Chương 988: Đốt núi nấu biển

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Thiên Linh lão tổ cũng nói:

– Cũng chỉ có thể như vậy, chẳng qua là thủ đoạn này ngày sau sợ là sẽ bị người lên án. Dù sao người hôm nay lại cho dù là đường đường pháp tướng lão tổ rồi, lại tới nghiên cứu những thứ vi mạt tiểu tu này, với danh tiếng của người sẽ bất lợi.

Lục Bình cười khẩy nói:

– Lão sư quá lo lắng rồi. Đan dược này của đệ tử cũng không phải mê đan tầm thường. Đan dược này gọi là Mộng Giác đan, mặc dù khiến cho mấy người mất đi tri giác, nhưng đối với với tu vi của bọn họ cũng thực có lợi ích không nhỏ.

Liễu Thiên Linh gật đầu một cái đang muốn nói gì, lại đột nhiên nghe được đáy biển truyền tới một tiếng muộn hưởng phảng phất nổ tung vậy. Thần sắc của hai thầy trò nghiêm lại, lập tức đem toàn bộ thần niệm vùi đầu vào trên mặt biển phụ cận.

Chỉ chốc lát sau khi, thân hình hai người chợt động, cả người liền đầu nhập vào trong hơi nước, chia ra vọt tới hai phương hướng.

Một chỗ trên mặt biển ngoài năm dặm phương hướng của hai người chia ra, nước biển cuồn cuộn phảng phất sóng nhiệt lăn lộn sôi trào lên trên vậy.

Trong lúc Lục Bình mới vừa chạy tới nơi này, liền thấy chỗ sâu đáy biển đột nhiên có một ánh sáng mơ hô càng ngày càng sáng, mà sóng nhiệt trên mặt biển chưng bốc lên cũng ngày càng trở nên bức người.

Lục Bình ngẩn người, xem ra vận khí của mình không tệ, ánh sáng này từ trên mặt biển bay lên xem ra chính là một đóa thiên địa linh hỏa rồi, hơn nữa nhìn uy năng này sợ ít nhất cũng một món địa cấp linh hỏa.

Tâm tư của Lục Bình vừa dứt. Diện tích một trượng nước biển khá xa Lục Bình lập tức chung đằng xong, chỉ một thoáng tạo thành một cái hố đế chén bề sâu chừng ba thước. Một đóa hỏa diễm màu vàng hừng hực thiêu đốt trung tâm lõm xuống này.

Địa cấp hạ phẩm Lưu Kim hỏa diễm!

Loại hỏa diễm này cuồng bạo dị thường, dùng luyện đan, luyện khí đều có điều không ổn, cũng một ít vật thích hợp nhất theo đuổi hỏa chúc tính nổ mạnh thần thông tu sĩ, thậm chí có tu sĩ tu luyện hỏa chúc tính công pháp thà bị bởi vì Lưu Kim hỏa diễm này mà bỏ qua địa cấp trung phẩm linh hỏa.

Trong nháy mắt mặt biển lõm xuống bị bốc hơi hình thành diện tích một trượng sâu ba thước nhanh chóng bị điền bằng. Nước biển bốn bề ùn ùn kéo đến, nhân cơ hội đem Lưu Kim hỏa diễm đấy tới giữa không trung.

Lục Bình nhân cơ hội đưa tay nắm chặt. Một đạo nước biển hình thành bàn tay khổng lồ cũng nắm chặt giống vậy, đem Lưu Kim hỏa diễm để qua giữa không trung vừa đúng họp lại ở trong.

Lưu Kim hỏa diễm linh tính dị thường, tựa hồ cũng cảm nhận được nguy cơ, nhất thời hỏa diễm tăng mạnh, vô cùng nóng bỏng nướng hồng cái bàn tay hơi nước khổng lồ này bắn ra bốn phía. Bàn tay khổng lồ nhanh chóng súc thủy.

Tuy nhiên Lục Bình chẳng qua là hơi thổi một cái, mặt biển dưới chân liền bắt đầu cuồn cuộn không ngừng đem nước biển bổ sung đến trong cái bàn tay khổng lồ này, thủy chung duy trì cái bàn tay khổng lồ này vây hỏa diễm trong lòng bàn tay.

