Chương 486: Trấn áp địa hỏa khẩu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạo Nguyên đan thật ra có thể coi là một viên độc đan hoàn toàn triệt để. Lục Bình cố ý luyện chế nó bằng cách sử dụng Hắc Ngục Độc Hỏa, để đề phòng bất cứ tình huống cần sử dụng đan dược nào.

Cũng may là Lục Bình dung luyện tầng hộ thân cương khí thứ nhất lại được là Vạn Độc Tương – được xưng vạn độc chi mẫu – mẹ của vạn thứ độc. Loại tầng cương khí thứ nhất này sau khi đề luyện đã trở thành Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương. Loại cương khí này đối với bất kỳ độc tố nào đều có đặc hiệu chống cự cực kỳ rõ rệt. Lục Bình nắm chắc trong nửa năm liền có thể đột phá tác dụng phong linh đặc hiệu đến từ tác dụng phụ của loại đan dược này. Và trong vòng một năm thì có thể khôi phục hoàn toàn.

Nhưng đây chẳng qua là ở trong trạng thái lý tưởng. Trên thực tế Lục Bình trước khi sử dụng Bạo Nguyên đan thì người đã bị thương nặng. Rồi sau đó hắn đại chiến liên phiên. Hơn nữa lại phi độn đường dài và không gián đoạn, khiến cho Lục Bình thương càng thêm thương. Cuối cùng, sau khi bị Đại Bảo sử dụng độn thuật nửa vời mắc kẹt ở trong đám loạn thạch, lại còn phải che dấu khí tức để tránh bị người của Liêu gia chạy tới phát giác. Rốt cuộc, Lục Bình cũng không còn cách nào át chế thương thế bên trong cơ thể nữa.

– Sợ là lần này trong hai ba năm cũng không khôi phục lại nổi!

Lục Bình ném Đại Bảo vào trong Hoàng Kim ốc. Sau đó, hắn lại từ trong nhẫn trữ vật tìm một viên đan dược do Linh Thủy Luyện Đan Thuật luyện chế thành dùng để chữa thương, ném vào trong miệng đơn giản luyện hóa một phen, tạm thời áp chế thương thế bên trong cơ thể.

Loại thuật luyện đan luyện chế linh thủy đan dược này mặc dù hiệu quả chữa thương nếu so với đan dược chữa thương bình thường cao hơn nhiều, nhưng trừ độ khó luyện chế cực cao ra, Linh Thủy Luyện Đan Thuật mỗi một lần chỉ có thể luyện chế ra một viên đan dược.

Nói cách khác, nguyên bản một lò linh thảo có thể dùng thuật luyện đan bình thường luyện chế ra một lò linh đan có vài viên, thì Linh thủy luận đan thuật cho dù luyện chế thành công hoàn mỹ cũng chỉ có thể có một viên duy nhất. Vì vậy, loại đan dược này cho dù tài đại khí thô như Lục Bình , cũng chỉ là luyện chế sáu bảy viên dùng để phòng thân, không ngờ lần này liên tiếp xảy ra đại chiến, trừ bản thân hắn dùng ra, còn có Cơ Huyền Hiên cùng Ân Huyền Sở dùng, cho nên bây giờ Lục Bình chỉ còn lại có một viên cuối cùng!

Thận trọng rời khỏi động nước, Lục Bình thần niệm một mực cảnh giác, chú ý động tĩnh bốn phía, lo sợ Liêu gia sẽ bày ra mai phục ở phụ cận. Lấy trạng thái bây giờ của Lục Bình, không còn năng lực coi tu sĩ cùng cấp như cỏ rác nữa. Thậm chí bản thân Lục Bình bây giờ là con cá tùy thời có thể bị người ta làm thịt.

Nhưng điều khiến cho Lục Bình cảm thấy may mắn là, sự cẩn thận của mình đúng là vẫn còn vô dụng. Tu sĩ của Liêu gia tựa hồ rất để ý đến tên tu sĩ mà trong miệng bọn họ gọi là Bành Thế Nguyên Đông hải tu sĩ kia, cho nên vội vã bỏ đi đến một chỗ truyền tống trận khác, cũng không ở chung quanh đây lưu lại mai phục.

