Chương 749: Đại chiến hội chiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong tu sĩ đời thứ ba của Thái Huyền tông có mười sáu tên đệ tử đích truyền. Mười sáu đệ tử đích truyền này trong tay đều có một hai món bảo vật mà môn phái phát cho để bảo vệ tánh mạng, có người thậm chí không chỉ có một món.

Giống như hai tên Thái Huyền tống tu sĩ mà lúc trước Lục Bình cùng Cố gia, Vân Đô phái tu sĩ liên thủ vây công, hai người này một người thì xếp thứ mười một trong mười sáu tên đệ tử truyền này, trong tay chẳng những có dưỡng linh pháp bảo Thái Huyền kim phiến, còn có một tờ phù khí chuyên dùng để chạy trốn; còn một gã khác thì mặc dù xếp thứ mười ba, nhưng trong tay trừ đạo sinh phù khí ra, còn có một thanh Thái Huyền Thần quang kiếm sắc bén vô cùng!

So sánh thế lực cùng những thứ đại hình môn phái của Trung Thổ này, Chân Linh phái chênh lệch thật là rất lớn. Trong đệ tử đời thứ ba ngoài trừ Lục Bình, có thể có được Dưỡng Linh pháp bảo cơ hồ không có ai, thật ra thì ngay cả trong Đệ tử đời thứ hai, có thể có được Dưỡng Linh pháp bảo cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà mười sáu tên đệ tử đích truyền trong tu sĩ đời thứ ba của Thái Huyền tống bây giờ xem ra quả thật đã khiến cho Lục Bình hoài nghi người người trong bọn họ có thể cơ hồ nắm trong tay một món dưỡng linh pháp bảo.

Thật ra thì Lục Bình cũng biết, những người này có thể có được những thứ cao cấp pháp bảo này, phần nhiều chính là dựa vào môn phái, chứ không phải dựa vào bản lĩnh của mình. Thậm chí những thứ Dưỡng Linh pháp bảo này chẳng qua là Thái Huyên tông cố ý chuẩn bị cho chuyến đi Doanh Ngọc chiểu trạch lần này, sau khi xong chuyện sẽ thu hồi lại, chân chính có thể cấp cho bọn họ bất quá là phù khí dùng để đào tẩu giống như tên đệ tử thứ mười và thứ mười ba vậy.

Nhưng mặc dù như thế, Thái Huyền tông có thể một hơi lấy ra hơn mười sáu món Dưỡng Linh pháp bảo để cấp cho môn hạ đệ tử, đủ có thể thấy họ chính là những kẻ “tài đại khí thô” rồi.

Thật ra thì làm đệ tử ưu tú trong môn phái, môn phái đều sẽ ban thưởng cho một hai món vật nhằm bảo vệ tánh mạng. Chẳng qua là các nhà môn phái sẽ căn cứ tự thân lực lượng của mình mà ban phát có chỗ bất đồng thôi.

Lục Bình cũng từ chỗ của Liễu Thiên Linh lão tổ đã từng được cho bảo vật, hoặc là bí thuật để bảo vệ tánh mạng. Chẳng qua là những thứ đồ này so với Thái Huyền tống người ta hiển nhiên là kém hơn đến mấy cấp bậc.

Lục Bình thông qua Linh Lung tửu đỉnh đem ba cái tiểu hình linh mạch ngưng tụ ra hai viên tụ linh châu, sau đó quay người lên tới chỗ hai phái đại chiến lúc trước, lại đột nhiên phát hiện song phương đang đại chiến với quy mô tựa hồ lớn hơn trước, hơn nữa khuynh hướng mở rộng này còn đang tiếp tục được kéo dài.

Lục Bình núp ở ngoài bốn năm dặm, chỉ dùng thần niệm lặng lẽ quan sát đại chiến nơi xa, để tránh nhận chịu cái họa cá ở trong ao!

