Chương 1259: Phong hỏa ngọc bích

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người Tần Vũ, Tần Cương nghe Lục Bình hỏi thăm đầu tiên là trên mặt vui mừng, tiếp theo cũng mặt lộ vẻ khó khăn, tựa hồ có gì ẩn giấu khó nói.

Một bên Lâm Vũ lão tổ cười nói:

– Không gì có thể giấu giếm, đừng quên Đồ Cao Sơn đã bỏ mạng trong tay của Lục tiểu hữu.

Ánh mắt của Tần Vũ sáng lên, nói:

– Huynh đệ hai người ta muốn tìm là Lục sư huynh Lôi Địch. Năm đó là một gã độc hành thích khách, sau có lời đồn đại nói hắn bị người bắt giữ mang đi hải ngoại tu luyện giới.

Một bên Tần Cương nói thêm:

– Lục sư huynh vô luận là tu vi còn tư chất đều trên chúng ta xa. Nguyên vốn bản phái đệ nhất đích truyền, đáng tiếc sau đó cũng vì ám sát một vị pháp tướng tu sĩ của Ngũ Hành tông, dưới sự bất đắc dĩ mới bị bản phái trục xuất khỏi môn phái. Sau đó hắn tự xưng thích khách Lôi lão lục,..

Thanh âm nói chuyện của Tần Cương càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn thấy Lục Bình lúc này biểu lộ ngơ ngẩn, hiển nhiên căn bản cũng không nghe hắn đang nói gì. Ngược lại Tần Vũ ở một bên nhìn vẻ mặt Lục Bình khác thường, lúc này mới hỏi một tiếng:

– Lục huynh sao vậy?

Lục Bình nháy mắt một cái phục hồi tinh thần lại, mới cười khổ đáp:

– Sợ rằng chuyện này không giúp cũng phải giúp rồi!

Thấy thần sắc của hai người kinh ngạc, Lục Bình giải thích:

– Người bắt giữ Lôi lão lục mang tới hải ngoại không phải là người nào khác, chính là tại hạ, đến bây giờ Lôi huynh vẫn ở Bắc Hải vì tại hạ trấn giữ Hoàng Ly đảo.

Tần Vũ cùng Tần Cương hai người vui mừng ra mặt. Tần Cương ít từng trải hơn mấy phần, cao giọng nói:

– Thật tốt quá, dù sao đắc tội Ngũ Hành tông, Trung Thổ chúng ta cũng ngây ngô không đi xuống, cũng không bằng đi hải ngoại hối hợp Lôi sư huynh, đem tông môn truyền thừa tiếp.

Tần Vũ cũng không cao hứng giống như Tần Cương. Lôi sư huynh năm đó danh tiếng không tốt, sau nữa là hắn bị người bắt giữ dẫn tới Bắc Hải, như vậy bản thân Lôi sư huynh dĩ nhiên là không làm chủ được. Nếu họ muốn hội hợp với Lôi sư huynh đương nhiên còn phải được sự đồng ý của người trước mắt.

Nhưng mấu chốt vào lúc Lôi sư huynh bị bắt làm sao có thể không hận ý. Mà Lục Thiên Bình trước mắt cũng không nghĩ tới điểm này, người ta dựa vào cái gì thả một người có thể là địch nhân ra ngoài chứ?

Trên thực tế Lục Bình đối với lần này cũng không thèm để ý. Thời điểm Lôi lão lục lên cấp pháp tướng kỳ, Lục Bình đã từng hứa hẹn hắn tùy thời có thể đi. Lục Bình cũng không nguyện ngay sau đó chà đạp sự tôn nghiêm của một pháp tướng tu sĩ. Nhưng cuối cùng là chính bản thân Lôi lão lục không biết do nguyên nhân nào không muốn, Lục Bình cũng chỉ đành để mặc hắn.

Lục Bình thấy vậy cũng hiểu suy nghĩ trong lòng của Tần Vũ, vì vậy cười nói:

– Cũng tốt, lần này khi chuyện Cửu Huyền lâu xong, hai vị theo ta đi một chuyến tới Bắc Hải. Nếu Lôi huynh nguyện ý, tại hạ tự sẽ không đạo lý ngăn trở!

Nhìn thấy Lục Bình đáp ứng, Tần Vũ, Tần Cương đua nhau lộ ra biểu lộ mừng rỡ. Ngay sau đó hai người phảng phất lại nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn lại Lâm Vũ lão tổ bên cạnh.

