Chương 1431: Thử dò xét cùng mưu đồ (tục tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thật ra thì Lục Bình đây cũng vạn bất đắc dĩ. Mặc dù hắn được mọi người công nhận, nhưng thời điểm thương nghị những chuyện này, Lục Bình cũng có thể cảm nhận được mọi người nhàn nhạt cách xa.

Đây cũng không phải bởi vì mọi người cố ý như vậy, mà là bởi vì chuyện Cửu Huyền lâu, các vị Thuần Dương đã trù mưu mấy chục năm thậm chí dài hơn, bỏ ra quá nhiều. Còn Lục Bình lúc này tham dự trong đó, thu hoạch cuối cùng lại muốn chia một phần. Mọi người mặc dù ngại vì mặt mũi của Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người không nói thêm gì đó, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Thời điểm thương lượng theo bản năng đem Lục Bình loại bỏ đi.

Lục Bình cũng biết, mình nếu không đứng đắn lấy ra một ít bản lĩnh, bỏ ra một ít giá cao sợ rằng rất khó được nội tâm bọn họ chân chính thừa nhận.

Trước đó, Thất Sắc Phá Cấm Phù mặc dù trọng yếu nhưng cũng không phải căn bản của trận chiến này. Lục Bình tin tưởng các vị Thuần Dương nếu thật đúng là dụng tâm thu góp, lấy bọn họ thời gian ngàn năm kinh doanh mạng giao thiệp ở tu luyện giới, bốn mươi chín tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù cũng chỉ là thời gian dài ngắn thôi. Cùng lắm thì đẩy thời gian khởi chuyện về phía sau mười năm tám năm. Bọn họ mấy chục năm cũng chờ rồi, cần gì phải kém chút thời gian này.

Nhưng xuất thủ ngăn chặn Thanh Minh giang thủy mạch lại bất đồng, đây chính là muốn dựa bản lãnh thật sự nói chuyện, hơn nữa còn là một trong mấu chốt chân chính ảnh hưởng lần này mưu đồ thành bại. Lục Bình chủ động nhận tất cả chuyện này đã đủ đem địa vị của hắn ở chuyện này đề thắng tới mức ngồi ngang hàng cùng các vị Thuần Dương.

Thật ra thì nói một cách thẳng thừng là muốn dựa vào thực lực nói chuyện, người khác không làm được, ngươi dám đi làm hơn nữa làm được, đương nhiên phải được nhìn cao hơn.

Tam Thần lão tổ lúc này nói:

– Nếu Lục tiểu hữu thật có thể tăng thêm ảnh hưởng đối với Thanh Minh giang thủy mạch, tiến vào ảnh hưởng đến sự vận chuyển của Cửu Huyền lâu thủ hộ đại trận. Khi đó Cổ Duyệt đạo hữu lại dùng những bí thuật khác ảnh hưởng đến linh mạch cung ứng cho Cửu Huyền lâu, đồng thời quấy nhiều, hoặc Hứa lão phu có thể đem quy mô của Huyền Thiên phá không đại trận súc ít một chút, chỉ dùng ba mươi sáu tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù sẽ có thể bày. Tuy nhiên đến lúc đó có lẽ phải dựa vào Tiêu đạo hữu Một kiếm phá vạn pháp cùng Viên đạo hữu “Tề Thiên thánh côn” hai đạo khai thiên thần thông này rồi.

Viên Phá Không vừa nghe lập tức vỗ ngực nói:

– Cứ việc yên tâm! Lão Viên nhà ta chỉ sợ không đánh, không sợ đánh đại giá!

Tam Thần lão tổ lại xoay người nói với Dương Thọ Xương:

– Dương đạo hữu, lão phu cũng cần sự trợ giúp của ngươi.

Dương Thọ Xương liếc mắt, hỏi:

– Làm gì?

Tam Thần lão tổ sớm đã quen với tính khí kỳ cục của hai ở vị yêu tộc Thuần Dương này, vẫn kiên nhẫn đáp:

– Dương đạo hữu tuy không tu trận pháp thuật, nhưng Khổng Tước vương tộc bí truyền thần thông cũng có chỗ vô cùng hữu dụng đối với phá trận. Thất Phiến đạo hữu bảy thanh linh phiến dù không cùng với Ngũ Hành Linh Quang Phiến, nhưng Bằng, Loan hai loại huyết mạch vốn có rất nhiều chỗ giống. Do đó thỉnh thoảng kính xin Dương đạo hữu cùng Thất Phiến đạo hữu giúp ta phát động Huyền Thiên phá không đại trận.

Thất Phiến lão tổ gật đầu nói:

– Đương nhiên như vậy!

