Chương 823: Bảy thanh linh phiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người gọi Lục Bình lại chính là người quen biết cũ năm đó ở đầm lầy Doanh Ngọc. Bọn họ chính là Bôn Lôi tam kiếm, dưới sự trợ giúp của Lục Bình đã chạy thoát dưới tay của Thái Huyền Tông pháp tướng tu sĩ – Phạm Dư Khánh.

Hôm nay tam kiếm mặc dù vẫn chưa lên cấp pháp tướng kỳ, nhưng một thân đoán đan điên phong tu vi tùy thời tùy khắc cũng có thể phá vỡ một tầng ngưỡng cửa cuối cùng, lên cấp trở thành pháp tướng tu sĩ.

Người đi trước vóc dàng khôi ngô, thanh âm vang dội, chính là Lôi Kiếm trong tam kiến. Chỉ nghe hắn cười “Ha hả”, nói:

– Lục huynh, quả thật là huynh! Huynh thật là không có ý tứ gì hết, đến Thiên Huyền cổ thành này mà không nhắn nhủ gì đến ba huynh đệ chúng ta. Chẳng lẽ Lục huynh hiện nay danh truyền Trung thổ rồi, nên đã coi thường huynh đệ ba người ta sao?

Lục Bình vội vàng chấp tay chào, nói:

– Lôi Kiếm huynh miệng nói lưu tình, tiểu đệ mới vừa đến Thiên Huyền cổ thành, kiến thức cổ thành phồn hoa cùng để uẩn như thế này, trong lúc nhất thời cũng đã quên liên lạc cùng ba vị. Thứ lỗi, thứ lỗi!

Lúc này Vẫn Kiếm cùng Điện Kiếm hai người cũng đi tới, Vân Kiếm cười nói:

– Mới vừa nhìn Lục huynh tựa hồ có chuyện quan trọng muốn làm, không nên bởi vì huynh đệ ba người chúng ta mà để lỡ.

Lục Bình không chắc là ba người mới vừa có phát hiện ra Phạm Dư Khánh hay không, bất quá chuyên niệm nghĩ lại, cuối cùng thấp giọng nói:

– Không dối gạt ba vị, tại hạ mới vừa phát hiện bóng lưng một người tựa hồ cực kỳ giống Phạm Dư Khánh, đang do dự có nên đi theo hay không, liền bị ba vị gọi lại. Tại hạ còn tưởng rằng ba vị là theo dõi Phạm Dư Khánh mà đến chứ.

Lục Bình vừa nói xong, lập tức khiến cho ba người lấy làm kinh hãi. Lôi Kiếm há mồm liền còn muốn hỏi, lại bị Điện Kiếm một bên vỗ một cái, lúc này im miệng. Khuôn mặt Vân Kiếm lộ về ngưng trọng, thấp giọng hỏi:

– Lục huynh, huynh có thấy rõ ràng không?

Lục Bình đem chuyện xảy ra vừa rồi thuật lại một lần cùng ba người, đợi đến khi nói đến chuyện đi theo sau lưng Phạm Dư Khánh còn có một kiếm tu áo xanh, ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm.

Thấy Lục Bình diện hiện vẻ nghi hoặc, Điện Kiếm giải thích:

– Xem ra là Phạm Dư Khánh không thể nghi ngờ gì rồi. Bất quá kiếm tu áo xanh kia chính là Tứ sư huynh phong Vân Kiếm khách Hạ Hầu Vô Thương của bọn ta, trước đó vài ngày có nghe nói hai người gần đây lại đấu với nhau, sau đó không có tin tức gì. Không ngờ Phạm Dư Khánh này lại dám tiến vào Thiên Huyền cổ thành. Lần này sẽ làm cho hắn chỉ có tới chớ không có lui.

