Chương 435: Tị thủy nguyệt minh châu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thủy Tú chân nhân lui về sau phía một bước, đem cửa của phòng tu luyện chận lại, sau đó hai tay giương lên, một chùm sương trắng dương dương sái sái tràn ngập ở con đường dẫn đến cửa phòng tu luyện này. Còn có một bộ phận trải một tầng bụi trắng mông lung trên mặt đất.

Thủy Tú chân nhân cẩn thận tra xét động tĩnh trong sương trắng này, đột nhiên chỉ một chỗ ở bên trái nói:

– Mười trượng!

Bên cạnh, Hàn Phi chân nhân nắm chặt quả đấm nhẹ nhàng đảo một cái, sương trắng trong trận rung chuyển, chỗ cách đó mười trượng ở bên trái đột nhiên truyền tới một tiếng rên do đau. Hàn Phi chân nhân ngay sau đó đánh ra quyền thứ hai, lại chỉ còn lại có sương trắng rung chuyển, hiển nhiên Tu La đã không tại chỗ đó làm gì nữa.

Thủy Tú chân nhân lại chỉ về phía đỉnh trần của cung điện, nói:

– Bảy trượng!

Tiền Thụ chân nhân không nói hai lời, một nhánh cây trong tay đột nhiên mọc ra ba dây mây, hướng về chỗ cách đó bảy trượng quấn tròn một vòng. Ba sợi dây mây lay động một trận kịch liệt, còn có tiếng rít chói tai truyền tới, Tiền Thụ chân nhân vui vẻ nói:

– Bắt được!

Bên cạnh, Dương Tam Dương chân nhân mặc dù thân mang thương, nhưng cũng không thương tổn đến gân cốt, mặt dữ tợn cười một tiếng, nhìn về phương hướng bị Tiền Thụ chân nhân dùng dây mây trói lại đó, ngọc xích trong tay liền chém ngang qua.

Ba dây mây cuốn quấn vào một chỗ đột nhiên có hai dây bị đứt đoạn bung ra, một chùm thanh thủy tán lạc khắp chung quanh, hiển nhiên là cái con tu la bị Thủy Tu La trói bắt rồi bị Dương Tam Dương chân nhân dùng ngọc xích chém thành hai đoạn rồi.

Nhưng không đợi cho Dương Tam Dương chân nhân hưởng thụ khoái cảm sau khi thành công chém chết địch nhân, liền nghe thấy sau lưng Lục Bình lên tiếng:

– Phải cẩn thận a!

Dương Tam Dương chân nhân giật mình một cái, liền nghe được Thủy Tú chân nhân gấp giọng quát:

– Dương chân nhân cẩn thận!

Dương Tam Dương chân nhân trong lòng biết không ổn, vội vàng rút người ra lui nhanh, đồng thời toàn thân cũng phừng phừng nổi lên ba đạo hỏa diễm màu sắc khác nhau. Một bên, Tiền Thụ chân nhân chưa tới kịp thu dây mây về trong tay, còn bên kia thì Kiều Duy Kiệt chân nhân là đang đuổi theo một con Thủy Tu La lúc trước bị hắn tập trung vào đánh dồn dập, căn bản đối với nơi này nhìn cũng không thèm nhìn.

Dương Tam Dương chân nhân thầm hận không dứt, tam sắc hỏa diễm hộ thuẫn chẳng qua là trong nháy mắt liền bị dập tắt một nửa. Một đạo nhân hình luân khuếch hiển hiện ra, thân thể bốn thước dài chỉ nắm một thanh pháp bảo đoản kiếm sâm quang lóe ngời, nhắm thẳng ngực của Dương Tam Dương chân nhân mà đâm mạnh!

Lúc này Dương Tam Dương chân nhân đã không còn kịp tế lên phòng thủ pháp bảo nữa, chỉ có thể cố hết sức di chuyện thân thể sang một bên, hy vọng một kiếm này chỉ có đâm trúng tâm hạch không gian của mình.

Mắt thấy Dương Tam Dương chân nhân phải nhận theo mệnh trời rồi, thì liên nghe trước người “Phốc” một tiếng, so với thanh âm của lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể mà Dương Tam Dương chân nhân trong ngày thường nghe được cũng rất bất đồng.

Dương Tam Dương chân nhận định nhãn nhìn lại, thì thấy một đóa bọt sóng nho nhỏ tự nhiên ở trước ngực của mình dâng lên. Lưỡi dao sắc bén của Thủy Tu La đâm vào trong đó, nhưng lại bị chặn đứng không cách nào tiến thêm vào chút xíu nào nữa.

Dương Tam Dương chân nhân mặc dù là kẻ hoàn khố, và lại càng là hạng người ngoan lệ, thấy mình đại nạn không chết, ngọc xích trong tay liền thoắt cái đập vào đầu của con Thủy Tu La trước mắt, đem đầu của nó đập thành dưa hấu nát chất lỏng văng khắp nơi.

Dương Tam Dương chân nhân nguyên tưởng rằng là Thủy Tú chân nhân xuất thủ tương trợ, nghiêng đầu nhìn lại đang muốn nói cám ơn, lại thấy Thủy Tú chân nhân có chút kinh ngạc nhìn trên đỉnh đầu của mình. Dương Tam Dương chân nhân ngửa đầu nhìn, lúc này mới vừa khéo nhìn thấy một lá cờ nhỏ huyền sắc đang rơi hướng về phía bàn tay của Lục Bình.

