Chương 899: Một việt một kiếm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Lục Bình trở về Hoàng Ly đảo, lúc này liền bắt tay đem trung hình linh mạch từ trong Hoàng Kim ốc chuyển dời đến trên Hoàng Ly đảo.

Bởi vì duyên cớ năm đó Tiêu Ngọc Cường bày ra chuyển linh trận cùng với khí linh Như Ngọc, cái linh mạch này trong bốn ngàn năm cơ hồ đã đã tiêu hao hết quáng tàng. Hơn nữa Lục Bình hao tổn lúc dời đi linh mạch, muốn hoàn toàn khôi phục còn cần đem linh mạch phong tồn một khoảng thời gian.

Bởi vì cái linh mạch này sự quan trọng đại, Lục Bình cũng không lộ ra, mà là bí mật di dời đến chỗ tầm thường khoảng cách chỗ không xa động phủ của Lục Bình.

Lôi lão lục trực tiếp ở phụ cận khai ích một chỗ động phủ, âm thầm bảo vệ cái quáng mạch này.

Sau khi nghe được ngôn ngữ của Lôi lão lục thần bí như vậy, ngược lại gọi Lục Bình trong lòng không khỏi kinh ngạc, sẽ là ai ở bên ngoài muốn gặp mình.

Sau khi qua hơn nửa ngày, Lục Bình trở lại trong động phủ, sau khi chia ra phân phó chút gì với Hồ Lệ Lệ cùng Lôi lão lục, lại sai người gọi Vương Kỳ cùng Điền Việt tới đây.

Vương Kỳ trước khi đột phá đoán đan kỳ một mực đi theo Đỗ Phong tu luyện. Bởi vì Lục Bình cố ý phân phó, Đỗ Phong một mực áp chế tu vi của Vương Kỳ không để cho hắn đột phá, khiến cho Vương Kỳ ở dung huyết kỳ tích toàn để uẩn đầy đủ.

Hàn Băng đảo sau khi lên cấp đoán đan kỳ, những thứ để uẩn này hậu tích bạc phát, chỉ hơn mười năm công pháp, tu vi của Vương Kỳ đã lần nữa đột phá tiến cấp tới đoán đan tầng hai.

Điền Việt cũng chạm tới ngưỡng cửa đoán đan tầng hai. Hắn ở Hoàng Ly đảo mượn sự trợ giúp của trung hình linh mạch, cũng thành công lên cấp đoán đan kỳ.

Hai người này hiện nay cũng đã xếp vào Lục Bình môn hạ. Vương Kỳ đầu tiên đột phá đoán đan kỳ trở thành Thính Đào môn hạ khai sơn đại đệ tử, Điện Việt đành phải thứ hai.

Lục Bình dẫn hai người tới Thiên Linh sơn, bái kiến Liễu lão sư Liễu Thiên Linh lão tố.

Thiên Linh chưởng môn không khỏi miễn lệ một phen với hai vị đồ tôn này, còn ban cho lễ ra mắt vốn đã sớm chuẩn bị xong.

Sau khi lễ qua, Lục Bình lúc này mới nói rõ ý tương lai với lão sư.

Liễu Thiên Linh lão tổ nhíu mày một cái, nói:

– Ha, hai người đệ tử này của người mới xếp vào đệ tử của ngươi không lâu mà. Hôm nay mới vừa học xong mấy tầng bản lĩnh của ngươi, lại dám đem một ném tới Trung Thổ, một lưu đài đến Hàn Băng đảo sao?

Lục Bình cười cười, nói:

– Kinh lịch của bọn chúng những năm này đều do một tay đệ tử an bài, cái gì nên dạy đã dạy không ít. Đệ tử cũng vì bọn chúng cung cấp bình đài để rèn luyện. Về phần bọn họ có thể học được bao nhiêu, sẽ phải nhìn sự cố gắng cùng tạo hóa của chính bản thân bọn họ. Có câu ngọc bất trác bất thành khí, theo như lời bọn họ, nếu tự cho là mình là ngọc thô chưa mài dũa, cũng không lo âu tiền đồ của mỗi người.

