Chương 922: Ngọc tu la hiện

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vô luận là Tế Thủy kiếm hay là Trường Lưu kiếm, mỗi một thanh đều ngưng tụ chín đạo bảo cấm, chính là dưỡng linh pháp bảo đỉnh tiêm. Hơn nữa Lục Bình nắm được Thương Hải kiếm quyết truyền thừa, đã có thể kích thích toàn bộ uy lực của bộ kiếm này. Dưới thế song kiếm hợp bích, pháp kiếm này đã miễn cưỡng có tư cách có thể chống lại cùng Dưỡng Linh pháp bảo.

Trong lúc Lục Bình cùng Băng tu la đại chiến, Thiên Thành lão tổ cũng đã ra tay đấu cùng một đầu Thủy tu la khác.

Thiên Thành lão tổ mặc dù có tử mẫu khiên dẫn trận hộ thân, một thân Hỏa chúc tính công phu xuất thần nhập hóa, nhưng bị bạn sinh linh bảo của đầu Thủy tu la trước mắt này đả kích cũng tiết tiết bại lui, phòng thủ có thừa mà tiến công chưa đủ.

Một đạo ngọc giản lần nữa bay phá trường không. Thiên Sơn lão tổ nhận lấy nhìn qua, lạnh lùng cười một tiếng, đem ngọc giản ném tới trong tay Thiên Thuật lão tổ bên cạnh, nói:

– Thủy Yên các cầu viện!

Thiên Thuật lão tổ nhận lấy ngọc giản thần niệm đảo qua, giận dữ nói:

– Hai tên pháp tướng tu sĩ ngăn cản một tên huyết tu la mà còn cầu viện, bản phái nên làm gì bây giờ? Mười mấy tên môn hạ đệ tử vẫn lạc, chẳng lẽ bọn họ chịu áp lực còn nặng hơn bản phái hay sao? Bản phái môn hạ con em chết đã trên trăm, ngay cả đoán đan kỳ tu sĩ đều đã chết bảy tám, mang thương ra trận cũng có mười mấy người, Thủy Yên các hắn bị bao nhiều áp lực mà cầu cứu chứ!?

Thiên Sơn lão tổ nói:

– Là hộ đảo đại trận không thu được, ngược lại không phải là hai tên pháp tướng tu sĩ Thủy Yên các không đỡ được đầu huyết tu la đó, mà là đầu huyết tu la ngược lại quấn lấy hai người này, khiến cho hai người có thể rảnh tay tới viện trợ môn hạ con em. Hiện nay Thủy Yên các môn hạ đệ tử đã không cách nào ra ngoài hộ đảo đại trận, mà là đi trốn trong đại trận!

Thiện Thuật lão tổ vội la lên:

– Đây chẳng phải là nói Thủy Yên các hiện nay chỉ có thể bị động chịu bị đánh, hộ đảo đại trận bị công phá đã là chuyện sớm muộn gì rồi sao?

Thiên Sơn lão tổ thở dài, nói:

– Hàn Băng đảo một chỗ bị công phá, đó chính là toàn đảo bị công phá. Thủy Yên các này còn phải cứu, bất quá cũng không thể cần gấp quá, Thủy Yên các sẽ không dễ dàng bị đánh tan như vậy!

Trong bầu trời truyền tới một tiếng nổ vang. Thiên Sơn, Thiên Thuật hai vị lão tổ ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Thiên Thành lão tổ từ giữa không trung một đường vọt về phía sau, đụng mạnh vào trên hệ tráo của hộ đảo đại trận, gây nên hàng loạt chấn động.

Mà ở giữa không trung bên kia, con Thủy tu la cùng Thiên Thành lão tổ đối chiến cũng một đường lui về phía sau, vô luận thân hình lắc lư lộn nhào như thế nào, thủy tinh tước trong tay thủy chung không dám có chút chấn động, tựa hồ chỉ cần động một cái thì thủy tinh tước này sẽ phải vỡ vụn vậy.

