Chương 767: Nổi cái danh nhỏ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tây Hoang điện Ngũ sư huynh biểu hiện hòa nhà làm cho những tu sĩ có ý đồ xem một trò vui vô cùng thất vọng, đồng thời họ cũng vô cùng tò mò về thận phận của Lục Bình. Người này là ai, không ngờ lại có thể được Tây Hoang điện tu sĩ tôn trọng như vậy?

Thấy đối phương như vậy, Lục Bình hiển nhiên cũng không đưa tay đánh vào mặt người tươi cười, vì vậy hơi chắp tay, nói:

– Tại hạ Bắc Hải Lục Huyền Bình, lần đầu tiên đến Tây Hoang chi địa này du lịch. Chuyện lúc trước cũng có chút lỗ mãng rồi, kính xin Trương huynh chớ trách!

Bắc Hải tu sĩ?

Thân phận của Lục Bình hiển nhiên chẳng những làm đám người Tây Hoang điện Trương sư huynh rất kinh ngạc, mà chính là các tu sĩ dỏng lỗ tai nghe lén cũng vô cùng ngạc nhiên. Có tu sĩ trên mặt thậm chí còn thoáng qua vẻ khinh miệt một cách rất thẳng
thừng: Bắc Hải tu luyện giới? Chỗ đó đúng là chỗ khỉ ho cò gáy rồi. Trương Chí Minh này đường đường là đệ tử đích truyền của Tây Hoang điện không ngờ lại đối với người này khách khí như thế, cũng không sợ mất mặt mũi của đại phái hay sao?

Ngay cả trên mặt của Tây Hoang điện đệ tử đi theo sau lưng Ngũ sư huynh Trương Chí Minh cũng có chút không biết đặt vào đâu, một sư đệ mở miệng nói:

– Sư huynh,…

Trương Chí Minh hiển nhiên biết rõ sư đệ của mình muốn nói gì, vì vậy vội vàng giơ tay ngăn lại, sau đó lần nữa hướng Lục Bình cười cười, nói:

– Không sao, tại hạ cùng mọi người không phải là cũng lừa Lục huynh một trận sao, nhưng mà nói thật lai lịch của Lục huynh, ngược lại làm tại hạ rất kinh ngạc a!

Lục Bình cười cười, không đáp lời.

Bên cạnh, một gã sư đệ khác có chút không trầm được khí, mặt tức giận:

– Hừ, các hạ thật là lớn lối, đừng quên Thái sư đệ ta vẫn lạc, ngươi cũng trốn không khỏi có quan hệ lấy!

Lục Bình sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, mình muốn lợi dụng năm người Tây Hoang điện này hấp dẫn sự chú ý của Thiên Mã nhất tộc, để mình tiến vào vụ trận là không hề giả, nhưng lại bị năm người Tây Hoang điện khám phá, tương kế tựu kế lừa một vố, Lục Bình cũng chỉ có thể tự trách tâm trí của mình không đủ mà thôi.

Tuy nhiên sau khi năm người này nhân cơ hội đó tiến vào vụ trận lại bị Cẩm Lý nhất tộc đánh lén, vậy coi như chuyện không liên quan gì đến Lục Bình.

Bây giờ Tây Hoang điện tu sĩ đem chuyện sư đệ của mình chết đổ tội cho Lục Bình, vậy coi như là cưỡng từ đoạt lý rồi.

– Im miệng, nói cái gì đó, Thái sư đệ chết cùng Lục huynh không liên quan.

Trương Chí Minh hung hăng trợn mắt nhìn sư đệ sau lưng một cái, lúc này mới quay đầu hướng Lục Bình, nói:

– Ngô sư đệ cùng Thái sư đệ quan hệ tốt nhất. Thái sư đệ vẫn lạc, cũng khiến cho Ngô sư đệ có chút không lý trí, kính xin Lục huynh chớ trách!

