Chương 729: Ngưu đao tiểu thí

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Doanh Ngọc chiểu trạch nghiêm chỉnh mà nói là một chỗ đất lưu giữ yêu tộc của Ngọc Lan hà.

Ngoại trừ đỉnh cấp yêu tộc có huyết mạch truyền thừa, tuyệt đại đa số những yêu tộc khác chỉ sau khi lên cấp dung huyết kỳ mới có linh trí. Trước lúc lên cấp dung huyết kỳ, phần lớn chúng chẳng qua là bằng vào bản năng mà tu luyện thôi.

Trong quá trình yêu thú lên cấp dung huyết kỳ, cũng chưa chắc là toàn bộ yêu thú có thể sản sinh ra linh trí, trong số này thậm chí bao gồm cả những đỉnh cấp yêu thú trước khi lên cấp dung huyết kỳ đã có một bộ phận sinh ra linh trí rồi, khi lên cấp dung huyết kỳ, những đỉnh cấp yêu thú này có thể bởi vì huyết mạch biến dị mà bị diệt linh trí, biến thành hung thú chỉ có thể bằng vào bản năng mà tu luyện.

Đây cũng là mấu chốt vì sao nhân yêu hai tộc đều đem dung huyết kỳ coi thành cấp bậc quan trọng để có thể trở thành tu sĩ chân chính hay không.

Nhân tộc tu sĩ sau khi tiến cấp dung huyết kỳ, mới có thể kích thích căn cơ huyết mạch, có thể bay trên trời, chui xuống đất; Yêu tộc chỉ có sau lên cấp dung huyết kỳ, mới có thể có được một loại linh trí cùng nhân tộc. Không cách nào sinh ra linh trí có nghĩa là không thể trở thành yêu tộc tu sĩ, chỉ có thể coi như là hung thú.

Những hung thú này dù sao cũng xuất thân từ yêu tộc, tuy nói không có linh trí nên không được xem là yêu tu, nhưng yêu tộc cũng không để mặc kệ cho chúng tự sinh tự diệt, mà là tập trung lại ở một chỗ đất để lưu giữ, để cho chúng sinh sôi nảy nở hoặc tự sanh tự diệt ở trong đó. Mà Doanh Ngọc chiểu trạch chính là một chỗ lưu trú hung thú của yêu tộc thuộc lưu vực Ngọc Lan hà.

Hung thú mặc dù không linh trí, vẫn có thể dựa vào bản năng tiến hành tu luyện, chẳng qua là tốc độ tu luyện chậm chạp hơn. Và do không có lý tính ước thúc, những hung thú này khi đối mặt với địch nhân càng thêm hung tàn hơn.

Sau khi Doanh Ngọc chiểu trạch trở thành một chỗ đất lưu giữ hung thú yêu tộc Ngọc Lan hà, nó cũng đã trở thành một chỗ đất thiên nhiên ngăn trở tu sĩ của Hà Bắc tu luyện giới, cũng là một chỗ Ngọc Lan hà tu luyện giới dùng làm bàn đạp hướng Hà Bắc tu luyện giới xâm lấn.

Có thể bị yêu tộc chọn làm đất lưu giữ hung thú, dĩ nhiên phải là một chỗ tu luyện từ nguyên bần hàn thiếu thốn. Nhưng không có người nào lại ngờ rằng chính trong chỗ đất bần tích này lại tụ tập toàn bộ Ma La còn sót lại sau khi tứ ngược Hà Bắc tu luyện giới. Vùng đất có thể hấp dẫn Ma La hội tụ, dĩ nhiên là có thể giúp bọn chúng khôi phục nguyên khí. Ma La phệ linh, như vậy tất nhiên trong Doanh Ngọc chiều trạch tồn tại linh mạch thiên nhiên!

Mà Linh Vũ tông đề nghị lực lượng các phái hội tụ tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch tiễu trừ Ma La, ngoài trừ phòng ngừa Ma La sau khi khôi phục nguyên khí quay trở về Hà Bắc tu luyện giới tự ngược lần nữa, thì họ còn có thể cướp lấy linh mạch có thể tồn tại trong Doanh Ngọc chiều trạch, tạo dựng địa vị tuyệt đối cho Hà Bắc tu luyện giới ra, một mục đích trọng yếu khác chính là diệt sạch hung thú trong đầm lầy này, đánh tan đầu cầu mà yêu tộc của Ngọc Lan hà muốn dùng để xâm lấn Hà Bắc tu luyện giới.

