Chương 434: Thanh giản phủ thạch bi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đại khái cảm thụ một phen độ dày linh khí nơi đây, ước chừng là có khoảng năm cái tiểu hình linh mạch. Trong lòng của hắn cười một tiếng, giẫm chân một cái xuống đất, một đạo lam quang liền truyền hướng vào lòng đất không thấy đâu. Hắn chờ giây lát, mặt đất không có động tĩnh gì. Hắn có chút kỳ quái, lần nữa giẫm chân một cái, một cổ lam quang so với lúc trước còn nông đặc hơn truyền xuống mặt đất. Nhưng Đại Bảo vẫn như cũ không từ mặt đất chui ra.

Lục Bình mặt liền biến sắc, lại hướng đi ra ngoài cung điện, tuy nhiên khi hắn đang sắp ra khỏi tu luyện mật thất thì, thân thể cũng ngừng lại một chút, phảng phất nghĩ tới điều gì, lập tức xoay người lại ở trong tu luyện thật cẩn thận tìm kiếm.

Nếu kể ra thì trong tu luyện thất của Thanh Giản lão tổ cũng không có vật gì đặc biệt. Một người tu luyện thường là dùng bồ đoàn để tĩnh tọa, một bàn gỗ thấp lùn để đặt bình trà chén trà, chung quanh phòng tu luyện cũng không có bất kỳ vật trang sức gì. Hiển nhiên phòng tu luyện của Thanh Giản lão tổ cùng đại đa số tu sĩ là giống nhau, đều giữ một loại phong cách đơn giản chất phác dành cho kẻ khổ tu.

Lục Bình dùng thần niệm không ngừng tìm kiếm trong tu luyện thất, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn lên cái bồ đoàn ở trên đài tu luyện kia.

Trên cái bồ đoàn này hiển nhiên là đỉnh cấp pháp khí có tương khảm tụ linh trận pháp, trong ngày thường dùng để tu luyện ngược lại cũng là một món phụ trợ khí vật rất tốt. Trong tu luyện thật của Lục Bình cũng có một cái phụ trợ pháp khí có tác dụng tương đồng với cái này.

Lục Bình đem bồ đoàn cầm trong tay xem xét cẩn thận một phen, thanh quang trong hai mắt lóe lên, cúi đầu suy tư một chút. Bàn tay hắn liền vỗ vào phía trên bồ đoàn, một đạo lam quang lóe lên, tụ linh trận khắc họa phía trên bộ đoàn đua nhau bằng hủy. Mặt ngoài của đỉnh cấp pháp khí này nhất thời chia năm xẻ bảy. Lục Bình đem bồ đoàn cầm trong tay chấn lên một cái, bồ đoàn vỡ vụn đua nhau rơi xuống, một khối bia đá nhỏ dài chừng một thước tức thời lộ ra.

Trên mặt tấm bia đá có khắc ba chữ lớn cổ vô cùng có lực: Thanh Giản phủ!

Lục Bình cười”ha ha” một tiếng, đem bia đá cầm trong tay, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, một đạo lam quang từ trong lòng bàn tay tràn ra, bao phủ từ trên xuống dưới hướng dọc theo thân khối bia đá nhỏ này. Cho đến khi khối bia đá nhỏ này bị toàn bộ chân nguyên màu xanh nhạt của Lục Bình ngâm nhuộm. Cả tòa trung ương cung điện nhất thời một trận rung động, ngay sau đó lại khôi phục yên tĩnh.

Lam quang trên tấm bia đá nhất thời thu liễm, mặt ngoài của bia đá lần nữa khôi phục được dáng vẻ lúc trước.

Lục Bình đứng trong tu luyện thất, dưới chân lần nữa giẫm một cái. Trải qua chốc lát, Đại Bảo quả nhiên từ mặt dưới đất chui lên, nhìn hắn có chút mất hứng kêu hai tiếng. Ngay sau đó nó phun ra ba viên vi hình Tụ Linh châu, biểu lộ thật có chút không thèm, tựa hồ nói đây là một tòa động phủ lịch sử đã lâu, lại là của pháp tướng kỳ lão tổ, sao lại chỉ tụ liễm được năm cái tiểu hình linh mạch, bên trong chỉ dựng dục không được mấy viên Tụ Linh châu.

