Chương 1229: Nửa mảnh linh phù

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời điểm Lục Bình bước vào trong cái thủy mạch, nhận ra được khí tức của những người đại thần thông mà âm thầm kinh hãi. Những người tràn vào trong thủy mạch đương nhiên cũng cảm thấy khí tức của Lục Bình.

Sau đó những khí tức này tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Lục Bình một người tu sĩ chỉ có pháp tướng trung kỳ tu vi không ngờ lại có thể tiến vào thủy mạch đến được nơi này như vậy. Thỉnh thoảng có một đạo thần niệm rơi vào trên người của Lục Bình, biểu hiện ra các loại tâm tình ví dụ như tò mò, thản nhiên, kinh ngạc, miệt thị, cảnh cáo, giễu cợt làm hắn cảm giác vô cùng rõ ràng.

Ngay từ đầu Lục Bình tiến vào cái chi mạch này quả thật là có hoảng hồn một chút, nhưng rất nhanh hắn phát hiện những khí tức khổng lồ hơn nữa mạnh mẽ tựa hồ cũng không để trong lòng chuyện đến, chỉ sau chốc lát do dự rốt cục yên lòng.

Mặc dù Lục Bình đến nơi này, nhưng mà hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ tụ tập trong nơi này cũng khiến cho hắn không dám đi về phía trước một bước trong thủy mạch nữa.

Vừa lúc đó một trận rung chuyển mãnh liệt khiến cho cả cái thủy mạch run lên giống như một túi vải bị gió thổi phồng lên rồi quật qua một bên, trong hơn mười đạo khí tức truyền tới có mấy đạo kêu lên. Tiếp theo mấy đạo khí tức biến mất không thấy đâu nữa trong thủy mạch, tựa hồ đã bị sự chấn động kịch liệt mới vừa rồi của thủy mạch làm văng ra ngoài.

Lục Bình trong phút chốc thủy mạch đột nhiên lay động ý thức được không ổn. Linh Lung tửu đỉnh ở đỉnh đầu một trận cấp tốc xoay tròn. Mà Lục Bình nhanh chóng bấm ra mấy đạo pháp quyết, “Bích Hải Triều Sinh quyết”, cả người hóa thành một đạo sóng nhỏ, trên dưới thủy mạch lay động mà phải tùy theo dòng.

Nhưng chút đó vẫn chưa đủ, Lục Bình nhận ra được mình tùy thời cũng có thể bị một cỗ chấn động kịch liệt từ trong thủy mạch vậy văng đi ra ngoài. Ngay vào lúc này, linh bảo Đường Lang Lưỡng Đoạn trước đó một mực bất động thanh sắc trong tâm hạch không gian đột nhiên hét lớn một tiếng, hô:

– Xem ta đây!

Linh bảo Lưỡng Đoạn cây kéo khai ích, hai đạo nhận quang đột nhiên bắn ra từ bên trong tâm hạch không gian.

Trong lòng của Lục Bình có cảm giác, hai cánh tay duỗi trái phải một cái, hai đạo ánh sáng màu xanh ngọc bắn ra từ hai đầu ngón tay, giống như hai đạo thiết tác lập tức dính chặt vào trong thủy mạch. Rồi sau đó toàn bộ thân thể của Lục Bình bị hai đạo ánh sáng màu xanh ngọc cố định trong thủy mạch, mặc cho thủy mạch rung chuyển như vậy, thân hình của hắn thủy chung không bị văng ra trong thủy mạch.

Thủy mạch dần dần bình tĩnh lại, Lục Bình không khỏi thở phào một hơi dài, chỉ cần thủy mạch lay động kịch liệt một chút, hắn sẽ cũng không kiên trì nổi nữa.

Nhưng mà không chờ Lục Bình tĩnh hạ tâm lại tra xét phát giác chuyện gì, ba đạo khí tức mang kinh ngạc lập tức quấn tới quanh người.

Lục Bình trong lòng chấn động, ba đạo khí tức còn sót lại hiển nhiên vẫn có thể lưu lại trong thủy mạch mới vừa lay động. Mà ba đạo khí tức này không thể nào không phải là Thuần Dương Chi Khí tràn đầy sung doanh. Ba người còn sót lại rõ ràng chính là ba vị Thuần Dương lão tổ!

