Chương 812: Thẹn quá hóa giận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy nhiên lúc trước Tang Du nói Ngũ đại thánh địa biết được không ít bí ẩn của Ngự Thú Linh tông, lại cũng không phải là bí ẩn của một mình Tang Du.

Chẳng lẽ nói Ngự Thú Linh tông tu sĩ cũng không phải là có nhân tộc huyết thống thuần túy, hoặc là nói Ngự Thú Linh tông tu sĩ đều có huyết thống hỗn tạp của người và yêu hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Bình có một loại cảm giác vén mây ra nhìn thấy mặt trời, khó trách Ngự Thú Linh tông ở trong tu luyện giới luôn luôn thần bí, khó trách có lời đồn đãi nói Ngự Thú Linh tông luôn luôn không được nhân tộc ưa thích chào đón. Mà Ngự Thú Linh tông cho tới bây giờ cũng không muốn cố ý hiển lộ thân phận ở trong tu luyện giới, thì ra là cũng có duyên cớ như thế này ở trong đó!

Tang Du thấy biểu lộ của Lục Bình như vậy, làm gì còn không hiểu Lục Bình cũng đã đoán biết được điều bí mật này, vì vậy nói:

– Chuyện này thật ra thì cũng không coi là bí mật gì quá lớn, xem ra trong tu luyện giới có không ít pháp tướng cao cấp tu sĩ đều rõ ràng về nó, chỉ là bởi vì một ít những nguyên nhân khác mà khiến cho nhân yêu hai tộc đều không nguyện ý công khai điều bí mật này mà thôi.

Lục Bình gật đầu một cái, hướng Tang Du cười hỏi:

– Tang huynh, huynh có biết Vũ Anh Lan không?

Tang Du sắc mặt ngẩn ra, hồ nghi hỏi lại:

– Lục huynh sao lại biết nàng ấy?

Lục Bình cười ha hả đem chuyện gặp gỡ ở tiểu trấn trước đó kể sơ qua một lần với hắn, tuy nhiên chuyện liên quan tới Điệu Tình Bạch Ngạch Hổ Tiểu Hải hắn chỉ nói sơ qua, chỉ nói là mình phát hiện một con linh thú thượng hạng, có ý muốn thu lấy để nuôi dưỡng mà thôi.

Sắc mặt Tang Du có chút khó chịu, nhíu mày một cái nói:

– Nơi này há là chỗ để nàng ấy có thể tới sao, tất nhiên là lừa gạt trưởng bối bên trong tông lên tới rồi!

Tạ Thiên Dương ở một bên cười nói:

– Xem ra vị Vũ Anh Lan cô nương này đối với Tang huynh thật là nhất mực tình thâm nha!

Trong lúc ba người nói chuyện, đã cùng nhau phi độn ra hai ba dặm đường, chợt nghe sau lưng có một tiếng thét dài đột nhiên từ trong hội vụ cuồn cuộn kéo tới. Ba người thầm kêu một tiếng không ổn. Ngay lập tức trong tiếng nổ liên tiếp, Mã Lập lão tổ đã từ trong hội vụ chui ra.

Mã Lập trưởng lão thừa dịp mấy vị pháp tướng tu sĩ của Hồ tộc lao ra khỏi Thanh Khâu sơn với ý đồ cùng lão ta liên thủ giáp công trong ngoài, tạo thành thế hỗn loạn ấy liền đột nhiên thu tay rút đi. Điều này khiến cho mấy vị Hồ tộc pháp tướng tu sĩ lập tức rơi vào hiếm cảnh. Còn ba con ma la đang đại chiến cùng lão ta trong lúc nhất thời cũng không kịp đuổi theo truy kích.

Tuy nhiên, ba con ma la này rất nhanh lại bị đại chiến sâu trong hôi vụ hấp dẫn, xoay người quay trở lại ứng đối với Hồ tộc pháp tướng tu sĩ phá vòng vây đánh ra, không còn cố kỵ gì Mã Lập trưởng lão đã rút lui nữa.

