Chương 848: Đầy túi mà về

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình cũng lười nhiều lời, khí tức quanh thân một trận rung chuyển, một cổ đan hương nồng đặc không kém hắn chút nào từ bốn phía thân thể lan ra.

Tu sĩ kia mặc dù bị đấu bông màu đen che mặt, Lục Bình cũng có thể đoán ra lúc này biểu lộ đặc sắc trên mặt hắn.

Quả nhiên, tu sĩ kia cười khổ một tiếng, nói:

– Là tại hạ múa rìu trước cửa Lỗ ban rồi, xấu hổ, cáo từ!

Luyện đan tông sư vội vã rời đi, Lục Bình liền đem ánh mắt nhìn về phía một người tu sĩ duy nhất vẫn không rời đi.

Người nọ có điều nhận biết, tiến lên một bước, nói:

– Không ngờ các hạ lại là một vị luyện đan tông sư, thất kính!

Lục Bình khẽ vuốt càm, nói:

– Các hạ vậy là chương trình gì? Người nọ trầm ngâm một chút, nói:

– Các hạ mới vừa dùng bảo vật để đổi là Tử Tinh phong vương tương sao?

Lục Bình ngẩn ra, nói:

– Không phải!

Người nọ “ha” xong một tiếng, hứng thú trong giọng nói tựa hồ lớn hơn, nói:

– Nói như vậy các hạ là dùng loại phương thức thứ hai đổi Ngân Đồ Linh Diễm, đây cũng làm tại hạ có chút ngoài ý muốn, không biết các hạ có thể tiết lộ rốt cuộc là dùng vật gì đổi lấy linh diễm này hay không? Nếu là các hạ còn có bực này linh vật không biết đúng thể dùng tới đổi hay không? Tại hạ nguyện ý dùng những bảo vật khác tới giao dịch.

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Loại bảo vật này tại hạ có thể một món đã là đáng quý, làm gì còn có kiến thứ hai tới giao dịch, ngược lại bảo các hạ thất vọng rồi.

Người nọ gật đầu một cái, nói:

– Vậy cũng đúng, như vậy không phiền toái các hạ. Nếu là ngày sau các hạ có nhu cầu, hãy đến Thiên Huyền cổ thành Bảo Lai Các. Bảo Lai Các ta từ trước đến giờ mua bán các loại kỳ trân dị bảo, tại hạ làm Bảo Lai Các chưởng quỹ tất nhiên hết sức thỏa mãn!

Dứt lời, hướng Lục Bình chắp tay liền xoay người rời đi, ngược lại bảo Lục Bình trong lúc nhất thời sờ không rõ hư thật, hồi lâu mới phản ứng được. Đối phương đây là dưới tình huống mắt nhìn thấy Ngân Đô Linh Diễm cùng với bảo vật đổi Ngân Đô Linh Diễm vô vọng ngược lại kết giao mình. Dù sao một vị luyện đan tông sư là đáng giá bất luận cho kẻ nào bỏ ra khí lực để lôi kéo làm quen.

Suốt cả một ngày cuối cùng này, Lục Bình không có những thu hoạch khác nữa, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần một đóa Ngân Đô Linh Diễm cũng đã khiến cho Lục Bình có đầy đủ lý do để hài lòng rồi.

Tới chạng vạng tối, Lục Bình trở lại phòng nhỏ triển lãm của mình, bởi vì Thiên Huyền tông muốn sau khi chuông chiều gõ vang sẽ khai mở toàn bộ cung điện dưới đất, đến lúc đó tất cả tu sĩ đều phải bị truyền tống tới phía ngoài cung điện dưới đất. Cho nên, lúc này toàn bộ phần lớn tu sĩ trong cung điện dưới đất cũng đã quay trở về phòng nhỏ triển lãm của mỗi người, đem bảo vật bày ra bên trong vô luận là đã đổi thành công hay không, toàn bộ thu vào.