Một trong ba đạo khí tức đối với Lục Bình mà nói còn quen thuộc, hiển nhiên chính là người trước đó giúp mình tiến vào thủy mạch.

Lục Bình muốn men theo đạo khí tức này cảm tạ vị Thuần Dương tiền bối tương trợ mình, không ngờ ba đạo khí tức cũng chợt lóe rồi biến mất. Lục Bình vẫn muốn truy tung cũng không phát hiện được một chút xíu dấu vết nữa, tựa hồ ba đạo khí tức trước đó tự nhiên không thấy trong thủy mạch nữa vậy.

Lúc này chỉ còn lại có một mình Lục Bình trong cái thủy mạch. Lục Bình bất đắc dĩ không muốn vì vậy thối lui ra khỏi cái thủy mạch. Hắn biết được một khi mình lui đi ra, chỉ sợ cũng không tiến vào được nữa, vì vậy chỉ đành phải lần nữa men theo cái thủy mạch này đi tới.

Cái thủy mạch này mặc dù vẫn luôn chấn động kịch liệt, nhưng lao động long trời lở đất giống như trước thì không, chỉ có một lần duy nhất lúc đó mà thôi, tựa hồ là đang cố ý đào thải khí tức của đại tu sĩ trước đó ra ngoài vậy.

Lục Bình vừa đi tới bên trong thủy mạch, vừa đem tâm thần chìm vào trong tâm hạch không gian, lúc này linh bảo Lưỡng Đoạn dường như cũng mơ hồ. Đường Lang múa may hai cái đao phiên bơi lội qua lại trên bản thể của cây kéo, nhìn qua cũng tỏ ra cực kỳ bất an.

Thần niệm của Lục Bình ngưng tụ thành hình trong tâm hạch không gian, hướng linh bảo một chiêu, hỏi:

– Mới vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Ta không ngờ ngươi lại còn có bản lĩnh như thế này.

Đường Lang Lưỡng Đoạn tựa hồ tỏ ra nóng nảy, đem hai cái đao phiên mài ”Tranh tranh” loạn cả lên, đáp:

– Tựa hồ bên trong cơ thể của tôi cất giấu thứ gì, chỉ có vào một ít thời điểm đặc định mới có thể kích thích. Loại cảm giác này tựa hồ có thể như ẩn như hiện trong thủy mạch, trước đó một cổ chấn động kịch liệt tựa hồ khiến cho tôi kích phát ra loại đồ ẩn giấu xuất từ bản năng vậy.

Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:

– Nói như vậy chính ngươi cũng không biết là chuyện gì xảy ra sao?

Đường Lang Lưỡng Đoạn ăn xong một cái, gật đầu một cái. Ngay sau đó một đội đại đao phiến lại múa may giữa không trung. Nhưng mà theo một đôi đao phiến múa may, một linh quang nhè nhẹ cũng tràn ra trên mũi đao, ở bên trong tâm hạch không gian dần dần tạo thành một bộ hình vẽ phức tạp nhưng thủy chung lộ ra quỷ dị dị thường.

Đường Lang đến đại khái thời gian một nén nhang, phế thật lớn sức lực mới khắc họa xong hết bức đồ họa đó. Điều này là bởi vì duyên cớ Đường Lang từ đầu đến cuối không chút gián đoạn, mà Đường Lang từ đầu đến cuối cũng chỉ là sao chép thôi.

Lục Bình nhìn một bộ hình ảnh này có chút chần chờ hỏi:

– Đây là gì, phù lục sao?

Đường Lang lắc đầu một cái, đáp:

– Không biết, chính là trong nháy mắt chấn động kịch liệt của cái thủy mạch trước đó, hai đạo linh bảo cấm chế khắc họa trong bản thể bắt đầu biến hóa, cuối cùng tạo thành một bộ hình ảnh như vậy. Rồi sau đó bản thể bắn ra hai đạo nhận quang có thể cắt đứt thủy mạch.

