Chương 1364: Đầy trời kiếp vân

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lối đi không gian của đạo đàn thế giới đang chậm rãi đóng lại. Thần niệm của Lục Bình giống như hồng thủy bị súc tích trong giây lát vỡ đê, đi về phía bốn phương tám hướng đánh vào.

– A..a..a…!

Một tiếng rống sợ hãi truyền tới từ ngoài mười mấy trượng bên người Lục Bình, Lục Bình mở hai mắt không đợi hiểu rõ lúc này người của mình ở chỗ nào, một song phi kiếm đã trước một bước bay đi về phương hướng âm thanh sống sợ hãi.

Một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ mới vừa từ bên trong đạo đàn thế giới truyền tới cảm nhận được một cổ thần niệm mãnh liệt như thiên hà hạ xuống nhào tới quanh người mình. Bản năng của tu sĩ đem thần niệm tự thân tụ lại cố gắng ngăn cản một cổ thần niệm giống như thủy triều đánh vào.

Vậy mà kết quả hiển nhiên rất thê thảm. Vào khoảnh khắc hắn ôm đầu té ngã trên đất, một đạo kiếm quang bay tới mắt của hắn đã gào thét tới nhào tới trên người của hắn!

Mạng của ta thôi rồi!

Trong phút chốc pháp tướng sơ kỳ tu sĩ tuyệt vọng. Cái loại đau nhức có thể nhấn chìm hắn đến vực sâu nhưng thủy chung không xuất hiện, hơn nữa sự đánh vào xuất xứ từ thần niệm cũng dần dần biến mất không thấy. Tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng nguồn gốc của thần niệm đánh vào, nơi đó làm gì còn có người nào ở đó!

Khoảnh khắc thần niệm của Lục Bình cuốn ùa bốn phía, hắn đã biết được lúc này mình xem ra là ở phía tây của Hà Tây chi địa, khoảng cách với vị trí ước định tụ họp ở bến bờ phía nam của Thanh Minh Giang cũng khá xa.

Độn quang của Lục Bình ở chân trời hóa thành một đạo lưu quang, lập tức dẫn vào không thấy trong tầng mây, chạy tới vị trí ước định với Khương Thiên Lâm trước khi tiến vào đạo đàn thế giới.

Trong sa mạc của Hà Tây chi địa đã mơ hồ truyền đến tiếng nổ của các loại đậu pháp. Đạo đàn thế giới mở ra cùng đóng lại, tu sĩ ra khỏi đạo đàn thế giới đều lập tức cho ra. Sở dĩ Thuần Dương tu sĩ mở ra đạo đàn thế giới làm như vậy, do phòng ngừa bởi vì ân oán mà sẽ xuất hiện đại quy mô môn phái hỗn chiến.

Nhưng dù vậy, cũng khó tránh khỏi có tu sĩ cừu oán do cơ duyên xảo hợp đụng nhau. Như thế, đại chiến hiển nhiên cũng không thể tránh khỏi. Tuy nhiên lúc này chỉ cần quy mô của đại chiến không mở rộng, thường thường đều sẽ có Thuần Dương tu sĩ ra mặt ngăn lại.

Trước đây như vậy có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng mà một lần này coi như khó nói, không nói phong ba do đám Ngũ Hành tông bốn nhà tông môn năm vị đại tu sĩ dẫn động, lại có thêm ân oán giữa Nam Hải bốn đại tông môn liên thủ cùng Trùng Thiên các. Lần này sau khi nhân tộc các phái mất đi kẻ thù tập thể là Ma La Đại Quân đi vây công Cửu Huyền Lâu, nội hồng tựa hồ xuất hiện quá mức nhanh chóng, hơn nữa vô cùng kịch liệt. Sự xung đột với quy mô lớn như vậy chỉ sợ coi như Thuần Dương lão tổ ra mặt cũng chưa chắc có thể đủ nhất thời hồi lâu mà tiêu tan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Bình nóng lòng đi trước tới chỗ ước định để hội hợp với Khương Thiên Lâm. Chân Linh phái bởi vì duyên cớ muốn tấn thằng đại hình tông môn, đối thủ âm thầm nhất định sẽ có không ít. Mà bản thân Lục Bình ở Trung Thổ đắc tội với người cũng đủ nhiều, khó bảo toàn sẽ không có người vào lúc này thừa dịp loạn hạ thủ Chân Linh phái.

