Chương 1109: Tiến vào quy tàng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba con Bá quy ào ạt xông phá Ngũ Hành mê vụ như vậy, Lục Bình cũng cảm giác được cả người nhẹ nhàng, cảm giác thần niệm bị cấm cố trước đó lập tức buông lỏng, liền phát hiện ở chỗ này thần niệm mặc dù có thể kéo dài đến cực hạn, nhưng tựa hồ có một cái gì đó dị thường. Lúc hắn giương mắt nhìn lên, mọi người đã bị chìm ngập vào trong một thế giới khắp nơi đều có ngũ sắc hồng quang.

– Nơi này mới thật là Ngũ Hành Quy Tàng chân chính. Ngũ sắc mê vụ ngoài kia chẳng qua là tầng bảo vệ Ngũ Hành Quy Tàng, chẳng những có thể ngăn cản ma la, mà còn có thể mê hoặc không ít Bá quý tộc ta dẫn lĩnh nhân yêu hai tộc tu sĩ tiến vào!

Cái giọng oang oang của Hạng Tĩnh Vũ nhất thời vang lên.

Mọi người nhìn thế giới muôn màu trước mắt, cảm thụ chân nguyên trong cơ thể xuất hiện xuất hiện khuynh hướng gia tốc vận chuyển cùng với ngưng luyện áp súc rõ ràng ở trong hoàn cảnh này, trên mặt đều hiện ra vẻ phấn chấn.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, lúc này thần niệm của Lục Bình lại tựa hồ như phát hiện cái gì đó, mở miệng nhắc nhở:

– Coi chừng, bên kia dường như có người!

Mọi người đua nhau cả kinh, Văn tiên sinh cùng Tô Cẩm đều thi triển ra mục quang thần thông, còn Cô Ưng Doanh Lệ thì lúc này hai mặt cũng đỏ lên, hai tia máu ở trong hai mặt thò ra thụt vào không chừng, không ngờ cũng là một loại đồng thuật thần thông.

Bất quá ba người thi triển ra thần thông nhưng đều không thu hoạch được gì. Còn thần niệm của Lục Bình mới vừa rồi rõ ràng phát hiện người nọ cùng bọn họ có khoảng cách cũng không xa.

Doanh Lệ “Hắc hắc “cười quái dị nói:

– Làm gì có người nào, ngay cả quỷ cũng không!

Mọi người cũng không để ý tới Doanh Lệ, mà là nhìn về phía Lục Bình đang mặt tỏ lộ vẻ ngạc nhiên.

Hắc hắc!

Vừa lúc đó, lại nghe ba tiếng cười trầm thấp vang lên. Lục Bình vô vô trán của mình, hướng ba con Bá quy nói:

– Ba vị Hạng huynh, xem ra các vị nhất định là biết nguyên nhân, xin chỉ giáo!

Văn tiên sinh ngồi trên con Bá quy tên gọi là Hạng Đôn. Nó mở miệng nói:

– Ngũ Hành Chi Địa này bởi vì Ngũ Hành Nguyên Khí dày đặc, năm loại thiên địa nguyên khí tuần hoàn thay đổi không ngừng, hình thành quang sắc có thể vặn vẹo thần niệm của tu sĩ.

Lục Bình chợt hiểu ra, lại nghe Hạng Tĩnh Vũ giải thích:

– Lục huynh thật ra thì lúc trước thần niệm phát hiện ra người thì đích xác là có, chẳng qua là người nọ cũng không ở chỗ Lục huynh dùng thần niệm phát hiện. Về phần rốt cuộc là kẻ đó ở đâu, lão Hạng ta cũng không nói được. Có thể là ở chỗ cực xa, cũng có thể có thể gần trong gang tấc. Tóm lại, nơi này trừ cho ánh mắt có thể đạt tới ra, thần niệm quan sát được tuyệt đại đa số đều có phương vị sai lầm.

