Chương 801: Thiên Mã trưởng lão

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy người đều đã trải qua liên phiên đại chiến, chân nguyên trong cơ thể bất đồng trình độ đều có hao tổn, thừa dịp vụ trận bình chướng chưa khai ra, đều xếp bằng ngồi dưới đất, trong tay năm thượng phẩm linh thạch, bắt đầu khôi phục chân nguyên trong cơ thể. Nhưng mà Lôi lão lục cùng Lục Bích lúc này trong mắt chúng tu đã vẫn lạc, không thể lấy mặt mũi thực hiển lộ trước mặt người rồi. Hơn nữa Lục Bình còn cõng trên lưng cái tội chém chết Bích Hải linh xà, không biết chuyện này đến khi nào sẽ truyền tới trong tại của Bích Hải linh xà nhất tộc.

Lục Bình vừa vận chuyện chân nguyên, vừa dùng thần niệm chú ý trạng huống trong cơ thể. Chân nguyên tích chứa trong huyết mạch hỗn tạp một tia màu đen, chính là Bạo Nguyên đan lúc trước Lục Bình lấy Vạn Độc Tương làm chất dẫn mà cái chế ra. Loại đan dược này nguyên vốn được tính so với bây giờ còn cường liệt hơn, sau khi trải qua Lục Bình cải chế mặc dù độc tố giảm thấp xuống, nhưng cũng khiến cho những độc tố này ẩn giấu sâu hơn, muốn hoàn toàn thanh trừ so với trước phải khó khăn không ít.

Một viên Bạo Nguyên đán này chỉ có thể đủ chống đỡ một tháng, nếu là Lục Bình không thể trong vòng một tháng lao ra khỏi Tây Hoang chi địa, thoát khỏi Thiên Mã nhất tộc đuổi giết, nếu như độc đan phản phệ, thì thực lực của hắn tất sẽ giảm nhiều.

Lúc này Thiên Mã tộc tu sĩ trong Hà Nguyên chi địa xem ra cũng đã ý thức được Mã Thần Hi mất tích không may rồi!

Chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình giống như sông lớn bốn lưu lưu chuyển theo huyết dịch trong huyết mạch. Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được mỗi khi chân nguyên lưu chuyển trong thân thể, đều sẽ có tạp chất màu đen nhè nhẹ lũ lũ không nhìn thấy từ trong cơ thể tống ra. Những thứ tạp chất màu đen này chính là độc tố tích chứa trong Bạo Nguyên đan, chẳng qua là quá trình này lộ ra cực kỳ chậm chạp.

Trong Hà Nguyên chi địa, Mã Thần Hi đến bây giờ đều không lộ diện, lúc này Mã Trung Sơn đã ý thức được không ổn, nghĩ tới tình cảnh lúc đó, càng lúc càng cảm thấy ban đầu Lôi lão lục kia xuất hiện có vẻ như là một mồi nhử: chẳng lẽ thật đúng là có người xếp đặt cục diện muốn giết Tứ công tử sao? Nếu thật đúng là như thế, mới vừa rồi Lôi lão lục xuất hiện lần nữa chẳng phải là ý nghĩa Tứ công tử đã…

Mã Trung Sơn đã không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu thật đúng là như vậy, Mã Trung Sơn hết sức rõ ràng điều này đối với Thiên Mã tộc mà nói ý vị như thế nào, rõ ràng hơn điều này đối với chính hắn mà nói ý vị như thế nào.

Không được, nhất định phải nghĩ một biện pháp đẩy trách nhiệm, mặc dù nguyên vốn hắn không có trách nhiệm gì, nhưng cũng không thể dưới tình huống cơn thịnh nộ của tộc trưởng hoặc là tìm kiếm hung thủ không kết quả làm đối tượng phát tiết hoặc là con dê thế tội.

Đối phương có lòng chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc mưu sát Tứ công tử, hiển nhiên đã làm xong việc chuẩn bị đối phó những gì diễn ra sau đó. Hôm nay Lôi lão lục kia cũng đã vẫn lạc, chuyện này lại càng thêm không nói rõ được.

– Mã Trung Sơn cẩn thận!