Lục Bình không rãnh đáp lý Đại Bảo, phất tay đem ba viên vi hình Tụ Linh châu thu vào túi. Sau đó, hắn đem hai cái khiên dẫn trận bàn nhỏ do Hồ Lệ Lệ chế luyện bố trí ở trong tu luyện thất, mục đích là dùng để dịch chuyển hai cái tiểu hình linh mạch. Sau đó hắn cũng ở trong đó cẩn thận khắc họa Khiên Dẫn Trận Pháp, chuẩn bị sau khi trở về Hoàng Ly đảo đem hai trong sáu cái linh mạch này dẫn dắt trở về.

Ở trong quá trình khắc họa trận pháp, Lục Bình cũng phát hiện trong tu luyện thất này đã từng có linh mạch với số lượng tuyệt không thể nào chỉ là sáu cái tiểu hình linh mạch, mà ít nhất cũng phải là một cái trung hình linh mạch. Chẳng qua là trải qua thời gian ba ngàn năm, trung hình linh mạch không có tụ linh pháp bảo trấn áp, không ngừng có linh mạch lưu chuyển đi mất.

Vi hình linh mạch cùng tiểu hình linh mạch sau khi bị dẫn dắt tới, chỉ cần có tu sĩ tiện tay cầm cố một chút, thì có thể bảo đảm linh mạch mấy năm thậm chí mười mấy năm sẽ không lưu thất. Nhưng mà một khi linh mạch bị ngưng tụ trở thành một cái trung hình linh mạch, thì dù tu sĩ có thể tiện tay cầm cố, cũng nhất định phải có tụ linh pháp bảo trấn áp, mới có thể phòng ngừa trung hình linh mạch khỏi bị giải tán.

Lục Bình nhất thời nhớ tới ở trên Hoàng Ngọc đảo, trong Phàm Nhân Thị Trường từ trong tay đám người Tăng Vũ mua được khôi đào phiên phảng phất như mảnh vụn của thông linh pháp bảo kia, vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra. Lúc mua của Tằng Vũ, Lục Bình đã hoài nghi khối đào phiến này là một mảnh vụn của món tụ linh pháp bảo, bây giờ nhìn lại tin chắc không thể nghi ngờ gì nữa.

Về phần tụ linh pháp bảo này tại sao lại xuất hiện ở dưới động phủ trong bụng núi kia, thì cũng rất dễ giải thích. Tụ linh pháp bảo chẳng những có thể trong thời gian ngắn rời khỏi trung hình linh mạch, hơn nữa vẫn còn thể tụ tập một phần linh khí giúp cho tu sĩ sử dụng. Thanh Giản lão tổ ở trong bụng núi độ kiếp, tùy thân mang theo tụ linh pháp bảo này, lúc độ kiếp đến mức khẩn yếu quan đầu cần cấp thủ linh khí khôi phục chân nguyên trong cơ thể. Hiển nhiên cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, không những bản thân mình hỏi phi yên diệt, ngay cả các loại pháp bảo khí vật tùy thân mang theo cũng hủy hư hầu như không còn gì.

Thanh Giản lão tổ ở trong truyền thừa của mình nhắc đi nhắc lại rằng bản thân không cách nào vượt qua pháp tướng trung kỳ chi kiếp, nhưng quay đầu lại vẫn còn muốn liều mình thử một phen.

Khi Lục Bình đang khắc họa trận pháp, đám người Kiều Duy Kiệt rốt cục hội hợp chung một chỗ. Năm người hợp lực, những Thủy Tu la kia chủ yếu dựa vào thuật ẩn thân ở khắp mọi nơi đánh lén lập tức không phải là đối thủ của bọn họ nữa. Đồng thời năm người hợp lực, đối với phá giải cấm chế cũng nhanh hơn không ít. Họ lập tức liền tới được ao nước ở trước trung ương cung điện.