Thủy tu la này mới vừa dừng hẳn thân hình, trong thân của cái thủy linh tước này cũng dâng lên một đoàn sương mù hòa hợp, chạy dọc theo người Thủy tu la đã bị cháy gần sạch đó một đường hướng lên trên. Sau khi sương mù chảy qua, Thủy tu la lúc trước bị Thiên Thành lão tổ tạo thành thương thế cực nặng, lập tức nhanh chóng khôi phục.

Thiên Thành lão tổ từ trên hộ đảo đại trận đứng lên, mấy đầu ma la bên cạnh nhìn ra tiện nghi mới vừa tiến lên, liền thấy sắc mặt Thiên Thành lão tổ một trận triều hồng. Một ngụm máu tươi phun ra, ở giữa không trung nhất thời hóa thành một chùm hỏa diễm, đem mấy đầu ma la xông lên này toàn bộ biến thành tro bụi.

Hành động của Lục Bình hoàn toàn chọc giận Băng tu la đang truy kích hắn, từ khi hai bên giao thủ đến giờ, đã có không dưới bảy tám con Đại tu la bỏ mạng dưới kiếm Lục Bình, trong đó thậm chí bao gồm hai tên tương đương với đoán đan hậu kỳ Đại tu la.

Băng tu la này mắt thấy đuổi không được Lục Bình, dưới cơn thịnh nộ lại tựa hồ như hạ định quyết tâm gì vậy, đột nhiên dừng lại thân hình.

Lục Bình thầm hô một tiếng “hỏng rồi”, đột nhiên xoay người phóng tới Băng tu la!

Nhưng lại thấy băng kiếm trong tay Băng tu la chẳng biết lúc nào hóa thành một viên bằng châu kích cỡ bằng viên đạn, từ trong miệng tu la phun ra, như điện đập tới trên hộ đảo đại trận vậy.

Lục Bình một kiếm đánh vào hư không. Tuy nhiên, hắn cũng không thèm nhìn băng châu này, mà sau khi Thu Thủy Y Nhân kiếm đánh hư không, chẳng biết lúc nào Tế Thủy Trường Lưu kiếm cũng đã quay lại từ sau lưng Băng tu la. Song kiếm hợp bích đâm thắng tới sau lưng Băng tu la.

Băng tu la lập tức phóng mười tám đạo tường băng, rốt cục chặn song kiếm lại, còn trong Hàn Băng đảo sau lưng Lục Bình thì đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Băng châu nhất cử bắn thủng Hàn Băng đảo hộ đảo đại trận, Chân Linh phái tu sĩ ở phía sau đại trận liên tiếp bị bắn thủng ba người. Hàn khí mang kèm theo trong băng châu chạy dọc theo huyết mạch của vết thương, một đường xâm nhập vào tâm hạch không gian của người bị thương, đem cả người đều biến thành một tượng nước đá, rồi sau đó theo tâm hạch không gian nổ mạnh, vỡ tan thành mảnh vụn băng.

Một tên đoán đan hậu kỳ Nhị đại đệ tử cố gắng tiến lên chặn băng châu này lại, không ngờ bằng châu này dù sao cũng là bạn sinh linh bảo của Băng tu la, làm gì là một đoán đan hậu kỳ tu sĩ như hắn có thể ngăn được. Băng châu thẳng đánh nát bản mệnh pháp bảo của hắn, trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn chạy thẳng tới đầu hắn.

Mắt thấy Chân Linh phái sẽ phải lần nữa tổn thất một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, băng châu cũng không dấu hiệu nào đột nhiên cũng bắn mà quay về.

Tên Nhị đại tu sĩ này bởi vì bản mệnh pháp bảo bị hủy mà phun ra một ngụm máu tươi, trong hai mắt cũng không có sự vui sướng kiếp sau còn sống, ngược lại sinh ra một tia bi ai nồng đặc.