Thời gian mà Mã Lập cùng ba con tu la giao thủ mặc dù không dài, nhưng song phương vừa tiếp chiến là đánh giết sinh tử. Mã Lập mặc dù là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nhưng dưới áp lực của ba món bạn sinh linh bảo của ba con tu la đả kích, chân nguyên cũng tiêu hao không ít. Đợi đến lúc lão từ trong hôi vụ lao ra, Mã Lập trưởng lão vốn đồng nhan hạc phát, bộ dáng nhất phải thần tiên bây giờ đã sớm thảm hại vô cùng.

Mã Lập trưởng lão vừa ngẩng đầu lên, đúng dịp nhìn thấy ba người Lục Bình cất lên độn quang, lập tức sắc mặt đầy vẻ vui mừng, nói:

– Thật là đập phá thiết hài vô mịch sử, đắc lại toàn bất phí công phu, không ngờ còn đụng phải Bắc Hải Lục Huyền Bình, hãy đem Giao huyết thạch giao ra, lão phu có lẽ sẽ cân nhắc lưu toàn thay cho ngươi!

Lời vừa dứt, độn quang của ba người ngược lại còn vọt đi nhanh hơn, Mã trưởng lão cười khẩy nói:

– Còn tưởng thật là các ngươi có thể dựa vào bản lãnh của mình trốn tránh dưới tay của lão phu với thời gian dài như vậy sao? Đúng là không biết sống chết, lần này lão phu không ở đây chơi đùa nữa, kết liễu mấy người các ngươi rồi nói sau!

Mã trưởng lão đẩy hai tay về phía trước. Một đạo cánh cửa không gian nhất thời bị đẩy ra. Mã trưởng lão sải bước đi vào, đợi đến thân ảnh biến mất vào trong đó, hư không trước mặt ba người Lục Bình chợt một trận rạo rực, dần dần tạo thành cái cửa do hai cánh không gian tạo thành.

Một cánh cửa bị kéo ra, Mã trưởng lão đang định từ trong môn hộ đi ra, đột nhiên thấy một mảnh kiếm quang phô thiên cái địa giống như một đạo sóng nhỏ cuồn cuộn đánh tới không gian môn hộ.

Mã trưởng lão trên mặt thoáng qua một vẻ kinh ngạc, môn hộ vừa mở lần nữa bị đóng lại. Luồng sống quang rậm rạp và chằng chịt đem không gian môn hộ chém nát thành cháo, rồi sau đó sóng nhỏ thấu ánh qua, một đường cuốn ùa ra đến cách mấy trăm trượng phía ngoài, rồi chậm rãi tiêu tán ở giữa không trung.

Không ngờ lại phá đi không gian thần thông của pháp tướng tu sĩ!

Hắn tại sao có thể phát hiện trước được địa điểm mà Thiên Mã trưởng lão sẽ thi triển không gian thần thông chứ?

– Đi mau!

Không để ý tới Tạ Thiên Dương cùng Tang Du chấn động nội tâm, dưới chân Lục Bình lóe ra Việt Dương chu, độn tốc lại tăng thêm một bậc.

Bên cạnh, Tạ Thiên Dương cùng Tang Du cũng không cam yếu thế. Sau lưng Tạ Thiên Dương bay lên một đạo hồng quang, chính là Hoa Hồng thần thông đích truyền của Tử Dương cung. Còn thương ưng dưới chân Tang Du cũng phát ra một tiếng ré dài. Tang Du cùng thương ưng dưới chân nối thành một thể, người và vật cưỡi hợp nhất, cũng không lạc lại ở phía sau.

Ba người mới vừa bỏ chạy chốc lát, không gian môn hộ lại xuất hiện lần nữa, Mã trưởng lão từ trong môn hộ đi ra, nhìn ba người ở xa xa một cái, trong ánh mắt lộ ra một vẻ phức tạp, ngay sau đó cười lạnh nói:

– Hôm nay để cho mấy người các ngươi chạy, mặt mũi của lão phu còn để ở chỗ nào nữa?

Lão ta lại quên Tạ Thiên Dương đã chạy trốn được mấy ngày dưới sự đuổi giết của lão ta, da mặt đã sớm không biết ném đi vào nơi nào nữa rồi.