Lấy thực lực của Lục Bình, muốn hàng phục hóa địa cấp linh hỏa này hiển nhiên rất dễ dàng, chẳng qua là linh tính của Lưu Kim hỏa diễm này nỗ mạnh. Nếu là tu sĩ có thực lực hơi không hề nhỏ, chính là sau đó nó thà bị vì vậy bạo bế tản mất linh tính cũng không nguyện bị người bắt. Điều này cũng không phải Lục Bình vô cùng cẩn thận chút rồi.

Nước biển cuồn cuộn không dứt thủy chung tiêu ma lực lượng của hỏa diễm, cho đến khi linh hỏa này dựng dục lực lượng trong hỏa diễm tiêu tán hầu như không còn. Khi nó chỉ còn dư lại một đoàn hỏa linh tạo thành một đóa hỏa diễm lớn chừng quả đấm, Lục Bình lúc này mới lấy ra một cái Phong Linh hạp thu linh hỏa vào trong đó.

Chỉ cần linh tính trong linh vật không mất, lực lượng mất đi còn có thể thông qua chân nguyên hoặc là linh khí của tu sĩ tiến hành tự dưỡng khôi phục. Đây cũng một loại thủ đoạn thường dùng của tu sĩ bình thường dùng để thu phục linh vật an toàn.

Trong lúc Lục Bình đem Lưu Kim hỏa diễm phong ấn trong Phong Linh hạp, Liễu Thiên Linh lão tổ đã thu phục một đóa huyền cấp hạ phẩm linh hỏa ở một chỗ mặt biển khác chạy ra khỏi, cũng chạy tới hội hợp cùng Lục Bình.

Nghe Lục Bình thu phục lại là một đóa Lưu Kim hỏa diễm, chính là Liễu Thiên Linh lão tổ thân là Chân Linh phái chưởng môn, thường thấy không ít kỳ trấn dị bảo cũng ánh mắt sáng lên, nói:

– Đạo linh hỏa này lại có thể tạo một mầm non tốt để tu luyện hỏa chúc tính công pháp.

Lục Bình gật đầu một cái, ngay sau đó chần chờ nói:

– Lão sư, đệ tử muốn đem hỏa độc vụ tràn ngập trên mặt biển này tịnh hóa một cái được không? Nếu là bản pháp tu sĩ sau đó đến xông vào nơi này, lấy tu vi của bọn họ sợ là đều phải bị chút độc hại.

– Trước tiên không nên thu liễm hóa độc vụ này!

Liễu Thiên Linh lão tổ đang do dự, Thiên Tượng lão tổ lại không biết lúc nào đã xuất hiện trên mặt biển, hướng hai người mở miệng nói.

Thiên Tượng lão tổ hiển nhiên là từ đáy biển truy tung hai đóa linh hỏa mới vừa kia mà chạy tới, trùng hợp nghe được đối thoại giữa Lục Bình cùng lão sư.

Thiên Tượng lão tổ khoát tay áo một cái, ngăn hai người hành lễ, nói:

– Tình huống phía dưới tựa hồ nếu so với lúc trước dự đoán phải phức tạp nhiều, phát hiện một cái hóa mạch kia chẳng qua là một cái chẳng đáng kể gì rơi vào trong một dãy núi lửa đáy biển to lớn. Nhưng lúc ta mới vừa thăm dò cũng dẫn động toàn bộ địa mạch của dãy núi lửa vẫn lạc, bây giờ toàn bộ dãy núi lửa đá biển đã tần lâm bạo phát. Hơn nữa trong sự lên cao nhanh chóng, dự tính nhiều nhất cũng chính là một hai ngày sẽ phải hướng ra mặt biển, đến lúc đó có thể nghiệm ở trên mặt biển tạo thành một mảnh dãy núi lửa to lớn. Nơi này rất nhanh sẽ trở thành một cái biển lửa thế giới.