Lục Bình hiển nhiên cũng không vào lúc này đắc tội Tây Hoang điện, vì vậy gật đầu một cái, nói:

– Không sao, nhưng mà Trương huynh tới đây là ý gi?

Trương Chí Minh cười “ha ha” nói:

– Các hạ có thể toàn thân trở lui dưới tay của Mã Thần Quang, thực lực như thế này tại hạ nếu không phải tới kết giao một phen, chẳng phải là quá mức không có nhãn lực rồi sao?

Trương Chí Minh vừa dứt tiếng, trên mặt tu sĩ một mực âm thầm chú ý nơi này đều lộ ra vẻ giật mình, từng trận xì xào truyền tới. Lục Bình cùng đám người Trương Chí Minh đều là người phi thường, những lời này hiển nhiên đều nghe được đến trong lỗ tai.

– Cái gì, người này không ngờ lại có thể toàn thân thối lui từ trong tay của Mã Thần Quang sao? Nhìn hắn chỉ có đoán đan tầng tám tu vi, thực lực bực này, thực lực bực này…

– Thổi phồng ấy mà, một tu sĩ nghèo nàn từ Bắc Hải đi ra, có thể chạy trốn khỏi tay Mã Thần Quang, chắc nếu không phải là từ xa xa nhìn thấy Mã Thần Quang một cái liền nhanh chân bỏ chạy, thì cũng là do Mã Thần Quang lười đuổi theo, lúc này mới trời xui đất khiến để cho hắn chạy đi vào đây.

– Vậy cũng chưa chắc, không thấy người nói lời này là ai sao, đệ tử thứ năm của Tây Hoang điện, làm sao có thể nói láo.

– Ta vẫn không tin. Mã Thần Quang đó là người gì, nhân vật lĩnh ngộ và ngưng luyện xong thần thông chủng tử, lĩnh ngộ bản mệnh thần thông, hơn nữa nghe nói lĩnh ngộ bản mệnh thần thông còn là một đại thần thông pháp thuật nhất đẳng của Thiên Mã tộc tên là Phá thiên thứ. Tu vi thực lực bực này đừng nói gì tên Lục Huyện Bình là một đoán đan kỳ tu sĩ kia, cho dù là pháp tướng tu sĩ cùng cấp, trừ Ngũ đại thánh địa đích truyền đệ tử, cơ hồ đều là vô địch tồn tại, làm sao có thể chứ?

Lục Bình không để ý đến những người bên cạnh dài dòng nhiều chuyện, nhận thấy Tây Hoang điện tu sĩ này nói thẳng thắng, trên mặt cũng hiện nụ cười, nói:

– Mã Thần Quang? Chính là Thiên Mã tộc tu sĩ vừa gặp là liền đuổi giết tại hạ đấy sao? Tại hạ cũng không phải là đối thủ của người kia, chẳng qua là may mắn chạy thoát thôi, dù sao cách vụ trận đã không xa, thừa dịp hắn không chú ý liền chạy vào.

Ngôn ngữ hời hợt của Lục Bình khiến cho Trương Chí Minh khuôn mặt đầy vẻ khổ sở. Một đoán đan kỳ tu sĩ có thể chạy trốn từ trong tay của pháp tướng kỳ Mã Thần Quang, vậy cần may mắn nghịch thiên dường nào mới có thể chạy trốn?

Tuy nhiên, Trương Chí Minh hiển nhiên sẽ không vạch trần điều này, mà là nhẹ giọng nói:

– Lục huynh, người có biết Mã Thần Quang là người phương nào không?

Lục Bình trước khi tiến vào vụ trận đã từng trao đổi tên họ cùng Thiên Mã nhất tộc pháp tướng tu sĩ này, biết được hắn gọi Mã Thần Quang, cũng từ Thanh Khâu hồ tộc nơi đó biết được Mã Thần Quang này chính là Tam ca của Mã Thần Hi mà mình lần này muốn đánh chết. Mà Mã Thị Ngũ Thần lại là năm đứa con của Thiên Mã nhất tộc tộc trưởng, nhưng mà đối với năm người này thực lực như thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm.

