Chương 1447: Phục giết ( tiếp tục )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu sĩ của các phái khi vây giết Lục Bình vẫn bởi vì hắn trong lúc bất chợt tế lên Thuần Dương linh bảo mà cảm thấy khiếp sợ. Linh Hư lão tổ nghĩ rằng một kích bị thương nặng Lục Thiên Bình bắt lại công đầu cũng hồn bay ngoài trời!

Thuần Dương linh bảo, đó là mình có thể gánh nối sao?

– Chư vị đạo hữu cứu ta!

Linh Hư lão tổ vừa gào thét giọng sợ hãi, vừa ra sức lui về phía sau.

Lục Bình cười gần một tiếng, nói:

– Lúc này muốn chạy trốn, chậm rồi!

Bạch Ngọc Liên Hoa bình chướng mới vừa bị Linh Hư lão tổ công phá nháy mắt khép lại. Linh Hư lão tổ nổi điên phóng ra ngoài. Lần này lão lần nữa công phá Bạch Ngọc Liên Hoa bình chướng ngăn lại, nhưng thân hình đúng là vẫn bởi vì bình chướng ngăn trở mà hơi chậm lại.

Chính là chợt chậm đó cũng đã đủ rồi!

Tay nắm Thuần Dương linh bảo một mở một hợp, hai đạo nhận quang trong nháy mắt khép lại. Thân hình của Linh Hư lão tổ vẫn ở chỗ cũ phi độn ra phía ngoài, nhưng đột nhiên nứt ra từ bên trong bộ vị từ phần eo trở xuống dưới bắn ra ngoài như một vật bị ném đi, còn bộ vị từ eo trở lên lại xoay tròn bay lên trên.

Linh Hư lão tổ trên thực tế lúc bay trốn đã hết sức dùng Nhất kiếp linh bảo trong tay ngăn trở về phía sau. Nhưng đối mặt lại là Thuần Dương linh bảo, Nhất kiếp linh bảo trong tay lão ta cũng yếu ớt giống như đậu hủ bị cắt đứt thành hai khúc. Nhận quang tứ ngược giống vậy thời điểm cắt một cái khiến Linh Hư lão tổ thành hai đoạn. Thuần Dương Chi Khí bạo ngược trong nháy mắt dọc theo huyết mạch của lão trùng khoa tâm hạch không gian của lão. Nhị kiếp pháp tướng ẩn thân trong đó thậm chí cũng không kịp chạy trốn, liền bị Thuần Dương Chi Khí mênh mông hóa làm tro bụi!

Linh Hư lão tổ thành tế phẩm thứ nhất của lần này vây giết Lục Bình!

Thế nhưng Lục Bình lôi đình nhất kích chẳng những không hù dọa ngăn cản các phái đại tu sĩ đó, ngược lại bởi vì trong quá trình khoảng thời gian này vây công, Lục Bình có linh bảo tung ra mãi không hết sớm đã gợi lên tham niệm trong lòng của những người đó.

Cho dù giống như Nguyên Phì, Nguyên Hoành, Ngọc Hành, Thủy Chí Nhu thánh địa tu sĩ như vậy vào lúc đối mặt nhiều linh bảo cũng khó mà tự cầm giữ.

Mà bây giờ càng thêm có một thanh Thuần Dương linh bảo xuất hiện, càng thêm kích thích tham niệm lão tổ của các phái đến cực hạn!

– Lục Thiên Bình này trong tay lại có Thuần Dương linh bảo!

– Cây kéo đó thật quen thuộc. Nó không phải là linh bảo Lưỡng Đoạn trong tay Sơ Diệp chưởng khống ở Bắc Minh đó chứ?

– Một thanh đó không phải là Nhị kiếp linh bảo sao? Sau khi Sơ Diệp vẫn lạc linh bảo đã bị mất tích, hiện tại một thanh đó rõ ràng chính là Thuần Dương, hơn nữa màu sắc dường như cũng không đúng!

– Đây có gì, các ngươi quên năm đó một sân đại chiến dưới Lạc Tâm Sơn, Thuần Dương linh bảo lôi kiếp hạ xuống. Ngũ Hành tông cuối cùng thất bại trong gang tấc, ngay cả thủy mạch dắt dẫn tới đều bị người âm thầm cắt đứt nửa cái!