Thật ra thì đây cũng là nguyên do Hà Bắc các phái lần này đồng ý liên hiệp hành động để tiễu trừ ma la.

Lục Bình hướng chỗ nước bùn mà đi tới. Hắn cũng không ngờ mình mới vừa tiến vào Doanh Ngọc chiều trạch bất quá mười mấy dặm, thì có thể tìm được chỗ Thủy Tu La ẩn thân.

Chẳng qua là hắn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ nơi này cũng có một chỗ đất có linh mạch hội tụ, có thể hấp dẫn mấy con Thủy Tu La ẩn thân ở đây? Vì sao thần niệm của hắn không thể phát hiện được chút nào?

Lục Bình dừng bước ở khoảng cách đường nước bùn chừng mười mấy trượng, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị, sau đó liền thấy hắn chỉ một ngón tay, trong đường nước bùn nhất thời xuất hiện một chỗ nước хоау.

Chỗ tuyền qua này lại vô cùng quái dị, thủy lưu bốn phía hướng tuyền qua hội tụ, ngay sau đó những dòng nước này liền bị hất ra xa vũng nước bùn, chỉ còn dư lại một đống bùn nát bấy ở lại trong ao.

Lục Bình nhìn vào ao nước chỉ còn dư lại bùn ứ không khỏi tức cười, nói:

– Như vậy mà cũng có thể nhịn được, đều nói Tu La cùng Tu Ma giống như là cào cào châu chấu trong tu luyện giới, không ngờ cũng hiểu được sự ẩn nhẫn như vậy?

Lục Bình đưa ra hai tay nắm chặt, cái ao chỉ còn dư lại chút nước nhanh chóng khô khốc hẳn.

Thương hải tang điền quyết, theo tu vi của Lục Bình tăng cường, bộ thần thông pháp thuật này nằm trong số “Bắc Hải thập nhị chính pháp” của Lục Bình càng lúc càng cho thấy uy lực của nó, hơn nữa bị Lục Bình vận dụng càng lúc càng thành thục.

Bành!

Bùn đất nổ bể ra, Tu La núp ở trong đó rốt cục cũng không ẩn giấu được nữa, thừa dịp bùn đất vẩy ra hướng Lục Bình tập sát tới.

Ba con đại tu la đoán đan kỳ, trong đó có một con Tu La vũ khí trong tay lóe ra một đạo linh quang chói mắt. Thời điểm Lục Bình nhìn thấy đạo hàn quang này, không chậm trễ chút nào đem Thu Thủy Y Nhân kiếm tế lên.

Tu La vốn giỏi về ẩn núp. Lục Bình có thể phát hiện chỗ ao nước đầy bùn này ẩn tàng Tu La đã là cực hạn. Nhưng nếu có thể bị Lục Bình phát hiện, như vậy đương nhiên những Tu La này cũng không thể nào là Huyết Tu La ở cấp bậc pháp tướng. Vì vậy, đương nhiên Lục Bình nắm chắc có thể tiêu diệt được ba con Tu La này.

– Nhưng Lục Bình không ngờ trong đó lại có một con đại tu la thực lực lên đến gần sát pháp tướng kỳ, vũ khí cộng sinh trong tay đã đạt đến cấp bậc Dưỡng Linh pháp bảo.

“Kinh đào phách ngạn kiếm quyết”

Song phi kiếm một trước một sau vẫy lên một đạo sóng cực lớn, trước sau nối tiếp vọt tới ba con Tu La, chèn ép bọn chúng, đem bọn chúng ngăn cản thật cứng ở bên ngoài phạm vi có thể công kích được Lục Bình.

Trong tay con đại tu la thực lực mạnh mẽ nhất đó là một thanh đoản kiếm hai thước rưỡi, chỉ một kiếm của nó chém ra là đã đem cơn sóng lớn do song kiếm của Lục Bình biến thành bật ra, hướng Lục Bình xông thẳng tới.

