Chương 774: Không hẹn mà gặp (cuối)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ở vùng đất hơi nước tràn ngập này, Tạ Thiên Dương là loại tu sĩ tu luyện Thuận Dương Chân Hỏa, dĩ nhiên nhạy cảm đối với hơi nước thậm chí còn trên cả Lý Thông chuyên tu luyện Thủy chúc tính công pháp. Mã Thần Hi cùng Lý Thông không nghi ngờ hắn, bọn họ đã xác nhận được vị trí của Lạc Thánh hồ, hiển nhiên cũng phát giác thủy mạch của Hà Nguyên chi địa thông hướng Lạc Thánh hồ. Vì vậy cùng Tạ Thiên Dương liên thủ công kích thủy mạch lớn chừng bàn tay ở bốn phía Lạc Thánh hồ.

Lục Bình đã thấy được một vũng nước chỉ lớn chừng bàn tay kia. Hắn lúc này đã có thể xác nhận trong cái hồ này có ẩn giấu không gian thật to. Và cảm ứng mãnh liệt trong huyết mạch cũng nói cho Lục Bình biết rằng vật mà hắn muốn tìm chính là sâu trong cái hồ nhỏ này.

Một vũng nước nhỏ này mười phần có tám chín phần chính là Lạc Thánh hồ rồi, nếu không ba người trước mắt này cũng không hỗn chiến ở chỗ này. Ba người này thực lực mạnh mẽ, Lục Bình có thể nhìn ra trong ba người này có một người tới từ Thiên Mã tộc, một người từ Cẩm Lý tộc, một người còn lại là nhân tộc tu sĩ.

Điều làm Lục Bình chấn kinh chính là thực lực mà ba người này trong lúc hỗn chiến biểu hiện ra. Lục Bình có thể khẳng định, trong cùng cấp tu sĩ, ba người này xem ra là tu sĩ có thực lực mạnh mẽ nhất mà Lục Bình đã gặp qua.

Lục Bình vốn định thừa dịp ba người hỗn chiến có thể tiến vào trong Lạc Thánh hồ làm một vố ngư ông đắc lợi, không ngờ lại để cho cái tay sử dụng hỏa chúc tính kiếm thuật khiến hắn không khỏi khâm phục đó phát hiện ra tung tích của hắn chỉ ở thời điểm hắn còn cách Lạc Thánh hổ chỉ có ba mươi trượng.

Đáng tiếc, nếu Lục Bình có thể dẫn vào trong vòng hai mươi trượng, cho dù lúc này có bị ba người phát hiện rồi liên thủ vây công, hắn cũng nắm chắc cướp đường tiến được vào trong Lạc Thánh hồ trước.

Chuyện xảy ra như thế này, Lục Bình cũng không thể tránh né, Thu Thủy Y Nhân kiếm song kiếm hợp bích tuy vẫn không so được với Ly Hỏa Thiên Dương Kiếm ngưng luyện xong chín đạo bảo cấm, nhưng Lục Bình một thân Thủy chúc tính chân nguyên thật dầy thật thuần, mượn hơi nước bàng bạc của Hà Nguyên chi địa nơi này, vừa đúng có thể khắc chế hỏa chúc tính chân nguyên của Tạ Thiên Dương.

Đối với Thiên Môn kiếm trận thần thông do Lý Thông đánh tới, Lục Bình lại hâm mộ vô cùng. Mặc dù hắn biết mình học Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm quyết bất quá chỉ là một nhánh nho nhỏ trong Thiên Môn kiếm trận thần thông này mà thôi , nhưng điều này cũng không làm trở ngại Lục Bình ước mơ có được một bộ vô thượng thần thông này của Cẩm Lý nhất tộc.

Trường Lưu kiếm phóng lên cao, đồng dạng phóng ra một đạo thiên hà đánh xuống, mang theo khí thế không thể ngăn trở, cùng “Thiên Hà Hàng” đại thần thông của Lý Thông đụng thẳng vào nhau.