Tất cả mọi người lấy ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Dương Thọ Xương, vị Khổng Tước vương đệ nhất thời hấp tấp, nói:

– Nhìn ta làm gì, lão Dương ta chưa nói không đáp ứng!

Tam Thần lão tổ cười cười, nói:

– Dương đạo hữu cao nghĩa!

Dương Thọ Xương hừ hừ một tiếng, thấp giọng mắng:

– Cao nghĩa cái rắm!

Cổ Duyệt lão tổ lúc này nói:

– Chỗ của lão phu cũng cần Lâm đạo hữu tương trợ. Lâm đạo hữu âm luật thần thông có thể giúp lão phu lấy địa mạch ảnh hưởng đến linh mạch của Cửu Huyền lâu. Mặc dù làm như thế cực kỳ khó khăn, hơn nữa thành phần vận khí không hề nhỏ, nhưng nếu thật đúng có thể thành, cùng Lục tiểu hữu tạo thành hợp lực trong Thanh Minh giang, đám người Tam Thần đạo hữu có lẽ sẽ càng dễ dàng một chút.

– Như thế tốt lắm!

Tam Thần lão tổ thở dài một cái, nói:

– Đáng tiếc lão phu ở Không Minh hải tha đà mấy chục năm, thủy chung không tìm được Không Minh chi tinh năm đó Không Minh phái lưu lại. Nếu không lão phu càng nắm chắc đầy đủ hơn với lần này phá vỡ Cửu Huyền lâu đại trận!

Trong lòng Lục Bình chợt động, nhưng trên mặt hắn vẫn không thể hiện gì chẳng qua ánh mắt hơi thấp xuống dưới, tựa hồ đang suy tư điều gì.

Nhiệm vụ của mọi người tựa hồ cũng đã được phân chia hoàn thành. Tuy nhiên còn có Mãn Nguyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ cùng Phùng Lục ba vị Thuần Dương không có gì làm.

Phùng Lục nói:

– Như vậy Phùng mỗ là người thứ nhất tiến vào!

Thạch Hoa lão tổ cũng cười nói:
– Như vậy lão phu chính là người thứ hai rồi!

Tiêu Bạch Vũ lại lắc đầu nói:

– Thạch Hoa đạo hữu không cần vội vã như vậy, chân chính khó khăn là ở tiểu thiên thế giới của Cửu Huyền lâu. Khi đó mới là thời điểm cánh cửa không gian của Thạch Hoa đạo hữu cùng Mãn Nguyệt tiền bối đại phóng tia sáng kỳ dị. Trước đó chính là Phùng huynh, Tiêu mỗ, Thất Phiến huynh cùng Viện huynh bốn người trước hết đánh giết đi vào,…

Thạch Hoa lão tổ biết được thật ra bởi vì thực lực của mình so với bốn người bọn họ có chênh lệch không nhỏ, nhưng lý do của Tiêu Bạch Vũ nói đầy đủ. Ông ta chưởng khống không gian bí thuật truyền thừa đích xác có trợ lực tuyệt đại đối với mọi người lần này mưu đồ, quan hệ một khắc thành bại cuối cùng của mọi người, trước lúc này đích xác là không cho có gì sai sót. Vì vậy đối với sự giải thích thể diện của Tiêu Bạch Vũ liền sảng khoái đáp ứng.

Dương Thọ Xương vừa nghe nhất thời không chịu, hỏi:

– Ta đây, còn ta đây thì sao?

Thất Phiến lão tổ liếc hắn một cái, đáp:

– Ngươi nhất định phải đối mặt Thất Vũ Phiến có thể xuất hiện?

Dương Thọ Xương há miệng, nhất thời yên lặng. Một bên Viên Phá Không thấy vậy nhất thời không tim không phổi nở nụ cười quái dị.

Sau đó mọi người thương thảo một ít những chuyện khác cùng với các biện pháp ứng cấp. Lục Bình tuy rằng cũng tham dự vào, nhưng nhưng chưa hề nói bao nhiêu, chẳng qua là thập lậu bổ thiếu thôi.

Những chuyện này dù không khó khăn, nhưng cực kỳ nhiều hạn chế, cũng có thể thấy những người này suy nghĩ đã chu đáo, trù mưu cũng nghiêm cẩn. Trên mặt này Lục Bình cảm nhận rõ ràng được mình chênh lệch với những nhân vật lâu năm thành tinh này.

Mọi người lần nữa tụ tập hết ba ngày, căn bản suy nghĩ hoàn bị đối với chuyện tính toán lần này. Lục Bình cũng đem toàn bộ kế hoạch hoàn chỉnh khác trong đầu.