Lục Bình đưa tay chưởng khống bản thể của linh bảo, Đường Lang đi tới đi lui trên vai Lục Bình, nói:

– Vô dụng, vào một khắc nhận quang biến mất, một bộ hình vẽ này liền bắt đầu chi giải, rồi sau đó lần nữa biến thành hai đạo linh bảo cấm chế.

Thần niệm của Lục Bình dò vào bản thể của cây kéo, quả thật chỉ có hai đạo linh bảo cấm chế không biết gấp bao nhiêu lần so với pháp bảo cấm chế, trừ cái đó ra cũng không thu hoạch được gì.

Lục Bình bất đắc dĩ chỉ đành phải đem ánh mắt nhìn về phía Đường Lang lấy linh quang ngưng tụ giữa không trung, lúc này lại bắt đầu dần dần tiêu tán một bộ hình vẽ nghi tự phù lục, càng nhìn càng cảm thấy không được tự nhiên.

Một cái hình vẽ này nhìn qua giống như là một tờ phù lục không giả rồi, nhưng sao càng nhìn càng giống như là một tờ phù lục bị người ta dùng kéo cắt đôi từ giữa thế này?

Bởi vì Lục Bình không rõ, nên chỉ đành phải lần nữa hỏi thăm Đường Lang. Không ngoài dự liệu con Đường Lang cũng rơi vào trong mù mịt. Nó chỉ nói là trong nháy mắt trước đó cái thủy mạch chấn động, hai đạo linh bảo cấm chế trong cơ thể nó vốn bởi vì lôi kiếp rèn luyện mà thành cũng đồng thời biến hóa, tạo thành hình dạng của một đạo linh đồ trước đó.

Lục Bình dĩ nhiên là biết được truyền thuyết của Đoạn Thủy lão tổ lúc trước liên quan tới Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch, đương nhiên hắn đem một đạo linh đồ lúc trước mà Đường Lang chế tạo ra liên tưởng đến phía trên này.
Chẳng qua là làm sao lại đem đạo linh đồ này lần nữa biến ảo kích thích, đạo linh đồ này rốt cuộc có ích lợi gì, nên dùng thế nào, Lục Bình cũng vẫn không biết được.

Chính vào lúc này, nguyên vốn thủy mạch cực kỳ rung chuyển đột nhiên lộ ra càng thêm kịch liệt. Mặc dù Lục Bình hết sức Ngự sử Linh Lung tửu đỉnh muốn ổn định, nhưng trong lúc nhất thời mãi không thể thích ứng, mắt thấy sẽ bị văng ra ngoài, bên trong tâm hạch không gian thang lang quát to một tiếng, nói:

– Lại tới rồi!

Lần này một nửa tâm thần của Lục Bình đều ở bên trong tâm hạch không gian, nhất thời phát hiện một bộ linh đồ lúc trước lần nữa hiện lên đi ra từ trên bản thể của Linh Bảo Tiên Đao.

Lần này Lục Bình nhìn càng thêm rõ ràng trực quan, từng đường thẳng phù văn thần bí buộc vòng quanh linh đồ. Đối với Lục Bình mà nói quả thật giống như là phù lục, hơn nữa đích đích xác xác giống như là một nửa của một tờ phù lục. Bởi vì trên một tờ phù lục linh đồ này, rất nhiều phù văn quanh co mà đi đến trên đường tựa hồ còn xem ra có ý tứ tiếp tục, nhưng cứ ở chỗ này cũng đến lằn ranh của linh đồ mà cắt đứt ra.

Vào khoảnh khắc hai đạo linh bảo cấm chế của linh bảo Lưỡng Đoạn hóa thành nửa tờ linh đồ, hai đạo nhận quang màu xanh ngọc lần nữa hiện ra. Lục Bình rất dễ dàng điều khiển hai đạo nhận quang đó chộp một cái thủy mạch bên cạnh lần nữa, liền đem thân hình của mình hoàn toàn vững chắc trong thủy mạch.

Trong bụng của Lục Bình chợt động, đợi đến sau khi thích ứng một ba kịch liệt rung chuyển của thủy mạch, hắn thử thao túng cắt một đạo nhận quang trong đó. Đạo thủy mạch tức thì bị cắt rách một lổ hổng, sau đó lần nữa di hợp trong tầm mắt kinh ngạc của Lục Bình.