Nhưng kết quả lại khiến cho Lý Thông cả kinh thất sắc, “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” của Lục Bình tạo ra kiếm lãng nhất cử đàn áp kiếm hà được triệu hoán ra từ trong Thiên môn.

Mã Thần Hi lần này không sử dụng Phá Phong Thứ, mà là khôi lỗi!

Ba con khôi lỗi Thiên Mã có thực lực đoán đan đụng tới Lục Bình. Ba con khôi lỗi này một trước hai sau, trong lúc phi chạy không ngờ lại mang theo một cổ khí thế vạn mã bôn đằng.

Lục Bình đạp dưới chân một cái, Hà Nguyên chi địa thủy nguyên sung túc, dưới đất không sâu đã có thủy lưu tuôn chảy. Một cỗ thủy lưu dưới một đạp của Lục Bình phun ra từ trong lòng đất, rồi sau đó dưới sự thao túng của Khống Thủy quyết, trên mặt đất liên tiếp ngưng tụ thành ba sợi dây ngán chân ngựa.

Mã Thần Hi thần sắc biến đổi, ấn quyết trong tay liên tục thay đổi, ba con khôi lỗi mã lại muốn bay lên không lướt qua đạo bán mã tác đầu tiên. Không ngờ Lục Bình thao túng Khống Thủy quyết sớm đã đến mức lô hỏa thuận thanh. Ba sợi dây bán mã tác này đồng thời bắn lên, một con khôi lỗi mã bị một sợi quấn chặt hai chân trước, còn dư lại hai sợi bán mã tác hung hăng quất vào trên người con khôi lỗi mã này. Khôi lỗi mã mới vừa ngã xuống đất, toàn bộ đầu lâu bị đụng vỡ hết gần một nửa, các loại linh kiện linh tài chế tạo ra nó tán lạc đầy đất.

Mã Thần Hi nhìn khôi lỗi mã mến yêu vừa đánh tới là bị phế hết một con, không khỏi đau lòng vô cùng, vội vàng đem hai con còn thừa lại thu về, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lục Bình.

– Là ngươi! Bắc Hải tu sĩ Lục Huyền Bình!

Lúc này Mã Thần Hi hiển nhiên đã từ chỗ của thủ hạ lấy được tin tức do Tam ca Mã Thần Quang nhắn tới, đoán đan kỳ tu sĩ có thể từ trong tay của Tam ca toàn thân thối lui, điều này đủ để gây hứng thú cho Mã Thần Hi. Mặc dù Mã Thần Quang mang cho hắn tin tức là muốn hắn cẩn thận đối đãi, không muốn bởi vì chuyện nhỏ mà mất việc lớn, nhưng Mã Thần Quang hiển nhiên còn chưa đủ hiểu rõ người huynh đệ này của mình.

Lục Bình liên tiếp xuất thủ ba lần, lập tức công kích ba người. Nguyên vốn Lục Bình suy tư xem có nên thối lui trước hay không, dù sao nếu là cùng ba người này làm địch, Lục Bình thật không nắm chắc chiến thắng. Huống chi Mã Thần Hi cùng Lý Thông đều thuộc về loại địa đầu xà, thủ hạ còn có một đám tộc nhân tùy thời chờ nghe gọi đến hành động.

Không ngờ Lục Bình phân ra đón lấy một cú đánh của ba người. Bất ngờ là ba người cũng không xuất thủ vây công hắn, ngược lại cùng nhau lui ra, luôn cả hắn tạo thành một hình bốn cạnh giằng co lẫn nhau.

– Hôm nay cũng coi là phong vân tế hội!