Lục Bình trong lòng chợt động, có lẽ có thể từ trong miệng người trước mắt này biết được chút gì, vì vậy có chút không rõ cho nên hỏi:

– Xem ra Trương huynh đối với Mã Thần Quang này biết rất nhiều, chẳng qua là không biết có thể tiện giải thích cho tại hạ một phen chăng?

– Điều này cũng không có gì. Chuyện của Mã Thị Ngũ Thần toàn bộ Tây Hoang tu luyện giới đều biết không ít, sợ rằng cũng chỉ có Lục huynh đến từ chỗ tu luyện giới của huynh như vậy mới có thể đối với điều này chưa quen thuộc thôi. Mã Thị Ngũ Thần có thể nói là đại diện cho hậu bối đệ tử ưu tú nhất của Thiên Mã nhất tộc. Trong năm huynh muội này, tu vi cao nhất thuộc về lão đại

Mã Thần Dương, nghe nói có pháp tướng sơ kỳ điên phong tu vi, nghe nói đã và đang bế quan chuẩn bị vượt qua kiếp số.

Lão Nhị Mã Thần Sương là một nữ tu, cũng đã thành tựu pháp tướng. Tuy nhiên Mã Thần Sương cũng không giống như lão Đại và lão Tam vậy sau khi lên cấp pháp tướng kỳ đồng thời ngưng tụ thần thông chủng tử uy lực khá mạnh, thành tựu bản mệnh thần thông uy năng cũng không cường đại, ngược lại nghe nói có thật nhiều những thứ diệu dụng khác.

Lão Tam Mã Thần Quang nghe nói mới là thực lực mạnh nhất trước mắt trong Mã Thị Ngũ Thần, cho dù là Mã Thần Dương sắp lên cấp pháp tướng trung kỳ cũng chưa chắc là đối thủ. Nguyên nhân chủ yếu là Mã Thần Quang lĩnh ngộ bản mệnh thần thông thuộc về loại đại thần thông “Phá Thiên Thứ” uy danh hiển hách của Thiên Mã nhất tộc.

Dĩ nhiên, Thiên Mã nhất tộc là đích truyền huyết duệ của Giao đạo nhân, mấy vạn năm qua tích lũy để uẩn, đại thần thông pháp thuật tương đương Phá Thiên Thứ hiển nhiên không thể chỉ có ba đến năm món. Nhưng Phá Thiên Thư cùng các đại thần thông khác bất đồng. Đạo thần thông này sau khi sáng chế ra, trải qua mấy đời Thiên Mã tu sĩ hoàn thiện cùng đề thăng, trên cơ sở Phá Thiên Thứ, lại sáng chế ra một hạng vô thượng thần thông tên là “Phá Thiên “!

Mà nếu muốn tập được vô thượng thần thông Phá Thiên này, thì như vậy Phá Thiên Thư chính là một hạng đại thần thông mà tu sĩ nhất định phải nắm giữ. Mã Thần Quang lúc lên cấp pháp tướng kỳ ngưng luyện thành công Phá Thiên Thứ thần thông, hiển nhiên là hắn đang tập trung hướng về phía vô thượng thần thông ” Phá Thiên ” mà cố gắng. Một khi hắn lên cấp pháp tướng trung kỳ đem thần thông chung tử phẩm chất tăng lên từ ” Phá Thiên Thứ” thành ” Phá Thiên “, thì Mã Thần Quang có thể đứng ngang hàng cùng đích truyền tu sĩ cùng cấp của Ngũ đại thánh địa.

Mã Thần Quang mặc dù uy chấn Tây Hoang, nhưng so sánh cùng Tứ đệ Mã Thần Hi của hắn tựa hồ lại có một loại cảm giác bị người sau đè lên đầu người trước.