Vân Kiếm cũng hướng Lục Bình cười nói:

– Sớm nghe nói về Lục huynh gây được danh tiếng lớn ở đất Tây Hoang, ngay cả Tử Dương cung Tạ Thiên Dương, Cẩm Lý tộc Lý Thông, Thiên Mã tộc Mã Thần Hi là những kẻ đứng đầu đoán đan kỳ hảo thủ đều không làm gì được Lục huynh. Lại nghe thêm huynh cùng Thiệu Trạch thần kiếm Tạ Thiên Dương, Ngự Thú Linh tông Thiên Hạ Hành Tẩu Tang Du liên thủ đối địch Thiên Mã tộc pháp tướng trung kỳ Tứ trưởng lão Mã Lập. Ba người huynh đệ bọn ta nguyên bản vẫn còn có chút không tin, lại không nghĩ rằng hôm nay Lục huynh quả thật dám theo dõi Phạm Dư Khánh là kẻ đã lên cấp pháp tướng kỳ như thế này. Bọn ta quả thật là không bì kịp!

Lục Bình vội vàng khoát tay, nói:

– Vân Kiếm huynh quá khen, tại hạ chẳng qua là đúng dịp phát hiện Phạm Dư Khánh mà thôi, nếu không phải nghĩ tới đây là Thiên Huyền cổ thành, nếu không nghĩ hắn ta cho dù có phát hiện ra cũng không dám càn rỡ ở Thiên Huyền cổ thành, tại hạ sợ là ngay cả ý niệm theo dõi cũng không dám có.

Điện Kiếm lúc này chợt oán trách: N

– Tứ sư huynh cũng thật là, nếu phát hiện Phạm Dư Khánh đến Thiên Huyền cổ thành, vì sao không nói cho sư huynh đệ bọn ta một tiếng chứ!

Lôi Kiếm lúc này rốt cục bình định tâm tình, hé mồm nói:

– Tứ sư huynh từ trước đến giờ kiêu ngạo, hai người lại là tử đối đầu. Năm đó Phạm Dư Khánh cướp trước một bước lên cấp pháp tướng kỳ, suýt nữa lấy mạng Tứ sư huynh. Sau đó Tứ sư huynh lên cấp pháp tướng kỳ, hai người nhiều lần giao thủ cũng không ai làm gì được ai. Tứ sư huynh trong miệng mặc dù không nói, nhưng trong lòng lại cảnh cảnh vu hoài. Huynh ấy truy tung Phạm Dư Khánh, tất nhiên là muốn tự mình giải quyết, chúng ta tùy tiện nhúng tay, sợ rằng ngược lại có tác dụng ngược lại.

Vân Kiếm gật đầu nói:

– Nhị đệ nói không sai, chẳng qua hiện nay chính là đêm trước cử hành thuần dương pháp hội của Thất Phiên sư bá tố. Phạm Dư Khánh ở vào dịp quan trọng này hiện thân ở Thiên Huyền cổ thành, mục đích tất nhiên không đơn giản, bọn ta hay là vẫn thông báo cho môn phái thì hay hơn!

Sau khi Lục Bình đem tin tức tiết lộ cho Bôn lôi Tam kiếm, liền không hề chen miệng nữa. Dù sao đây cũng chuyện nhà của Thiên Huyền Tông, có thể đem tin tức này tiết lộ đổi lấy nhân tình cũng đã đạt tới rồi, nếu là quá mức nhiệt tâm, ngược lại sẽ khiến cho người ta nổi lên sự nghi ngờ.

Vân Kiếm sau khi nói xong hướng Lục Bình áy náy cười một tiếng, nói:

– Lục huynh kính xin đợi chút, chờ bọn ta truyền cho môn phái một đạo pháp kiểm!

Trong mật thất của Thiên Huyền kính động thiên, Thất Phiến lão tổ cũng không trực tiếp trả lời Khánh Ly lão tổ, mà là sâu kín hỏi ngược lại:

– Khánh Ly sư đệ, ngươi có biết hôm nay trong tu luyện giới, đại hình môn phái truyền thừa vượt qua hai vạn năm còn dư lại mấy nhà không?

Khánh Ly lão tổ không ngờ Thất Phiến lão tổ sẽ hỏi như thế, thoáng trầm ngâm chốc lát, lúc này mới có chút không xác định, đáp:

– Truyền thừa vượt qua hai vạn năm cũng có một ít môn phái, chỉ là có thể một mực giữ vững địa vị ở đại hình môn phái thì chỉ có bốn tông, Tây Hoang điện, Ngự Thú Linh Tông, Vũ Văn Thế Gia, Thiên Nguyệt Tông, Nam Hoa Tông sau nhà, những phái khác phần nhiều là thăng giảm liên tục. Bất quá tựa hồ Đông Hải cùng Nam Hải có mấy nhà đại hình môn phái cùng Trung Thổ có mối quan hệ sâu xa, chẳng qua là lúc này đã không coi là môn phái của Trung Thổ nữa.