Tạ Thiên Dương hướng Lục Bình vỗ tay cười nói:

– Không ngờ Bắc Hải lại có nhân vật như các hạ vậy, cũng làm cho bọn ta có cái nhìn rất khác đối với Bắc Hải tu luyện giới. Ta nghe nói Bắc Hải hiện nay lấy Chân Linh, Huyền Linh, Thượng Hải ba phái làm đầu, không biết các hạ là Bắc Hải phái môn hạ tu sĩ nào?

Lục Bình trong lòng cả kinh, đối với hắn mà nói, Trung Thổ tu sĩ đa số đối với Bắc Hải tu luyện giới rất có thành kiến, cho là Bắc Hải tu luyện giới nghèo nàn lạc hậu, ra sản xuất ra tu sĩ có dáng dấp hay bản lãnh gì. Vì vậy, trừ yếu tố địa lý ra, Trung Thổ tu sĩ lúc đàm luận phong vật của tu luyện giới, thường thường theo thói quen coi thường Bắc Hải tu luyện giới. Mà Bắc Hải tu sĩ ở Trung Thổ rất hiếm thấy, cho dù gặp được, thường thường cũng bị người coi thường hạ thấp xuống một tầng.

Dưới tình huống này, có thể đối với người của Bắc Hải tu luyện giới có hiểu biết như vậy xem ra vô cùng ít, thậm chí có thể nói là không thèm đi hiểu những tình huống có liên quan tới Bắc Hải tu luyện giới.

Nhưng hiện tại lời hỏi thăm của Tạ Thiên Dương cũng rõ ràng nói cho Lục Bình biết, Bắc Hải tu luyện giới cũng không vượt ra khỏi tầm mắt của Trung Thổ tu luyện giới, ít nhất Tử Dương cũng là một trong Trung Thổ cự hình môn phái, đối với tình huống của Bắc Hải tu luyện giới hết sức hiểu rõ.

Lục Bình hơi mang theo chút kinh ngạc cười nói:

– Đạo hữu ngược lại đối với Bắc Hải ta rất quen thuộc, tại hạ Bắc Hải Chân Linh phái Lục Huyền Bình, ra mắt chư vị đạo hữu!

– Thật là Bắc Hải tu sĩ sao?

Lý Thông nhíu mày một cái, hỏi:

– Bắc Hải có Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc, không biết ngươi có nhận biết một tên tu sĩ gọi là Ngao Sấm không? Năm đó người này cũng coi là có chút thiên phú, nếu là theo như lời không vẫn lạc ở Trung Thổ, hiện nay cũng đã là pháp tướng tu sĩ rồi, xem ra có chút danh tiếng mới phải!

– Ha ha, Kim Giao lão tổ đại danh đỉnh đỉnh, ở Bắc Hải cũng coi là uy danh hiển hách rồi!

Lục Bình trong lòng càng khẳng định, ở trong mắt của những đại thế lực chiếm địa vị dẫm chân nhấc tay cũng làm thay đổi tu luyện giới này, Bắc Hải từ trước đến giờ không hề bị bỏ lọt ra bên ngoài tu luyện giới.

– Xì, Kim Giao lão tổ?

Lý Thông cười khẩy nói:

– Một con ngạc ngu xuẩn kia còn xứng đáng xưng mình là ‘Giao’ sao, khẩu khí của hắn thật là lớn!

Lục Bình cũng không thèm để ý. Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhân chính là hai người có tu vi thực lực cao cường nhất trong Khai Thiên Thất Tổ năm đó. Hai người này nổi danh trong tu luyện giới, vượt xa ngũ tổ khác, ở tu luyện giới đều hưởng địa vị rất cao quý. Nguyên Thủy Cự Ngạc Ngao Sấm này không ngờ lại tự xưng làm “Kim Giao lão tổ”, đích xác là phạm một chuyện cực kỳ kiêng kỵ. Đây cũng chính là ở Bắc Hải, chứ nếu là ở Trung Thổ, Ngao Sấm không biết sẽ bị bao nhiêu người tìm tới cửa khiêu chiến, dù là Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc cũng không che chở cho lão được.