Lục Bình trong lòng chợt động, nhớ lại sau khi Ân Huyền Sở trước tiên xuất thủ tập kích tên Thủy Tinh cung tu sĩ vừa thông qua Truyền tống trận mà đến thì, người nọ liền nói bản thân y gọi là Bành Thế Nguyên, hơn nữa còn xem Lục Bình cùng Ân Huyền Sở thành người của Liêu gia. Nói như vậy, đồ mà Liêu gia muốn bây giờ đang nằm trên người của Lục Bình?

Bình đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu tế ở trên đỉnh đầu, tiềm nhập vào trong nước biển hướng về Hoàn Vũ đảo độn đi. Chuyện này nơi lộ nhiều chỗ quỷ dị, Lục Bình cần phải trở về Chân Linh phái nhanh hơn một chút. Mặc dù lần này vì chuyện Ân Huyền Sở mà hắn cầm đầu tất cả đồng bạn chống lại ý chí của môn phái, sợ rằng tất cả đều sẽ bị môn phái nghiêm trị, nhưng Lục Bình cũng không thèm để ý.

Bởi vì Lưu Huyền Viễn chân nhân nhận được ám hiệu từ Quách Huyền Sơn chân nhân, thống phong báo tin trước, sau đó Huyền Thuật chân nhận lại vô tình hay cố ý nương tay, Lục Bình biết được bản thân môn phái bất kể là xuất phát từ loại cân nhắc nào, cũng không nguyện ý đưa Ân Huyền Sở vào chỗ chết. Như vậy, đệ tử đời thứ ba tham dự hộ tống Ân Huyền Sở chạy thoát lần này đều là đệ tử thân truyền, chỗ dựa sau lưng đều có lão sư. Hơn nữa cộng thêm “pháp không trách chúng” (luật pháp không đối phó với số đông), tin tưởng rằng môn phái trừng phạt chẳng qua chính là nâng lên thật cao rồi đánh xuống thật khẽ mà thôi. Tuy nhiên, ít nhất trên danh nghĩa, vô luận là như thế nào cũng phải cho mọi người chịu một sự trừng phạt rất nặng.

Trong lòng Lục Bình còn có một ít tiếc nuối. Bởi vì Lục Bình sau khi thông qua sưu hồn đối với Phúc Hải bang đoán đan trung kỳ tu sĩ kia, phát hiện được mấy chỗ bảo khố bí mật của Phúc Hải bang ở Bắc Hải, bên trong chứa đựng một ít tu luyện tư nguyên mà Phúc Hải bang trong mấy trăm năm nay ở Bắc Hải kinh doanh lấy được. Nguyên bản Lục Bình định thừa dịp cháy nhà hôi của, mò đến cướp một khoản, nhưng đáng tiếc bây giờ thương thế trên người hắn tái phát, còn Đại Bảo từ trước đến giờ chuyên làm kẻ tiên phong trong việc sưu tầm bảo vật người khác cho Lục Bình thì bởi vì mới vừa sử dụng thạch độn mà pháp lực hao hết, bị trọng thương. Lục Bình bất đắc dĩ đành phải đi trở về Hoàn Vũ đảo trước.

Cũng may dọc theo đường đi không có việc rắc rối gì xảy ra. Nhưng đợi đến thời điểm Lục Bình trở về đến trong Tuyết Lam cung trên Hoàn Vũ đảo, thì nhìn thấy tràng diện không phải như trong tưởng tượng của hắn là Thiên Tuyết lão tổ chỉ vào mũi của hắn mắng to, mà là một lão giả đang ngồi ngay thẳng trên ghế trên trong cung điện. Lão giả này nhìn có vẻ tuổi hơi già, nhưng khí thế lại cực kỳ hùng hồn hậu trọng.