Nguyên vốn người này mặc dù lên cấp pháp tướng kỳ mong manh, nhưng ít nhiều vẫn tồn tại một đường sinh cơ cho hắn đinh điểm hy vọng cố gắng. Nhưng hôm nay bản mệnh pháp bảo bị hủy, trực tiếp thương tổn tới bản nguyên. Ngày sau mặc dù thương thế khỏi hắn, nhưng bản nguyên bị tổn thương cũng khiến cho hắn ngay cả một tia hy vọng khích lệ cố gắng bản thân cuối cùng này lên cấp pháp tướng kỳ cũng tan vỡ.

Có lẽ ngay cả chính hắn đều rõ ràng, cho dù là một chút hy vọng không tuyệt diệt, lấy thực lực của hắn ngày sau có thể lên cấp pháp tướng kỳ có thể là cơ hồ không có, nhưng người có lúc luôn nương tựa hy vọng đề thăng tinh khí thân của hắn.

Nhưng hiện nay người này là ngay cả hy vọng cũng không có. Tuy nói hắn lúc này khoảng cách thọ nguyên của mình hao hết còn có thời gian hơn trăm năm, nhưng thời gian hơn trăm năm này hắn thấy bất quá là thời gian hư độ, cái xác biết đi thôi.

Giương mắt nhìn lên, liền thấy Lục Huyền Bình trong bầu trời không biết lúc nào đã đem bốn thanh phi kiếm hợp thành kiếm trận đại thần thông, thừa dịp ngay lúc Băng tu la bạn sinh linh bảo bay khỏi, đã đem Băng tu la vây trong kiếm trận.

Khó trách bằng châu mắt thấy sẽ phải muốn tánh mạng của mình, lại đột nhiên quay trở về!

Lấy Lục sư điệt thân tu vi khó có thể đo lường, nếu là huyết tu la mất bạn sinh linh bảo, có lẽ còn đúng thật không phải là đối thủ của hắn!

Có lẽ bản phái chân chính có hy vọng có thể lên cấp pháp tướng kỳ, vĩnh viễn đều là nhân vật giống như Lục Huyền Bình sư điệt vậy. Lý tưởng pháp tướng kỳ của mình bất quá chính là một mộng dối gạt mình lấn hiếp người mà thôi!

– Chu sư đệ, ngươi ra sao rồi?

Thiên Thuật lão tổ vào lúc Băng tu la đó đột nhiên đem bạn sinh linh bảo đánh tới Hàn Băng đảo liền lẽ phát giác không ổn. Bất đắc dĩ đợi đến khi ông ta có điều phản ứng, băng châu này biến thành băng kiếm đã đánh xuyên hộ đảo đại trận ngay cả giết mấy người.

Vị Chu chân nhân này cười khổ một tiếng, nói:

– Không sao, còn có thể chống đỡ!

Thiên Thuật lão tổ thở dài, xoay người đi ra ngoài đảo.

Lấy ánh mắt của Thiên Thuật lão tổ, nơi đó còn có thể không nhìn ra trên người vị chân nhân này phát sinh hết thảy, chẳng qua là những chuyện này không phải là há mồm là có thể khuyên giải rồi.

Thiên Thuật lão tổ mới vừa đi tới trước Hàn Băng đảo hộ đảo đại trận, một đạo thải hồng kiều đã từ trên mặt biển nhảy qua tới.

Thất thải hồng quang sặc sỡ lóe ra sắc thái làm người ta say mê, nhưng Thiên Thuật lão tổ cũng hai mắt âm trầm, tay phải duỗi một cái, một cái đạn cung xuất hiện ở trong tay, bên trái lòng bàn tay phải sáng lên. Một viên đạn màu vàng kim bị tay trái nắm bỏ vào trong đạn cùng đột nhiên lôi kéo, buông lỏng. Viên đạn màu vàng này chẳng qua là ở trên trời hóa thành một đạo hồ quang màu vàng, rồi sau đó liền cùng thất thải hồng kiều nhảy qua mà đến chạm vào nhau ầm ầm.

Kể từ sau khi Thiên Thuật lão tổ bại vào tay Lục Bình, Thiên Thuật lão tổ rút kinh nghiệm xương máu, suy nghĩ rất nhiều pháp thuật thần thông, khiến cho rất nhiều thủ đoạn phong phú ứng biến trước đây của mình, đồng thời thực lực cũng nhận được tăng trưởng rõ rệt.