Mã Thần Hi, thiên tài được xưng ngàn năm mới có một của Thiên Mã nhất tộc. Từ khi ra đời đến bây giờ chỉ tu luyện một trăm năm mươi năm, tu vi liền đã đạt đến đoán đan chín tầng.

Tốc độ tu luyện nhanh như vậy mặc dù hiếm thấy, nhung tu luyện giới cũng không phải là không có, nhưng có thể dưới tốc độ tu luyện nhanh như vậy vẫn duy trì căn cơ hùng hậu, hơn nữa còn đem căn cơ này làm cho rắn chắc và càng lúc càng lao cố hơn, ở tu luyện giới có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay rồi.

Tuy nhiên vị Tứ công tử ngàn tốt vạn tốt này, lại có cả một điểm là: háo sắc!

Nhưng điều này đối với người bên cạnh xem ra cũng không coi là gì. Tu luyện giới không biết có bao nhiêu phái nữ muốn nguyện ý hầu cận dựa dẫm vào thân phận của Tứ công tử của Thiên Mã nhất tộc này.

Nhưng có thể lọt vào pháp nhân của Tứ công tử lại không có mấy người.

Lần này Thiên Mã nhất tộc tiến vào Hà Nguyên chi địa nghe nói chính là do Tứ công tử Mã Thần Hi lĩnh đội. Mà Tứ công tử cũng đã bắn tiếng, lần này hắn là vì lên cấp đoán đan điên phong, ngưng kết cửu phẩm kim đan mà tới.

– Ngưng kết cửu phẩm kim đan! Nói như vậy vị Thiên Mã Tứ công tử Mã Thần Hi này mang theo trên người thiên cấp thượng phẩm linh vật rồi? Chẳng qua là không biết vị Tứ công tử này tu luyện công pháp gì?

Lục Bình làm như không chuyện gì xảy ra hỏi trong lơ đãng.

– Thiên Mã tộc là đích truyền huyết duệ của Giao đạo nhân, ra đời dĩ nhiên là một thân Giao huyết mạch. Theo truyền thuyết có tam đại đích truyền công pháp, mười ba bộ chân truyền công pháp, trong đó có nhiều chỗ lặp lại trùng nhau. Tuy nhiên có thể nhờ vào Thiên Mã tộc truyền thừa ký ức thì chỉ truyền được có mười ba bộ chân truyền công pháp mà thôi. Dĩ nhiên, truyền thừa ký ức ghi lại hiển nhiên không chỉ có công pháp dùng để tu luyện.

– Vị Mã Tứ công tử này tu luyện chính là tam đại đích truyền công pháp trong ‘Thiên mã tung hoành quyết’, chính là một bộ Phong chức tính đích truyền công pháp. Về phần thiên cấp thượng phẩm linh vật trên người, điều này xem ra là không thể nghi ngờ, xem ra lấy tâm khí của Mã Tứ công tử, cũng không đến nổi đi dung luyện ba loại thiên cấp trung phẩm linh vật miễn cưỡng đạt tới cửu phẩm kim đan để làm sung cho đủ số chứ a?

Trương Chí Minh dùng một chút, ánh mắt hơi đảo qua những người ở bốn phía đang dùng thần niệm nghe lén hai người tu sĩ đang nói chuyện, cười lạnh nói tiếp:

– Chẳng qua là linh vật này rốt cuộc là vật gì, chỉ sợ cũng chỉ có Mã Tứ công tử tự mình mới biết được!

Thần niệm của Lục Bình lập tức nhận ra sau khi ngôn ngữ của Trương Chí Minh vừa ra khỏi miệng, khí tức trên người của tu sĩ bốn phía không hẹn mà cùng xuất hiện sự ngưng trệ trong chốc lát, toàn bộ không khí bên ngoài Hà Nguyên chi địa nhất thời lộ ra vẻ quỷ dị.

Có ý tứ! Nghe qua giọng của Trương Chí Minh, tựa hồ cất giấu một sự khuấy động khơi mào âm thầm. Tiếp theo đó, Lục Bình hỏi thăm tới một số việc của Mã Thần Hi, hiển nhiên chính là muốn nói cho người khác nghe.