Lục Bình sửng sốt chốc lát, thấy Huyền Thuật chân nhân đứng ở dưới mặt không lộ vẻ gì. Viên Chiêm thì sắc mặt âm trầm, còn có Lưu Huyền Viễn chân nhân mặt cười khổ cúi đầu không dám nói lời nào. Đám người Trần Luyện, Chung Kiếm, Mã Ngọc, ngay cả Cơ Huyền Hiên bị trọng thương cũng đều miễn cưỡng đứng ở trong đó, nhìn qua có vẻ rất lảo đảo, phảng phất tùy lúc đều sẽ ngã té xuống vậy.

Thấy Lục Bình đi vào trong Tuyết Lam cung, nhìn qua không hao tốn chút nào, trong ánh mắt của Huyền Thuật chân nhân hiển lộ vẻ kỳ dị. Viên Chiêm thì liền biến sắc mặt, sau đó lập tức bình tĩnh lại. Một bên kia, đám người Cơ Huyền Hiên đều lộ vẻ mặt vui mừng. Không khí khẩn trương lúc trước nhất thời buông lỏng, ngay cả Lưu Huyền Viễn chân nhân nhìn qua nhất mực không sợ hãi sủng hay nhục, thế mà lại thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nhưng Lục Bình thì nhanh chóng chuyển động tâm trí. Hắn chưa từng thấy qua lão giả ngồi ngay ngắn trên ghế trên trước cung điện lần nào. Nhìn tình huống Huyền Thuật chân nhân phải ở trước mặt người này đứng yên không dám nhúc nhích, cho thấy vị lão giả này hiển nhiên là một vị pháp tướng lão tổ tiền bối của bổn phái. Và cho đến thời điểm này, bổn phái lão tổ mà Lục Bình chưa gặp qua cũng chỉ còn lại có một vị nhất mực lấy cớ dưỡng thương, rồi cho đến thời khắc tối hậu mới hiển lộ ra pháp tướng trung kỳ tu vi, làm cho Huyền Linh phái tu sĩ thất bại trong mưu tính chèn ép Chân Linh phái rồi buộc phải cụp đuổi quay về: Đây nhất định là Thiên Khang lão tổ rồi!

Nghĩ tới đây, Lục Bình vội vàng khom người hành lễ, nói:

– Đệ tử Lục Huyền Bình ra mắt Thiên Khang sư thúc tổ!

Lão giả chính là vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ thứ tư của Chân Linh phái – Thiên Khang lão tổ. Lão tổ nhìn Lục Bình một chút, nói:

– Người đã đưa đi rồi?

Lục Bình ngẩn ra một chút, nhưng lại ngậm miệng lại không trả lời. Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không thể nói láo ở trước mặt môn phái trưởng bối, chỉ đành phải trầm mặc mà đợi.

Cũng may Thiên Khang lão tổ cũng không vì chuyện này dây dưa nhiều, mà là nói thẳng:

– Các ngươi quả thật là to gan, công khai cãi lại mệnh lệnh của môn phái, còn ra tay đại chiến với cùng môn phái chấp pháp tu sĩ. Thật là vô pháp vô thiên, trong mắt còn có môn phái hay không?!

Lục Bình cùng mọi người đứng ở đầu dưới lắp bắp không nói lời nào. Lục Bình cẩn thận liếc Thiên Khang lão tố ở trên một cái, cũng không thấy rõ sắc mặt của Thiên Khang lão tổ, chẳng qua là mơ hồ cảm giác được Thiên Khang lão tổ đang chăm chú nhìn hắn.

– Sử Linh Linh, Chung Kiếm, Mã Ngọc, ba người các ngươi đi Hàn Băng đảo một chuyến, để cho Huyền Hỏa đem tu vi của các ngươi đều phong bế hết, cấp cho các ngươi năm năm phải giống như dung huyết kỳ, luyện huyết kỳ đệ tử bình thường như vậy, đàng hoàng đi đào linh thạch ở trong quáng mạch!