– A, chẳng lẽ nói ban đầu Thuần Dương lôi kiếp cũng bởi vì cây kéo trong tay Lục Thiên Bình?

– Mới hiểu được sao, Ngũ Hành tông năm đó mưu đồ thay vì nói là bị Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người phá đám, sợ rằng còn không bằng nói cuối cùng đều bị Lục Thiên Bình này được tiện nghi!

– Gần nửa cái thủy mạch chi mạch nha, khó trách người này tu vi đề thăng nhanh như vậy. Chậm đã, người này có thể chặn lấy gần nửa cái thủy mạch, chẳng phải nói trên người người này còn có linh bảo bắt chước chế tương tự với Càn Khôn Bảo Đỉnh hay sao?

– Người này năm đó ở Bắc Hải được xưng Đa Bảo đồng tử. Hôm nay đánh một trận, linh bảo cho thấy trên người người này chừng nhiều hơn bốn năm món, người này hôm nay hắn phải chết, những linh bảo nên là bọn ta đoạt được!

Lục Bình tuy rằng thừa dịp Linh Hư lão tổ lập công tâm thiết đột nhiên tế lên Thuần Dương linh bảo chém chết lão ta, nhưng Thuần Dương linh bảo xuất hiện chẳng những không đưa tới mười một vị đại tu sĩ vây giết Lục Bình cảnh giác, trong lúc nhất thời tham niệm của những người này càng liên hồi hơn.

Nguyên Phì lão tổ quát to:

– Lục Thiên Bình, người thật là to gan, năm đó Bắc Minh Sơ Diệp gặp tập kích vẫn lạc, Linh Bảo dưỡng Đoạn trong tay hắn mất tích. Thì ra đây hết thảy đều do người gây nên. Lão phu xin hỏi ngươi, lúc ấy chính trị ma la đại quân vây công Huyền Linh đảo, chẳng lẽ người hành động như vậy là cùng ma la đại quân trong ứng ngoài hợp, hay hoặc giả là Chân Linh phái ngươi có âm mưu gì không thể cho người biết?

Lục Bình hừ lạnh một tiếng. Chân Linh Chi Kiếm đột nhiên băng tán hóa thành chín con giao long, lần nữa đánh cho Nguyên Phì lão tổ hốt hoảng không kịp đề phòng luống cuống tay chân. Nguyên Hoành, Trình Nguyên Kỳ, Phùng Trung Lôi một bên vội vàng xuất thủ cứu giúp.

– Muốn đổ tội cho người có thiếu gì từ ngữ, bọn ngươi hôm nay muốn lấy tánh mạng của Lục Bình, nhưng có nghĩ xem nên để cho người nào bồi táng theo đây?

Lục Bình tay cầm Thuần Dương linh bảo, ánh mắt như điện quét qua lão tổ của các phái vây công hắn. Trong lúc nhất thời không ngờ không người nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Bình.

Mười hai vị đại tu sĩ vậy công Lục Bình, nếu bọn họ thật đúng là có thể đồng tâm hợp lực, làm gì còn cho Lục Bình ngăn cản đến hiện tại!

Lục Bình chính là nhìn đúng những người này ai cũng có tính toán của riêng mình, chuẩn bị để cho người khác chịu chết, mình ngồi thu ngư ông thủ lợi. Lục Bình bấy giờ mới có thể lấy một mình mấy lực đối kháng nhiều người vây công như vậy.

Sau khi Lục Bình đột nhiên tế lên Thuần Dương linh bảo nhất cử chém chết Linh Hà lão tổ lập uy, chẳng những không kích thích ít lòng cùng cừu địch của các phái đại tu sĩ, ngược lại tham niệm trong lòng càng sâu. Cho tới bọn họ càng kiên định ý tưởng trong lòng trước đó để cho bọn họ chịu chết, mình theo phía sau nhặt tiện nghi.

Lục Bình quát ngắn một tiếng, chính là muốn làm những người này càng thêm tâm tồn kiêng kỵ. Lấy thực lực của Lục Bình có thể so với Thuần Dương, hôm nay trong tay còn có Thuần Dương linh bảo, muốn chém chết Lục Bình không lưu lại mấy tánh mạng làm gì sẽ dễ dàng như vậy?

