Chương 817: Độc giác ba thước

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại Bảo từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn Lục Bình cười nói:

– Lão đại, sau khi từ thượng du sông Ngọc Lan rời đi, người một mực ở mũi thuyền này ngắm phong cảnh, liên tiếp mười mấy ngày trôi qua còn có cái gì đẹp mắt đâu, không bằng tôi bắt cho lão đại mấy con Cẩm Lý làm món cá nướng hồng nếm thử một chút? Trước mắt sắp tới địa giới của Hà Bắc tu luyện giới rồi, sau này muốn ăn được mỹ vị như thế này cũng không dễ dàng!

Lục Bình cười cười, nói:

– Hà Bắc tu luyện giới tuy nói đã là hạ du của sông Ngọc Lan, nhưng Hà Bắc tu luyện giới cũng không phải là chỗ vào cửa biển của sông Ngọc Lan nha!

Đại Bảo sửng sốt, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:

– Lão đại, ngài muốn đi Bình Nguyên tu luyện giới tham gia Thiên Huyền tông Thuần Dương pháp tướng đại hội sao?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Thiên Huyền tông Thất Phiến lão tổ vượt qua lối kiếp lần thứ ba, thành tựu Thuần Dương pháp tướng, khoảng cách thành tựu Chân Linh chỉ còn một bước không xa, thịnh sự này ở Trung Thổ tu luyện giới cũng coi là năm trăm năm khó gặp. Lần này Thuần Dương pháp tướng nhất định sẽ có quần hùng kéo tới, ngay cả Ngũ đại thánh địa cũng có sứ giả đi tới ăn mừng, xem ra Lương Thiên Phong sư bá cũng sai phái Tiên Viện đệ tử tới. Bọn ta đi tới kiến thức một phen, thuận tiện cùng Tiên Viện đệ tử hội hợp, sau đó lại trở về Doanh Sơn Tiên Viện.

Ngồi xếp bằng ở trên tiểu chu, đón gió mát hiu hiu ban đêm, nghe tiếng sóng của con sông Ngọc Lan chảy ào ào, Lục Bình lấy ra một cái ngọc giản màu tím nằm trong tay, cẩn thận tra đọc nội dung trong ngọc giản.

Linh Thủy Dựng Thể Đan, cùng Linh Thủy Dựng Mạch Đan nhất mạch tương thừa, nhưng cái sau chẳng qua là thánh được dùng để chữa thương, còn cái trước lại là một loại luyện thể linh đan chính xác, đan dược ở cấp bậc pháp tướng vô cùng xác thật, hơn nữa nếu không dùng Linh Thủy Dựng Đan thuật thì không thể luyện chế ra được.

Đây cũng nguyên nhân vì sao Lục Bình bị Vũ Thiên Hành lão tổ gọi đi luyện chế đan dược. Vũ Thiên Hành lão tổ tu vi đã sớm đạt tới pháp tướng trung kỳ điên phong, lôi kiếp lần thứ hai phủ xuống đang ở mi mắt, nhưng Vũ Thiên Hành lão tổ thân thể năm xưa trải qua rất nhiều lần bị thương nặng, sau tuy có Ngự Thú Linh tông toàn lực ủng hộ, nhưng thân thể thủy chung vẫn trở thành yếu tố trí mạng ngăn cản Vũ Thiên Hành lão tổ đề thăng tu vi.

Mặc dù ỷ vào Ngự Thú Linh tông tích lũy vạn năm, cùng với vận khí của mình, ông ta đã vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên. Nhưng Vũ Thiên Hành lão tổ biết, nếu nhục thể của mình không cách nào có sự đột phá, thì vô luận tu vi của mình thâm hậu dường nào, đều tất nhiên sẽ ở trong lối kiếp lần thứ hai hôi phi yên diệt.

Luyện thể đan phương trân quý, nhưng linh dược có thể đề thăng cường độ thân thể càng trân quý hơn.