Bị Lục Bình phá hết không gian thần thông, Mã trưởng lão quyết định không dùng không gian thần thông đuổi theo ba người nữa. Một đạo vận khí màu xanh tụ họp ở đỉnh đầu của lão ta. Vân khí không ngừng biến đổi hình dáng, rất nhanh chóng sau đó có một con Thiên Mã pháp tướng lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có độc giác ngưng tụ mà thành.

Hí hí hí… !

Một tiếng ngựa hí truyền tới, Thiên Mã hai cánh chấn động, thuần dương chi khí nhộn nhạo cả người, dưới chân nhảy lên chạy như bay. Mỗi lần vó ngựa đạp ở hư không, lại phảng phất đạp trên mặt đất, truyền tới từng trận tiếng nổ vậy, một đường đuổi theo phương hướng mà ba người Lục Bình đang chạy trốn.

Vũ Anh Lan xa xa thấy ba đạo độn quang bay tới về phía mình, trong đó một đạo chính là Tang Du sự huynh mà nàng quen thuộc, vội vàng giơ tay phải lên dùng sức múa may kêu gọi.

Đợi đến độn quang bay đến gần, lại thấy Tang Du hết sức ra dấu tay với nàng, trong tai lại truyền tới một tia truyền âm cấp bách của Lục Bình:

– Chạy mau!

Vũ Anh Lan trong lòng cả kinh, lúc này mới nhìn thấy độn quang của ba người làm gì là đang phi độn, căn bản là đang chạy trối chết.

Vũ Anh Lan theo phương hướng ba người phi độn bay lên tà tà ở phía trên, đợi đến lúc thương ưng của Tang Du bay đến gần, vừa đúng đạp trên lưng của thương ưng, há mồm liền hỏi:

– Sư huynh, xảy ra chuyện gì?

– Câm miệng, mau dùng Nhân Kỵ Hợp Nhất thần thông, nhanh lên sắp mất mạng rồi!

Tang Du tức giận nói một câu, sau đó liên toàn lực duy trì Nhân Kỵ Hợp Nhất thần thông, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng tràn vào thương ưng dưới chân.

Vũ Anh Lan trong lòng không vui, tuy nhiên cũng không nói thêm gì, chẳng qua là thi triển Nhân Kỵ Hợp Nhất thần thông, cùng Tang Du chống đỡ chân nguyên cho thương ưng bay lượn.

Nguyên vốn trên lưng thương ưng có thêm một người, độn tốc xem ra phải giảm xuống mới đúng. Nhưng hai người cùng nhau thi triển Nhân Kỵ Hợp Nhất thần thông, sức nặng đè lên người của thương ưng mặc dù gia tăng, nhưng nhờ hai cổ chân nguyên chống đỡ, ngược lại nó bay nhanh hơn một ít!

– Đang lúc này, lại nghe Lục Bình thở dài một cái, nói:

– Sợ là trốn không thoát rồi!

Tạ Thiên Dương đang muốn há mồm hỏi vì sao, liền nghe đến tiếng vó ngựa quen thuộc từ phía sau truyền tới, sắc mặt lập tức liền biến hẳn. Vào thời điểm đuổi theo mình lúc trước, Mã Lập không hề thi triển Vạn Mã Bôn Đằng thần thông này với tốc độ
mau lẹ như vậy. Lần này đối phương thật sự đã nổi lên sát tâm rồi!

Lục Bình chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi hai người:

– Hai vị xuất thân danh môn, trên người xem ra có một ít vật bảo vệ tánh mạng mới đúng, lúc này không lấy ra còn đợi khi nào?

Hắn thấy, vô luận là Tạ Thiên Dương hay là Tang Du, hai người đều là giảo giảo giả trong môn phái của mỗi người, trong tay sao lại không có vật bảo vệ tánh mạng do sư môn lưu lại chứ? Chẳng qua là hơi kỳ quái là hai người cho tới bây giờ vẫn còn không sử dụng ra. Nếu là đợi đến pháp tướng lão tổ đuổi kịp, đến lúc đó muốn sử dụng, sợ rằng đối phương chưa chắc đã cho cơ hội.