Hạng Tây Bình cuối cùng nói:

– Người này phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng chưa chắc là người khác cũng phát hiện ra như vậy. Cho dù mới vừa rồi người nọ ở gần phía trước, thần niệm của hắn cũng chưa chắc xác định được phương vị của bọn ta, trừ phi hắn cũng có thông thuật thần thông giống như Lục huynh, Tô huynh, Doanh huynh ba vị vậy, hơn nữa uy năng hải ở trên ba vị, thì lúc đó mới có thể phát hiện ra bọn ta trước.

Lục Bình gật đầu một cái, hỏi:

– Nói cách khác thần niệm ở chỗ này đã bị mất đi hiệu dụng, có thể bằng vào chỉ có ánh mắt mà thôi?

Hạng Tây Bình gật đầu đáp:

– Ánh mắt trọng yếu nhất, dĩ nhiên, thính giác cùng khứu giác cũng có thể dùng được.

Mọi người đều gật đầu, ba con Bá quy tiếp tục bơi về phía trước ở trên mặt biển. Lục Bình có lòng thả Đại Bảo ra, bất quá cảm thụ Ngũ Hành Nguyên Khí dày đặc bốn phía, Lục Bình sợ rằng đem Đại Bảo ra lúc này sẽ bị thiên địa nguyên khí dày đặc này làm cho căng phồng vỡ tung người.

Chỉ chốc lát sau khi, ba con cự quy ở trên mặt biển nổi lên, thân thể càng ngày càng to đại. Đây không phải là ba con Bá quy tự phình to cơ thể, mà là bởi vì mực nước biển càng ngày càng cạn.

Lục Bình lúc này mặc dù đã đem Ngọc Thanh Tĩnh Mục dịch luyện hóa xong, nhưng dù sao còn chưa đem chín loại kỳ thủy hoàn toàn hợp lại làm một, đem “Tam Thanh Chân Đồng” nhất cử đẩy lên tới cấp bậc đại thần thông. Dù vậy, Lục Bình cũng đã có thể mơ hồ nhìn xuyên thấu qua ngũ sắc mê vụ, thấy nơi xa mơ hồ có một thứ như một tòa đảo cực kỳ to lớn vậy.

Truyền thuyết năm đó Quy Đạo Nhân thường lấy bản thể hiện thân truyền đạo, chính là trên tòa thạch đài ở nơi này, đem thân thể của mình nằm ở phía trên. Nhân yêu hai tộc tu sĩ tới nghe đạo đầy rẫy phủ kín hải vực chung quanh. Cho dù như thế, Quy Đạo Nhân ở trong quá trình giảng đạo cũng thường hay mơ màng buồn ngủ.

Bất quá lúc này phía dưới người nghe đạo thường thường sẽ không thất vọng, ngược lại sẽ rất hưng phấn, bởi vì lúc này Quy Đạo Nhân mơ màng buồn ngủ, ý thức dường như cũng biến thành mơ hồ vậy, thường thường có thể tùy tâm sở dục nói ra rất nhiều thứ bí thuật trân quý dị thường, hay hoặc giả là thổ lộ một ít tin tức có liên quan đến Khai Thiên Thất Tổ cùng với phương thiên địa này…

Ví dụ như Tam Linh Ngũ Hành Diệp có thể cứu trị bổn nguyên thương thế, chính là năm đó có đạo sĩ nghe đạo ở dưới cửa của Giao đạo nhân môn hạ đặc biệt chạy tới thừa dịp Quy Đạo Nhân buồn ngủ mê man cất tiếng hỏi.

Hoặc ví như Khai Thiên Thất Tổ nguyên bản không phải là người của phương thiên địa này, hay tu sĩ sau khi thành tựu Chân Linh cũng bị phương thiên địa này bài xích, cuối cùng không thể không rời đi, tìm nơi thích hợp hơn để tu hành, vân vân… Những thứ này đều là do Quy Đạo Nhân nửa ngủ nửa tỉnh vô ý bị tu sĩ nghe đạo lấy các loại phương thức dò hỏi được.

Ba con cự quy lên trên bờ biển liền đồng thời hóa thành hình người, Hạng Tay Bình nói:

– Chư vị, bọn ta chia tay vậy, đợi đến đạo tràng ẩn vào trong hư không, bọn ta sẽ lần nữa ở chỗ này hội hợp!