Thủy mạch không ngờ lại có thể dễ dàng bị cắt đứt như vậy sao?

Phá hư một cái thủy mạch ngược cũng không là việc khó gì, bất quá muốn phá hư thủy mạch của Thanh Minh Giang thì không phải là dễ dàng như vậy, huống chi còn dễ dàng cắt rách một cái thủy mạch vậy thì càng thêm không dễ dàng.

Nhận quang màu xanh ngọc là cái gì?

Cái ý niệm này chợt lóe lên trong lòng của Lục Bình, rồi sau đó sự chú ý của hắn đã không hề trong thủy mạch nữa rồi. Bởi vì hiện giờ chấn động đột nhiên đề thắng trong thủy mạch khiến cho hắn đã biết được hôm nay ở bên ngoài cái chi nhánh thủy mạch tất nhiên đang tiến hành một cuộc đại chiến kịch liệt. Trước đó ba đạo Thuần Dương khí tức đột nhiên biến mất sợ rằng hiện nay đã tham dự đến trong một sân đại chiến nơi này.

Dư âm của đại chiến tùy thời cũng có thể liên lụy đến trong thủy mạch, bây giờ Lục Bình thậm chí đang suy tư có muốn vì vậy thối lui ra thủy mạch hay không. Thông qua trước đó ba vị Thuần Dương tu sĩ đột nhiên biến mất mà xét, trận đại chiến này tất nhiên cũng có Thuần Dương tu sĩ tham dự. Huống chi trước đó, hắn đã từng gặp được Tiêu Bạch Vũ, càng thêm đốc định trận đại chiến này Thuần Dương tu sĩ sợ rằng còn không phải là số ít.

Trong lúc Lục Bình chần chờ, hắn cũng đột nhiên kinh ngạc phát hiện đạo thủy mạch trước mắt không ngờ lại đã đi tới cuối, mà xuyên thấu qua thủy mạch có thể rửa sạch thấy một đầu khác của Thanh Ngọc Vận Hà. Một cái thủy mạch khác giống vậy cùng cho thủy mạch của Lục Bình xa xa nhìn nhau. Nhưng trung gian dường như có một cổ trở lực không biết, một mực ngăn trở hai cái thủy mạch hoàn toàn dung hợp.

Thanh Ngọc Vân Hà đã khai thông, nhưng thủy mạch của hai con sông lớn mãi không thể tiếp tục chung một chỗ. Như vậy Ngũ Hành tông đương nhiên không thể dẫn thủy mạch của Thanh Minh Giang tới tiếp y tế thủy mạch của Ngọc Lan Hà, cũng như lấy hai cái thủy mạch để đền bù sự thiếu sót của Đoạn Thủy nhất mạch.

Mà Ngũ Hành tông tầm tích là một mưu đồ thời gian dài như vậy, trong tay tất nhiên cũng đã có thủ đoạn tiếp tục thủy mạch. Hiện tại, đại trận bên ngoài thủy mạch hiển nhiên có người muốn ngăn cản Ngũ Hành tông đem hai cái thủy mạch tiếp tục ở cùng một chỗ.
Trong lúc Lục Bình suy tư bước kế tiếp phải làm sao bây giờ, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt đột nhiên rơi xuống từ giữa lưng chừng trời. Một con thủy viên chợt lóe ra từ trong ánh sáng, tùy ý kinh ngạc hỏi:

– Di, không ngờ lại còn có người có thể ở bên trong thủy mạch sao?

Lục Bình thất kinh, nhìn một con thủy Viên trước mắt liên tiếp lui về phía sau, đồng thời trong lòng thầm tự đề phòng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

– Kỳ quái nha, một pháp tướng trung kỳ tiểu tu nho nhỏ không ngờ lại có thể ngây ngô trong thủy mạch thời gian dài như vậy. Chấn động kịch liệt như thế cũng không đầy văng ngươi ra, có chút ý tứ, có chút ý tứ!