Sau khi chuyện mưu đồ xong, Dương Thọ Xương lúc này hỏi tới chuyện đấu kiếm của Tiêu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung, hỏi:

– Cái chuyện đấu kiếm khốn kiếp này bộ thật sự phải tiến hành sao? Ta thấy thế nào đều không giống như đấu kiếm, giống như là đấu khí. Tử Dương cũng sợ không phải có âm mưu gì. Lão Tiêu người nghĩ như thế nào?

Tiêu Bạch Vũ cười cười không thèm để ý chút nào, đáp:

– Chính là đấu khí thì đã sao, dù sao bất quá là cùng mấy hậu bối tiểu tử chơi đùa thôi. Tử Dương cung hận ta tận xương. Liệt Thiên Kiếm phái ta làm sao thường cùng Tử Dương cũng không huyết hải thâm cừu.

Thất Phiến lão tổ nhìn Lục Bình, nói:

– Năm đó Lữ Thái Thanh làm sao không phải là đang cùng ngươi chơi đùa!

Tiêu Bạch Vũ cười nói:

– Ta cũng không ngu đến không hoàn thủ. Nếu mấy hậu bối thật đúng là muốn liều mạng, Tiêu mỗ cũng không ngại chém chết vài người, muốn Tử Dương cung đau lòng một phen.

Mãn Nguyệt lão tổ lúc này cũng nói:

– Ngươi chớ khinh thường. Tử Dương cung bồi dưỡng sáu đích truyền tu sĩ đó không giống bình thường. Hơn nữa lão thân luôn cảm thấy Tử Dương cung tất nhiên còn có hậu thủ gì an bài trên người sáu đích truyền tu sĩ đó. Người nên cẩn thận, chớ có âm câu lật thuyền!

Tam Thần lão tổ phảng phất nghĩ tới điều gì hỏi:

– Chẳng lẽ Tử Dương cung tổ sư năm đó lưu lại khai thiên kiếm khí của Giao đạo nhân khai thiên sao?

Tiêu Bạch Vũ suy nghĩ một chút gật đầu một cái, đáp:

– Đây cũng có thể! Tử Dương cung truyền thừa đến nay, tuy sớm có lời đồn đại nói Tử Dương cung bảo tồn có khai thiên kiếm khí, nhưng người của Tử Dương cung lịch đại kinh sắc tuyệt diễm bối xuất, do không có người hoặc là thế lực có thể ép bọn họ hiển lộ khai thiên kiếm khí. Tu luyện giới lục đại thánh địa có thể làm được tới điểm này cũng chỉ có Tử Dương cung cùng Thủy Tinh cung “Hai cung” thôi. Nói trên điểm này, lục đại thánh địa lấy “Hai cung” vi tôn, cũng nói được.

Viên Phá Không lớn giọng nói:

– Nói như vậy lão Tiêu ngươi làm được chuyện tiên nhân chưa từng làm rồi!

Bàn tay của Tiêu Bạch Vũ khai ích, một thanh tiểu kiếm ba tấc quanh quẩn treo trên bàn tay của ông ta, nói:

– Khai thiên kiếm khí thì đã sao, thế gian này cũng không cận chỉ có Tử Dương cùng hắn có khai thiên kiếm khí. Thanh Liệt Thiên kiếm này của Tiêu mô cũng chưa chắc sẽ thua bọn hắn!

Phùng Lục chăm chú nhìn chằm chằm tiểu kiếm trong tay Tiêu Bạch Vũ, hỏi:

– Thuần Dương linh bảo, đã vượt qua lần lôi kiếp thứ ba rồi sao?

Tiêu Bạch Vũ cười nói:

– Mỗi lần nhớ tới Lữ Thái Thanh đó, Tiêu mỏ cũng âm thầm cảm thán. Như tu luyện giới hiện nay đời thứ ba tu sĩ chen chúc lên. Hạng người kinh tài tuyệt diễm còn phải thắng được bọn ta năm đó, nếu nói Tiêu mỗ không có áp lực là không thể nào. Giống như Lục tiểu hữu, Tiêu mỗ hiện tại cũng phí sức tâm tư muốn đem hắn kéo đến cùng trong một trận doanh. Tiêu mỗ năm đó bất quá thủ xảo chém Lữ Thái Thanh. Hôm nay Lục tiểu hữu cũng chính diện đánh lui Thiên Ma. Nếu tương lai Lục tiểu hữu cũng bước vào Thuần Dương, chính là Tiêu mỗ mười có tám cũng phải cam bái hạ phong.

