm!

Thần sắc của Lâm Tĩnh Đường bình tĩnh, hơi mỉm cười nói:

– Ý của người ta hiểu, Bắc Minh lần này sợ là khó thoát một kiếp rồi. Không ngờ a, nhân yêu hai tộc không ngờ lại sẽ liên thủ trong chuyện này.

– Lúc trước ngươi có nói một câu ngược lại không sai, thay vì để cho tám đại môn phái, tam đại bộ lạc lấy được tài lực của Bắc Minh, còn không bằng nếu lưu cho Chân Linh phái trung hình môn phái các ngươi như vậy, ngày sau thời điểm các ngươi quật khởi tất nhiên sẽ cùng những môn phái này sinh ra việc phân tranh ích lợi, nói vậy đến lúc đó những đại môn phái này cũng không có sắc mặt gì tốt cả, ha ha!