Liễu Thiên Linh cùng Lục Bình bị Thiên Tượng lão tổ nói sợ ngây người, một tòa dãy núi lửa thật to xuất hiện, chẳng lẽ chỉ bởi vì một cái hòa mạch không đáng kể gì hay sao?

Thiên Tượng lão tổ tựa hồ cũng xem thấu nghi ngờ trong lòng hai người, nhưng cũng không quá giải thích thêm, mà chỉ nói:

– Các ngươi hãy cùng ta xuống đi xem một chút đạo hòa mạch này. Bây giờ Thiên Giang, Thiên Lô, Thiên Thành ba người đang cực lực không gian hỏa mạch sẽ không dẫn động khắp núi lửa đáy biển. Tuy nhiên xem ra cũng không kiên trì được bao lâu, đến lúc đó núi lửa phun phát tất nhiên sẽ đưa tới Bắc Hải các phái tu sĩ, cho nên bản phái chỉ có thể trước khi núi lửa phún phát làm hết sức mò sạch lợi ích.

Ba người một đường lặn xuống, Liễu Thiên Linh tò mò hỏi:

– Nhìn dáng dấp lúc trước cũng giống như là mấy đóa thiên địa linh hỏa đồng loạt mà chạy, nếu không lấy lực của sự bá, không khiến cho hai đóa linh hỏa trốn ra mặt biển mới đúng.

Nói đến thu hoạch, chính là như Thiên Tượng lão tô trong lúc nhất thời cũng có chút hưng phấn như vậy, nói:

– Trước đây sau khi nghe Huyền Vi tiểu tử kia phát hiện hỏa mạch cũng lấy được một đóa linh hỏa liền triệu tập mấy người chạy tới, sau lại theo hóa mạch tìm được hai đóa huyền cấp linh hỏa. Nguyên vốn còn tưởng rằng cái hòa mạch này cũng chính là tiềm lực như thế thôi, không muốn cũng ở cuối cùng dẫn động khu vực phiến núi lửa này. Chẳng những khiến cho cả cái địa mạch bắt đầu không yên, hơn nữa còn lập tức rung động bốn đóa linh hỏa núp ở chỗ sâu của hỏa mạch đi ra.

Lục Bình cùng Liễu Thiên Linh theo trên sau lưng Thiên Tượng lão tổ một đường lặn xuống đến đáy biển sâu hai ngàn trượng, lúc này đã có thể thấy đáy ở biển có một mảnh khu vực màu lửa đỏ, xem ra nơi đó lẽ, chính là chỗ của hòa mạch.

Thiên Tượng lão tổ nói tiếp:

– Bốn đóa linh hỏa này chính đúng vậy cấp thượng phẩm, địa cấp trung phẩm, địa cấp hạ phẩm cùng huyền cấp thượng phẩm mỗi thứ một món. Đám người lão phu nguyên muốn đem cái hòa mạch này dẫn dắt tới Thiên Linh sơn, không muốn cũng dẫn động khu vực núi lửa, chỉ đành phải trên đường ngăn lại, không muốn uy năng của khu vực núi lửa này hiển nhiên đã vượt ra khỏi bọn ta dự liệu. Bọn bốn người lão phu hơn phân nửa tinh lực đều ky bán trên trấn áp hóa mạch, cuối cùng lão phu chỉ đành phải miễn cưỡng tịch thu hết địa cấp thượng phẩm cùng trung phẩm linh hỏa. Cũng may hai người người chạy tới, nếu không hai đóa linh hỏa này sợ rằng chính là lão phu cũng đuổi tìm không được rồi.

Lục Bình nghe vậy cũng trong lòng chợt động, nói:

– Sư bá tổ, có thể đem một đóa địa cấp thượng phẩm linh hóa kia ban thưởng cho đệ tử hay không?

Thiên Tượng lão tổ cười nói:

– Đáng tiếc, đóa địa cấp thượng phẩm linh hỏa kia là Hải Tâm linh diễm, dùng để luyện khí ngược lại thích hợp, luyện đan cũng kém không ít, rồi tính sau ngươi không phải là có Ngân Đô linh diễm rồi sao? Đóa hỏa diễm này là một trong linh hỏa luyện đan thích hợp nhất của tu luyện giới, còn phải cần đến địa cấp linh hỏa làm gì chứ?