Thái Huyền tông, Thiên Huyền tông không nói gì, lúc này gia nhập chiến đoàn còn có Linh Vũ tông, Hoa Ngọc tông mấy phái, tổng cộng có hơn mười vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Mấy phái này là cùng đứng chung một chỗ với Thái Huyền tông.

Ngoài ra còn có hơn hai mươi tên tu sĩ còn lại là do Hà Bắc tu luyện giới âm thầm lôi kéo để cho Linh Vũ tông sai sử. Họ là mười mấy nhà môn phái nhỏ nửa đường gia nhập. Hiện nay hiển nhiên mọi người đã trở mặt xé rách da, bên trong mặc dù không có pháp tướng kỳ tu sĩ nhúng tay vào, nhưng hơn bốn mươi vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ tụ tập chung một chỗ đánh nhau một trận như thế này, cho dù là pháp tướng tu sĩ thì dưới tình huống này cũng không thi thố bản lĩnh gì được.

Tuy Thái Huyền tông cùng Linh Vũ tông liên hiệp với nhau, nhưng Thiên Huyền tông đệ tử hiển nhiên cũng không cùng Hà Bắc tu luyện giới các phái liên hiệp. Tuy nói song phương có cùng chung địch nhân, nhưng không tạo thành sự phối hợp ăn ý. Nếu không, Hà Bắc tu luyện giới cùng Thiên Huyền tông tu sĩ cộng lại vốn chiếm cứ ưu thế về nhân số, sẽ không đến mức như bây giờ chẳng qua là cùng Linh Vũ tông, Thái Huyền tông đánh thành một cục diện ngang hàng.

Trên thực tế, lúc này thần niệm của Lục Bình không phải bỏ phần lớn chú ý đến một đoàn chiến cuộc loạn đả trước mắt, mà là giăng ra bốn phía khắp.

Lấy thần niệm của Lục Bình đã tiến tới gần pháp tướng trung kỳ tu sĩ tu vi để dò xét, hắn dễ dàng phát hiện lúc này trong bốn phía hư không ẩn giấu ít nhất là mười vị pháp tướng tu sĩ.

Chẳng qua là những thứ pháp tướng lão tổ này không biết xuất phát từ mục đích gì, không ngờ lại cũng chỉ đứng đó mà xem. Cho tới bây giờ trong chiến đoàn chỉ có một vị pháp tướng tu sĩ là Phạm Dư Khánh, đệ tử đời thứ ba của Thái Huyền tông.

Thiên Huyền tông Bôn Lôi Tam Kiếm tuy nói dùng tam kiếm liên thủ cũng có thể địch được pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng Phạm Dư Khánh này hiển nhiên cũng không phải là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường. Bôn Lôi Tam Kiếm bị Phạm Dư Khánh điện
cuồng tấn công, chỉ có đón đỡ chứ không có sức đánh trả, hơn nữa nhìn dáng vẻ họ cũng chông chịu được bao lâu.

Lục Bình ở một bên phân tích tình hình được mất trong đó, do dự tự hỏi xem mình có nên gia nhập vào trong chiến đoàn hay không. Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Lục Bình đột nhiên đại biển, một đối phi kiếm trong tay đột nhiên biến mất, thời điểm xuất hiện lại lần nữa đã đến phụ cận nơi Phạm Dư Khánh cùng giao chiến với Bôn Lôi Tam Kiêm.

Bôn Lôi Tam Kiếm dưới Phạm Dư Khánh cường công sớm đã đến mức nó hết đà. Phạm Dư Khánh cười lạnh nói:

– Hôm nay phải khiến cho danh hiệu Bôn Lôi Tam Kiếm các ngươi trong Bình Nguyên tu luyện giới trở thành lịch sử!

Thái Huyền Chi Thứ trong tay một hóa thành ba, rồi sau đó ba hóa thành chín, trong tiếng kinh hộ của Bôn Lôi Tam Kiếm, nhất cử đầm xuyên qua vòng phòng ngự mà ba người liên thủ, đâm vào các bộ vị trên thân của ba người.