Một tiếng thét kinh hãi đem Mã Trung Sơn khiến tỉnh lại. Mã Trung Sơn vừa ngẩng đầu liền thấy mặt Tạ Thiên Dương lạnh lùng đột nhiên lấy một loại phương thức làm người ta hết ý đem một đạo phi kiếm nhỏ dài phảng phất thiết chấm vậy đâm tới đầu của Mã Trung Sơn.

Mã Trung Sơn cũng hít một hơi khí lạnh, luống cuống tay chân cho gọi pháp bảo trên người ra để ngăn cản, cũng may Tạ Thiên Dương chỉ có một người. Mà quanh người Mã Trung Sơn bây giờ lại cơ hồ tụ tập tất cả mọi người Thiên Mã tộc tiến vào Hà Nguyên chi địa. Mấy tên cùng tộc tu sĩ đồng loạt ra tay, lúc này mới khó khăn lắm cứu được Mã Trung Sơn từ trong một loại ám sát của Tạ Thiên Dương lãnh tiến.

Mã Trung Sơn tiến vào cảnh giới rét nóng bất xâm đã không biết có bao nhiêu năm không nắm được tư vị lạnh lẽo thấu xương.

Tạ Thiên Dương đánh một kích liền lui, nhanh chóng thoát khỏi Thiên Mã nhất tộc hợp vây. Thiên Mã tộc tu sĩ mặc dù nhiều người, nhưng đối với loại phương thức này của Tạ Thiên Dương cũng hồ đồ không biết sao. Hai ngày nay vì khối Giao huyết thạch này trong tay Mã Trung Sơn, Tạ Thiên Dương dùng các loại thủ đoạn đã tập sát hết hai tên Thiên Mã tộc tu sĩ, càng thêm có bốn người bị trọng thương.

Mã Trung Sơn cũng nghĩ tới phải đi vào vụ trận, nhưng mà sau khi tiến vào vụ trận, ưu thế duy nhất người đông thế mạnh của Thiên Mã tộc bây giờ cũng tiêu mất. Mã Trung Sơn không có lòng tin đơn độc một người trong vụ trận giữ được Giao huyết thạch trong tay.

Tuy nhiên Tạ Thiên Dương mới vừa trong hai ngày nay một kích đến gần thành công nhất chẳng những không làm Mã Trung Sơn đảm hàn, ngược lại thì tín niệm càng kiên định cho hắn giữ được trong tay khối Giao huyết thạch này.

Hiện nay Mã Thần Hi một mực không xuất hiện vô cùng có thể bị người độc thủ, mà lúc đầu lực chủ Mã Trung Sơn không đi vì Mã Thần Hi làm tiếp ứng chính là con dế thế tội cực tốt.

Mã Trung Sơn nếu muốn sống tiếp thì chỉ có đem khối Giao huyết thạch này trăm phương ngàn kế mang đi ra ngoài. Tạ Thiên Dương cơ hồ không chừa thủ đoạn đánh lén nào càng thêm khiến cho Mã Trung Sơn nhận thức được giá trị của khối Giao huyết thạch này trong tay. Trong tay tảng đá kia liền ý nghĩa Thiên Mã tộc sẽ lần nữa xuất hiện một nhân vật giống như tộc trưởng Mã Chấn vậy, chỉ cần mình mang khối huyết thạch này ra khỏi, mình chính là anh hùng của Thiên Mã tộc. Thiên Mã tộc cũng không ở lần này trong Hà Nguyên chi địa không thu hoạch được gì, tộc trưởng ngay cả là cực hận mình cũng không dưới mắt mọi người hạ sát thủ với mình.

Mã Trung Sơn nghĩ thông suốt đạo lý không khỏi phấn chấn lên, chuyện gấp nhất hiện giờ chính là phải làm cho tinh thần của tu sĩ trong tộc phân chân, lấy lòng mọi người. Dù sao hai ngày qua mọi người thay vì nói là bảo vệ Giao huyết thạch trong tay của Mã Thần Hi, cũng không bằng nói là đang bảo vệ tánh mạng của hắn, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Tạ Thiên Dương thần xuất quỷ một đánh lén rồi làm tiêu tán nhân tâm.

Từng tầng một quang vụng từ trên vụ trận bình chướng không xa trước người Lục Bình, hắn biết được đây là Hà Nguyên chi địa sắp tới mở ra lần nữa rồi, trong tai không ngừng truyền tới tiếng nổ pháp thuật. Đây là có tu sĩ đã không kịp đợi muốn dùng sức mạnh phá vỡ bình chướng.