Tới lúc mọi người phát giác cấm chế trước trung ương cung điện đã sớm bị phá trừ, năm người liền liếc mắt nhìn nhau, lập tức hướng trong cung điện chạy như bay. Kẻ chạy cấp bách nhất chính là Kiều Duy Kiệt cùng Dương Tam Dương.

Kiều Duy Kiệt vừa chạy vừa thúc giục:

– Nhanh! Nhanh! Nếu không bảo vật bên trong lại bị người của Chân Linh phải thu vét hết.

Dương Tam Dương mặc dù không nói chuyện, nhưng dưới chân tốc độ chạy cũng nhanh hơn.

Hai người Tiền Thụ cùng Hàn Phi đều có chút bất đắc dĩ. Thủy Tú chân nhân thì ngầm nhìn về phía cái ao nước nhỏ trước cung điện này, sau đó cũng theo mọi người kéo vào trong cung điện.

Đang khi Lục Bình đem một đạo trận phù cuối cùng của Khiên Dẫn Trận Pháp khắc họa ra xong trên mặt đất, thì Kiều Duy Kiệt đã tìm được vào cửa vào tu luyện thất, thấy Lục Bình ở chỗ này, lập tức khí thế hung hăng nói:

– Họ Lục kia, bảo vật trong cung điện đầu, Chân Linh phái ngươi muốn ăn một mình, không sợ bị no vỡ bụng chết hay sao?”

Kiều Duy Kiệt vừa nói chuyện, trên tay vừa lấy ra pháp bảo, đại ý nếu có không một lời không hợp, lập tức ra tay đại chiến. Sau đó Dương Tam Dương cũng đuổi theo tới đây, không nói hai lời lập tức cũng tế lên một món pháp bảo trông giống ngọc xích đứng ở bên cạnh Kiều Duy Kiệt, tuy nhiên y lại lộ ra vẻ chật vật hơn nhiều. Dương Tam Dương chân nhân là đoán đan sơ kỳ tu sĩ duy nhất trong đoàn người. Lúc trước khi gặp Thủy Tu la tập kích, Thủy Tu la không ngờ lại cũng hiểu đạo lý chọn chỗ mềm mà bóp, bắt đầu trước tiên là đánh bất ngờ vào Dương Tam Dương chân nhân. Lúc này Dương Tam Dương hình tượng vô cùng thê thảm không còn gì thê thảm hơn, một bộ trường sam không biết bị đâm thủng bao nhiêu cái lổ.

Cánh tay trái và trên đùi phải của y đều có vết máu rỉ ra, thậm chí trên cái mông cũng bị một đao chém phải.

Ngay sau đó, Thủy Tú chân nhân, Hàn Phi cùng Tiền Thụ ba người cũng chạy tới trong mật thất. Nhìn thấy tình cảnh trong mật thất, họ cũng không nói lời nào.

Lục Bình thấy năm người cũng đã chạy tới, lúc này mới chậm rãi rề rà, hướng Thủy Tú chân nhân bên cạnh hỏi:

– Thủy Tú chân nhân nghĩ thế nào?

Kiều Duy Kiệt thấy Lục Bình căn bản đối với lời mới rồi của y chẳng để vào trong mắt, nhất thời cảm giác bị Lục Bình miệt thị, gương mặt đỏ bừng, chỉ vào hắn mắng:

– Tên khốn kia, lần này bốn phái bọn ta liên hiệp thăm dò chỗ động phủ này, trước đó mọi người đều báo cho các gia môn phái trưởng bối. Chân Linh phái ngươi muốn độc thôn bảo vật ở trung ương cung điện, chẳng lẽ lại không sợ ba phái khác liên hiệp khiển trách làm khó sao?

Lục Bình đưa ánh mắt như một loại lưỡi đao ép cho Kiều Duy Kiệt không dám nhìn thẳng, lời trong miệng cũng có vẻ tâm kinh đảm chiến, nhưng không muốn ở trước mặt của Lục Bình lộ ra vẻ khiếp đảm.

Y kiên trì nói hết lời, nhưng rơi vào trong lỗ tai người bên cạnh, khí thế hung hăng trước đó của Kiều Duy Kiệt không ngờ giọng nói càng ngày càng nhỏ, thậm chí trở nên có khí mà không có lực.