Lục Bình cười nói:

– Đệ tử tìm được một món bảo vật cần dùng linh hóa bồi dục, địa cấp thượng phẩm linh hỏa này ngược lại thích hợp nhất.

Thiên Tượng lão tổ nói:

– Cũng được, theo dự liệu của lão phu trong hỏa mạch này mặc dù không linh hỏa, nhưng trong hỏa sơn kia xem ra còn dựng dục không ít, đến lúc đó nếu là ngươi không tìm được linh hỏa thích hợp, đóa Hải Tâm linh diễm này chính là nhường cho ngươi.

Lục Bình trong lòng vui vẻ nói:

– Như vậy tạ sư bá tổ rồi!

Bồi dục Tam Linh Ngũ Hành diệp, bao nhiêu linh vật cũng không đủ dùng a!

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới đáy biển, liên thấy Huyền Vi chân nhân đang người khoác một món bảo y ít nhất cũng cấp bậc Dưỡng linh sai khiến ba vị pháp tướng lão tổ đoàn đoàn chuyển.

– Thiên Giang sư bá tổ, lão nhân gia ngài hãy trấn áp hóa mạch trước.

– Thiên Lô sư thúc tổ, ngài tới đây chôn linh thạch xuống trước, chú ý dùng chân nguyên trong cơ thể tạm thời bảo vệ, không nên bị nhiệt độ của hỏa mạch thiêu hủy linh thạch.

– Thiên Thành sư thúc, sai rồi sai rồi, không phải là đó đâu, đi chếch về phía trái một thước, đúng đúng đúng, chính là chỗ đó,…

Mấy vị lão tổ không nói tiếng nào, theo Huyền Vi chân nhân sai khiến ở đáy biển đoàn đoàn loạn chuyển không quy luật chút nào. Liễu Thiên Linh cùng Lục Bình thấy vậy đưa mắt nhìn nhau.

Một bên Thiên Tượng lão tổ cười khổ nói:

– Tầm quáng sư này bố trí trận pháp thật là có thể nói không chút quy luật nào. Bọn ta những pháp tướng tu sĩ này ít nhiều cũng có kiến thức lịch duyệt mấy trăm năm, tự nghĩ các loại trận pháp cấm chế cũng từng biết qua không ít, cũng chưa từng thấy qua phương thức bày trận không đầu mối chút nào như vậy. Chẳng lẽ đây là bày trận thế hệ độc hữu của tầm quáng sư hay sao?

Lục Bình nghĩ tới cảnh tượng ngày đó Huyền Vi chân nhân bố trí tầm mạch đại trận tán loạn ở đáy biển, cảm thấy thấm dĩ vĩ nhiên. Tuy nhiên người này lúc nào lại lẫn vào lên một món Dưỡng linh bảo y, đãi ngộ như thế này trong bản phái đoán đan trung kỳ tu sĩ sợ rằng trừ Lục Bình ra cũng coi là tuyệt vô cận hữu rồi chứ.

Không chỉ có như vậy, trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phải có thể sai khiến mấy vị pháp tướng lão tổ đoàn đoàn loạn chuyển, chỉ sợ cho dù là Lục Thiên Bình bây giờ cũng không thể làm được.

Tin tức này nếu là truyền trở về, không biết Chân Linh phái trên dưới sẽ có bao nhiêu con người của tu sĩ ngã bể nát đầy đất.

Chính vào lúc này, Huyền Vi chân nhân đột nhiên vui vẻ nói:

– Thành rồi!

Lúc mọi người quay đầu nhìn lại, hỏa mạch mặc dù vẫn ở chỗ cũ chấn động, nhưng cũng đã bị trói buộc, uy năng giảm bớt rất nhiều. Thiên Giang, Thiên Lô hai vị lão tổ đều thở thật dài. Thiên Thành lão tổ bên cạnh là hung tợn mắng Huyền Vi chân nhân:

– Tiểu tử, nếu là cái trận pháp chó này của ngươi không đính chuyện, cẩn thận lão tử cho ngươi biết tay!