Nhưng mấu chốt là nên giữ lại tánh mạng của người nào, người nào là tên ngư ông cuối cùng đó!

Ngũ Hành tông Ngọc Hành lão tổ lúc này phảng phất suy nghĩ rõ điều gì, lớn tiếng chất vấn:

– Lục Thiên Bình, người núp trong thủy mạch dưới Lạc Tâm sơn thì ra là ngươi. Bổn tông trận pháp đại tông sư Kim Thiền lão tổ vẫn lạc với tay người phải không? Thuần Dương linh bảo của ngươi là bởi vì đoạt nửa tờ Hóa Thủy Phù của bổn tông đúng không? Còn nữa, là người chém giết hóa thủy viên sao?

Lục Bình thật ra thì thời điểm tế lên Thuần Dương linh bảo, những huyền án những năm gần đây lưu truyền ở tu luyện giới có thể nói đều đã bị lộ ra và hiểu được chân tướng rõ ràng rồi.

Trận đánh dưới Lạc Tâm sơn có thể nói là một lần giác lực giữa các phe Thuần Dương của tu luyện giới. Đại sự bực này người ở tại sân hiển nhiên tất cả đều biết được. Ngọc Hành lão tổ chất vấn bọn họ xem ra đã không chút ý nghĩa. Tuy nhiên là một loại nghĩa khí dùng sự phát tiết thôi, duy chỉ có cuối cùng hóa thủy viên cũng làm bọn họ có chút không hiểu.

Tuy nhiên bản thân Lục Bình sau khi Ngọc Hành lão tổ nói ra hóa thủy viên cũng đã hiểu lão ta chỉ là Thủy Viên Khí Linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh.

Trên thực tế, vô luận là Linh Lung Tửu Đỉnh, Chân Linh Chi Kiếm, thậm chí còn Thuần Dương Lưỡng Đoạn, bọn họ mặc dù có thể tấn thăng làm Nhị kiếp linh bảo, tấn thăng làm Thuần Dương linh bảo nhanh như vậy, cho dù Lục Bình một lòng lấy bản mệnh chân nguyên tự thân dựng dưỡng, cũng chưa chắc có thể đem phẩm chất đề thăng nhanh như thế.

Duyên cớ chủ yếu nhất trong này là bởi vì năm đó trận đánh dưới Lạc Tâm sơn, Lục Bình trong thủy mạch ngự sử các loại linh bảo chém giết Thủy Viên Khí Linh, rồi một đám linh bảo thủ hạ toàn bộ thôn phệ bản nguyên của Thủy Viên Khí Linh, do đó mới dồn lại khiến cho phẩm chất của bọn chúng lấy được đề thăng nhanh như vậy. Phải biết Thủy Viên Khí Linh là một trong năm đại khí linh của khai thiên thần khí Càn Khôn Bảo Đỉnh!

Lục Bình châm chọc nói:

– Các hạ cũng thật hậu tri hậu giác!

Ngọc Hành lão tổ giận dữ nói:

– Làm gì lại có cái lý như thế này, vậy người đi chết ngay đi!

Ngọc Hành lão tổ đột nhiên bay lên không, cả người rơi vào trên ngọn núi xanh biếc ba mươi ba trượng.

Lục Bình cảm giác cự lực vô cùng từ trên trời giáng xuống. Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ linh quang minh diệt không chừng. Mười hai viên Nguyên Thần chầu nâng lên cự sơn một mực rơi chìm xuống phía dưới.

Linh linh linh!

Thủy Chí Nhu thấy sư thúc mình toàn lực thi triển đương nhiên cũng không cam rơi phía sau. Bản mệnh linh bảo Vũ Lâm Linh trong tay không ngừng vang xa. Phảng phất một món chiêu hồn linh mỗi một tiếng nổ giòn đều thấu thẳng vào thần niệm của Lục Bình, cố gắng quấy nhiễu hắn chưởng khống một đám linh bảo trong tay.

– Thủy Hành Củ Tử vẫn không tiến bộ như vậy!

Lục Bình cười lạnh một tiếng. Một mảnh thiên mặc màu xanh nhạt đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu Lục Bình. Trên tường vân lơ lửng, một con bằng điểu màu vàng vòng quanh Cửu Long Chung không ngừng quanh quẩn.