Ngự Thú Linh tông tích lũy ngàn năm, cũng không thiếu hụt đan phương có thể đề thăng thân thể cường độ. Hơn nữa linh dược để đề thăng thân thể cường độ cũng không phải là không có, nhưng lúc này thân thể của Vũ Thiên Hành lão tổ đã không thể chịu nổi bật kỳ luyện thể đan dược dược lực nào cải tiến, hơi lơ là một chút thì thân thể sẽ bị băng hủy ngay.

Nếu muốn không để cho Vũ Thiên Hành lão tổ không bị băng hủy thân thể yếu không chịu nổi này, đồng thời còn có thể đề thăng cường độ thân thể, thì cơ hồ đã là chuyện không thể nào rồi.

Vũ Thiên Hành lão tổ vì thế tìm kiếm trên trăm năm, mới từ một vị bạn cũ triển chuyên cầu xin đến một đơn phương từ thời thượng cổ, đây cũng là Linh Thủy Dựng Thế Đan. Loại đan dược này có thể đề thăng cường độ thân thể tu sĩ, đồng thời còn có thể tránh khỏi bị dược lực phát tán xung kích gây tổn hại cho thân thể.

Nhưng luyện chế loại đan dược này cần một loại kỹ thuật cơ hồ thất truyền trong luyện đan giới, đó chính là Linh Thủy Dựng Đan thuật.

Loại đan thuật này đi theo một đường khác biệt với thuật luyện đan chánh tông của tu luyện giới, luyện đan không cần lửa mà ngược lại dùng nước. Chuyện này đối với tuyệt đại đa số luyện đan sư mà nói, nó đơn giản chính là chuyện thiên phương dạ đàm.

Một số ít cao cấp đan sư mặc dù hiểu được thuật luyện đan này cũng không phải là hoang đường, dưới sự khẩn cầu của Vũ Thiên Hành lão tổ, từng có mấy vị luyện đan tông sư bắt tay luyện chế thử. Trung Thổ tu luyện giới dù sao cũng là thánh địa tu luyện giới, Linh Thủy Dựng Đan thuật thật đúng là bị người nghiên cứu ra.

Nhưng những tông sư, đại sư này có thể bằng vào thuật luyện đan tinh xảo luyện chế ra linh thủy đan cấp thấp, nhưng nếu muốn luyện thành đan dược cấp bậc đoán đan kỳ, thì chỉ có thể buông xuôi thở dài, chớ đừng nói chi là đan dược cấp bậc pháp tướng.

Trong lúc Vũ Thiên Hành lão tổ sắp tuyệt vọng, đột nhiên có được tin tức về Linh Thủy Dựng Mạch Đan từ Tang Du. Vũ Thiên Hành lão tổ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Mặc dù luyện chế Linh Thủy Dựng Thể Đan không dễ, nhưng Lục Bình cũng chỉ sau hai lần thất bại liền thành công luyện chế ra. Vũ Thiên Hành lão tổ như nhặt được chí bảo, lúc này liền rời đi Tây hoang chi địa tìm chỗ bế quan, lặng lẽ chờ đợi lôi kiếp lần thứ hai đến.

Mặc dù Lục Bình không lấy được chủ dược dùng luyện chế Linh Thủy Dựng Thể Đan từ trên người Vũ Thiên Hành lão tổ, nhưng cũng thu hoạch không ít những thuốc phụ quý trọng khác.

Dĩ nhiên, điều càng làm cho Lục Bình mừng rỡ chính là hắn lấy được sáu viên thông linh hoàn từ trong tay Vũ Thiên Hành lão tổ. Sáu viên thông linh hoàn này, trong đó ba viên là do Vũ Thiên Hành lão tổ tặng, ba viên còn lại là Lục Bình dùng tiểu Đoán Linh đan trong tay mình trao đổi với Vũ Thiên Hành lão tổ.

Đáng tiếc thông linh hoàn là bí mật bất truyền của Ngự Thú Linh tông, chính là một trong những căn bản để Ngự Thú Linh tông bồi dục linh thú. Lục Bình có lòng muốn dùng tiểu Đoán Linh đan đan phương đổi lấy đan phương của nó từ trong tay Vũ Thiên Hành lão tổ, cuối cùng vẫn còn bị ông ta cự tuyệt.