Dương Tam Dương chân nhân buồn buồn nói một tiếng:

– Cám ơn!

Liền không để ý tới Lục Bình nữa, Lục Bình tự nhiên cũng không thèm chấp.

Một bên kia, một con Thủy Tu La bị Kiều Duy Kiệt làm cho tổn thương nặng nề đang muốn chạy trốn, một tiếng hự nhẹ truyền tới, là Hàn Phi chân nhân đột nhiên bị hai con Thủy Tu La giáp công. Thủy Tú chân nhân chỉ phát hiện một chỗ, Hàn Phi chân nhân dưới sự bất ngờ, không kịp đề phòng, bị một con Thủy Tu La một cước đạp phá hộ thân cương khí, ngực lập tức buồn nôn, cổ họng phát ngọt, đã dính thương thế không nhẹ. Hai con Tu La được thế lấn tới, Hàn Phi chân nhấn miễn cưỡng ngăn cản, cũng tránh bên trái né bên phải, hiểm tượng hoàn sinh.

Kiều Duy Kiệt nhìn nhìn Hàn Phi cách đó không xa, liên tiếp bắn ra ba thanh hỏa diễm đao, cũng không có một thanh nào là dùng để giải vây cho Hàn Phi. Ba thanh hỏa diễm đạo thành hình chữ phẩm, đem cái con Thủy Tu La trọng thương kia đánh chết.

Chờ hắn về người lại tính toán tương trợ Hàn Phi thì, lại thấy Thủy Tú chân nhân đã xuất thủ giúp Hàn Phi ngăn chặn lại hai con Thủy Tu La vây công.

Kiều Duy Kiệt thấy Hàn Phi vô sự, quay đầu nhìn về phía con Thủy Tu La bị mình đánh chết kia. Toàn thân Thủy Tu La đã hóa thành một vũng thanh thủy thấm xuống mặt đất. Mà ở trên mặt đất còn để lại một viên dạ minh châu linh quang lấp lóe, hiển nhiên không phải là phàm vật.

Kiều Duy Kiệt thần sắc vui mừng, đang định đem minh châu ở mặt đất nhặt lên, cũng không phát hiện Hàn Phi chân nhân sau lưng đã dưới sự giúp đỡ của Thủy Tú chân nhân tạm thời đánh lui Thủy Tu La giáp công, đang nhìn về phía bóng lưng của Kiều Duy Kiệt mơ hồ lộ ra một tia bất mãn.

Ngay tại lúc Kiều Duy Kiệt muốn nhặt lên viên minh châu do con Thủy Tu La bị đánh chết lưu lại trên mặt đất, chỗ mặt đất tại nơi viên minh châu đó đột ngột nứt ra một vết hở, minh châu quay mòng mòng lăn vào cái khe. Ngay sau đó vết nứt trên mặt đất này ở trong tiếng gầm nóng giận của Kiều Duy Kiệt chân nhân lần nữa khép lại, không còn gì trên đó nữa.

Đứng trong phòng tu luyện, Lục Bình nhìn thấy Kiều Duy Kiệt chân nhân tức giận ở trên mặt đất liên tiếp đập ra ba cái hố to sau nửa trượng, không khỏi lộ ra một nụ cười thần bí.

Đang lúc này, Thủy Tú chân nhân phảng phất nghĩ ra điều gì vậy, gấp giọng nói:

– Không xong, những thứ Thủy Tu La này chỉ sợ là chui ra từ trong cái ao nước nhỏ ở trước cung điện ngoài kia. Nếu là như vậy, bọn ta vạn lần không thể lần nữa ở lâu nữa, một mặt đối thủ càng ngày càng nhiều. Vào thời khắc này, bọn ta xem ra là trước hết
đem bốn linh mạch chưa khắc họa Khiên Dẫn Trận Pháp này phân chia xong rồi hắn nói. Nếu không chờ cho càng nhiều Thủy Tu La đến, bọn ta chỉ có nước mất mạng ở nơi này, đến lúc đó ngay cả điểm lợi ích nho nhỏ này cũng không lấy được.

Kiều Duy Kiệt sao lại chịu nghe theo, đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại thấy Hàn Phi chân nhân đã trước hết ở một cái linh mạch bắt đầu an bài Khiên dẫn trận bàn, và cũng khắc họa dẫn dắt trận pháp thông đến Phi Vũ phái.

Hàn Phi chân nhân khắc họa hoàn tất xong, tiếp thế Thủy Tú chân nhân ngăn cản Thủy Tu La tấn công.

Thủy Tú chân nhân nhìn nhìn Lục Bình ở bên cạnh thỉnh thoảng xuất thủ tương trợ mọi người ngăn cản Thủy Tu La một cái, lại đang thấy hắn cũng nghiêng đầu mỉm cười hướng về phái nàng kỳ ý, Thủy Tú chân nhân cũng chọn một cái linh mạch để đặt Khiên Dẫn Trận Pháp cùng trận bàn. Nhưng trong lòng nàng hiểu, mình từ đầu chí cuối đều không phải là đối thủ của vị Chân Linh phái đệ tử này. Lần này sợ là Chân Linh phái lại chiếm thượng phong rồi.