Khánh Ly lão tổ lúc này cũng đoán ra được cái gì đó, Thất Phiến lão tổ cười khổ nói:

– Không sai, môn phái có thể truyền thừa hơn vạn năm, sao lại không xuất hiện một hai kẻ sĩ kiệt xuất thiên hạ chứ. Không ít môn phái thậm chí đều xuất hiện qua Chân Linh đạo quân đấy, nhưng vì sao những môn phái này lại không có một nhà nào thể có được địa vị của năm đại thánh địa như vậy?

Tam Tường lão tổ chần chờ một chút, hỏi:

– Chẳng lẽ là năm đại thánh địa giở trò ở sau lưng?

Thất Phiến lão tổ thở dài, nói:

– Khẳng định là giở trò, nếu đổi thành bổn phái cũng không nguyện để cho Trung Thổ lần nữa xuất hiện một nhà thánh địa cùng mình phân định kháng lễ. Dù sao tu luyện giới này chỉ lớn có như vậy, xuất hiện một nhà thế lực lớn tất sẽ phân chia lợi ích vốn
có của năm đại thánh địa ở Trung Thổ. Những thứ này có thể cũng coi là nguyên nhân trực tiếp mà Phi Linh phái, Doanh Thiên phái cùng với tất cả đại hình môn phái hơn hai vạn năm qua không có một nhà nào trực tiếp thăng tiến lên làm thánh địa. Bọn họ bị đàn áp, suy yếu, thiên di, diệt môn… những kẻ ra tay lén sau lưng này không cái nào không là năm đại thánh địa cả. Thậm chí không cần bọn họ trực tiếp xuất thủ, tự nhiên có một số môn phái đả thủ do bọn họ thao túng giúp bọn họ làm thành những chuyện này. Ngày cả Khánh Ly sư đệ mới vừa nói lục đại tông môn bao gồm bốn tông ở bên trong, nếu không phải tình huống đặc thù, thì như thế nào có thể đứng vững vàng qua hai vạn năm qua mà không ngã chứ?

Đông Liễu lão tổ thở dài thấp giọng nói:

– Lão phu hiểu, Ngự Thú Linh tông trước giờ môn hạ thưa thớt. Tây Hoang điện cùng Nam Hoa tông từ trước đến giờ là bình thường giữa Tây Hoang chi địa với Vô Tận Đại Sơn ở nam phương, giúp ngăn yêu tộc. Thiên Nguyệt tông thì không tiếc mấy ngàn năm trở kích Thủy Tinh cung. Vũ Văn Thế Gia thì lần nào cũng làm tiên phong đối phó ma la đại kiếp của tu luyện giới. Bổn phải những năm gần đây cũng bị Thái Huyền Tông lấy đi quá nhiều tinh lực, nhưng sự huynh thủy chung không để cho bọn ta chèn ép chúng hoàn toàn, thì ra là những thứ này mới chính là nguyên nhân căn bản mà lục đại tông môn có thể được năm đại thánh địa của Trung Thổ dễ dàng dung nhẫn.

Thất Phiến lão tổ lắc đầu nói:

– Đáng tiếc, sự thăng bằng này sợ rằng rất có thể sẽ theo lão phu lên cấp thuần dương mà bị đánh vỡ.

Lão phu mặc dù lấy việc đổi lấy năm phần Lôi Kiếp Chi Thủy mà nhường ra vạn dặm cương vực của bổn phái, có thể nói là tự cắt đi căn cơ, hy vọng là có thể -ấy điều này mà gạt bỏ đi sự hoài nghi của năm đại thánh địa. Bây giờ nhìn lại, đây chỉ sợ là do lão phu một mình tình nguyện nghĩ vậy mà thôi.