Liễu Thiên Linh lão tổ nhìn hai đồ tôn Vương Kỳ cùng Điền Việt một chút, thấy hai người đều một bộ biểu lộ thành trúc ở ngực, vì vậy cười nói:

– Ngược lại ta đây làm sư tổ lại làm bộ làm tịch rồi! Cũng được, nếu ngươi cũng đã sắp xếp xong xuôi, vậy theo như ngươi an bài đi!

Trầm ngâm một chút, Liễu Thiên Linh lão tổ nói tiếp:

– Qua một đoạn thời gian, Thiên Cầm sư thúc của ngươi sẽ đi Trung Thổ tiếp thay Thiên Phong sư bá của ngươi. Huyền Phương sư điệt cũng theo trở lại, như vậy Doanh Sơn biệt viện liền thiếu một vị luyện đan đại sư. Huyền Việt lúc này đi Doanh Sơn biệt viện chính là bổ thiếu. Về phần Huyền Kỳ là vẫn như cũ theo Huyền Phong đi. Ma la vây công Hàn Băng đảo càng lúc càng thường xuyên dày đặc, sợ rằng một cuộc đại chiến cũng không thể tránh khỏi rồi. Hàn Băng đảo đối với Bắc Hải tu luyện giới là quá mức trọng yếu, Bắc Hải tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, ngươi đến nơi đó chính là chỉ cần mình cẩn thận.

Vương Kỳ cùng Điền Việt hai người đã cám ơn sư tổ, đang muốn thối lui ra Trung Hoa điện, lại thấy Lục Bình lấy ra hai cái túi đựng đồ, nói:

– Trong này là một ít vật cần cho các ngươi thường ngày tu luyện, mỗi người cầm đi châm chước sử dụng.

Sau khi giao trữ vật đại cho hai người, Lục Bình nhìn Điền Việt nói:

– Bạo Linh quyết có thể coi là bí mật bất truyền trong thuật luyện đan của vi sư. Người cần nghiêm túc trui luyện, Tử Tinh phong vương tương được không dễ, phải cẩn thận sử dụng, ở Trung Thổ trừ chính ngươi ra, không cho bất kỳ người nào biết trên người người còn có bực này linh trân, nếu không phải có đại họa. Đất Trung Thổ đầm rồng hang hổ, không phải câu nệ với một phạm vi bó hẹp trong Doanh Sơn, mà phải đi đi lại lại đó đây để nhìn một chút, du lịch một phen.

Ngay sau đó Lục Bình vừa nhìn về phía Vương Kỳ, nói:

– Ngươi lúc trước tu luyện công pháp ở bản phái tuy coi là không tệ, nhưng so sánh cùng bản phái năm đại chân truyền lại còn kém xa. Ta ở Hàn Băng đảo giao cho ngươi ngọc giản phải chăm chỉ tu luyện, bên trong kim chúc tính tu luyện công pháp chính là không kém gì pháp quyết của bản phái năm đại chân truyền. Nếu là người ngày sau tạo hóa đủ, chính là tu luyện tới cảnh giới đại tu sĩ cũng không nói ở đây. Dĩ nhiên, nếu là bởi vì bái vi sư môn hạ liền tự cao tự đại, kêu ngạo làm càn, vi sư cũng không ngại đuổi hai người người ra khỏi môn tường.

Qua một phen huấn giới, Lục Bình đem hai người toàn bộ đại phát ra, xoay người lại thấy Liễu Thiên Linh đang cười híp mắt nhìn hắn, nói:

– Cũng không tệ lắm! Lão sư này làm ngược lại cũng cương nhu tương tễ, còn quá ẩn hay không?

Lục Bình đàng hoàng nói:

– Không dối gạt lão sư, bất quá là một chút dáng vẻ giả bộ thôi, tuy nhiên đích xác là rất mệt mỏi, đệ tử ngược lại hâm mộ lão sư môn hạ chín vị đệ tử. Hơn nữa Huyền Huyên sư muội, không ngờ lại đều được lão sư điều giáo thành tài, trên điểm này, đệ tử là xa xa không kịp.