Lục Bình cuối cùng cũng không đi vào trong chỗ lầu các của Ngũ đại thánh địa cùng với Thiên Huyền tông, Thủy Tinh cung để nhìn qua một chút xem Linh Mạch Tinh Nhũ cùng với Lôi Kiếp Chi Thủy có sửa lại phương thức lựa chọn hay không, cũng không biết Tạ Thiên Dương có đã cùng Thiên Huyền tông trao đổi Linh Mạch Tinh Nhũ hay không.

Không phải là hắn không muốn đi, mà là hắn thực sự không có trù mã nào trao đổi, vì có thể đổi tới tay thiên cấp trung phẩm Ngân Đô Linh Diễm, Lục Bình thậm chí không tiếc lấy ra một hạt sen Cửu phẩm Bạch Ngọc mình trân quý nhiều năm cũng không từng sử dụng qua, hơn nữa còn có hai hạt linh yêu đào, lúc này mới cuối cùng trao đổi được Ngân Đô Linh Diễm đến trong tay của mình.

Nguyên vốn Lục Bình định phải dùng tới linh yêu đào để đổi, mặc dù linh yêu đào thành thục tối đa có không nhiều hơn mấy trăm năm. Nhưng nó dù sao cũng là trái do Đào Thụ yêu kết thành, công hiệu dùng hoàn toàn so được với mấy ngàn niên phân cực phẩm linh trân.

Nhưng nếu dùng phương pháp như vậy, Lục Bình ít nhất phải dùng đến năm sáu hạt linh yêu đào. Mà Lục Bình mấy năm qua này luyện chế đan dược, hiện nay số lượng linh yêu đào trong tay lại cũng không còn dư lại mấy. Nếu là đưa ra mấy hạt cuối cùng này, Lục Bình sợ rằng nếu lại chờ hơn trăm năm mới có thể chờ tới lúc cây linh yêu đào cho ra quả và thành thục.

Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải nhịn đau cắt đứt vật yêu quý, lấy ra một hạt sen trân quý dùng để giao dịch thiên cấp linh diễm này như vậy.

Sau khi Lục Bình trở về trong phòng nhỏ nhìn phần lớn đều thạch đài trống không mà lộ ra vẻ kinh ngạc.

Linh Thủy Dựng Mạch đan đổi lấy hơn mười món huyền cấp thượng phẩm linh vật; mười năm Thọ đan cũng bị đổi đi, một món thiên cấp hạ phẩm linh vật tới tay; Kim Kiên quả lại càng không cần phải nói, ngược lại khiến cho Lục Bình cảm giác định giá của mình có chút thấp hay không.

Ba khối Tĩnh Hồn hương cũng bị đổi đi, hơn nữa người đổi đi còn cố ý để lại trên thạch đài một cái ngọc giản. Lục Bình tra xét nội dung bên trong, lúc này mới phát hiện người đổi đi Tĩnh Hồn hương không ngờ lại chính là tu sĩ hôm qua cũng đổi đi Định Hồn hương.

Vị tu sĩ này sau khi khai môn kiến sơn ở trong ngọc giản lưu lại lời nhắn là hy vọng Lục Bình nếu có dư thừa hồn hương muốn xuất thụ, đợi đến giao dịch hội dưới đất kết thúc, có thể đến Bảo Lai các của Thiên Huyền cổ thành gặp mặt nói chuyện.

Lục Bình hơi sửng sờ, không ngờ lại là Bảo Lai các này, cũng không biết người này có phải là một vị chưởng quỹ của Bảo Lại các kia mà lúc trước đổi lấy Ngân Đô Linh Diễm gặp phải.

Trừ cái đó ra, Lục Bình vẫn còn trên ba tòa thạch đài chia ra đặt một trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch, dùng để cầu đổi lấy huyền cấp trung thượng phẩm linh vật.