Thái Huyền Chi Thứ là một loại châm hình pháp bảo của Thái Huyền tông, cũng là một loại truyền thừa thần thông của Thái Huyền tông. Loại thần thông này nhiều nhất có thể đem Thái Huyền Chi Thứ hóa thành chín chín tám mươi mốt cây, từ đó đạt tới cảnh giới vô thượng thần thông.

Nhưng trên thực tế Thái Huyền Chi Thứ vào thời điểm một hóa thành ba cũng đã cũng coi là một loại tiểu thần thông rất sắc bén rồi. Châm hình pháp bảo nguyên vốn được xưng là rất khó phòng ngự, có thể thông qua châm hình pháp bảo thi triển ra pháp thuật cấp bậc tiểu thần thông, trong tình huống đánh lén thậm chí có thể phá vỡ đại thần thông pháp thuật.

Mà có thể đạt tới một hóa thành ba, liên tục hóa thành chín, đó chính là thần thông pháp thuật thật thật tại tại đại rồi. Loại đại thần thông pháp thuật này ở trong Thái Huyền tông, pháp tướng tu sĩ từ trước tới giờ có thể tu luyện thành công thì rất là hiếm hoi. Mà Phạm Dư Khánh lại có thể mới vừa tiến cấp pháp tướng liền tu thành hạng đại thần thông này, khó trách có thể ngồi vững vị trí thứ hai trong đệ tử đời thứ ba của Thái Huyền tông.

Mà khi Thái Huyền Chi Thứ ba hóa thành chín, chín lần chín tám mươi mốt rồi diễn dịch chín chín quy nhất, thì có thể thành tựu vô thượng thần thông. Chẳng qua là loại thần thông này trong lịch sử Thái Huyền tông chỉ có hai vị đã từng lên cấp qua Chân Linh lão tổ đạt tới. Mà sau khi thành tựu hai loại đại thần thông pháp thuật này, hai vị lão tổ này là thứ hách hách nổi danh ở trong toàn bộ tu luyện giới, cũng là thời điểm duy nhất trong lịch sử Thái Huyền tông hai lần có thể hoàn toàn áp đảo Thiên Huyền tông.

Đáng tiếc Thiên Huyền tông để uẩn vượt xa Thái Huyền tông. Thái Huyền tông trong hai lần vượt qua này vẫn không thể nào áp đảo Thiên Huyền tông, để rồi thất bại trong gang tấc.

Mắt thấy Bôn Lôi Tam Kiếm sẽ phải vẫn lạc bỡi Thái Huyền Chi Thứ, thì thấy hai đạo kiếm quang trên trời xẹt qua một đạo quỷ dị mắt thường khó phân biệt, đột ngột xuất hiện trước Bôn Lôi Tam Kiếm.

Song kiếm quanh quẩn một trận, vô số đạo kiếm quang tản ra. Một kiếm quang tuyền qua xuất hiện ở trước người Bôn Lôi Tam Kiếm, đem chín cái Thái Huyền Chi Thứ này nhất cử cuốn hút vào trong tuyền qua, chuẩn bị toàn bộ tiêu diệt.

Vốn cho là khó thoát ách vận, Bôn Lôi Tam Kiếm mắt thấy đại nạn mà mình không chết, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, liền nghe được bên tại có một giọng nói vang lên:

– Tránh đi ngay, yêu tộc đã vây lên tới!

Bôn Lôi Tam Kiếm sắc mặt kinh hãi, nhìn lấm lét khắp mọi nơi, nhưng lại nghĩ kẻ có thể sử dụng thần niệm mà không phát hiện ra người nói chuyện, rõ ràng đây không phải tay vừa.

Tuy nhiên ba người chợt thấy một đôi phi kiếm trước người đột nhiên hơi chậm lại, một cái phi châm xẹt ra một đạo ánh sáng ban bác biến mất trong tay Phạm Dư Khánh mặt đã có chút biến sắc.