Vậy mà chuyện thường thường chính là càng muốn tránh khỏi, thì hết lần này tới lần khác nó chính là muốn tìm tới ngươi!

Thời điểm Lục Bình cố gắng lấy tầng mây che giấu đôn quang chạy tới chỗ ước định lúc trước, lại đột nhiên phát hiện không biết vì sao khi đó, phía trên tầng mây quanh người đắp lên một tầng sương mù màu đen, thậm chí có lúc còn lóe ra điện quang.

Lục Bình vội vàng dừng độn quang lại, thậm chí có chút bối rối rơi xuống từ trong tầng mây, thầm nói: hỏng rồi, quên mất vẫn còn một chuyện này nữa.

Đạo đàn thế giới linh khí dư thừa, lại có thất tổ chân ngôn sau khi cơ duyên xảo hợp chỉ điểm cho ngộ hiểu, hơn nữa tu sĩ của các phái có thể tiến vào bên trong lại là giảo giảo giả trong lớp đồng cấp tu sĩ. Tất cả nguyên nhân như vậy, khiến cho tu sĩ bế quan một năm này đủ để khiến cho rất nhiều tu sĩ đem tu vi của mình đẩy lên tới cảnh giới tột cùng, còn kém cửa ải cuối cùng vượt qua lôi kiếp.

Mà bên trong đạo đàn thế giới, tu sĩ hiển nhiên sẽ không dễ dàng khai ra lôi kiếp. Hơn nữa bởi vì lôi kiếp của tiểu thiên thế giới vốn nhỏ yếu mà chậm chạp, tu sĩ chỉ cần hết sức thu liễm khí tức quanh thân, hiển nhiên sẽ không đưa tới lôi kiếp chú ý. Nhưng mà hết thảy điều đó thường thường sau khi tu sĩ trở về tu luyện giới lại không thể không thay đổi.

Lôi kiếp của tu luyện giới đối với tu vi khí tức quanh thân tu sĩ cần phải bén nhạy hơn so với bên trong đạo đàn thế giới. Rất nhiều tu sĩ có tu vi đạt tới chỗ cảnh giới tột cùng thường thường bởi vì để uẩn tích lũy quá mức hùng hồn, trong tiểu thiên thế giới có thể thu liễm khí tức, sau đó trở lại tu luyện giới căn bản không thể nào giấu giếm được sự chú ý của lôi kiếp.

Cho nên, mỗi lần sau khi đàn thế giới đóng lại, tu sĩ trở về luôn luôn không ít người bởi vì không cách nào đè nén khí tức tự thân mà khai ra lôi kiếp. Đây cũng là một trong duyên cớ các Thuần Dương lão tổ đều ngẫu nhiên cho gọi tất cả mọi người đến một góc trong dãy sa mạc ở Hà Tây chi địa, vì chính là phòng ngừa tu sĩ vào lúc khai ra lôi kiếp, đem những tu sĩ khác cũng dính líu đến trong đó.

Mà lúc này phía trước Lục Bình, hiển nhiên có một vị tu sĩ mới vừa trở ra đạo đàn thế giới liền đưa tới lôi kiếp như vậy. Lục Bình nhìn một chút tình cảnh trước mắt, tựa hồ còn là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cho gọi tới lần thứ hai lôi kiếp.

Tu sĩ độ kiếp, thường thường bên trong phương viên mấy dặm đều là phạm vi của kiếp lôi hội tụ. Giống như Lục Bình đồng dạng là sự tồn tại pháp tướng trung kỳ điên phong như vậy, tùy thời có thể cho gọi lôi kiếp đến, đối với tình cảnh như thế dĩ nhiên là kính nhi viễn chi. Bây giờ Lục Bình cũng không muốn lập tức tiến cấp pháp tướng hậu kỳ.