Trước đây, Lục Bình đã từng từ trong tay Thiên Tuyết lão tổ lấy được một viên, bất quá viên Tử Tinh phong vương được Thiên Tuyết lão tổ điểm danh muốn giao cho sử dụng. Sau đó Lục Bình lại từ tay Tang Du lấy được ba viên. Chẳng qua là hắn có quá nhiều thủ hạ linh sủng, không muốn cho người này mà bỏ người kia, cho nên cũng chưa xác định cho ai.

Lần này cộng thêm sáu viên thông linh hoàn này, Lục Bình cũng có thể đủ phân phát cho Tam linh, Đại Bảo, Lục Cầm nhi, Đại Quý, Lục Hoa Đào, Lục Tiểu Hải, chín viên thông linh hoàn đảo mắt chỉ còn lại có một viên.

Vì Vũ Thiên Hành lão tổ luyện chế Linh Thủy Dựng Thể Đan cũng không dùng thời gian mất bao lâu, còn dư lại hơn nửa năm Lục Bình tìm một nơi bí ẩn, thông qua Linh Lung tửu đỉnh ngưng tụ hai ba cái vi hình linh mạch, bắt đầu khôi phục thương thể tạo thành trong cơ thể do dùng Bạo Nguyên đan.

Chuyến đi Hà Nguyên chi địa mặc dù Lục Bình thu hoạch phong phú, vô luận là tu vi đề thăng tới đoán đan chín tầng, hay là ở trong Lạc Thánh hồ tại Tụ linh chi địa đã để cho huyết mạch tiến hơn một bước lấy được sự thuần hóa, hay hoặc giả là đan hà tử vụ trong tâm hạch không gian ngưng tụ mấy loại thần thông phù, cộng thêm nữa chính là chém chết mấy tên cùng cấp tu sĩ có được chiến lợi phẩm. Những thu hoạch này bất kỳ loại nào cũng đều coi là rất phong phú.

Tuy nhiên, chân chính khiến cho Lục Bình để ý cũng là một cây độc giác dài ba thước hiện hắn đang cầm ở trong tay.

Giao đạo nhân năm đó huyết mạch trải rộng thiên hạ, nhưng chân chính có thể coi là thừa hưởng phước dầy của ông ta thì chỉ có Bích Hải linh xà, Nguyên Thủy Cự Ngạc cùng với Thiên Mã nhất tộc ba nhà. Mà ba đại chủng tộc này có một đặc thù khác nhau lớn nhất đối với những giao huyết mạch chủng tộc khác là ba đại chủng tộc này đều có thể ở trên đỉnh đầu ngưng tụ một con độc giác.

Dĩ nhiên, ở trong ba chủng tộc này, trừ Thiên Mã tộc trời sinh ra là đã có sừng, hai đại chủng tộc khác không phải ai ai đều cũng sẽ ngưng tụ độc giác. Hơn nữa nếu muốn ngưng tụ độc giác, thường thường phải sau khi lên cấp pháp tướng kỳ. Và pháp tướng tu sĩ có thể ngưng tụ độc giác có thực lực mạnh hơn một bậc so với tu sĩ bình thường không thể ngưng tụ độc giác.

Nhưng ba đại chủng tộc này lại có ai có thể ngưng tụ thành độc giác trên đỉnh đầu dài ba thước như cái này?

Lục Bình đã từng trong lúc luyện chế Linh Thủy Dựng Thể Đan cho Vũ Thiên Hành lão tổ đã từng khéo léo hỏi thăm qua tình huống Thiên Mã tộc tu sĩ ngưng luyện độc giác như thế nào. Là cao tầng tu sĩ của Ngự Thú Linh tông, Vũ Thiên Hành lão tổ hiển nhiên đối với điều này hiểu rất rõ.