Lâm lão tổ cười gật đầu nói:

– Các ngươi yên tâm, thương thế bên trong cơ thể của lão phu chỉ sợ không phải nhất thời hồi lâu mà có thể chuyển biến tốt, phải cầu xin Lục tiểu hữu xuất thủ luyện chế. Đến lúc đó nói không chừng cũng muốn mặt dày theo Lục tiểu hữu trở về Bắc Hải một chuyến.

Lục Bình không biết Lâm Vũ lão tổ là nguyên nhân gì, nhưng lúc trước đã đáp ứng, vào lúc này cũng không đạo lý đổi ý, chỉ đành phải cười nói:

– Tiền bối đi Bắc Hải, vãn bối tất nhiên cầu cũng không được!

Tuy nhiên Lâm Vũ lão tổ lại tựa như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, dường như vừa cảm thán vừa có đang giải thích với hắn:

– Lão phu tiêu dao mấy trăm năm, cùng một mực không hề đem một thân tu vi của mình truyền thừa tiếp. Sư huynh đệ các ngươi đã có tâm muốn khai tông lập phái, lão phu liền đem một thân tu vị này đưa tiễn, vừa là cảm ơn ân cứu mạng của lão hữu năm đó, cũng xem như là vì môn phái truyền thừa xuất thân ban đầu của lão phu sẽ không đoạn tuyệt.

Lục Bình chỉ đành phải thầm than hai sư huynh đệ còn sót lại của Lạc Tâm phái vận khí tốt. Họ có một vị Thuần Dương tu sĩ truyền thừa chỉ điểm, dốc túi truyền cho, cử chỉ phục phái của Lạc Tâm phái như vậy nào chỉ là chuyện nửa công bội.

Chẳng qua không biết Lâm Vũ lão tổ đến lúc đó cũng quy túc Lạc Tâm phái hay không? Nếu là thật như thế, Lạc Tâm phái có một vị Thuần Dương tu sĩ trấn thủ coi như lại không vấn đề gì rồi, ít nhất Lục Bình nhất định sẽ bỏ đi ý niệm để bọn họ khôi phục môn phái ở Bắc Hải.

Bảy người một đường đuổi nhanh, năm ngày sau đó liền đi tới ngoài Cửu Huyền sơn ngoại vi Cửu Huyền lâu. Nơi này cũng là một trong một điểm tụ tập của tu luyện giới hội tụ về Cửu Huyền lâu.

Lâm Vũ lão tổ sau khi tới nơi này liền nhận được tin tức gì, Lâm Vũ lão tổ nói:

– Là Tiêu đạo hữu, hắn ước định ta đi gặp mặt, chư vị cùng đi với ta được không?

Có thể gặp đệ nhất thiên hạ Kiếm Thánh, Tần Vũ, Tần Cương hai người đều tỏ ra cực kỳ kích động. Lục Bình lại biết lời này thật ra là Lâm Vũ lão tổ mời mình, vì vậy lắc đầu một cái, đáp:

– Vãn bối không đi. Vãn bối ở chỗ mịch địa này tu luyện, thuận tiện trước tiên vì tiền bối luyện chế mấy loại đan dược át chế thương thế bên trong cơ thể rồi tính sau.

Thương thế trên người Lâm Vũ lão tổ không chỉ vậy, huống chi thân của ông ta là Thuần Dương tu sĩ hoặc là không bị thương, nếu là bị thương muốn chữa khỏi không chỉ có cần một viên linh đan là có thể đạt thành. Trị liệu thương thế cho Thuần Dương tu sĩ thường thường cực kỳ phiền toái.

Sau khi ước định phương thức liên lạc với Lâm Vũ lão tổ, Lục Bình không kịp chờ đợi tìm được một chỗ an tĩnh, bắt Đại Bảo đi ra từ bên trong Hoàng Kim ốc, nói:

– Nhanh lên, tìm một chỗ tĩnh mật dưới đất, lần này có chỗ thật tốt cho ngươi!

Đại Bảo nghe vậy không nói hai lời cả người liền mang Lục Bình chìm xuống lòng đất. Một đường lặn xuống ba mươi trượng, Đại Bảo đã có chút mệt mỏi kiệt lực, Lục Bình đưa tay vỗ một cái phía sau hắn. Một cổ chân nguyên rót vào trong cơ thể Đại Bảo. Hai người nhất thời lần nữa trầm xuống ba mươi trượng dưới đất. Đại Bảo lúc này mới thi triển thổ hệ thần thông, chẳng qua là thời gian chốc lát đã khai ích được mấy gian mật thất ở mặt dưới.