Tuy nhiên bản thân Thiên Thuật lão tổ cũng rõ ràng, này nếu nói thực lực tăng trưởng cũng không phải là mình vẫn có tiềm lực sâu đậm, mà là mình sau khi lên cấp pháp tướng kỳ nguyên vốn năng lực căn bản cũng không được hoàn toàn khám phá ra. Đây cũng là nguyên nhân Thiên Thuật lão tổ lúc ấy cùng Lục Bình đối chiến, thiếu thủ đoạn tấn công, cuối cùng chỉ có thể đủ dựa vào tu vi đè người, không ngờ cuối cùng lại bị Lục Bình từ giữa không trung đánh rớt.

Thất thải hồng quang bị viên đạn màu vàng của Thiên Thuật lão tổ trực tiếp bằng phá hủy bốn màu, nhưng còn thừa lại ba màu vẫn đánh tới hộ đảo đại trận.

Thiên Thuật lão tổ sắc mặt âm trầm, lúc này đúng là lực trước đó của ông ta đã qua, lực sau không sinh, mạnh mẽ ngưng tụ một đạo thần thông đánh ra cũng ngay cả uy lực ba bốn của mười phần trong ngày thường cũng không có, chỉ khó khăn lắm đánh rớt hai màu, còn dư lại một màu cũng ngăn cản không được nữa, trực tiếp đụng vào trên hộ đảo đại trận.

Chỗ trận bàn nồng cốt của tử mẫu khiên dẫn đại trận, Huyền Thần chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, gỡ một hòn đá đã hóa thành mảnh vụn vây quanh trên trận bàn xuống, sau đó lại đem một viên cực phẩm linh thạch lần nữa vây quanh ở phía trên.

Cùng lúc đó, còn có mấy tên đệ tử đang đi tới đi lui trên trận bán khổng lồ, thỉnh thoảng gỡ xuống thượng phẩm linh thạch đã hao hết linh lực vây quanh trên trận bàn, cũng để vào đó thượng phẩm linh thạch còn dư thừa linh lực.

Chỉ có trong mười mấy cái vũng vây quanh bốn phía Huyền Thần chân nhân chính là cực phẩm linh thạch, từ Huyền Thần chân nhân tự mình động thủ tiến hành thay đổi. Hơn nữa ở trận bàn dưới đất, Chân Linh phái trên Hàn Băng đảo tích toàn mấy cái linh mạch cũng đang muốn trận bán cung cấp linh lực cuồn cuộn không ngừng.

Thiên Tuyết lão tổ đứng ở một bên, nói:

– Sư huynh, chỗ của Thiên Thuật sợ là chống đỡ không được thời gian bao lâu!

Một bên Thiên Phàm lão tổ không trả lời ngay, mà là trợn mắt nhìn chốc lát, lúc này mới nói:

– Chỉ là thời gian lớn như vậy, hao hết thượng phẩm linh thạch cùng với cực phẩm linh thạch cũng đã là một số lượng tuyệt đại, nhưng mà điều này cũng không biện pháp. Đầu Ngọc tu la lúc này tất nhiên núp ở chung quanh, một khi người xuất thủ bị những
ma la khác cuốn lấy, Ngọc tu la tất nhiên xuất thủ. Đến lúc đó chính là ta sẽ xuất thủ, chỉ sợ cũng vô lực ngăn cản Ngọc tu la phá cục rồi!

Thiên Tuyết lão tổ nói:

– Nhưng đầu huyết ma ẩn giấu đến bây giờ cũng không hiện thân, coi như Ngọc tu la để cho chúng ta liên thủ chặn lại, đầu huyết ma cũng đủ trở thành mấu chốt phá cục. Huống chi lần này ma la đại cử tấn công Hàn Băng đảo, nhưng trong đó số lượng tu ma lại thật ít đi quá nhiều!