Ông ta nói qua với Lục Bình một trường hợp như vậy, trong lịch sử Thiên Mã tộc đã từng xuất hiện hai vị thành tựu Chân Linh lão tổ. Hai vị lão tổ này sau khi thành tựu Chân Linh, ngưng tụ một thanh độc giác dài nhất cũng bất quá là một thước mà thôi. Như vậy có thể suy đoán Bích Hải linh xà cùng Nguyên Thủy Cự Ngạc hai tộc ngưng tụ độc giác so với Thiên Mã tộc cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Như vậy, một thanh độc giác dài ba thước sẽ xuất phát từ loại Chân Linh thân nào? Chẳng lẽ thật sự đây là vật mà Giao đạo nhân năm đó rơi ở thánh hồ còn để lại? Mà truyền thuyết có liên quan đến Lạc Thánh hồ đích xác là cũng có chuyện này sao?

Vừa nghĩ tới thanh độc giác trong tay có thể là vật mà Giao đạo nhân còn để lại, trong lòng Lục Bình đầu tiên không phải là mừng rỡ, mà là rợn cả tóc gáy cùng sự khó có thể tin rằng đây là sự thật.

Khai Thiên Thất Tổ bố đạo thiên hạ, đến nay ít nhất cũng có hơn ba vạn năm. Sự thần kỳ trong Lạc Thánh hồ cũng bị tu luyện giới phát hiện mấy ngàn gần một vạn năm rồi. Một vạn năm qua Hà Nguyên chi địa khai mở ít nhất cũng có hai mươi lần, mỗi lần tiến vào đều là những nhân vật nổi bật ở đoán đan kỳ lúc ấy trong tu luyện giới, vì sao bọn họ không hề phát hiện thanh độc giác này, còn mình vừa khéo lấy được?

Lục Bình mặc dù tự tin thực lực của mình, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể vượt qua vô số đoán đan kỳ tu sĩ nổi bật hàng vạn năm qua.

Chẳng lẽ vạn năm qua không ai phát hiện qua ở chỗ sâu nhất trong Lạc Thánh hồ có chỗ tụ linh chi địa này hay sao?

Lục Bình suy nghĩ mãi mà không ra đáp án, cuối cùng quyết định liền không nghĩ về những thứ này nữa, bất kể như thế nào thì thanh độc giác này đã đến trong tay của mình. Hơn nữa chuyện này cực kỳ bí ẩn, trừ mình cùng Linh Lung tửu đỉnh ra, bên ngoài không có người nào biết được.

Chỉ là một món bảo vật như vậy, nếu không thể đem nó luyện chế thành một món pháp bảo chấn cổ thước kim, thì rõ ràng là chuyện minh châu đầu nhập vào chỗ tối rồi. Phải biết hai thanh độc giác dài một thước từ hai vị Thiên Mã tộc lão tổ thành tựu Chân Linh ngưng tụ ra kia, đã từng liền bị hai vị lão tổ luyện chế thành hai món thuần dương pháp bảo.

Hai món thuần dương pháp bảo này trong đó có một thanh bị một vị Chân Linh lão tổ mang đi, một thanh khác thì đời đời cung phụng ở trong đại diện tại tông từ của Thiên Mã tộc, trở thành vật chí bảo trấn áp khí vận cho Thiên Mã tộc, cũng là bảo vật giúp Thiên Mã tộc truyền thừa không suy.

Lục Bình có một loại trực giác, thanh độc giác trong tay hắn sợ rằng có phẩm chất còn cao hơn so với chín ngàn năm cửu phẩm Bạch Ngọc liên Hoa. Nếu muốn đem nó luyện chế thành một món pháp bảo, sợ rằng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Mà một khi luyện thành, uy năng không biết có thể đạt tới trình độ nào.

Thuyền nhỏ từ từ xuôi xuống, xuyên qua Hà Bắc, Hà Nam tu luyện giới, chẳng qua là mất mấy ngày liền tiến vào Bình nguyên tu luyện giới. Đến nơi này, dòng sông Ngọc Lan thay đổi chiều rộng, lưu thủy chậm lại, toàn bộ mặt sông gió yên sóng lặng.