Năm ngày sau, vụ trận bình chướng cuối cùng đã tới thời khắc mở ra, Lục Bình phấn chấn tinh thần.

Từng đạo một thanh quang trong hai mắt lóe ra súc thế chờ phân phó, mà thần niệm càng thêm đã sớm giống như một than hồng thủy tích súc đầy đủ lắm rồi, gắt gao đè ép trên vụ trận bình chướng, chờ bình chướng hoàn toàn tác ra không còn gì, hắn muốn trước tiên chạy trốn nhưng vẫn không gây sự chú ý của Thiên Mã tộc tu sĩ xem ra là đã sớm tụ tập lại ngoài vũ trận rồi.

Phanh! Phanh! Phanh!

Tu sĩ đã sớm có người không chịu được phá vỡ bình chướng càng lúc càng suy yếu muốn xông ra ngoài. Lục Bình cũng không làm như vậy, bởi vì hắn không muốn quá sớm đưa tới cảnh giác của Thiên Mã tộc tu sĩ.

Đang lúc này, Lục Bình phảng phất chợt nhớ tới cái gì, đưa tay lau một cái trên mặt. Một cổ ba động như thủy văn vậy truyền tới. Lục Bình nhất thời đổi sang một khuôn mặt khác.

Ba!

Một tiếng vang nhỏ truyền tới, Lục Bình tinh thần chấn động. Tam linh cùng Lôi lão lục đã sớm được hắn bỏ vào trong Hoàng Kim ốc, thần niệm cũng cảm giác được đột nhiên buông lỏng, nhất thời giống như hồng thủy nghiêng về phóng tới bên ngoài vũ trận.

Ư?

Lục Bình khẽ nhíu mày, tuy nhiên dưới chân cũng không chậm, Vượt Dương chu hóa thành một đạo lam quang liên xông ra ngoài.

Sao lại không có một Thiên Mã tộc tu sĩ, kỳ quái, ngay cả Cẩm Lý tộc tựa hồ cũng không xuất hiện?

Rất khác so với như trong tưởng tượng Lục Bình là Thiên Mã tộc khuynh nào xuất động chuẩn bị tìm kiếm tiễu trừ hung thủ đánh chết Mã Thần Hi, lúc Lục Bình lao ra vụ trận, thần niệm chẳng những không phát hiện Thiên Mã tộc tu sĩ, ngay cả Cẩm Lý tộc tu sĩ cũng không xuất hiện.

Điều này sao có thể?

Lục Bình trong bụng kinh nghi bất định, nhưng mà độn quang dưới chân vẫn như cũ không giảm nhưng cũng không tăng, theo hắn còn có một khối tu sĩ hơn mười người lao ra. Lục Bình liền không nhanh không chậm theo độn quang của những người này phi độn đi về phía đông.

Không đúng!

Thời điểm Lục Bình dùng thần niệm ở bốn phía mâm hoàn tựa hồ phát hiện cái gì không ổn, trong lòng rùng mình. Tình huống bốn phía này rất quỷ dị, có người ẩn giấu, nhưng mà thần thông ẩn giấu của đối phương cực kỳ cao minh. Nếu không phải Lục Bình có thần niệm còn muốn khổng lồ hơn so với pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, tất nhiên sẽ không phát hiện.

Tuy nhiên cho dù Lục Bình phát hiện chỗ quỷ dị, nhưng cũng chỉ là phát hiện chút dấu vết thôi, cũng không phát hiện tu sĩ ẩn nặc!

Ân giấu thuật thật là cao minh!

Lục Bình trong lòng thầm phát hàn ý, trên mặt cũng không dám có chút bày tỏ, chẳng qua là theo sau lưng mấy tên tu sĩ giống vậy chui tới hướng đông mà đi. Mà hắn toàn thân trên dưới cũng âm thầm để phòng, hơi không hề thỏa muốn hợp lực mà chạy rồi.

Đang lúc này, một cổ tiếng gió rít mãnh liệt từ trong vụ trận sau lưng Lục Bình truyền tới. Tiếng rít vừa nghe chính là có tu sĩ bởi vì toàn lực thi triển độn tốc mà sinh ra.