Thật ra thì thời điểm ngày hôm qua, Lục Bình đã từng dọn lên bốn trăm thượng phẩm linh thạch, muốn cùng hy vọng như ngày hôm trước vậy có thể đổi lấy một món địa cấp trung phẩm linh vật, đáng tiếc cả ngày cũng không người để ý tới.

Ngày hôm qua sau khi từ chỗ của Huyền Điền chân nhận biết được Chân Linh phái thật đang cần thật ra là đại lượng huyền cấp linh vật, Lục Bình định bắt đầu dùng linh thạch đổi lấy huyền cấp linh vật.

Nếu như nói dùng tới phẩm linh thạch đổi lấy địa cấp linh vật chẳng qua là có khả năng, thì như vậy lúc đổi lấy huyền cấp linh vật, khả năng này lớn rất nhiều.

Dù sao huyền cấp linh vật không giống địa cấp linh vật có thể gặp mà không thể cầu như vậy, huống chi vật đổi là thượng phẩm linh thạch. Bởi vì nồng độ linh khí ngưng tụ trong linh thạch cao thấp bất đồng, khiến cho bản thân của thượng phẩm linh thạch so với trung hạ phẩm linh thạch rất nhiều diệu dụng hơn.

Hơn nữa giao dịch này sẽ là ngày cuối cùng, rất nhiều chuyện không có thể xảy ra tựa hồ cũng có lý do trở nên thuận lý thành chương như vậy. Ba tòa thạch đài này của Lục Bình tổng cộng bốn trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch tổng cộng đổi lấy mười ba món huyền cấp trung thượng phẩm linh vật.

Mặc dù khiến cho Lục Bình cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng loại vận khí tốt này Lục Bình dĩ nhiên là cầu cũng không được.

Hơn nữa những vật lẻ tẻ khác đổi lấy các loại món đồ, Lục Bình ở cung điện dưới đất ba ngày nay cũng coi là mãn túi mà về.

Sau khi thu thập xong đồ sử dụng, Lục Bình không đợi chuông chiều của Thiên Huyền vang lên, liền đem một món huyền cấp hạ phẩm linh vật bỏ vào trong vũng một cái góc nhỏ trong phòng nhỏ. Một trận kim quang lóe lên, Lục Bình cũng đã biến mất trong phòng nhỏ.

Phương pháp rời cung điện dưới đất cùng lúc tiến vào bất đồng. Lúc tiến vào Lục Bình chỉ cần tốn hao linh thạch đổi lấy môi giới truyền tống. Mà muốn đi ra ngoài lại cần mỗi một tên tu sĩ vào xuống cung điện dưới đất đem một món huyền cấp hạ phẩm linh
vật làm môi giới khai mở Truyền Tống trận. Mà món huyền cấp hạ phẩm linh vật này là được Thiên Huyền tông cử hành giao dịch hội lần này rút ra lấy thù lao.

Lục Bình lúc xuất hiện lần nữa đã đến trong phòng chứa củi một chỗ hậu viện nhà người ta của Thiên Huyền cổ thành. Lục Bình dùng thần niệm quét qua, phát hiện gia đình này mặc dù cũng người tu luyện, nhưng tu vi lại đều là dung huyết kỳ tu sĩ bình thường. Mà chỗ gia đình này ở là một nơi vắng vẻ ở Thiên Huyền cổ thành.

Lục Bình không làm kinh động bất luận kẻ nào, dễ dàng xuyên qua cấm chế đơn giản bày trong tiểu viện của gia đình tu sĩ này, đi tới địa điểm lúc trước cùng Tạ Thiên Dương, Tang Du ước định.

Trong Thiên Hương trà lâu, Lục Bình lần trước uống trà thì đối mặt mũi, chưởng quỹ cùng với Tiểu nhị ca lanh lợi kia hiển nhiên không nhận biết hắn.