– Vậy phải làm thế nào, năm đại thánh địa lấn hiếp người quá đáng. Chẳng lẽ bọn ta sẽ phải dẫm vào vết xe đổ của Doanh Thiên phái năm đó sao?

Thất Phiến lão tố quanh thân trên dưới đột nhiên dâng lên một chùm linh vụ, đợi đến lúc linh vụ tản đi, bảy thanh linh phiến xuất hiện ở quanh người ông ta. Chiết phiến, bổ phiến, đoàn phiến, vũ phiến… các loại không giống nhau. Mỗi một cây quạt lúc xuất
hiện trong mật thất đều mang theo một cỗ khí tức dương hòa.

Bảy cái linh chiến này chính là bản mệnh pháp bảo của Thất Phiến lão tổ, cũng là xuất phát cho danh xưng của Thất Phiến lão tổ.

Bốn vị lão tổ đang ngồi đối với cỗ khí tức này đã sớm hết sức quen thuộc. Cho dù Lục Bình ở tại chỗ này, cũng có thể rất nhanh tra biết cỗ khí tức này chính là thuần dương chi khí từng khiến cho Lục Bình thiếu chút nữa vẫn lạc. Bốn vị lão tổ đều trải qua hai lần lôi kiếp, là pháp tướng đại tu sĩ, đối với thuần dương chi khí tự nhiên cũng không xa lạ.

Khánh Ly lão tổ cảm thụ khí tức của bảy cái linh phiến, sắc mặt dâng lên vẻ vui mừng, nói:

– Sư huynh, bảy thanh linh phiến hôm nay khí tức đầy đặn, chỉ cần lấy được năm phần Lôi Kiếp Chi Thủy của năm đại thánh địa. Hơn nữa cộng thêm bổn phái những năm này tích lũy hai phần Lôi Kiếp Chi Thủy là đủ bảy phần. Sau khi trui luyện bảy cái linh phiến của sư huynh, sư huynh sau đó dựng dưỡng mấy chục năm nữa, hoàn toàn có thể vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, thành tựu nhị kiếp linh bảo. Đến khi đó, sư huynh lấy thuần dương pháp tướng ngự sử bảy món bổn mệnh pháp bảo, tạo thành bản mệnh pháp trận, thì ngay chính Phi thiên lão tổ năm đó của Doanh Thiên phái cũng không thể sánh kịp. Bọn ta vì sao không thể liều thử một phen?

Thất Phiến lão tổ vẫn lắc đầu nói:

– Lão phu muốn năm phân Lôi Kiếp Chị Thủy, biểu lộ ra mục đích tự nhiên chính là muốn đề thăng bảy thanh linh phiến đã vượt qua một lần lôi kiếp này. Năm đại thánh địa như thế nào sẽ không biết lão phu có nhị kiếp linh phiến tương trợ, thực lực sẽ đề thăng đến trình độ nào? Nhưng bọn họ vẫn đáp ứng đó là vì sao? Bởi vì bọn họ cho là lão phu sau khi đem linh chiến đề thăng, vẫn không cách nào tạo thành uy hiếp.

Thất Phiến lão tổ dùng một chút, nói tiếp:

– Huống chi năm đại thánh địa từ trước đến giờ đạo mạo ngạn nhiên, tuy nói không làm được chuyện thất ước, nhưng làm chuyện bất ngờ dù sao cũng chưa hề phát sinh qua. Lần này trong Thiên Huyền cổ thành, kẻ lấy Tử Tinh phong vương tương đối lấy Lôi Kiếp Chi Thủy không phải là một tin tức vừa khéo có thể mượn cớ hay sao? Ha ha, Tử Tinh phong vương tương là thứ đồ đã sớm thất truyền năm sáu ngàn năm trong tu luyện giới. Nếu không phải Lôi Kiếp Chi Thủy còn có chỗ dùng khác, lão phu cũng muốn dùng Lôi Kiếp Chi Thủy để đổi qua một lần rồi!

Liên Nam lão tổ cũng thần sắc ngẩn ra, nói:

– Thế nào, chẳng lẽ sư huynh không định dùng Lôi Kiếp Chi Thủy đề thăng phẩm chất bảy thanh linh phiến này sao?