Phạm Dư Khánh hung hăng nhìn chằm chằm một đôi phi kiếm ngăn trước người Bôn Lôi Tam Kiếm, muốn xuất thủ nữa, bất quá sắc mặt lại có vẻ chần chờ.

– Còn không mau đi!

Thanh âm lúc trước xuất hiện lần nữa trong lỗ tai của Bôn Lôi Tam Kiếm, ba người không chậm trễ nữa xoay người liền bỏ đi. Người nọ nếu là muốn hại ba người hắn, vậy thì không cần cứu bọn họ dưới cái chết gây bỡi Thái Huyền Chi Thứ.

Lúc trước Lâm sư đệ dưới sự vây công của ba tên tu sĩ Thái Huyền tông, cuối cùng vẫn lạc dưới tay Thái Huyền tông Bát sư huynh Tề Nam.

Rất may là vào lúc đó không biết vì sao các phái tu sĩ đột nhiên vọt tới đánh loạn cho thành một trận, kéo ba người Bát sư huynh mới vừa rảnh tay lần nữa lại cuốn vào chiến đoàn, khiến cho Bôn Lôi Tam Kiếm chuyên tâm ứng đối Phạm Dư Khánh cường công, lúc này mới chống đỡ được cho tới bây giờ.

Bôn Lôi Tam Kiếm thối lui theo phương hướng Lục Bình chỉ điểm. Phạm Dư Khánh muốn chặn lại, nhưng có chút kiêng kỵ một đôi phi kiếm trước mắt, càng thêm kiêng kỵ tên địch nhân mà mình đến bây giờ vẫn không cách nào phát hiện được.

Phạm Dư Khánh dùng thần niệm điều tra khắp mọi nơi. Chủ nhân của một đôi phi kiếm này không tìm được, lại phát hiện ở bốn phía bất đồng phương hướng có thật nhiều yêu tộc tu sĩ tạo thành một vòng vây phân tán, xông tới mọi người trong chiến đoàn.

Phạm Dư Khánh trong lòng cả kinh, lúc này mới chú ý tới bốn phía trong hư không còn ẩn giấu không ít tu sĩ cùng cấp. Lần này Phạm Dư Khánh trong lòng càng thêm bần thần không chắc chắn.

Khi quay đầu nhìn lại, Bát sư đệ Tề Nam cùng hai tên bản phái đệ tử đang cùng mấy tên Linh Vũ tông đệ tử ngăn cản những môn phái khác của Hà Bắc tu luyện giới tấn công. Một đạo Thái Huyền Phách Kim Trảm của Phạm Dư Khánh chém ngã mấy tu sĩ của những môn phái khác đang vây công đám người Bát sư đệ. Nếu là lúc thường, Phạm Dư Khánh hiển nhiên sẽ tiến lên bổ đao giết chết họ, nhưng hiện nay không được nữa rồi.

– Mau rút lui, rời khỏi nơi này ngay!

Phạm Dư Khánh chẳng qua là nghiêng đầu nói một tiếng cùng đám người Bát sư đệ, còn bản thân mình thì đi trước khai ra một đạo không gian môn hộ chui vào trong đó.

Trong lòng của hắn có một dự cảm xấu, hắn muốn dò la cho rõ xem mười mấy vị cùng cấp tu sĩ ẩn giấu trong hư không ở bốn phía này rốt cuộc là ai.

Lục Bình phát hiện sớm, nên trước khi chuyện xảy ra đã thoát khỏi vòng vây của yêu tộc. Thần niệm của hắn bao phủ với phạm vi rất rộng, thủy chung hơn hắn thần niệm của Bôn Lôi Tam Kiếm, hướng dẫn ba người xuyên qua khe hở trong vòng vây yêu tộc. Trong khi đó, Bôn Lôi Tam Kiếm thủy chung không cách nào phát hiện được Lục Bình.