Liễu Thiên Linh lão tổ cười cười, ngược lại trầm sắc mặt xuống, nói:

– Lần này lão sư nguyên vốn không nghiên cứu để cho người đi trước tham dự, nhưng mà người cũng cố ý muốn tới. Tuy nói thực lực trước mắt của ngươi ngay cả pháp tướng tu sĩ cũng có thể giết, nhưng chuyến đi Thương Hải di tàng lần này, người tham dự lại có pháp tướng trung kỳ lão tổ của các phái, nói không chừng có kẻ lòng không thể dò nhắm hướng về phía người đó.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Đệ tử hiểu, lão sư hãy yên tâm, huống chi lần này có Thiên Khang sư thúc tổ và đệ tử cùng nhau đi. Đệ tử lại có cái gì tốt lo lắng.

Liễu Thiên Linh lão tổ cười nói:

– Người ngược lại quỷ tinh, tuy nhiên lần này tiến vào di tàng hơn nữa phải cẩn thận Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc tu sĩ. Người chém giết bạn sinh linh thú của Kim Giao lão tổ, nữ nhi nghĩa tử con của lão ta lại chết bởi tay người, cùng ngươi có thể nói là có thù không đội trời chung.

Lục Bình chân đạp Việt Dương chu, một đường bay theo điện xế chạy tới trên một chỗ hoang đảo phụ cận Hoàn Vũ đảo. Thiên Khang lão tổ chờ đã lâu ở chỗ này.

Bởi vì kiến trúc trên Hoàn Vũ đảo bị đột nhiên xuất thổ di tàng của Thượng Hải lộng phải toàn bộ sụp đổ. Các phái tu sĩ không đất tế thân, hơn nữa các phái cùng với Bắc Hải yêu tộc muốn giám thị lẫn nhau, cho nên các phái tu sĩ lúc này đều đặt chân trên san hô đảo cùng với hoang đảo phụ cận ở Hoàn Vũ đảo.

Thiên Khang lão tổ thấy Lục Bình tới, không khỏi nhíu mày một cái, nói:

– Lần này quy tắc các phải quyết định tiến vào di tàng, yêu cầu các phái chí chính xác một tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ mang một tên đoán đan kỳ đệ tử đi tới. Bắc Hải các phái cùng yêu tộc sau khi biết được thực lực của người vượt xa cùng cấp đoán đan tu sĩ vẫn như cũ quyết định quy củ như thế. Lão phu liền phát hiện này là hướng về phía ngươi tới. Lão phu đặc biệt báo cho chưởng môn không cho ngươi tới, không ngờ chính người cũng tranh nhau đã tới rồi!

Lục Bình cười nói:

– Di tàng trong tình cảnh như thế nào còn không biết được. Các phái cuối cùng cũng không thể là đặc biệt vì đệ tử tới chứ, chỉ cần tinh lực chủ yếu của những người này đặt trên di tàng, vậy tình huống thế nào cũng có thể phát sinh. Huống chi bọn họ muốn mạng của đệ tử lại cũng chưa chắc dễ dàng như vậy!

Thiên Khang lão tổ thấy buồn cười, nói:

– Xem ra lão phu thật là già rồi, không giống như các ngươi những người tuổi trẻ này đầy khí thế. Cũng được, lão phu mặc dù mệnh không lâu nữa, nhưng trừ pháp tướng đại tu sĩ, những người này ngược lại cũng không thả trong mắt lão phu. Lần này phải khiến cho lão phu theo cùng ngươi cũng phong ma một lần!

Lục Bình thấy mặt mũi Thiên Khang lão tổ khô gây nua, trong bụng bất mãn hí hư.

Thiên Khang lão tổ nguyên vốn là người trẻ tuổi nhất trong đại đệ tử đời thứ nhất của Chân Linh phái thành tựu pháp tướng, tu luyện thiên phú cũng không dưới Thiên Tượng lão tổ. Nguyên vốn bị Chân Linh phái ký dự hậu vọng, sau đó bị Huyền Linh phái tính toán đả thương căn cơ, chỉ có thể đủ thông qua Thọ đan trì hoãn sinh cơ.