Lục Bình ném qua một viên trung phẩm linh thạch, khiến cho Tiểu nhị ca dẫn hắn tới một gian tĩnh thất, dặn dò hắn lên một bầu đỉnh cấp linh trà cùng ba cái chén trà.

Một bên Tiểu nhị ca tâm lĩnh thần hội, hiểu được đây là nói cho hắn ngây ngô một hồi còn có hai vị khách nhân muốn tới, chỉ cần dẫn khách nhân tới căn tĩnh thất này.

Sau khi Tiểu nhị ca lui đi, Lục Bình trên bàn trà bày ra một đạo cấm chế, lúc này mới đem một giọt Tử Tinh mật ong tích nhập trong bình trà. Hinh hương tràn ra lại bị cấm chế trên bàn trà giam cầm, khiến cho trà hương sẽ không giống như lần trước cơ
hồ tràn ngập cả tòa trà lâu như vậy, kinh động trên trăm trà khách đang uống trà, cuối cùng khiến cho đại danh của Tử Tinh phong vương tương cơ hồ lập tức truyền khắp cả tòa Thiên Huyền cổ thành.

Một chén linh trà thấy đáy, bên ngoài tỉnh thất truyền tới tiếng bước chân, Tiểu nhị ca đã dẫn hai người Tạ Thiên Dương cùng Tang Du vào.

Tạ Thiên Dương cũng giống vậy ném một viên trung phẩm linh thạch về phía sau, hào phóng nói:

– Cầm đi đi, thưởng cho người đó!

Tiểu nhị ca hoàn thiên hỉ địa nhận lấy, nói năng nịnh hót một hồi, nhưng trong lòng thì thầm nói: mới vừa vị tiền bối kia cũng ban thưởng một viên trung phẩm linh thạch, lại là một bộ dáng bình đạm. Vị này mặc dù cũng một viên trung phẩm linh thạch, lại
phảng phất như mình ba ra ân huệ thiên đại vậy, còn muốn mình cảm kích rơi nước mắt. Hai vị tiền bối này tuy nói đều là hạng người xuất thủ hào phóng, nhưng giữa hai người vẫn có sự chênh lệch.

Tuy nhiên gần đây cũng coi là vận khí tăng lên dữ dội, trong một tháng ngắn ngủi chỉ tính trung phẩm linh thạch đã vào túi ba viên, ngang bằng với tiền công của mình trong khoảng thời gian này rồi.

Tạ Thiên Dương không biết Tiểu nhị ca lĩnh tiền thưởng vui mừng tư tư còn đem cấp bậc của mình giảm đi một bậc. Tuy nhiên Lục Bình lại từ trong giọng của Tạ Thiên Dương nhận ra được hắn mang đến tin tức tốt.

– Tạ huynh, Tang huynh, ngồi đi, thử nếm thử một chút linh trà này!

Lục Bình mời hai người ngồi xuống, Tạ Thiên Dương cũng đã nói trước:

– Tiểu đệ lần này lại coi như là xuất nguy hiểm, người lại chỉ mời chúng ta uống trà, hẹp hòi hẹp hòi!

Tang Du nhận lấy trà đạo của Lục Bình một tiếng cám ơn, nhẹ nhàng nhấp một miếng, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Bên cạnh Tạ Thiên Dương vẫn như cũ nói:

– Nhưng mà chuyện cuối cùng đã làm thành rồi. Thiên Huyền tông ở thời khắc tối hậu quả nhiên sửa lại phương thức trao đổi, may nhờ Tạ mỗ tay mắt lanh lẹ, lúc ấy thấy người liếc thiên cấp thượng phẩm linh này không phải số ít, cũng nhờ lần trước ở trong môn phái đã có lòng chuẩn bị trước, từ chỗ của lão sư cầu thêm một phần thượng phẩm linh vật và chưa đem trả lại, nếu không lần này thật sự đã không chiếm được Linh Mạch Tinh Nhũ kia rồi.