Con thủy viên này trừ một đầu vượn tròn ra so với người thường không khác gì, hơn nữa cả người trên dưới mặc áo quần loài người, nhìn qua rõ ràng chính là con mộc hầu. Nhưng con thủy viên này còn có một loại khí chất cực kỳ hết ý, có thể khiến Lục Bình đánh lòng dạ mà không thể không đề phòng.

Thần niệm từ bốn phía vu hồi đi tới, Lục Bình mãi không thể phát hiện lai lịch của con thủy viên này, tu vi, thực lực càng thêm không biết gì cả.

Thủy Viên tựa hồ phát giác cái gì đó, thổi một cái về phía bên người. Cách đó không xa, sắc mặt của Lục Bình trắng nhợt, không khỏi lui về phía sau một bước, lại nghe Thủy Viên nói:

– Không tệ a, thần niệm tu vị trực đuổi Thuần Dương lão tổ rồi, khó trách ngươi có thể vào thời điểm trung kỳ có thể tìm được thủy mạch. Nhưng mà chỉ dựa vào điểm này, muốn đặt chân trong thủy mạch dưới chấn động mới vừa kịch liệt như vậy vẫn hoàn toàn không đủ, để ta đoán ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì?

Dứt lời, hồng quang lập lòe trong hai mắt của thủy viên, trong lòng Lục Bình trầm xuống, “Bắc Hải Thính Đào quyết” vận chuyển muốn trấn áp thứ gì, không ngờ cũng chậm một ít. Khoảnh khắc hai mắt của thủy viên đó nhìn về phía Lục Bình, Linh Lung tửu đỉnh ẩn giấu trong tâm hạch không gian tựa hồ trong lúc bất chợt không chịu sự khống chế của Lục Bình, lập tức vọt ra từ bên trong tâm hạch không gian.

Chuyện khởi đột nhiên, Lục Bình chưa kịp trấn áp, nhưng khoảnh khắc Linh Lung tửu đỉnh công phá tâm hạch không gian cũng đưa tay đột nhiên một chiêu. Một dây nước ngưng thành giữa không trung, lập tức buộc lại một chân của tửu đỉnh. Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Bình dọc theo dây nước dò vào trong tửu đỉnh xông phá một tầng trở ngại lấy được liên lạc cùng khí linh Linh Lung của tửu đỉnh.

Linh Lung chẳng qua là xuất từ một loại thiên phú yếu thế, trong nháy mắt bị thủy viên khống chế, nếu không phải Lục Bình phát hiện kịp thời. Hơn nữa Linh Lung tửu đỉnh dù sao cũng là vật do Lục Bình luyện hóa, cho nên một khắc cuối cùng, tửu đỉnh sắp rơi vào trong tay thủy viên đúng là vẫn khiến cho Lục Bình không tha phát đoạt trở lại.

– Ta nói sao!

Thủy viên tò mò quan sát Lục Bình một phen, tựa hồ có chút bất ngờ đối với Lục Bình có thể trước mặt ông ta cầm được Linh Lung tửu đỉnh, nhưng vẫn nói tiếp:

– Rất nhiều người pháp tướng hậu kỳ mới vừa đều bị Lão Viên ta ném ra ngoài, một mình ngươi pháp tướng trung kỳ tiểu tu có tài đức gì, lại vẫn có thể lưu lại trong thủy mạch này, thì ra là có chế phẩm bắt chước này. Nhưng mà trước mặt Lão Viên, những thứ hàng giả rách nát này đều chỉ có thể là mảnh vụn a!

Lục Bình không rõ ràng thân phận của người trước mắt, nghe một hợp một từ” Lão Viên ta”, giống như đúc với khẩu khí ban đầu của Viên Long, vì vậy hỏi:

– Tiền bối là người đại thần thông của Linh Minh Cự Viên nhất tộc, không biết tiền bối có biết Viên Long không?

Dựa theo Viên Long nói, hắn ở Linh Minh Cự Viên nhất tộc chính là tồn tại số một số hai trong tộc nhân đời thứ ba. Tên của hắn chính là trước mặt những người đại thần thông bên trong tộc đều có số. Nếu đúng là như vậy, có lẽ có thể tránh khỏi xung đột.