Cũng may sau đó Thiên Khang lão tổ mượn cơ hội đột phá pháp tướng trung kỳ, lúc này mới trì hoãn hai trăm năm thọ nguyên. Chẳng qua là cho tới bây giờ lại cũng chỉ còn lại có bảy tám chục năm, lời mới rồi Thiên Khang lão tổ nói mặc dù kích ngang, nhưng Lục Bình cũng từ bên trong nghe được ý yêu mến. Hiển nhiên Thiên Khang lão tổ đây là muốn liều cái mạng của mình, cũng phải bảo vệ được Lục Bình chu toàn.

Lục Bình trong bụng cảm động, tuy nhiên trên mặt là cười nói:

– Sư thúc tổ quá lo lắng rồi! Sư thúc tổ cũng biết đệ tử những năm này bên ngoài du lịch, trên tay ngược lại được không ít thứ tốt, trong đó thì có Vạn Miểu Ngọc Lộ cùng đan phương của ba mươi năm Thọ đan. Đệ tử trước đã lợi dụng Vạn Miểu Ngọc Lộ luyện chế được mười lăm năm Thọ đan. Lần này tu vi đột phá, tự tin mình có thể đem hai mươi năm Thọ đan tiếp xúc nghiên cứu thành tựu. Nếu là lại đem thuật luyện đan rèn luyện một phen, đợi đến đệ tử luyện chế ra ba mươi năm Thọ đan, đến lúc đó dùng ba viên Thọ đan, thì không cách nào kéo dài chín mươi năm thọ nguyên, nhưng ít ra sáu mươi bảy mươi năm cũng không vấn đề chút nào.

Lục Bình thấy Thiên Khang lão tổ chẳng qua là trong bình tĩnh mang theo mỉm cười nghe Lục Bình kể lể, vì vậy nói tiếp:

– Nếu là có một trăm ba bốn mươi năm hoãn giải này, sư thúc tổ chưa chắc không thể đánh vào một phen pháp tướng hậu kỳ. Nếu là thật đúng là có thể vượt qua lần thứ hai lối kiếp, trở thành vị đại tu sĩ thứ hai của bản phái, chẳng những bản phái có hy vọng tấn thăng đại hình môn phái, hơn nữa còn có thể lần nữa kéo dài hai trăm năm thọ nguyên.

Nghe Lục Bình nói xong, Thiên Khang lão tố cười to “ha ha”, nói:

– Tiểu tử ngươi này ngược lại cũng thú vị, chẳng qua là tất cả những thứ này đều là do người suy đoán mà thôi. Lão phu thân thể nhà mình thì mình rõ ràng, sau khi lên cấp pháp tướng trung kỳ hơn trăm năm tới tu vi của lão phu cơ hồ không một tia tiến thêm. Đây là thân thể đã già yếu đến trạng thái cực hạn, chính là có nhiều Thọ đan hơn nữa cũng bất quá là kéo dài hơi tàn thôi. Đại tu sĩ vậy càng thêm muốn cũng không cần muốn.

Lục Bình trong lòng không khỏi quýnh lên, nói:

– Bất kể như thế nào cũng phải thử một lần, huống chi đệ tử có…

Thiên Khang lão tổ khoát tay áo một cái, suy xét lời của Lục Bình, nói:

– Cái này không cần thử, là Thất Bảo Lôi Hồ của ngươi uy năng cường đại gấp mười lần cũng không thể nào giúp lão phu vượt qua lối kiếp. Nói như thế, lấy trạng thái của lão phu trước mắt, sợ rằng ngay cả lôi kiếp đều không thể khai ra, thì như thế nào vượt qua chứ?

Lục Bình nguyên vốn còn muốn nói những gì, lại nghe Thiên Khang lão tổ nói:

– Yêu tộc cùng người của Thượng Hải tông đã bắt đầu hành động. Bọn ta cũng đuổi theo đi, cuối cùng cũng không thể đi rơi xuống phía sau. Di tàng này dù sao chẳng qua là Thượng Hải lão tổ năm đó một người sáng chế, bên trong cho dù là có thứ tốt số lượng cũng không thể nào quá nhiều. Đến lúc đó dưới tình huống nhiều người ít thịt khó tránh khỏi chính là một cuộc hỗn chiến.