Đây là môn phái muốn ban bố sự trừng phạt xuống rồi! Sử Linh Linh cùng Mã Ngọc nghe vậy sắc mặt đều nhăn nhó khổ sở như nhau. Mà sắc mặt của Chung Kiếm lại còn khổ hơn. Sắc mặt của hai nữ tu buồn khổ là bởi vì khi đào móc linh quáng đối với chân nguyên nguyên bản bị phong kín của các nàng là chuyện cực kỳ khó khăn. Huống chi Hàn Băng đảo rất lạnh, không có chân nguyên chống lạnh, hai cô gái xinh như mộng như thế nào có thể chịu nổi?

Còn Chung Kiếm bởi vì là tên nam tu duy nhất trong ba người, có hai tên nữ tử này ở bên cạnh, vậy thì khẳng định cái phần khổ công kia không lọt vào trên người hắn thì còn là ai?

– Trần Luyện, Đỗ Phong, Huyền Đào, ba người các ngươi lúc trước bị Huyền Thuật sư điệt phạt đi Thiên Linh sơn làm tiều phu. Ba năm quá ngắn, bây giờ đổi thành năm năm. Mỗi ngày ba bó củi đổi thành năm bó, tự phong kính chân nguyên đi. Hãy cố gắng phản tỉnh lại đi!

Thiên Khang lão tổ nói với sáu người này xong, quay đầu nhìn Cơ Huyền Hiên ở một bên lảo đảo như muốn ngã xuống, mở miệng nói:

– Còn có một tên Trương Huyền Thành, không ngờ lại đem Thiên Linh sơn Truyền tống trận định vị la bàn lấy đi, quả thật là có lòng rồi. Nếu như hắn ở Chân Linh Biệt Viện làm việc, thì phải khiến cho hắn trở thành một người giúp việc, đi quét sân ở trong biệt viện. Năm năm sau, nếu biệt viện được hắn quét dọn cho thật sạch sẽ, thì sẽ trả lại cho hắn cái chức biệt viện tiên trưởng, nếu là quét không sạch, thì cứ tiếp tục ở đó mà quét!

Mấy người này xử phạt tuy nói là không nhẹ, nhưng cũng không phải là quá nặng. Chẳng qua là cả bảy người đều phải bị phong kín tự thân tu vi, khi làm lụng những chuyện đó sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa, trong năm năm này đối với tu luyện mà nói ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Lúc này tất cả mọi người trong cung điện đều đem ánh mắt nhìn về phía ba người Cơ Huyền Hiên, Lục Bình và Lưu Huyền Viễn. Lưu Huyền Viễn chân nhân mặc dù có hiềm nghi đi thông phong báo tin, nhưng hắn không tham dự hộ tống Ân Huyền Sở, nguyên bản muốn đi Hoàn Vũ đảo tiếp ứng mọi người, nhưng rồi lại ở trên mặt biển bên ngoài đảo cùng Âu Dương Duy Kiếm đại chiến một trận.

Thiên Khang lão tổ trầm ngâm chốc lát, nói:

– Lưu Huyền Viễn cùng Cơ Huyền Hiên hai người các ngươi lần này gây huyên náo động tĩnh quá lớn, liền đi tìm Tào sư điệt đi.

Thiên Khang lão tổ vừa dứt lời, không chỉ có Lục Bình, chính là Huyền Thuật chân nhân cũng có chút khó có thể tin. Xử phạt như vậy không phải là quá nhẹ, mà là quá nghiêm trọng vượt ngoài ý liệu. Chân Linh phái trên dưới chỉ có một Tào chân nhân, mà người này năm đó Lục Bình cũng từng nhận biết. Đó chính là Tào sư thúc mà năm đó ở trong Thất Tinh Động Thiên Lục Bình đã gặp phải, sau đó còn dạy cho Lục Bình Sưu Hồn thuật.