Không ngờ Tạ Thiên Dương cũng cười khổ lắc đầu, nói:

– Tại hạ trên người nguyên vốn cũng có mấy món bảo vật đào mệnh, chẳng qua là đã sớm dùng hết rồi. Ba vị nếu có thể chạy trốn thì không cần cố kỵ tại hạ, chỉ cần ngày sau đến Tử Dương cung đem tình cảnh hôm nay thông báo cho bản phái một tiếng là được!

Tang Du liền nói:

– Ngự Thú Linh tông tu sĩ đi lại thiên hạ cho tới bây giờ không mang theo vật bảo vệ tánh mạng, chỉ có đệ tử phụng mệnh xuất hành mới có đãi ngộ này.

Vũ Anh Lan nghe Tang Du nói không tự kìm hãm được sờ sờ bên hông của mình, tuy nhiên ngay sau đó tựa hồ hạ quyết tâm vậy, để tay xuống lại.

Lục Bình nhìn thấy hết vào trong mắt, cười cười nhưng cũng không nói phá.

Tạ Thiên Dương lại nói:

– Trước tiên chưa cám ơn ân cứu mạng của Lục huynh, nếu là trên người Lục huynh có vật bảo vệ tánh mạng, không ngại rút đi trước đi!

Lục Bình cười cười, nói:

– Lục mỗ xuất thân Bắc Hải, Bắc Hải bần tích, làm gì có vật gì tốt chứ. Tại hạ cũng thân vô trường vật!

Tang Du cất giọng cười nói:

– Cũng tốt, hôm nay đám ba người ta liên thủ đánh một trận vậy, cho dù không địch lại Thiên Mã trưởng lão cũng tình hữu khả nguyên, ngày sau ở tu luyện giới cũng có thể truyền lưu được danh tiếng của bọn ta!

Tạ Thiên Dương cười nói:

– Tang huynh hào khí!

– Ba vị có khí khái như vậy, sao có thể thiếu được bản cô nương!

Vũ Anh Lan thấy ba người như vậy, làm sao không biết tâm tư của ba người, vội vàng đứng ra muốn cùng ba người cộng chia hoạn nạn.

Nhưng không đợi nàng nói xong, cũng cảm giác được bên hông buông lỏng, tựa hồ có một vật bị người lấy đi.

Vũ Anh Lan thầm nói một tiếng không ổn, lúc đột nhiên xoay người, lại thấy Tang Du đã bóp vỡ một khối ngọc bội cầm trong tay.

Không đợi Vũ Anh Lan chất vấn, một đạo không gian tuyền qua đột nhiên thành hình. Vũ Anh Lan đột nhiên cảm giác được bên hông lại căng thẳng, đang muốn giãy giụa, lại cảm giác được huyết mạch đã bị khống chế, căn bản không cách nào vận dụng chân nguyên trong cơ thể. Sau đó cả người nàng giống như đằng vẫn giá vũ bị ném đến trong tuyền qua, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đầu nữa.

Lục Bình cười nói:

– Tang huynh thiết cốt nhu tình làm người ta bội phục!

Tạ Thiên Dương cũng muốn gật đầu tán thưởng, Tang Du lại nói:

– Chỉ là sợ bản lĩnh của nàng ta thấp kém, thành gánh nặng liên lụy cho chư vị thôi!

– Gánh nặng? Ở trước mặt lão phu, các ngươi đều là gánh nặng, đều đáng chết!

Một con thiên mã từ trên đầu ba người lướt qua, sau đó thiên mã hóa thành một đoàn vận khí màu xanh dần dần thu nhỏ lại, rồi sau đó Mã Lập lão tổ từ trong vận khí chậm rãi hạ thân xuống.

Ánh mắt của lão từ trên người Tạ Thiên Dương cùng Lục Bình quét qua, cuối cùng dừng lại chốc lát trên người của Tang Du, nhìn một chút thương ưng dưới chân hắn, chân mày hơi nhíu lại, hỏi:

– Ngự Thú Linh tông?

Tạ Thiên Dương cười “ha ha” nói:

– Thế nào, có phải cảm thấy áp lực rất lớn hay không? Giết một Tử Dương cung truyền nhân đối với Thiên Mã tộc của người mà nói chính là thiên đại nguy hiểm, bây giờ lại thêm một Ngự Thú Linh tông đi lại trong thiên hạ, còn có một Bắc Hải đại phái đệ tử, Thiên Mã tộc ngươi cũng không sợ sẽ bể cả răng hàm hay sao?