Lục Bình ưu tầm xung xung đảo một vòng lớn, tiếp tục chui tới bên bờ Thanh Minh Giang. Trong năm người của Chân Linh phái lần này tiến vào đạo đàn thế giới, trừ Lục Bình có thể lấy thần niệm mạnh mẽ khổng lồ thu nhiếp khí tức tự thân, Ân Thiên Sở nguyên vốn chính là mới vừa tiến cấp pháp tướng trung kỳ vẫn chưa tới hai năm, nên không cần cố kỵ đưa tới lôi kiếp chú ý ra, còn lại ba người Thiên Thành lão tổ, Lưu Thiên Viễn, Lôi lão lục không một người nào là không đến pháp tướng sơ kỳ điên phong, tùy thời đều là sự tồn tại có thể cho gọi lôi kiếp.

Ba người khi trở ra đạo đàn thế giới nếu thu nhiếp không được khí tức tự thân đưa tới lôi kiếp cũng đã đành, chỉ khi nào cuối cùng bởi vì vội vàng độ kiếp mà đưa đến thất bại, vậy coi như hỏng bét!

Đợi đến thời điểm Lục Bình chuyển qua một mảnh khu vực kiếp lôi không khỏi có chút sửng sốt nhìn một mảnh kiếp vận đen nhánh giữa bầu trời trước mặt, không ngờ lại có một người dẫn động lôi kiếp!

Lục Bình dứt khoát xoay người nhìn bốn phía, ánh sáng màu đỏ xanh trong hai mắt lập lòe. Lúc này hắn mới trợn mắt hốc mồm nhìn bầu trời của Hà Tây chi địa tất cả lớn nhỏ không ngờ phủ kín năm sáu đạo kiếp vận đen nhánh như mực!

Đây là khu vực mà ánh mắt của Lục Bình có thể đạt được. Toàn bộ Hà Tây chi địa sẽ có bao nhiêu người mới vừa trở ra đạo đàn thế giới liền dẫn động lôi kiếp tự thân, nhưng trong một mảnh lôi kiếp đó, cuối cùng có mấy người có thể sống được?

Khi Lục Bình cảm thấy bên bờ sông Thanh Minh Giang, Lưu Thiên Viễn đã hội hợp cùng Khương Thiên Lâm. Khi hắn đi ra từ đạo đàn thế giới trùng hợp ở phía nam của Hà Tây chi địa, khoảng cách Khương Thiên Lâm cũng không quá xa.

Nhưng mà vào lúc trở ra đạo đàn thế giới đối với Lưu Thiên Viễn mà nói cũng là một khảo nghiệm không nhỏ. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lúc ấy ở bầu trời đỉnh đầu của mình có lôi vân hội tụ, hắn bị dọa sợ đến mức phải vội vàng thu liễm khí tức tự thân.

Cũng may Khương Thiên Lâm lão tổ kịp thời phát hiện mạo hiểm xuất thủ giúp hắn che giấu tu vi khí tức mênh mông quanh thân, rồi mới tránh thoát ra khỏi dưới kiếp vận vừa sinh thành uy hiếp.

Hai người nhìn thấy Lục Bình cảm thấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lục Bình không hỏi trước tình huống của những người khác, mà là nhìn về phía bốn tên đoán đan kỳ tu sĩ sau lưng hai người, nhíu mày một cái, hỏi:

– Sao thiếu một người?

Chân Linh phái lần này tổng cộng có năm đoán đan kỳ tu sĩ tiến vào tam đại bí cảnh. Trừ một tên đoán đan hậu kỳ đệ tử đời thứ ba Ngô Huyền Nhân ra, còn có bốn tên đoán đan trung kỳ đệ tử đời thứ tư, Lục Bình môn hạ hai tên đệ tử Vương Huyền Kỳ cùng Đỗ Huyền Lạc cũng có trong đó.

Vậy mà lúc này sau lưng Khương Thiên Lâm lão tổ cũng chỉ có bốn tên đoán đan kỳ tu sĩ, trừ Ngô Huyền Nhân thành công đem tu vi tự thân tăng lên tới đoán đan chín tầng ra, Vương Huyền Kỳ cùng với một vị đệ tử đời thứ tư khác là Tề Huyền Chương đồng thời phá vỡ đoán đến trung kỳ trói buộc, đem tu vi tăng lên tới đoán đan tầng thứ bảy. Còn một vị đệ tử khác của Lục Bình là Đỗ Huyền Lạc tu vi giống vậy tăng lên tới đoán đan sáu tầng.