Dứt lời, ba vị Bá quý tộc tu sĩ rời đi trước, còn dư lại mọi người, Tô Cẩm trước hết cười một tiếng, nói:

– Chư vị bảo trọng, Tô mỗ cũng đi trước, cầu chúc chư vị chuyến đi Ngũ Hành Quy Tàng này có thể thắng lợi đầy túi mà về!

Thân hình Tô Cẩm ẩn vào ngũ quang sắc mang. Sau đó, Lục Bình cũng cười cười, hướng Văn tiên sinh cùng Khổng Tước khe khẽ gật đầu, người cũng lui hướng vào chỗ sâu trong đám hào quang, cho đến khi thân hình khuất hắn.

Lục Bình rời khỏi ánh mắt mọi người, quang mang màu xanh trong hai mắt đại thịnh, “Tam Thanh Chân Đồng” bị hắn thi triển đến mức có thể phát huy cực hạn, thỉnh thoảng nhìn hướng về bốn phía, có lúc còn đi nhanh hoặc đi chậm lại hai bước, tựa hồ muốn tránh né cái gì vậy.

Thời điểm này Lục Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, hướng về bốn phía nhìn rồi khi không phát hiện gì, trong lòng chợt động, Linh Lung Tửu Đỉnh liền từ nơi ngực của hắn hiện thân đi ra.

Linh Lung bám vào mép Tửu Đỉnh đang muốn há mồm nói chuyện, ngay sau đó phát hiện cái gì đó, cất giọng the thé kêu lên:

– Mau thu ta lại, ta sắp bị Ngũ Hành quang mang này phân giải rồi!

Trong ngôn ngữ của Linh Lung có vẻ hoảng hốt gấp gáp khiến cho Lục Bình bị dọa giật cả mình, quang mang trước ngực chợt lóe, Tửu Đỉnh lần nữa biến vào bên trong tâm hạch không gian.

Lục Bình thần niệm phủ xuống, thấy Linh Lung vẫn ấn núp ở trong Tửu Đỉnh run lẩy bẩy, liền hỏi:

– Làm sao có thể như vậy, thiên phú thần thông của ngươi không phải là có thể điều chỉnh thiên địa nguyên khí sao, làm sao lại nói bản thể có thể bị ngũ quang sắc kia phân giải được?

Linh Lung buồn bực nói:

– Linh Lung không phải là Càn Khôn đỉnh, chẳng qua là một món linh bảo vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên mà thôi, làm gì có thể chịu đựng được thiên địa nguyên khí nồng đậm như vậy. Nếu như chỉ có thiên địa linh khí cũng thì thôi đi, đăng này bên ngoài rõ ràng chính là Ngũ Hành Nguyên Khí. Những nguyên khí này tự bản thân đã có tương sanh tương khắc với nhau, tuần hoàn thay đổi, nếu ta có phẩm chất cực cao tự nhiên sẽ có thể điều tiết, nếu phẩm chất không đủ, tự nhiên sẽ bị chúng phản phệ.

Lục Bình vốn còn muốn dựa vào Linh Lung Tửu Đỉnh có thể điều tiết đối với thiên địa nguyên khí để gia tốc chỉnh lý Ngũ Hành Nguyên Khí có vẻ lăng loạn xung quanh, tăng nhanh tốc độ hấp thu và luyện hóa, không ngờ Linh Lung lại trốn ở bên trong tâm hạch không gian chết cũng không chịu ra, hắn chỉ đành phải tự mình đi trước thí nghiệm một phen.

Phải biết khối bình đài này từ trong hư không xuất hiện ở trên mặt biển, con đường đi tới nơi này không phải chỉ có một, mà là bốn phương tám hướng, chỉ có nhóm Lục Bình đi đến đây là đã tụ tập mười mấy vị pháp tướng tu sĩ. Nếu cộng thêm những tu sĩ đến từ phương hướng khác, Pháp Tướng tu sĩ nơi này sợ rằng đã không dưới một trăm người.