Bổn mệnh pháp bảo của Thất Phiến lão tổ tuy là bảy thanh linh phiến, nhưng Thất Phiến lão tổ trước khi chấp chưởng Thiên Huyền Tông trên thực tế chỉ có ba thanh linh phiến là bổn mệnh pháp bảo được ông ta chân chính dựng dưỡng bắt đầu từ dung huyết kỳ. Ba thanh linh chiến này tạo thành một đạo tam tài pháp trận, khiến cho Thất Phiến lão tổ ở trong cùng cấp tu sĩ luôn là kẻ đứng đầu.

Mà sau khi Thất Phiến lão tổ chấp chưởng Thiên Huyền Tông, vận dụng Thiên Huyền Tông truyền thừa bí thuật, đem Thiên Huyền Tông tiền bối tu sĩ lưu truyền xuống bốn thanh linh phiến luyện hóa thành bổn mệnh pháp bảo, cũng mượn cơ hội đó khiến cho bảy thanh linh phiến nhất cử vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên, thành tựu bảy thanh bảo phiến cấp bậc linh bảo. Thất Phiến lão tổ cũng nhờ đó mà thành tựu uy danh hiển hách uy chấn Trung Thổ.

Mấy trăm năm qua, Thất Phiến lão tổ không có chút lười biếng trong quá trình dựng nuôi bảy thanh linh chiến này. Sau khi ông ta thành tựu thuần dương không lâu, bảy thanh linh phiến này rốt cục cũng đạt tới giới hạn điểm đối mặt với lối kiếp lần thứ hai.

Trong lúc Thất Phiến lão tổ hùng tâm bừng bừng, chuẩn bị đem Thiên Huyền Tông đẩy lên một độ cao cao hơn, thì Thất Phiến lão tổ thông qua một ít đường dây bí ẩn cùng với kiến thức hơn ngàn năm tuổi thọ tích lũy, rốt cục suy đoán ra một ít bí mật rợn tóc gáy ẩn nấp sau lưng tu luyện giới, khiến cho ông ta hoàn toàn bỏ đi kế hoạch khiến cho Thiên Huyền Tông tiến hơn một bước, thậm chí tự cắt đi căn cơ, nhường ra vạn dặm cương vực mà Thiên Huyền Tông khống chế bình nguyên tu luyện giới.

Đối với câu hỏi của Liên Nam lão tổ, Thất Phiến lão tổ khẽ mỉm cười, nói:

– Nguyên bản những chuyện này lão phu không nguyện để cho các ngươi biết, kẻo khiến cho lòng các người cảm thấy phiền mà thôi. Bất quá lão phu cũng biết, sau khi truyền ra tin tức lão phu lấy vạn dặm cương vực của bổn tông đổi lấy năm phần Lôi Kiếp
Chi Thủy, sợ rằng bổn phái trên dưới đối với lão phu đều rất bất mãn, cho là lão phu lấy căn cơ tông phái để đổi lấy thực lực cá nhân tấn thăng, quả thật là tổn công lợi từ a!

Liên Nam lão tổ sắc mặt đỏ lên, nói:

– Những thứ môn hạ đệ tử này kiến thức đều nông cạn, sao biết được sự huynh có thâm ý khác.

Thật ra thì không chỉ có Thiên Huyền Tông môn hạ đệ tử bất mãn, mà ngay chính bản thân Liên Nam lão tổ cũng từng oán trách Thất Phiến lão tổ làm việc quá mức võ đoán. Chẳng qua là Thất Phiến lão tổ ở trong Thiên Huyền Tông uy vọng như thế, là một loại đỉnh lương tích trụ, môn hạ đệ tử cho dù bất mãn thế nào, cũng không dám công khai nghi ngờ quyết định của Thất Phiến lão tổ.

Khánh Ly lão tổ thần sắc cũng vui mừng, nói:

– Sư huynh bộ không buông vạn dặm cương vực này nữa hay sao?

Thất Phiến lão tổ nghiêm mặt đáp:

– Không, vạn dặm cương vực khống chế này nhất định phải nhường ra!

Khánh Ly lão tổ vội gấp lên:

– Vậy chẳng phải bản tông đền cả phu nhân lại mất binh hay sao?