Thủy Chí Nhu thấy vậy hừ lạnh một tiếng. Hơi nước giữa không trung ngưng tụ thành một con thiên ưng to lớn bắt đi bằng điểu màu vàng đang quanh quẩn.

Nhưng không chờ tới lúc thiên ưng gần người, thì lại nhìn thấy mặt Lục Bình mang giễu cợt chỉ một chút về phía thân của thiên ưng. Thiên ưng do hơi nước ngưng tụ mà thành nhất thời lần nữa bạo tán thành một mảnh hơi nước.

– Khống thủy thuật của người còn kém quá xa!

Không còn kịp thưởng thức thần sắc thẹn quá thành giận của Thủy Chí Nhu nữa, Lục Bình đưa tay một chiêu, một đạo Quỳ Thủy Thần Lôi hạ xuống, cùng Thủy U kiếm hợp làm một thể, hóa thành “Kinh Lôi kiếm quyết”, nhất cử bức lui Mẫu Sơn lão tổ cố gắng lần nữa về trước tương trợ Ngọc Hành lão tổ, đồng thời trong tay ném ra một cái Tử Ngọc trạc. Vòng ngọc phồng lớn vòng lấy Lục Bình ở trung ương, rồi sau đó một vòng Tử Ngọc hoàn to lớn đấy ra phía ngoài, nhất cử bức lui đám người Vân Thiên, Vô Giới, Đông Dật cố gắng tiến lên cướp công.

Thế nhưng lúc này Ngọc Hành lão tổ ở đỉnh Thúy Lục Phong ba mươi ba trượng hét lớn một tiếng:

– Rơi!

Toàn bộ ngọn núi khổng lồ ở đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên lần nữa trầm xuống. Lục Bình lúc này ngự sử nhiều món linh bảo, ngăn cản mười một vị đại tu sĩ vây công thực đã đến cực hạn. Một kích của Ngọc Hành lão tổ khiến cho Lục Bình cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên bị gõ một chùy. Toàn bộ thân hình trầm xuống theo xuống phía dưới, lại là một ngụm máu tươi phun ra ngoài, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rỉ ra từ thái dương Lục Bình, rất nhanh lại bò đầy trán.

Lục Bình cười lạnh lùng một tiếng, ngửa đầu liếc mắt nhìn Thúy Lục Phong che đậy hư không đỉnh đầu của mình, nói:

– Nếu người vội vã muốn chết như vậy, Lục mỗ sẽ thành toàn ngươi!

– Nguyên Thần đại trận, trấn nhạc!

Theo một tiếng quát chói tai của Lục Bình, Liên Hoa trận đồ dưới chân vốn lập lòe bất định đột nhiên linh quang đại thịnh. Bạch Ngọc Liên Hoa tung ra bốn phía như từng đóa hoa tiếp theo nhau nở rộ, trận pháp phù văn đầy rẫy thoáng hiện trên trận đồ. Mười hai viên Nguyễn Thần châu vốn bày ở Thúy Lục Phong chợt đại phóng ngũ sắc hào quang.

Cùng lúc đó, Tế Thủy Trường Lưu kiếm biến thành Hải Nạp Bách Xuyên kiếm thuật tuyền qua đột nhiên tan vỡ. Vô số kiếm quang tư hạ tung hoành, trong lúc nhất thời làm đám người Nguyên Phì lão tổ luống cuống tay chân.

Thuần Dương linh bảo một mực thân súc không chừng bên ngoài nhận quang đột nhiên bị Lục Bình liên tiếp mấy lần khai hạp, đem mấy vị đại tu sĩ bị dọa sợ đến nhảy lên vọt xuống.

Giao long do Chân Linh Chi Kiếm biến thành trong nháy mắt trở về rúc vào quanh người Lục Bình vững vàng thủ hộ hắn. Thủy U kiếm lại một lần nữa biến mất ở hư không.

– Không được, Lục Thiên Bình muốn chạy trốn!

– Không được, không được trốn! Mau ra tay, tiểu tử này bày ra xác ô quy!

Một mảnh không gian ngũ sắc nhất thời thành hình. Ngọc Hành lão tổ ngồi xếp bằng ở đỉnh Thúy Lục Phong trong lòng hoảng hốt, đột nhiên cảm giác được ngọn núi khổng lồ ngồi xuống trong nháy mắt đang sụp đổ!