Lục Bình ném cho Đại Bảo trữ vật pháp khí lúc trước từ trên người Đồ Cao Sơn có được, nói:

– Đây là trữ vật pháp khí của Ngũ Hành tông Hành Thổ Củ Tử Đồ Cao Sơn, đồ vật bên trong trừ mấy dạng ta dùng được đều ở nơi này. Nếu người cầm những thứ đồ này mà không tu luyện ra cái gì đó cho ta, cẩn thận coi chừng ta thu hết toàn bộ linh thạch trên người ngươi!

Đại Bảo vừa nghe đây là trữ vật pháp khí của Đồ Cao Sơn đã sớm hai mắt sáng lên. Đại Bảo đi theo Lục Bình lâu ngày, dĩ nhiên biết được Đồ Cao Sơn là người thế nào, không ngờ lão đại lại có thể đoạt được nhân vật như vậy. Ah, không đúng, tiện tay mang đi trữ vật pháp khí thôi, nói như vậy Đồ Cao Sơn đã bị treo trong tay lão đại sao?

Đây cũng quá lớn mật rồi!

Tâm tư của Đại Bảo hôm nay thật không đơn giản, một trữ vật pháp khí đã sớm khiến cho Đại Bảo nghĩ tới đều đã nghĩ tới, nhưng hắn chống đỡ không được sự cám dỗ của bảo vật. Thánh địa đích truyền cất giấu dĩ nhiên là không kém, thấy trữ vật pháp khí ném tới sớm đã một thanh đoạt đi. Về phần những chuyện khác nếu lão đại không thèm để ý, vậy đã nói rõ lão đại sớm đã thành trúc ở ngực, Đại Bảo hiển nhiên không để trong lòng.

Khu trục Đại Bảo đi tu luyện, thần niệm của Lục Bình nhất thời phủ xuống trong Hoàng Kim ốc.

Hôm nay theo tu vi của Lục Bình càng ngày càng tinh xảo, thậm chí có thể thi triển thần niệm thuật phủ xuống trong không gian thần thông do mình chưởng khống. Nói cách khác, hắn có thể ngưng tụ thần niệm tự thân thành một đạo bóng dáng giống thân thể như đúc, thậm chí người bình thường căn bản là không thấy rõ cùng chân.

Lúc này dưới vào thụ yêu, một con Phong Hỏa Loan thân hình ưu nhã đang phiên nhiên khởi vũ. Mà phía sau nàng đi theo hai con chim con kêu “ríu ra ríu rít” giống như vịt con xấu xí vậy, bay chợt cao chợt thấp chợt cao chợt thấp, lại vô luận như thế nào cũng bay không khỏi một loại vận luật ưu mỹ của Phong Hỏa Loan.

Phong Hỏa Loan đó dĩ nhiên là Lục Cầm Nhi, hai con chim xấu xí vẫn không khai ích cũng là hai cái trứng Mộc Loan được Lục Bình mang ra ngoài từ trong Cửu Huyền lâu Trường Sinh Động Thiên. Hôm nay, ngay từ lúc bảy năm trước đã được Lục Cầm Nhi ấp ra hai con Mộc loan tiểu điểu, cả ngày như con sâu theo đuổi theo sau lưng Lục Cầm Nhi bay tới bay lui trong Hoàng Kim ốc.

Kể từ khi Lục Cầm Nhi từ trong tay của Lục Bình được một giọt Loan chi lệ, sau đó trừ tu luyện chính là một mực ở bên trong Hoàng Kim ốc ấp trứng hai con Mộc Loan tiểu điểu. Theo Lục Cầm Nhi luyện chế một giọt nước mắt này, tu vi của nàng mặc dù ngại vì Phong Hỏa song chức tính thiên địa linh vật khó tìm mà một mực tạp nhạp ở chỗ này, nhưng sự khôi phục máu huyết yêu tộc của nàng cũng càng lúc càng hoa mỹ, hơn nữa khí chất cũng biến thành càng lúc càng điển nhã cao quý.

Thần niệm của Lục Bình quét qua, phát hiện hai con Mộc Loan tiểu điều không ngờ đã là luyện huyết chín tầng tu vi, chỉ kém một bước cuối cùng sẽ có thể lên cấp Dung huyết kỳ, trong lòng thầm khen Mộc Loan nhất tộc không hổ là đỉnh cấp chủng tộc, chỉ bảy năm có thể đem tu vi đề thăng tới mức như thế này. Nếu không phải Lục Bình trước đó một mực đè ép tu vi của hai con chim nhỏ kháng thực cơ sở, sợ rằng Lục Cầm Nhi đã sớm giúp hai con chim nhỏ này dung huyết thành công.