Nhưng vốn đoán đan kỳ tu sĩ không biết tên hiện giờ thiếu một người, hiển nhiên đã bỏ mạng trong tam đại bí cảnh. Nếu Lục Bình không nhớ lầm, tên đệ tử kia cũng là đoán đan sáu tầng tu vi, cũng như Vương Huyền Kỳ, Tề Huyền Chương, đều là giáo giáo giả trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ tư.

Vương Huyền Kỳ nghe lão sư hỏi thăm, cúi đầu đáp:

– Lâm sư huynh đã bỏ mình trong bí cảnh!

Lục Bình cau mày lại, hỏi:

– Biết là ai hạ độc thủ không?

Vương Huyền Kỳ đáp:

– Là người của Thương Hải tống cùng Thái Huyền tông. Ba người bọn họ vây công một mình Lâm sư huynh, đợi đến khi chúng đệ tử chạy tới Lâm sư huynh đã không cứu được rồi!

Trong hai mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo hung tợn, hỏi:

– Có nhớ mấy người kia là ai không?

Vương Huyền Kỳ cúi đầu, đáp:

– Hồi bẩm sư tôn, ba người kia đã bị bọn đệ tử liên thủ giết chết. Sau đó bọn đệ tử lại chém giết Thái Huyền tông hai vị tu sĩ, chưa từng tiết lộ thân phận của bọn con!

Lục Bình bấy giờ mới hài lòng gật đầu một cái, xoay người hướng Khương Thiên Lâm lão tổ nói:

– Sư bá, Thương Hải tông đó phải bị tiêu diệt!

Khương Thiên Lâm gật đầu một cái, nói:

– Tuy nhiên bây giờ cần chậm một chút, bản phái hôm nay thời điểm quan trọng tấn thông đại hình tông môn này, tu luyện giới các phái đều hướng con mắt lom lom nhìn. Bọn ta làm việc vạn không thể quá mức phô trương, đợi khi ngươi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ rồi hãy nói!

Lục Bình nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, lúc này mới giương mắt nhìn một chút về phía nơi xa, nói:

– Thiên Sở sư đệ trở lại!

Lục Bình vừa dứt lời, thân hình của Ân Thiên Sở quả nhiên rơi xuống từ trong tầng mây bên ngoài mười mấy trượng, nói:

– Rối loạn rồi, chúng ta phải mau rời khỏi đây!

Thần sắc của Khương Thiên Lâm có chút lo lắng nhìn một chút Hà Tây chi địa lúc này bị lôi kiếp chi vận cùng với hỗn chiến tràn ngập, trầm giọng nói:

– Thiên Thành sư đệ cùng với Lôi Địch vẫn chưa trở về, bọn ta vẫn phải đợi.

Ân Thiên Sở gật đầu một cái, sau khi chào hỏi cùng mọi người, lần nữa biến mất. Lục Bình biết gã lúc này đang tới lui tuần tra bên ngoài mọi người, quan sát tình cảnh của Hà Tây chi địa.

Lại qua ước chừng thời gian một nén nhang, giữa không trung thoáng qua một đạo lôi quang. Lôi Địch hiện ra thân hình từ trong độn quang, nói:

– Nam Hải bốn tông cùng người của Trùng Thiên các đánh nhau. Nam Hải bốn tông tu sĩ tập sát Trùng Thiên các hai tên pháp tướng tu sĩ xoay người chạy đi. Nghe nói Trùng Thiên các vị Thuần Dương đó giận dữ, tự mình đuổi theo.

Khương Thiên Lâm gật đầu một cái, trên mặt vẻ buồn rầu nặng hơn. Lúc này cho dù có lôi kiếp cùng loạn chiến ngăn trở, coi như Thiên Thành lão tổ sau khi đi ra từ đạo đàn thế giới dù khoảng cách Hà Tây chi địa bắc bộ nơi đây xa nhất, thời điểm này đã phải chạy tới mới đúng!