Tạ Thiên Dương đặt một cái ngọc bát phía trên bàn trà đẩy tới trước mặt Lục Bình, cũng không sợ Lục Bình không đem Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết giao cho hắn, thằng bưng lên chén trà trước mặt. Lúc này hắn mới phát hiện một bên Tang Du đã uống xong một chén trà nóng, đang muốn đưa tay đi rót chén thứ hai.

Tạ Thiên Dương bĩu môi, nói:

– Tang huynh, người uống gấp như vậy làm cái gì, đơn giản chính là bò nhai mẫu đơn a, uổng cho ngươi còn là Ngự Thú Linh tông thiên hạ hành tẩu nữa chứ, cũng không sợ bị người nhìn thấy mà cười cho à, trà này không phải là nhu yếu phẩm đầu nha, muốn uống phải từ từ thưởng thức mới được.

Tang Du cũng không nói, rót đầy chén thứ hai lại bắt đầu uống.

Lúc này lại nghe Tạ Thiên Dương rú lên quái dị, nhìn chằm chằm Lục Bình nói:

– Không phải chứ, ngươi bỏ Tử Tinh phong mật vào bên trong đó sao?

Lục Bình mới vừa ném một cái ngọc giản ghi lại “Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết” tới trước mặt Tạ Thiên Dương, nghe vậy cười cười không nói gì. Mà Tạ Thiên Dương cũng dùng tốc độ còn nhanh hơn so với Tang Du uống cạn linh trà trong chén, một bên vừa đưa tay đoạt lấy bình trà châm trà, vừa nói:

– Xa xỉ, quá xa xỉ, phí của trời a!

Cũng không biết là đang nói chính hắn, hay là đang nói Tang Du, hay hoặc là căn bản là đang nói Lục Bình.

Ba người hàn huyên hồi lâu mới rời tĩnh thất ai đi đường này. Lục Bình đang muốn xuống lầu, lại thấy một bên Tiểu nhị ca vội vã đi tới, ngăn lại Lục Bình nói:

– Tiền bối xin dừng bước, chưởng quỹ nhà ta cho mời!

Lục Bình nghe vậy sắc mặt đổi một cái, ngay sau đó liền khôi phục bình thường, nói:

– Có biết chưởng quỹ nhà người duyên cớ gì muốn mời ta không?

Tiểu nhị ca thấp giọng bồi cười nói:

– Điều này vãn bối làm sao biết, tiền bối chỉ phải gặp được chưởng quỹ hiển nhiên sẽ biết được.

Lục Bình tự nghĩ hành tung bí ẩn, quả quyết sẽ không bị chưởng quỹ nhận ra mình chính là người trước đó trong trà lâu tung Tử Tinh phong vương tương đối lây tin tức Lôi Kiếp Chi Thủy, vì vậy nói:

– Hãy trước mặt dẫn đường!

Không đợi Lục Bình đi mấy bước, liền thấy chưởng quỹ đã vội vã chạy tới, thấy Lục Bình ánh mắt sáng lên, nói:

– Các hạ là Bắc Hải Lục Huyền Bình đạo hữu?

Lục Bình gật đầu nói:

– Chính là tại hạ, không biết chưởng quỹ tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng?

Chưởng quỹ cười nói:

– Mới vừa nhận được du lệnh môn phái, là Khánh Ly lão tổ cho mời!

– Ha!

Lục Bình gật đầu một cái, tựa hồ đã hiểu điều gì, nói:

– Mời chưởng quỹ dẫn đường! Chương quỹ vừa đi về phía trước, vừa nói:

– Đạo hữu không cần khách khí, bản nhân họ Trầm, chính là Thiên Huyền động ngoại môn Nhị đại đệ tử, tu vi không đông đảo, chỉ có thể vì môn phái kinh doanh một tòa trà lâu này, cũng dùng để duy trì sinh kế nhà mình…,