Dương Tam Dương một mực nắm chặc ngọc xích trong tay, hiện giờ không khỏi buông lỏng một chút, có chút thất vọng liếc nhìn Huyền Linh phái tu sĩ bên ngoài thì mạnh mà bên trong thì yếu ở bên cạnh này.

Lục Bình vẫn như cũ lười nhìn Kiều Duy Kiệt, lại nhìn Thủy Tú chân nhân nói:

– Thủy Tú chân nhân thật là không có gì để nói hay sao?

Thủy Tú chân nhân thản nhiên đáp:

– Trong trung ương cung điện bụi đất chất đống, cũng không có dấu vết bị người mới gần đây lật tìm, hiển nhiên nơi này trước khi Lục huynh đến cũng đã bị người ta nhanh chân giành trước, thu vét không còn gì rồi.

Kiều Duy Kiệt nghe vậy sửng sờ một chút, ngay sau đó gương mặt trở nên đỏ hồng, nghiêng đầu lại gắt gao trợn mắt nhìn Thủy Tú chân nhân một cái, ngay sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lục Bình, phảng phất như bị một sự khuất nhục to lớn vậy.

Thủy Tú chân nhân cùng Tiền Thụ, Dương Tam Dương không dấu vết rời xa Kiều Duy Kiệt, chỉ để lại Hàn Phi có chút lúng túng đứng ở nơi đó. Mà Kiều Duy Kiệt vẫn như cũ không hề có cảm giác gì.

Không khí ở trong tu luyện thất trở nên có chút vi diệu. Lục Bình là người tài cao gan lớn, những người khác cũng không dám xuất thú trước. Kiều Duy Kiệt nguyên vốn còn muốn xúi giục ba người của hai phái khác cùng chung đối kháng Lục Bình, nhưng không ngờ bị hắn hời hợt hóa giải, ngược lại thì bản thân Kiều Duy Kiệt y bị cô lập rồi.

Sau một lúc lâu, Thủy Tú chân nhân lúc này mới phá vỡ trầm mặc, nói:

– Nơi này có sáu cái linh mạch. Lục sư huynh độc chiếm hai cái tốt nhất, ít nhiều có chút giải thích không suông a?

Lục Bình nhìn Thủy Tú chân nhân cười nói:

– Như vậy, theo ý của tiên tử ý, linh mạch này xem ra nên phân phối như thế nào?

Chưa chờ Thủy Tú chân nhân nói chuyện, Dương Tam Dương chân nhân đã không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài, hô lớn:

– Cái đó còn cần phải nói, lần này đến trong động phủ này tổng cộng có sáu người, dĩ nhiên là mỗi người một cái.

Dương Tam Dương chân nhân vừa dứt lời, Thủy Tú chân nhân sắc mặt có chút không vui. Lục Bình vẫn như cũ biểu lộ như cười như không, Kiều Duy Kiệt thì dứt khoát cười lạnh thành tiếng. Hàn Phi rất kỳ quái nhìn Dương Tam Dương chân nhân một cái.

Tiền Thụ lúc này không chịu nổi nữa, ở một bên kéo kéo ống tay áo Dương Tam Dương chân nhân, họ khan một tiếng, nói:

– Hải Ngu tông ta không so được với mười đại môn phái, sư huynh đệ hai người của ta chỉ cần có thể lấy được một cái tiểu hình linh mạch là đủ rồi.

Dương Tam Dương mặt vẫn hiện thần sắc bất phẫn như cũ, lại bị Tiền Thụ chân nhân kéo giữ chặt. Hải Ngu tông là ở vị trí nào, làm sao có thể cùng mười đại môn phái tương đề tịnh luận chứ? Cho là lần này cùng tới hai người, cũng đã đủ để nghĩ có thể chia nhiều thêm một chén canh hay sao?

Lục Bình không cần suy nghĩ cũng biết, nếu như Dương Tam Dương không thức thời nữa, muốn dựa theo nhân số mà phân, thì như vậy Lục Bình, Kiều Duy Kiệt, Thủy Tú cùng Hàn Phi bốn người sẽ trước hết liên thủ đem sư huynh đệ hai người này đuổi ra khỏi ngôi động phủ dưới đất này rồi hắn nói.