Mãn Nguyệt lão tổ cười nói:

– Ngươi có tâm tư trong lúc yên ổn tự lo khi có nguy cơ như vậy, xem ra cũng không cần chúng ta nói thêm gì.

Mà Lục Bình cười khan nói:

– Tiêu tiền bối quá khen rồi! Vãn bối có thể đánh lui Thiên Ma cũng lấy đúng dịp.

– Vậy sao?

Tiêu Bạch Vũ như cười như không nhìn hắn, hỏi:

– Như vậy Hỏa Loan nhất tộc Diễm Cửu Tiêu thì sao?

Lục Bình nhún vai một cái, đáp:

– Vãn bối cho tới bây giờ không nói qua Diễm Cửu Tiêu bỏ mạng trong tay vãn bối.

Tất cả mọi người đều cười khẽ một trận. Lục Bình thật ra đã đang thay đổi thừa nhận Diễm Cửu Tiểu đúng là bị hắn giết chết. Chẳng qua trong tiếng cười của mọi người ít nhiều đều mang một tia khác thường.

Mà loại khác thường này rõ ràng cho thấy một loại tâm tình phức tạp, hoặc là than thở, hoặc là khâm phục, hoặc là kiêng kỵ, hoặc là chán ghét,… phàm là những loại như thế này đều xen lẫn cả với nhau.

Phùng Lục lúc này mở miệng hỏi:

– Nghe nói người cùng người của Tử Dương cung lục kiếm từng có giao tình?

Lục Bình đối với điểm này cũng không phủ nhận:

– Đúng vậy, Tử Dương cung Tạ Thiên Dương cùng với tại hạ có thể nói dị xưng huynh đệ. Ngoài ra Tô Cẩm người thứ ba trong lục kiếm cũng cùng tại hạ giao tình không cạn!

– Oa dát dát dát..

Viên Phá Không nhất thời quái khiếu nói:

– Đây có ý tử rồi, nghe nói ngươi còn được hai phái đồng thời mời, Sự tình có mặt mũi như vậy chính là tu luyện giới giống như chúng ta những lão yêu quái này cũng không mò được. Tiểu tử ngươi đến lúc đó gặp nạn rồi!

Khi đó Dương Thọ Xương cười gian xảo nói:

– Phải nha, ngươi nói nếu lão Tiêu đến lúc đó thu lại không được kiếm. Tô Cẩm, Tạ Thiên Dương gì đó lập tức phải chết, người sẽ không xuất thủ sao, có muốn xuất thủ hay không?

Lục Bình nhìn chằm chằm Dương Thọ Xương liếc mắt nhìn, đột nhiên cười vui vẻ, đáp:

– Nếu Tiêu tiền bối bị Tử Dương cung lục kiếm khốn trụ nguy cơ sớm chiều, nói không chừng tại hạ cũng xuất thủ tương trợ!

Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai người cười quái dị sẽ ngưng. Viên Phá Không nhìn Lục Bình một chút, có kỳ quái nhìn nhìn Tiêu Bạch Vũ, sau đó nghiêm túc hướng về Lục Bình hỏi:

– Lão Tiêu sẽ bại sao?

Dương Thọ Xương cũng hỏi:

– Sẽ sao?

Lục Bình ngồi ngay ngắn, đối với hai người hoàn toàn không để ý tới nữa. Tiêu Bạch Vũ lại nở nụ cười. Phùng Lục một bên nghiêm túc nhìn Lục Bình một cái, nói:
– Ngươi rất khá!

Thất Phiến lão tổ lúc này cất giọng:

– Được rồi, được rồi! Mọi người tất cả giải tán đi, trở về mỗi người chuẩn bị sẵn sàng, đợi đến sau khi Hà Tây đấu kiếm, chính là lúc Cửu Huyền lâu gặp nạn!

Ba ngày trôi qua, mọi người trước sau rời Cửu Huyền sơn, mỗi người làm chuẩn bị cuối cùng. Trong Đạo Thiên động phủ bỏ hoang chỉ còn lại có Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ cùng với Lục Bình bốn người.

Mãn Nguyệt lão tổ cười cười, nói:

– Trong lòng có rất nhiều nghi vấn chứ gì, bây giờ có thể hỏi rồi!

Lục Bình gật đầu một cái nghiêm mặt hỏi:

– Lần này sao người của Vũ Văn thế gia không tham dự?

Ba vị lão tổ tất cả đều ngạc nhiên. Hồi lâu Thất Phiến lão tổ mới cười khổ đáp:

– Không ngờ ngươi lại đưa ra một vấn đề như vậy. Làm sao người biết chúng ta đã từng tính toán muốn hợp tác cùng Vũ Văn thế gia?