Lục Bình sau khi được môn phái lão tổ cực kỳ đặc biệt cho phép tham dự một ít chuyện của môn phái cao tầng, đối với vị Tào sư thúc này có chút hiểu biết. Nói trắng ra thì vị Tào sự thúc này chính là một cây đao mà Chân Linh phái ẩn giấu ở trong chỗ tối, chưởng khống một cỗ lực lượng âm thầm của Chân Linh phái. Khi Chân Linh phái cần xử lý một ít chuyện không thể lộ ra cho người ngoài hay ngoài sáng biết, thì cổ lực lượng âm thầm mà ông ta chưởng khống này sẽ đảm nhiệm thực hiện những nhiệm vụ đó. Có một cái tên mà Lục Bình rất tinh tường và lập tức liên tưởng tới, đó chính là: Đãi Tội Tu Sĩ!

Cơ Huyền Hiên còn có chút không biết đầu cua tại nheo gì. Lưu Huyền Viễn chân nhân thì tựa hồ cũng có hiểu biết về Tào chân nhân, thẩn thờ sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng cung kính đáp úng.

– Về phần ngươi!

Lục Bình không khỏi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn. Lục Bình từ trong đó phân biệt ra được một ánh mắt nhìn có chút hả hê thuộc về Viên Chiêm đang cố tỏ vẻ vô cùng nghiêm trang.

– Đi một chuyến Đan các, địa hỏa nơi đó gần đây trạng thái không ổn định. Ngươi hãy đi đến địa hỏa khẩu trấn áp nó năm năm, để tránh cho địa hỏa khỏi tứ ngược rồi đối với bốn phái đan dược cung ứng sinh ra ảnh hưởng.

Địa hỏa hỏa mạch của Đan các là kết quả bồi dục và làm cho lớn mạnh của mấy đời tiền bối tu sĩ của Chân Linh phát từ trước cho tới nay. Trải qua mấy ngàn năm, Đan các hóa mạch đã sớm tích gom đến lại một loại trạng thái cực kỳ bão hòa. Nhưng hết thảy điều này sau khi Chân Linh phái tự có một cái pháp bảo cấp bậc luyện đan lô của mình mà dẫn tới kết quả địa hỏa hỏa mạch trở nên có chút mất đi sự khống chế.

Năm đó Thiên Giang, Thiên Lô hai vị lão tổ hợp lực đem Nạp Xuyên đỉnh để thăng lên thành pháp bảo. Nhưng vô luận là Đan các hay là Luyện Khí điện, hòa mạch mà hai chỗ này kinh doanh đều không đủ sức để đem Nạp Xuyên đỉnh đề thăng lên thành pháp bảo. Hơn nữa hai loại hóa mạch bởi vì một loại thì bạo liệt, một loại thì tương đối ôn hòa, cho nên cũng không hợp nhau, và cũng không cách nào đem chúng dụng hợp lại để luyện chế Nạp Xuyên đỉnh.

Bất đắc dĩ, hai vị lão tổ chỉ đành phải vận dụng Chân Linh phái tiền bối lão tổ trước kia ở Bắc Hải phát hiện hai cái hòa mạch chưa phát triển thành thục vốn dùng để làm những hỏa mạch dự bị, rồi thông qua bí thuật đem hai cái hòa mạch này kích thích lên. Sau khi cho chúng cùng hòa mạch của Đan các dung hợp với nhau, mới đủ thực lực dùng để thăng cấp Nạp Xuyên đỉnh.

Cũng vì như thế, bởi vì vội vàng kích thích hai cái hỏa mạch chưa kịp phát triển thành thục, lại cho chúng cùng với Đan các hóa mạch dung hợp với nhau, khiến cho hỏa mạch vốn có của Đan các mất đi khống chế, trở nên cuồng bạo vô cùng. Đan các địa hỏa khẩu bởi vì hòa mạch không ổn định, mà khiến cho luyện đan thất các nơi bởi vì hỏa hầu khó có thể chưởng khống mà chịu không ít tổn thất.