Tu sĩ đang phi độn lúc bình thường đều sẽ thông qua pháp lực rớt xuống sinh ra loại tiếng rít nhọn này.

Nếu không mỗi một người tu sĩ lúc phi độn chẳng phải là đều thành chiêu diêu quá thị vậy.

Mà bây giờ có người không ngờ lại từ trong vụ trận lao ra như vậy, kia tất nhiên là bởi vì dưới tình thế cấp bách đã bất chấp rất nhiều cấm kỵ, hay hoặc giả là có mục đích gì khác, muốn đưa tới người chú ý.

Quả nhiên, tiếng rít truyền tới, không ít tu sĩ không khỏi nhìn ra sau lưng. Lục Bình trong lòng chợt động, tốc độ phi độn cũng chậm lại nhìn về phía sau. Lúc này nếu là mình phi độn cũng không quay đầu lại tất nhiên sẽ chọc cho người ta nghi ngờ. Lục Bình kiêng kỵ người ẩn giấu kia, tuy nói thay đổi dung mạo, nhưng nếu thật đúng là đụng phải người ẩn giấu là pháp tướng tu sĩ, “Man Thiên Quá Hải quyết” này có thể man thiên quá hải hay không vẫn còn phải để xem sao.

Mã Trung Sơn hoảng hốt từ trong vụ trận phi độn ra, thấy thế giới bên ngoài một khắc kia không khỏi thở dài nhẹ nhõm, tựa hồ cảm giác mình đã an toàn.

Mã Trung Sơn cuối cùng vẫn còn dưới sự quấy nhiễu liên miên của Tạ Thiên Dương trốn vào trong vụ trận. Nhưng Tạ Thiên Dương này không biết có thủ đoạn gì, cũng thủy chung có thể trong vụ trận tìm được tung tích của Mã Trung Sơn mà đuổi theo. Cũng may không gian trong vụ trận phần nhiều là mọi chỗ không cố định, chỉ cần Mã Trung Sơn nhận ra được không ổn chỉ cần tung người nhảy một cái, thì có thể khiến cho Tạ Thiên Dương tìm kiếm một đoạn thời gian nữa.

Cứ đóa đóa thiềm thiểm như vậy, Mã Trung Sơn không ngờ lại vẫn còn sống dưới sự đuổi giết Tạ Thiên Dương.

Nhưng mà Mã Trung Sơn sau khi lao ra vụ trận lập tức liền đổi sắc mặt. Hắn sở dĩ trong quá trình phi độn gây ra tiếng huýt gió lớn như vậy vì chính là đưa tới Thiên Mã tộc tu sĩ tới trước tiếp ứng cảnh giác. Nhưng đông đảo tu sĩ của Thiên Mã tộc tiếp ứng bất đồng trong tưởng tượng của hắn. Hắn trở ra Hà Nguyên chi địa không ngờ lại hiển nhiên không một người, chỉ có không nhiều lắm mười mấy tên tu sĩ từ trong Hà Nguyên chi địa ra ngoài đang vội vả mỗi người rời đi.

Tại sao có thể như vậy!

Mã Trung Sơn trên mặt nhất thời thoáng hiện ra vẻ kinh hoảng, đồng thời sau lưng vang lên một tiếng vang còn lớn hơn so với tiếng rít của hắn lúc trước.

Đó là tiếng kiếm rít!

Mã Trung Sơn trên mặt hiện ra một mảnh ngoan lệ, xoay người đem pháp bảo trong tay mình toàn lực ngăn cản!

Đinh!

Mã Trung Sơn bị kiếm quang trong vụ trận bay ra chém bay đi, ở giữa không trung liền phun ra một búng huyết vụ.

Kiếm quang thu liễm, Tạ Thiên Dương từ trong vụ trận sải bước đi ra!

– Tiểu tử, ngươi dám!

Một tiếng gầm lên từ trong hư không truyền tới. Mã Trung Sơn sắc mặt mừng rỡ, bất chấp nội phủ bị thương nặng kêu lớn:

– Mã Lập trưởng lão, Giao huyết thạch!

Ánh sáng của một đạo môn hộ thoáng qua, một lão giả râu tóc bạc trắng đột ngột xuất hiện sau lưng Mã Trung Sơn.