Cho dù bản thể của Quy Đạo Nhân có đủ khổng lồ, khối nền tảng này đủ rộng rãi, nhiều Pháp Tướng tu sĩ như vậy hội tụ lại ở bình trên đài cũng đã chật chội hắn, huống chi trong này còn có Bá quý tộc tu sĩ nữa.

Lục Bình trước hết lấy từ bên trong trữ vật pháp khí ra một khối trận bàn, sau đó đem mấy món khí tài bày trận đã chuẩn bị sẵn dựa theo phương vị bố trí. Sau khi khởi động trận bàn, liền tạo thành một cái trận pháp có tác dụng dự cảnh cùng với phòng ngự.

Không ngờ chỉ chốc lát công phu, dưới sự ăn mòn của ngũ quang sắc mang ở bốn phía, nguyên khí do trận pháp này hội tụ nhanh chóng hao mòn. Quang mang của linh thạch vây quanh trận bàn cũng bắt đầu ảm đạm xuống.

Lục Bình bèn quyết định ngồi xếp bằng xuống, phân ra một phần thần niệm điều khiển Lục Tiểu Bình ở bên người làm nhiệm vụ cảnh giới, còn hắn thì bắt đầu chậm rãi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, để xem coi Ngũ Hành Chi Địa này đối với chân nguyên của hắn có hiệu quả thuần hóa và ngưng luyện hay không.

Chậm rãi đem chân nguyên lưu động theo huyết mạch, Ngũ Hành quang mang đem Lục Bình bao phủ ở bên trong, rồi sau đó nguyên khí phân ra từng tia từng dòng màu thủy lam xâm nhập vào thể biểu của Lục Bình.

Chân nguyên đem những nguyên khí này nhất nhất thôn phệ luyện hóa, Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được chân nguyên tựa hồ lấy được một tia gia tăng, mặc dù lộ ra vị hồ kỳ vi, nhưng mà chỉ chẳng qua là hắn đem chân nguyên vận chuyển một chu thiên đích hiệu quả, như thế này gia tăng đích tốc độ đã bị vượt qua xa bình thời Lục Bình tu luyện tiến độ rôi.

Ngũ Hành Chi Địa này là một chỗ kháng thực tu sĩ căn cơ đích tu luyện Thánh Địa, đồng thời cũng một chỗ cực tốt đích tu hành đất.

Lục Bình đem cổ chân nguyên ở trong người này cho chạy theo huyết mạch lưu động tuần hoàn mấy lần, không biết qua thời gian bao lâu, một tầng vật chất nhàn nhạt màu xanh da trời bắt đầu dần dần hiện lên ở trong chân nguyên, rồi sau đó bắt đầu theo huyết mạch chạy ra bên ngoài cơ thể, khiến cho bên ngoài thân Lục Bình dần dần phủ một tầng vật chất giống như bột phần nhàn nhạt màu xanh da trời.

Trong lòng Lục Bình chợt động, chẳng lẽ là nói những thứ này chính là tạp chất trong chân nguyên của bản thân hắn?

Lục Bình tuy không biết là bởi vì tu luyện công pháp Bắc Hải thính đào quyết, hay là bởi vì tự thân huyết mạch, hắn mỗi một lần lên cấp đều cần phải dung luyện một lần huyết mạch. Người thường chỉ ở Dung huyết kỳ dung luyện ba lần huyết mạch cùng nguồn gốc, trong khi Lục Bình cho đến hiện giờ đã dung luyện đến sáu lần, hơn nữa nhìn dáng vẻ tựa hồ còn phải tiếp tục dung luyện. Hơn nữa, Lục Bình khi ở đoán đan kỳ vừa bắt tay dung luyện chính là Huyền Nguyễn Trọng Thủy lấy thuần hóa và ngưng luyện chân nguyên làm chủ, tự xây dựng cho mình một cơ sở thật vững chắc.

Lục Bình vẫn cho rằng mình đã có căn cơ đủ chắc chắn, chân nguyên đủ thuần túy, không ngờ trong tự thân chân nguyên vẫn tồn tại tạp chất như vậy, mặc dù những thứ tạp chất này nhìn qua cũng không rõ ràng cho lắm.