Thiên Phàm lão tổ vẫn không nhúc nhích, Thiên Tuyết lão tổ vội la lên:

– Lăng Cô phái cùng với Phi Vũ phái đã co rúc lại hộ đảo đại trận, lùi bước chỗ đất linh mạch khu vực trung tâm của Hàn Băng đảo. Ma la đóng ở đất của hai phái này đã thành công đăng lục, nếu là…

Thiên Phàm lão tổ đột nhiên mở miệng nói:

– Lăng Cô phái cùng với Phi Vũ phái này thật là phế vật a. Nhưng mà, sư muội, ngươi nói Hạng Lâu lúc này sẽ ở nơi nào?

Thiên Tuyết lão tổ sửng sốt, nói:

– Sư huynh cho là hắn sẽ tới nơi này?

Thiên Tuyết lão tổ vừa dứt lời, một vị tu sĩ người mặc đồ trắng hơn tuyết đột nhiên xuất hiện ở bầu trời trên Hàn Băng đảo hộ đảo đại trận.

Ngọc tu la xuất hiện rồi!

Hai mắt của nó không đỏ thắm giống với huyết ma la kia, Ngọc tu la bản thân nhìn qua cơ hồ cùng nhân loại bình thường không khác gì, nhưng có khí tức đặc biệt cũng như bản nguyên linh khí ngưng tụ, nếu là lúc xuất hiện trước mặt tu sĩ, cũng vô luận như thế nào cũng không gạt được.

Song khi bọn họ thi triển lên độc hữu độn thuật thần thông, bản nguyên linh khí khí tức này lại thành thủ đoạn bọn họ che giấu khí tức tự thân tốt nhất, trở thành thủ đoạn không hai tập sát tu sĩ.

Toàn bộ biển rộng tựa hồ cũng sôi trào. Ngọc tu la cao cao tại thượng, nghiễm nhiên chính là vua ở biển rộng này. Nước biển tức giận mãnh liệt dâng lên, tựa hồ muốn đem toàn bộ Hàn Băng đảo này đều phải mai táng ở đáy biển.

Âm, ầm, ầm, ầm,…

Trên Hàn Băng đảo mấy nhà môn phái trong phút chốc Ngọc tu la xuất hiện vẫn tử thủ hộ đảo đại trận toàn bộ hỏng mất không chút lùi bước. Toàn bộ hộ đảo đại trận lấy một loại phương thức quỷ dị bắt đầu co rúc lại bên trong.

Chỉ cần có thể giữ được đại hình linh thạch quáng mạch ở Hàn Băng đảo trung tâm, như vậy lần này cuộc chiến bảo vệ Hàn Băng đảo cũng coi là thắng lợi.

Ngọc tu la xuất hiện hoàn toàn thay đổi thế cục trên sân. Dưới tình huống địch mạnh ta yếu, Bắc Hải các phái tu sĩ chỉ có nhanh chóng co rúc lại chiến tuyến, buông bỏ sách lược lúc trước mỗi người tự chiến, liên thủ đối địch, có lẽ mới có thể dưới ma la đại cử vây công giữ được linh thạch quáng mạch.

Trừ Chân Linh phái!

Chân Linh phái vẫn ở chỗ cũ kiên thủ bên ngoài Hàn Băng đảo, không để cho ma la ở khu vực đăng lục Hàn Băng đảo mà Chân Linh phải đóng.

Chỗ cái trung hình linh thạch quáng mạch ở ven hàn băng hiện nay đã bị Chân Linh phải xây thành hành cung. Nhưng vị trí chỗ hành cung lại không xa bờ biển, cho nên các phái khác có thể lui, duy chỉ có Chân Linh phái không thể lui!

Cái trung hình linh thạch quáng mạch này trong mấy chục năm này không biết là Chân Linh phái dẫn dắt hết bao nhiêu hâm mộ tật hận, lần này rốt cục có thể khiến cho các phái tu sĩ quy súc ở Hàn Băng đảo trung ương nhìn có chút thật nhiều hả hê!

Xui xẻo đi, đáng đời đi, để cho người ăn một mình!