Tạ Thiên Dương đang muốn đuổi về phía trước bổ thêm một kiếm, thấy lão giả đột ngột xuất hiện cũng hít một hơi khí lạnh lập tức ngừng lại, đồng thời một món pháp bảo không thấy rõ bản thể từ sau lưng Tạ Thiên Dương bốc lên. Ánh sáng màu tím bảo vệ vững vàng, kỳ quang trong hai mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhân vật kia của Thiên Mã tộc có thể được gọi là trưởng lão phải là pháp tướng trung kỳ tu sĩ!

Náo nhiệt này ai dám nhìn chứ?

Bốn phía tu sĩ nguyên vốn chậm tốc độ chuẩn bị xem náo nhiệt nhất thời với tán đi. Lục Bình trong lòng bừng tỉnh, Thiên Mã tộc sao phải sẽ đối với con của tộc trưởng chết lại không nhúc nhích, bất quá là phái nhân vật lợi hại hơn tới trước thôi.

Nhưng mà dưới chân của Lục Bình cũng không dám chậm trễ chút nào, ai biết bốn phía còn ẩn giấu Thiên Mã tộc pháp tướng tu sĩ hay không? Bây giờ lão giả kia bị Giao huyết thạch hấp dẫn lực chú ý rồi, lúc này không đi còn đợi khi nào?

Chẳng qua là đáng tiếc Tạ Thiên Dương kia, không biết có thể chạy ra khỏi sanh thiên dưới sự đuổi giết của Thiên Mã tộc pháp tướng trung kỳ tu sĩ hay không?

Mặc dù có Thiên Mã tộc pháp tướng trung kỳ tu sĩ xuất hiện, nhưng Lục Bình vẫn như cũ có chút không hiểu. Pháp tướng trung kỳ tu sĩ cố nhiên cường đại, nhung tu sĩ từ Hà Nguyên chi địa trào ra chừng mấy trăm, hơn nữa còn từ các phương hướng rời đi, thay
vì phái mấy tên pháp tướng tu sĩ tra tìm hung thủ đánh chết Mã Thần Hi, còn không bằng trực tiếp phái mấy trăm Thiên Mã tộc đoán đan kỳ tu sĩ vây đuổi chặn đường thực tại hơn.

Lục Bình trong lòng càng khẳng định, trong Thiên Mã tộc tất nhiên đã xảy ra sự cố, nếu không chuyện liên quan đến Mã Thần Hi chết, Thiên Mã tộc quả quyết sẽ không chỉ phái ra pháp tướng tu sĩ tới trước tiếp ứng.

Thần niệm của Lục Bình đã nhận ra Mã Trung Sơn được Thiên Mã tộc pháp tướng lão giả cứu được đem một viên huyết thạch giao đến trong tay lão giả, đồng thời trong miệng không ngừng nói gì đó. Chẳng qua là lão giả cầm huyết thạch trong tay nhưng trên mặt lại không một tia mừng rỡ, chân mày cau lại càng ngày càng gấp.

Sau đó thấy lão giả há mồm hỏi đôi câu gì đó, Mã Trung Sơn đột nhiên sắc mặt đại biến, tựa hồ bị sợ ngây người vậy, sau đó lập tức lại một mực lắc đầu, tựa hồ biện giải cái gì. Sau đó lão giả thở dài một cái, không nói gì nữa, mà là đem ánh mắt nhìn về phía trước mười mấy trượng bên ngoài, nơi đó có Tạ Thiên Dương đã sớm nghiêm trận mà đợi.

Không cần hỏi Lục Bình cũng có thể đoán được, Mã Trung Sơn này tựa hồ cầm huyết thạch trước mặt lão giả khoe công lao. Tuy nhiên hiển nhiên lão giả tới nơi này không phải là vì huyết thạch, mà là có những nguyên nhân khác. Sau đó hiển nhiên Mã Trung Sơn từ chỗ của lão giả đó biết được tin Mã Thần Hi chết, lúc này mới bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu. Sau đó xem ra chính là đang vì mình thoát khỏi trách nhiệm, hơn nữa nhìn kết quả tựa hồ lão giả này cũng tin hắn nói.

Người này ngược lại có mấy phần nhanh trí!