Huyền Vi chân nhân hơi khiếp sợ một chút, ngay sau đó lại đứng thẳng lưng, nói:

– Sư thúc hãy yên tâm, nếu không phải có thể chống đỡ hai ngày, tự ta liền nhảy vào trong núi lửa dưới đáy biển này.

Thiên Thành lão tổ ngẩn người, mắng:

– Mẹ kiếp, không phải nói tiểu tử ngươi này nhát gan như chuột sao, sao lại có khẩu khí lớn như vậy? Ngươi yên tâm, chỉ dựa vào thân phận của ngươi là tầm quáng sư duy nhất của bản phái, không biết sẽ có bao nhiêu lão tổ che chở người. Ngươi bây giờ là miếng bánh ngon của bản phái, lão phu là muốn cho ngươi chút nhan sắc, người khác cũng chưa chắc đáp úng.

Lúc này ba người Thiên Tượng lão tổ vẫn lạc, nhìn một chút hỏa mạch vẫn ở chỗ cũ chạy chồm lăn lộn, nhưng uy lực so với lúc trước không biết nhỏ gấp bao nhiều lần, Thiên Tượng lão tổ nói:

– Thiên Linh, người hãy cùng Huyền Vi trấn thủ cái hòa mạch này trước, phòng ngừa có người tới trước phá hư. Ta cùng với Thiên Giang, Thiên Lô, Thiên Thành, Thiên Bình năm người đi vào thăm dò một phen, tranh thủ có thể mò thêm nhiều một ít lợi ích trước khi Bắc Hải các phải chạy tới. Hơn nữa cái hỏa mạch này có thể là một cái hỏa mạch duy nhất được dãy núi lửa dưới đất dẫn dắt đi ra, giá trị của bản thân có thể vẫn trên một cái hòa mạch kia của Đan các, đến lúc đó nhất định phải đem cái hỏa mạch này làm của riêng.

Thiên Giang lão tổ nghe vậy vội vàng nói:

– Đúng là như thế, cái hòa mạch này cuồng nổ mạnh mẽ vẫn trên Đan các hỏa mạch, cũng không quá thích hợp với luyện đan, ta xem liền tăng cường đến Luyện khí điện đi!

Công hiệu lớn nhất của hỏa mạch chính là có thể dùng để tăng cường uy lực của linh hỏa, tựu như cùng Lục Bình trong quá trình luyện đan, chỉ cần đem Ngân Đô linh diễm phảng phất trên miệng địa hỏa, như vậy hỏa khí của hỏa mạch sẽ có thể cuồn cuộn không ngừng chống đỡ linh diễm thiêu đốt. Luyện đan sư lúc này thì chỉ cần khống chế hỏa hầu của hỏa diễm là được, không cần hoặc là rất ít cần lợi dụng chân nguyên tới thúc giục hỏa diễm thiêu đốt.

Cái hóa mạch kia của Đan các một vị làm Thiên Giang lão tổ thấy thèm. Luyện khí điện mặc dù cũng có một cái hòa mạch, chẳng qua là uy lực của cái hỏa mạch kia không được. Bình thường nó trong luyện khí sư luyện chế một ít pháp khí tạm được, nếu là muốn luyện chế pháp bảo, hỏa mạch cơ hồ không được tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào chân nguyên tự thân của luyện khí sư tới thúc giục linh hỏa. Điều này đối với chân nguyên của luyện khí sư, thậm chí linh lực đều một loại tiêu hao cực lớn.

Đây cũng một nguyên nhân trọng yếu cho tới nay, sự tiến bộ của Luyện khí điện cho tới bây giờ đều ít hơn Đan các, rõ ràng nhất chính là luyện đan tông sư trong mấy năm này của Đan các, nhân vật cấp đại sư đều xuất hiện không ít, nhưng Luyện khí điện cũng bước chân duy gian.

Thiên Giang lão tổ hôm nay thọ nguyên càng gần, vì truyền thừa của Luyện khí điện, liền quyết định gạt bỏ thể diện phải tranh cùng Thiên Lô lão tổ một trận.