Thiên Huyền tông nằm ở một tòa bán đảo ở cửa sông Ngọc Lan chảy vào biển. Thất Phiến lão tổ thành tựu thuần dương, làm đại yến thiết đãi thiên hạ tân khách. Sau khi tiến vào Hà Nguyên chi địa, Lục Bình liền thường thấy từng đạo độn quang từ trên Ngọc Lan hà xẹt qua, hướng hạ du mà đi, xem ra là tu sĩ tham gia thuần dương pháp hội của Thất Phiến lão tổ.

Ngày đó, Đại Bảo đang hô hô ngủ say trong khoang thuyền, một tiếng ré dài cao vút đột nhiên truyền tới. Đại Bảo bật người lên cả kinh, chợt thấy Lục Tiểu Hải ở một bên chẳng còn có một chút phong thái vua của vạn thú chút nào, run cầm cập co rúc vào ở một góc trong khoang thuyền, giống như một con mèo hoa bị làm cho kinh sợ vậy.

Không đợi Đại Bảo cất lời hỏi đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài thuyền tiếng rít cao vút đó lại càng lúc càng kịch liệt. Một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đang hướng bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đi. Ở trong cổ khí thế này ẩn chứa một sự sắc bén chưa từng có từ trước đến nay, không ai có thể ngăn cản được, tựa hồ trong thiên hạ không người nào có thể ngăn trở được nữa.

Cái đuôi của Đại Bảo giống như là bị đạp vậy. Nó lập tức nhảy đến góc trong chỗ Lục Tiểu Hải, cùng Lục Tiểu Hải co rúc lại thật chặc, ôm nhau vào một chỗ mà phát run, ngay sau đó lại nhớ ra cái gì đó, mới phát giác thì ra tiếng thét dài rung trời này chính là thanh âm của Lục Bình.

Trên boong con thuyền nhỏ, Lục Bình nhìn Ngọc Lan hà hạo hạo đãng đãng dùng chiều rộng mặt sông mười mấy dặm nhất cử xông vào biển rộng, kích lưu chảy ào ào một mực hướng vào biển rộng, vọt tiến vào trong biến mười mấy dặm sau đó mới dần dần dung nhập vào trong nước biển.

Tiểu chu đã sớm ở vào giữa cửa biển dừng lại. Lục Bình lúc trước một mực đứng ở chỗ này thưởng thức cảnh vật của sông Ngọc Lan. Trước đây ở Hà Nguyên chi địa hắn đã từng tận mắt nhìn thấy ngọn nguồn của Ngọc Lan hà. Sau đó hắn lại từ đầu nguồn cưỡi thuyền đi xuống, đem toàn bộ con sông Ngọc Lan từ nơi khởi nguyên, dãi đất chảy qua, chi lưu hối tụ vào, từ nhỏ xíu, đến lớn mạnh, dòng cạn, chảy thong thả, gấp rút, nhanh chậm… nhất nhất nhìn hết vào trong mắt, cho đến cuối cùng hắn tận mắt chứng kiến Ngọc Lan hà hội tụ vào trong biển rộng.

Con sông Ngọc Lan khởi thủy giống như cả một đời người, gợn sóng rộng rãi nhưng cuối cùng rồi đạt được vĩnh sinh ở trong biển rộng. Lục Bình tựa hồ lập tức ngộ ra được điều gì đó. Hắn liền quyết định dùng thuyền nhỏ ở cửa Ngọc Lan hà hòa vào biển, đứng ở boong thuyền bình tĩnh nhìn nước sông cùng nước biển hòa vào nhau. Suốt năm ngày qua đi, Lục Bình cuối cùng từ trong quá trình ngộ hiểu tỉnh lại, vẻ mặt vui thích, thần niệm thông đạt.

Lục Bình có thể cảm giác được tu vi của mình lại một lần nữa lấy được sự tiến bộ. Hơn nữa rất nhiều quan tạp từ khi tu luyện cho đến giờ tựa hồ lập tức cũng dung hội quán thông. Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài, khí thế toàn thân bộc phát, không ngờ khiến cho Đại Bảo cùng Lục Tiểu Hải ở trong khoang thuyền kinh hãi gần chết.