Sau lưng, tiếng hò hét chém giết thảm thiết thay nhau vang lên, sau khi yêu tộc tu sĩ bao vây, lập tức phát động tập kích đối với nhân tộc tu sĩ mà bọn chúng nhận định là đang diễn ra trận thanh toán nội bộ.

– Hơn bốn mươi vị đoán đan hậu kỳ nhân tộc tu sĩ nguyên vốn là một cô lực lượng cực mạnh mẽ, nhưng rủi một điều là trước tiên họ ở trong đại chiến với nhau tiêu hao rất nhiều, nên sau đó bị yêu tu đánh lén, vừa khéo yêu tu lại chiếm cứ tru thế về mặt số lượng, nên ngay từ đầu, hơn bốn mươi tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ này đã bỏ mình hết năm sáu tên, bị thương nặng bảy tám, gần một phần ba tu sĩ vẫn lạc.

Cũng may những người này lúc này đã bỏ qua sự tranh chấp, buộc phải liên thủ đối phó yêu tộc đột nhiên tấn công, do đó mới tạm thời ổn định lại trận thế, nhưng cũng đã tràn ngập nguy cơ.

Bôn Lôi Tam Kiếm cuối cùng vẫn còn bị mấy tên đoán đan hậu kỳ yêu tu áp trận sau lưng yêu tộc phát hiện hành tung. Năm tên yêu tu vây Bôn Lôi Tam Kiếm lại, nếu là ở bình thời thì đã đành, nhưng ba người này mới vừa bị Phạm Dư Khánh đánh cho một trận còn thua con chó, làm gì còn có bao nhiêu chân nguyên để đột xuất vòng vây.

Ba người đang định liều chết đánh một trận, một đôi phi kiếm của một người vô danh đã cứu bọn họ kia đột nhiên xuất hiện sau lưng vòng vây yêu tu, lấy khí thế bài sơn đảo hải chèn ép về phía ba người.

– Các huynh đệ, giết!

Thấy phi kiếm xuất hiện lần nữa, Bôn Lôi Tam Kiếm sĩ khí đại chấn. Vân Kiếm vung tay lên phất kiếm, trong nháy mắt đâm ra mấy trăm kiếm, đẩy lui một tên yêu tu mấy chục bước, vòng vây chỉ trong phút chốc Lục Bình xuất thủ đã bị phá vỡ.

– Đa tạ Lục huynh cứu giúp. Lục huynh nếu là có rảnh, xin đến Thiên Huyền tông thuộc Bình Nguyên tu luyện giới một chuyến. Huynh đệ ba người ta tuy nội địa vị không cao trong tông môn, nhưng cũng có chút danh tiếng, đến lúc đó sẽ mời Lục huynh thưởng thức một phen cảnh đẹp Thiên Huyền kinh hồn của ta!

Bôn Lôi Tam Kiếm dưới sự giúp đỡ của Lục Bình đã thoát khỏi trùng vẫy, lúc quay đầu lại nhìn phương hướng chiến trường sau lưng bên ngoài mấy dặm, vô số pháp thuật, pháp bảo hình thành các loại sắc thái đều nhuộm thành đám sương dài mấy dặm. Tiếng nổ cùng tiếng chém giết ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy, trong bụng họ không khỏi run lên từng trận, đồng thời đối với sự trợ giúp của Lục Bình mới vừa rồi càng thêm cảm kích.

– Mấy vị khách khí quá. Tại hạ cũng chỉ là ngưỡng mộ danh tiếng của Thiên Huyền tông đã lâu. Tại hạ đến từ hải ngoại tu luyện giới, địa phương nhỏ không kiến thức, thấy ba vị huynh đệ chính là xuất thân từ Trung Thổ đại phái Thiên Huyền tông, đây chính là môn phái kế dưới năm đại thánh địa, cho nên vẫn được muốn tiến lên làm quen một phen. Kính xin chữ vị chớ trách tại hạ lỗ mãng là tốt rồi!