Đợi đến khi Lục Bình thông qua hấp thu từng cổ Ngũ Hành Chi Địa đem toàn bộ chân nguyên thông qua hấp thu thủy hành nguyên khí trong đó thuần hóa qua hết một lần, từ trong tu luyện tỉnh lại, thì mơ hồ nhận thấy như có thứ gì bị hắn trong lúc không tự chủ được triệu hoán tới vậy.

Lôi kiếp, xem ra việc phải vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên đã sát ở tận chân mày, chẳng qua là nơi đây cũng không phải là chỗ dùng để độ kiếp. Lục Bình bấm ngón tay tính toán, một lần tu luyện này không ngờ đã trải qua hơn nửa năm.

Nơi đây tự nhiên không phải là chỗ vượt qua lôi kiếp, Lục Bình mạnh mẽ từ phong ấn tu vi, để cho tự thân sẽ không bởi vì chân nguyên vận chuyển mà khiến cho tu vi tăng trưởng thêm nữa, dẫn tới lôi kiếp. Nhưng điều này xem ra dường như không phải là kế hoạch lâu dài. Theo thời gian trôi qua, tu vi của Lục Bình cuối cùng cũng sẽ xông phá phong ấn, tự gọi tới lôi kiếp. Đến khi đó bất kể Lục Bình ở chỗ nào, đều phải đối mặt cùng lôi kiếp.

Lục Bình điều khiển Lục Tiểu Bình ở trong tầm mắt có thể đạt tới tra xét một lần, phát hiện bên trong phạm vi hơn mười trượng không có những người khác, lúc này mới tâm niệm chợt động, một đạo Không Gian Môn Hộ mở ra ở bên người, lộ ra Tam Linh Ngũ Hành Diệp trồng ở bên trong một góc trên tiểu cô sơn.

Vào lúc Tam Linh Ngũ Hành Diệp xuất hiện, Ngũ Hành Nguyên Khí ở bốn phía bắt đầu rung chuyển. Lục Bình sợ hết hồn, vội vàng đem Không Gian Môn Hộ thu nhỏ lại, nhưng Ngũ Hành Nguyên Khí ở bốn phía rung chuyển chẳng những không bình thường trở lại, ngược lại càng phát nghiêm trọng hơn, hơn nữa còn hướng về chỗ cực xa bắt đầu truyền bá.

Cùng lúc đó, Ngũ Hành Nguyên Khí vọt hướng vào trong Không Gian Môn Hộ vô cùng kịch liệt, thậm chí ở phía trước nó tạo thành một đạo ngũ sắc tuyền qua.

Lục Bình thấy vậy vội vàng đem Không Gian Môn Hộ của Hoàng Kim Ốc phong bế, cắt đứt sự liên lạc giữa Tam Linh Ngũ Hành Diệp và Ngũ Hành Nguyên Khí, nhưng Ngũ Hành Nguyên Khí chấn động vẫn còn liên lụy và liên lụy đến nơi cực xa.

Lục Bình quyết định thật nhanh, đem Lục Tiểu Bình triệu hồi, sau đó liền hướng phương hướng khác dời đi. Sau khi Lục Bình rời đi không lâu, mấy đạo nhân ảnh từ các phương hướng bất đồng lao về phía chỗ này. Sau khi phát hiện nơi này không có thu hoạch được gì, mấy người mới đưa mắt nhìn nhau.

Những người này đều dùng bất đồng thủ đoạn che đậy mặt mũi chân thật, tu vi cũng có vẻ hơn kém nhau bất đồng. Chính vào lúc này, một người trong đó hỏi:

– Chẳng lẽ bị người phát hiện rồi?

Những người khác đều yên lặng không nói gì. Đúng vào lúc này, lại một trận ba động từ phía xa truyền tới. Lần này Ngũ Hành Nguyên Khí rung chuyển so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, hơn nữa thời gian kéo dài hơn.

Người nói trước lại cất lời:

– Không xong rồi, đây là trúng phải kế điệu hổ ly sơn của người khác rồi!