Nhìn thấy Lục Bình đến, Lục Cầm Nhi để cho mình hai con chim nhỏ chơi đùa, sau đó nàng cũng hóa thành hình người đi tới trước mặt Lục Bình, hỏi:

– Ca ca, nhớ tới ta hay sao mà tìm vậy?

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, đáp:

– Cầm Nhi, lần này cũng mang cho nàng một sự vui mừng đây!

Lục Cầm Nhi vén mái tóc ở thái dương ra phía sau sửa sửa một chút, cười hỏi:

– Ha, ca ca lại tìm được bảo bối gì sao?

Lục Bình đắc ý đáp:

– Lần này vận khí tốt, không ngờ lại được một món thiên địa linh vật, nàng hãy xem một chút

Lục Cầm Nhi nghe vậy ánh mắt sáng lên, từ trong tay Lục Bình nhận lấy một cái Phong Linh hạp, sau khi khai ích thấy một viên ngọc bích lớn chừng quả đấm để trong đó. Một mặt của ngọc bích phong thanh, một mặt lửa đỏ, hai thứ lại kết làm một, nhìn qua rất thần dị.

Lục Cầm Nhi yêu thích không buông tay cầm ngọc bích chơi trong tay, trên mặt vui mừng ra mặt, cất giọng kinh ngạc hỏi:

– Thiên cấp trung phẩm Phong Hỏa song chức tính linh vật, ca ca người tìm được sao?

Lục Bình gật đầu một cái, cười đáp:

– Cái này gọi là Phong Hỏa Ngọc Bích, là thượng hạng Phong Hỏa song chúc tính thiên cấp trung phẩm linh vật, đáng tiếc chính là kể từ sau khi nàng luyện hóa giọt Loan chi lệ, tu vị tư chất tự thân sớm đã đề thăng tiến hơn một bước. Hôm nay cho dù là dung luyện thiên cấp thượng phẩm Phong Hỏa song chúc tính linh vật cũng không nói ở đây.

Lục Cầm Nhi không để ý chút nào nói:

– Nếu không có ca ca, Cầm Nhi hôm nay vẫn còn là một con Phong Loan bình thường mà thôi, làm gì có cơ hội đem tu vị đẩy lên tới trình độ như vậy. Để tìm được thiên cấp trung phẩm song chúc tính linh vật độ khó vẫn trên thiên cấp thượng phẩm linh vật, huống chi tu luyện giới từ khai thiên tới nay tổng cộng mới xuất hiện qua mấy lần thiên cấp thượng phẩm song chúc tính linh vật!

Lục Bình thở dài, nói:

– Chung quy là kém một ít,..

Lục Cầm Nhi cười nói:

– Ca ca hãy yên tâm, Loan chi lệ mặc dù bị Cầm Nhi luyện hóa, nhưng trên thực tế còn có tương đối một phần tích tồn trong cơ thể của Cầm Nhi. Nguyên vốn Cầm Nhi còn đang rầu rỉ như thế nào mới có thể dùng hết giọt Loan chi lệ đó, hiện tại có Phong Hỏa Ngọc Bích tới lại chính là thời điểm. Có những thứ đồ này tương trợ, đủ để để thăng phẩm chất của Phong Hỏa Ngọc Bích tới sự tồn tại không kém gì thiên cấp thượng phẩm linh vật.

Lục Cầm Nhi nguyên vốn là linh sủng thủ hạ mạnh nhất của Lục Bình, cho dù Tam Linh nhiều nhất cũng bất quá là cùng so kè ngang bằng với nàng mà thôi.

Nhưng bởi vì thiên địa linh vật mà Lục Cầm Nhi cần thật có chút khó tìm, sau khi tu vi của nàng trải qua hai khảm nhi đoán đan trung kỳ cùng với đoán đan hậu kỳ, rốt cục lần nữa tạp trước bình cảnh đoán đan điên phong này.

Lục Bình vì tìm kiếm cho Lục Cầm Nhi thiên cấp trung phẩm Phong Hỏa song chúc tính linh vật mà hao tổn tâm cơ, thậm chí có một lần còn chiếm được một món thiên cấp hạ phẩm Phong Hỏa song chúc tính linh vật.

Nguyên vốn Lục Cầm Nhị cũng định lấy nó lên cấp đoán đan điền phong, nhưng cuối cùng vẫn là Lục Bình không bỏ được lãng phí thiên phú của Lục Cẩm Nhi, cuối cùng đưa đến Lục Cầm Nhi ở trước mặt bình cảnh đoán đan điền phong hai ba mươi năm.