Mười đại môn phái mới là giai tầng đặc quyền chân chính của Bắc Hải. Cho dù Chân Linh phái cùng Huyền Linh phải vì địa vị bá chủ Bắc Hải mà tranh đấu người chết ta sống, còn lại tám đại môn phái cũng người người mang lòng quỷ, nhưng đặc quyền của mười đại môn phái ở trong Bắc Hải vẫn như cũ là thứ không cho người khác khiêu khích.

Hải Ngu tông có thể tham dự đến lần thăm dò động phủ này cũng đã là mười đại môn phái khai mở một mặt võng rồi. Nếu là còn không biết điều, toan tính ăn nhiều chiếm nhiều, như vậy Lục Bình cùng mọi người tuyệt đối sẽ trước hết đem hai người này loại bỏ trước, sau đó sẽ lần nữa thảo luận sáu cái linh mạch này làm thế nào phân phối.

Tiền Thụ chân nhân hiển nhiên nhìn thấu điểm này, lúc này mới không dám ở mười đại môn phái có chút lòng vượt qua mặt nào. Y quy quy củ củ trước hết chiếm một cái linh mạch rồi hắn nói. Như vậy bằng vào lực lượng của hai vị đoán đan chân nhân của Hải Ngu tông, ngược lại sẽ ở trong tranh đấu với Lục Bình cùng các đại phái đệ tử dẫn đến tác dụng kềm chế tương đối trọng yếu. Đến khi đó, tác dụng vốn có của Hải Ngu tông từ trước đến nay cũng thế hiện ra.

Thấy Hải Ngu tông thấy vừa đủ tốt là thu liễm, mọi người liền cũng không có ý kiến thêm về điều này nữa. Kiêu Duy Kiệt lúc này lạnh lùng lên tiếng:

– Nhường ra một cái linh mạch lần nữa để phân chia, nếu là như thế mọi người không bị thương hòa khí, nếu không Lục huynh ăn nhiều không sợ no quá tức bụng hay sao?

Lục Bình “Ha ha” cười một tiếng, nói:

– Xem ra năm vị từ trong tay của Thủy Tu La cũng chỉ là phá vòng vây đến nơi này, mà cũng không đem toàn bộ bọn chúng giết chết?

– Thủy Tu La? Chính là những thứ tu sĩ mới vừa rồi có thuật ẩn thận cực kỳ cao minh đó? Bọn chúng gọi là Tu La sao? Đây là một cái tổ chức gì?

Lục Bình thấy Kiều Duy Kiệt sắc mặt có chút mờ mịt, hiểu là hắn cũng không biết những gì liên quan tới Thủy Tu La. Không chỉ có hắn, chính là đám người Hàn Phi ở bên cạnh cũng gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, chỉ có Thủy Tú chân nhân là trầm tư, tựa hồ đối với Thủy Tu La có chút hiểu biết.

Lục Bình cũng không giải thích, chẳng qua là cười nói:

– Chuyện của Thủy Tu La chư vị sau khi trở về môn phái, có thể hướng các vị sư trưởng thỉnh giáo. Bất quá các vị xác định những Tu La này sau khi bị đánh lui sẽ không theo đuổi các vị mà tới chứ?

Đám người Kiều Duy Kiệt ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt đại biến. Kiều Duy Kiệt trong nháy mắt đem hộ thân cương khí chống giữ lên, đồng thời lật tay bổ ra một cái hỏa diễm đạo dài một trường, tựa hồ đem cả tòa cung điện này chấn run lên một cái theo thế đánh xuống của thanh hỏa diễm này.

Hỏa diễm đao cũng không bố trúng bất kỳ kẻ nào, nhưng hỏa diễm thiêu đốt lại hướng hai bên cuốn ùa đi. Trong một trận kêu loạn chói tai, hai con đoán đan kỳ Thủy Tu La từ xa xa nhảy ra, ngay sau đó thân ảnh nhanh chóng mờ đi, lập tức định ẩn thân vào trong không khí.