– Vị Tứ công tử này chẳng những tu vi cao minh, một thân thần thông pháp thuật cũng tinh xảo, nghe nói chỉ tính đại thần thông pháp thuật cũng đã thành tựu đến năm loại. Những thần thông pháp thuật khác không thuộc về đại thần thông, nhưng uy lực lại cũng không dưới đại thần thông cộng lại đến gần mười loại.

Lục Bình vừa nghe Trương Chí Minh thấu lộ bản lãnh của Mã Thần Hi, đem so sánh mình cùng những thứ đệ tử ưu tú nhất của Trung Thổ này.

Nếu nói pháp thuật có uy lực của đại thần thông, nhưng lại cũng không thuộc về đại thần thông, thật ra thì chỉ chẳng qua là uy lực của pháp thuật cũng không giống nhau bao nhiêu. Nhưng đại thần thông chân chính có thể giúp tu sĩ lúc lên cấp pháp tướng kỳ dùng để ngưng tụ thần thông chủng tử, thành tựu bản mệnh thần thông. Mà những pháp thuật khác cho dù có uy lực của đại thần thông, nhưng căn bản không cách nào ngưng tụ thần thông chủng tử trong pháp tướng được.

Giống như Chân Nguyên Nhất Khí kiếm trong tay của Lục Bình hiện nay, đây vốn là tiểu thần thông kiếm thuật mà Lục Bình có được từ Cẩm Lý nhất tộc, nhưng bây giờ trong tay Lục Bình lại có uy lực không thấp hơn đại thần thông. Song khi Lục Bình chuẩn bị lên cấp pháp tướng kỳ, nếu muốn ngưng kết thần thông chủng tử, thành tựu bản mệnh thần thông, Chân Nguyên Nhất Khí kiếm là căn bản không đủ phân lượng.

– Vị Tứ công tử này trên người có pháp bảo vô số, theo truyền thuyết chỉ tính dưỡng linh pháp bảo ít nhất có ba món, một món dùng cho công kích, một món dùng cho phòng thủ, còn có một món dùng để di chuyển, phẩm chất đều cực tốt! Ngoài ra, thậm chí có lời đồn đãi nói Thiên Mã tộc trưởng rất thương Mã Tứ công tử, vì phòng ngừa Mã Tứ công tử gặp bất trắc, thậm chí còn ban cho một món linh bảo!

– Cái gì, linh bảo?

– Không thể nào đâu, quá phá của rồi!

– Sao lại không thể nào, có cái gọi nhà giàu thì phải hoàn khố, Thiên Mã tộc ở trong tu luyện giới cũng coi là nhà giàu chính tông rồi, thật ra thì thực lực không thấp hơn Trung Thổ đại hình môn phái. Mã Tứ công tử này lại là thiên chi kiêu tử của Thiên Mã nhất tộc, trưởng bối trong tộc vì phòng ngừa bất ngờ ban thưởng một món linh bảo thì cũng phải thôi.

– Tuy nhiên, vị Mã Tứ công tử này từ trước đến giờ xuất thủ hào phóng là thật. Nghe nói hắn lúc tu luyện bày ra Tụ linh trận đều lấy cực phẩm linh thạch làm trụ cột, sau đó lấy mấy chục khối thượng phẩm linh thạch làm chống đỡ, mỗi một lần tu luyện đều hao phí một khoản tu luyện tư nguyên thật là lớn. Điều kiện bực này, tu vi muốn không nhanh cũng khó!

– Hắn tại sao có thể có nhiều linh thạch như vậy? Hắn mới là đoán đan kỳ lại dùng cực phẩm linh thạch tu luyện, trên người lão tử bây giờ tổng cộng bất quá hai trăm thượng phẩm linh thạch, dựa theo phương pháp tu luyện của tiểu tử kia, không dùng được một năm lão tử lại thành nghèo rớt mồng tơi rồi.