Mà chỗ này trước đó, tu vị của Tam Linh đã trước sau lên cấp đoán đan điên phong, tu vi đều đã vượt qua Lục Cầm Nhi. Lục Hải thậm chí thành công ngưng tụ pháp tướng vào mấy năm trước. Lục Bích cùng Lục Linh Nhi hai người khoảng cách pháp tướng kỳ cũng chỉ còn lại có một tầng mỏng cuối cùng

Lần này Lục Bình cuối cùng tìm được Phong Hỏa song chúc tính thiên cấp trung phẩm linh vật Phong Hỏa Ngọc Bích từ trên người của Đồ Cao Sơn, lúc này mới vội vàng khó dằn nổi mang Đại Bảo khai ích mật thất ở lòng đất, lập tức đem linh vật đưa tới cho Lục Cầm Nhi.

Lục Cầm Nhi dừng lại cảnh giới đoán đan chín tầng thời gian đã đủ rồi dài, tài lực tích lũy cũng đủ nhiều. Nàng chỉ còn lại kém có một cơ hội cuối cùng, thiếu sự mạnh mẽ như hổ.

Sau khi giao hai con Mộc Loan tiểu điểu cho Lục Hoa Đào coi sóc, Lục Bình liền dùng hai mươi lăm viên cực phẩm linh thạch làm theo một tòa Tụ linh trận đơn giản nhất trong “Ngũ Hành tông trận pháp truyền thừa tường giải” lấy Ngũ Hành Hoàn làm trận bàn bày ra, dặn dò Lục Cầm Nhì hãy cố gắng dung luyện thiên địa linh vật tiến hành tu vi, lúc này mới lần nữa trở lại trong mật thất.

Cách đó không xa trong một chỗ mật thất khác truyền tới tiếng cười điên cuồng quỷ dị của Đại Bảo, tựa hồ lấy được cái gì hiếm thế trân bảo vậy. Lục Bình lười để ý đến hắn, phân phó Lục Hải dự canh bảo vệ. Lục Bình tự mình lựa chọn một chỗ mật thất đắm chìm trong tu luyện. Mà Lục Bích cùng Lục Linh Nhi cũng bắt đầu bế quan tùy thời chuẩn bị nghênh đón pháp tướng ngưng tụ đến.

Lục Bình đưa tay đánh một cái búng tay, Linh Lung Tửu Đỉnh dâng lên từ sau lưng hắn, rồi sau đó miệng định hơi nghiêng một cái. Một đạo lưu quang màu lam tím tinh khiết dọc theo định ngưng tụ thành một cổ linh quang trụ thật nhỏ, rơi thẳng trên đỉnh đầu Lục Bình.

Không đợi một đạo linh quang trụ rơi xuống, bầu trời trên đỉnh đầu của Lục Bình cũng đột nhiên tạo thành một đạo khí toàn hơi nhỏ. Rồi sau đó linh quang trụ màu lam tím vào trong khí toàn biến mất. Tiếp theo một đạo ánh sáng màu xanh nhạt chậm rãi rũ xuống dọc theo quanh người Lục Bình, vô số điểm sáng màu lam tím đầy rẫy rỉ ra từ trong màn hảo quang, nhào tới thân thể Lục Bình giống như phi nga bay vào lửa vậy.

Trong Linh Lung Tửu Đỉnh miễn cưỡng chứa đựng nửa cái chi mạch của Thanh Minh Giang thủy mạch. Linh Lung hiện nay chỉ là một món Nhất kiếp linh bảo thôi, mặc dù miên cưỡng có thể chứa đủ thủy mạch, nhưng thời gian dài, những thủy mạch tinh hoa sẽ xuất hiện tan ra hòa nhập lãng phí. Cho nên bây giờ, Lục Bình cơ hồ vừa có thời gian tỉ mỉ tu luyện, muốn nhanh chóng luyện hóa thủy mạch trong tửu đỉnh chuyển hóa làm tu vi tăng trưởng.

Nhưng mà điều này trong đó cũng có một chuyện làm Lục Bình có chút khốn hoặc. Đó chính là trong truyền thuyết Thanh Minh Giang thủy mạch bởi vì Bằng đạo nhân mà thành hình, Ngọc Lan Hà là bởi vì Giao đạo nhân, bởi vì hai vị khai thiên lão tổ không hợp, cho nên hai đạo thủy mạch mới không cách nào dung hợp với nhau.