Lục Bình kỳ quái nói:

– Di tàng này mặc dù đã xuất thổ, có thể nhìn trận pháp cấm chế kia cũng đầy đủ không sứt mẻ, các phái tu sĩ như thế nào phá giải? Chẳng lẽ họ phải mạnh mẽ đột phá sao?

Thiên Khang lão tổ cười nói:

– Không phải là mạnh mẽ đột phá, loại đại hình thủ hộ trận pháp này có linh mạch chống đỡ không giống với những cấm chế pháp trận kia, chính là phá cấm phù ở phía trên hiệu quả cũng có hạn. Yêu tộc nơi đó chuẩn bị rất nhiều năm này có lẽ có biện pháp gì. Thương Hải tông cũng có một thanh Tế Thủy kiếm, tuy nói không thể làm chìa khóa hoàn chỉnh như khi có cả Tế Thủy Trường Lưu song kiếm, nhưng xem ra đối với phá trận pháp cũng rất có hiệu quả.

Thiên Khang lão tổ thấy Lục Bình một bộ biểu lộ như có điều suy nghĩ, cho là hắn đang lo lắng tiến độ môn phái nhà mình sẽ rơi vào phía sau những môn phái khác, vì vậy cười nói:

– Bản phái cũng chưa chắc chậm so với người khác. Người xem đây là cái gì!

Một phủ việt tinh xảo lớn chừng bàn tay trong tay của Thiên Khang lão tổ chợt lóe mà không có.

Chính là hai kiếp linh bảo Khai Sơn Việt có được từ Doanh Thiên đạo tràng!

Lục Bình nhất thời nở nụ cười, nói:

– Sư thúc tổ, có lẽ tiến độ của chúng ta còn có thể đi tới trước mặt Thương Hải tông!

Dứt lời, trong ánh mắt vui mừng của Thiên Khang lão tổ, ánh sáng của Trường Lưu kiếm cũng giống vậy trong tay Lục Bình chợt lóe rồi biến mất.

Trường Lưu kiếm đột nhiên xuất hiện, mặc dù làm Thiên Khang lão tổ vui mừng không thôi, nhưng Thiên Khang lão tố lại cũng không hỏi thăm lại lịch của thanh phi kiếm này, chỉ là nói:

– Quả nhiên là Đa bảo đồng tử, khó trách lần này ngươi lại giành đi tới đây!

Lục Bình theo sau lưng Thiên Khang lão tổ. Hai người một đường đi tới cô phong dưới Hoàn Vũ đảo, lúc này các phái lão tổ cũng đã từ các phương hướng vây lại quanh cô phong.

Ở chỗ này khắp nơi đều là pháp tướng trung kỳ lão tổ. Lục Bình cũng không dám không chút kiêng kỵ sử dụng thần niệm, chỉ đành phải dùng hết mục lực tra xét tình huống bốn phía.

Lại chỉ thấy hai bên trái phải hai nhà theo thứ tự là Bắc Hải sâu thâm yêu vực cự kình yêu vương Khổng Kinh, sau lưng mang theo một tên vóc người khôi ngô cũng là đoán đan kỳ tu sĩ. Tuy nhiên đoán đan hậu kỳ tu sĩ này cùng Không Kinh yêu vương so sánh, thân hình vẫn còn nhỏ đi một chút.

Một bên kia còn lại là Hải Diễm môn pháp tướng trung kỳ tu sĩ Hải Hồn lão tổ, sau lưng cũng mang theo một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ.

Lục Bình mặc dù không đem thần niệm phát tán đi ra ngoài, nhưng mà Thiên Khang lão tố cũng chưa có bực này cố kỵ, chỉ chốc lát sau mới nói:

– Xem ra quả thật phải có một cuộc long tranh hổ đâu. Thương Hải tông kia lần này tới là Đông Dật lão tổ, Huyền Linh phái tới chính là Phùng Hư Đạo, còn lại Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc là Ngao Điển.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói: – Mấy nhà này có thể liên thủ hay không?