Mã Lập lão tổ hừ lạnh một tiếng, đối với lời nói của Tạ Thiên Dương tựa hồ như bịt tai không nghe thấy, tuy nhiên sắc mặt cũng âm trầm xuống. Nếu nói “Bắc Hải đại phái đệ tử” thì chẳng đáng gì đi, nhưng Ngự Thú Linh tông cũng khó dây dưa, đám người này đều là một ít kẻ cực đoan biến thái chuyên môn bảo hộ người nhà. Vị nữ tu đó mới vừa rồi thông qua đào sinh phụ khí chạy mất có lẽ chính là Ngự Thú Linh tông tu sĩ, như vậy ngày sau sợ là sẽ có chút hậu hoạn.

Mã Lập lão tổ trầm ngâm chốc lát, rồi mới lên tiếng:

– Lão phu cũng không muốn làm khó ba vị, chỉ cần ba vị có thể cùng lão phu trở về trong Thiên Mã tộc ta một chuyến, chứng minh ba vị không phải là hung thủ sát hại chất tôn Mã Thần Hi của ta. Đồng thời vị Lục Huyền Bình tiểu hữu này đến từ Bắc Hải có thể trả lại Giao huyết thạch cho Thiên Mã nhất tộc ta, như vậy liên sẽ mặc cho ba vị đi lại tự do, như thế nào?

– Chuyện nực cười! Ngươi một đường đuổi giết bản nhân, đến Thiên Mã tộc ngươi còn có thể có đường sống cho Tạ mỗ sao? Lục huynh đoạt được Giao huyết thạch chính là dựa vào thực lực tự thân có được. Tạ mỗ lúc ấy tại chỗ cũng tâm phục khẩu phục, sao từ trong miệng người lại thành vật của Thiên Mã tộc ngươi chứ? Chẳng lẽ tất cả Hà Nguyên chi địa là của Thiên Mã tộc ngươi hay sao? Ngươi đường đường Thiên Mã tộc Tứ trưởng lão, sao lại nói lời giống như trò đùa vậy?

Tạ Thiên Dương há mồm liền bác cả hết lời của Mã Lập.

Lục Bình cũng cười nói:

– Mã trưởng lão muốn điều tra cái chết của Mã Thần Hi, lại muốn Giao huyết thạch, cũng không liên quan cùng vị Tang huynh bên cạnh vãn bối này. Tang huynh cũng không tiến vào Hà Nguyên chi địa, Mã trưởng lão hãy để Tang huynh rời đi trước có được không?

Mã Lập lão tổ trầm mặt không nói lời nào, một bên Tang Du cũng cười lạnh nói:

– Lục huynh hảo ý, chẳng qua là vị Mã trưởng lão này cho tới bây giờ lại như thế nào để cho tại hạ chạy thoát chứ.

Một bên kia Tạ Thiên Dương cũng nói:

– Lục huynh cũng không cần sớm làm cho Mã trưởng lão khó chịu như vậy đâu. Tại hạ bị vị Mã trưởng lão này đuổi giết hết mấy ngày, Mã trưởng lão vốn chỉ muốn mượn đao giết người, không ngờ cũng lộng khéo thành vụng. Nếu là không giết hại vị biết chuyện này, ngày sau truyền ra chuyện lão ta đuổi giết tại hạ mấy ngày mà không thể làm gì được, đến lúc đó làm gì còn có mặt mũi của pháp tướng tu sĩ!

Mã Lập trưởng lão liên tiếp bị mấy tiểu bối làm mất mặt, một thân hàm dưỡng đã sớm hao hết, lửa giận vô danh bay lên, trong miệng hừ lạnh nói:

– Thứ cái đồ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu như muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho mấy người các ngươi!

Không ngờ lão ta lại không biết trong ba tu sĩ trước mắt, có một người thần niệm tu vi cơ hồ không kém gì của lão ta. Trong phút chốc khi lão ta muốn xuất thủ thì đã chiếm tiện nghi trước, một đôi phi kiếm rung lên, xuất thủ trước lão ta một bước rồi.