Lục Bình không sợ, thậm chí còn lấy làm mừng. Lúc này hai con tu la khác bởi vì kiêng kỵ kiếm lãng của Lục Bình đã cùng con Tu La này kéo giãn khoảng cách. Đột nhiên Lục Bình song kiếm chuyển một vòng, nhất thời đem con đại tu la một mình ở chỗ sau này này bao phủ vào trong kiếm quyền của hắn.

“Thanh giao nháo hải kiếm quyết”

Hai con hải giao màu xanh từ trong kiếm lãng bay lên trời, quanh quân hai bên, đem con đại tu la này quấn quanh ở trong.

Đoản kiếm trong tay Tu La hóa thành một đoàn quang cầu màu xanh ngọc bích, gắt gao giảo sát hai con thanh giao. Tiếng song kiếm va chạm nhau vang lên “tích tích, ba ba”. Pháp bảo trong tay Tu La đạt tới cấp bậc Dưỡng linh, thỉnh thoảng đem kiếm lẫn trên người hai con thanh giao chém bể, nhưng Thu Thủy Y Nhân kiếm biến thành thanh giao càng đeo bám càng chặc.

Lúc này hai con Tu La khác bởi vì Lục Bình toàn lực giảo sát một con trong này mà nắm bắt được cơ hội, rốt cục nhất cử xông phá kiếm lãng ngăn trở, hướng Lục Bình đánh tới.

Đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên dâng lên một lá cờ nhỏ màu đen huyền. Lá cờ nhỏ này bay phần phật, thủy lưu lúc trước bị Lục Bình từ trong ao nước bùn vải ra không biết lúc nào đã xuất hiện ở dưới chân của hai con Tu La, hóa thành thủy thằng hùng dũng cuốn lấy chân của hai con Tu La này.

Ngay tại lúc hai sợi dây nước đó muốn tiến một bước hạn chế hành động của hai con Tu La này, thì lại thấy thủy thằng đột nhiên biến nhỏ, rồi sau đó dứt khoát hòa tan vào trong thân thể của hai con Tu La.

Lục Bình thầm mắng mình ngu xuẩn, các loại Thủy chúc tinh thần thông pháp thuật chính là thiên phú của Thủy Tu La, đương nhiên chúng đối với các loại Thủy chúc tính thần thông có lực miễn dịch rất mạnh.

Hai con Tu La không chịu ảnh hưởng gì đang chuẩn bị hướng Lục Bình vọt tới, lại đột nhiên nghe được tiếng gió vang lên trên đỉnh đầu, một cái ấn chương như một tòa núi nhỏ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập cho hai con Tu La tan thành bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Đang lúc này, trong ao nước bùn đã khô khốc lúc nãy đột nhiên nổ tung, bay lên một trận độc vụ sắc thái sặc sỡ, sau đó một cổ linh khí hơi yếu lan ra hòa tan vào không khí chung quanh, chợt lóe lên một thân ảnh màu sắc rực rỡ ở trên trời rồi biến mất.

Lục Bình nhất thời lấy làm kinh hãi, trong nước bùn của cái ao này không ngờ lại còn ẩn nấp một con Độc Tu La.

Khống Thủy kỳ rũ xuống một cái thủy mạc, nhiều đóa hoa sen màu trắng nở rộ lên trên thủy mạc. Sau đó liên tiếp chín đóa hoa sen phá vỡ, thủy mạc lõm xuống sâu hoắm, lại bắn ngược trở về. Ngay sau đó, một đóa mây mù màu sắc rực rỡ bay ngược đi, sau đó quanh quẩn ở bên ngoài mười mấy trượng.

Lục Bình lặp lại chiêu thức cũ, Khống Thủy kỳ bay đạp vù vù vang dội. Chín cái thủy đằng cùng cuốn ngược lên, hướng về phía đám mây màu sắc rực rỡ đang trôi lơ lửng ở trên không trung.

Mây mù màu sắc rực rỡ không né không tránh, tựa hồ như là đang cười nhạo Lục Bình kỹ năng sắp cạn, nhưng lại không nhìn thấy cùng với lúc Lục Bình đang thi triển Khống thủy quyết, mấy đóa hoa sen màu vàng ở trên thủy mạc của Khống Thủy kỳ chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành một dòng thủy lưu màu vàng, rót vào trong chín cái thủy đằng .

Đột nhiên, một tiếng gầm rống thê lê truyền ra từ trong đám mây mù màu sắc rực rỡ. Đoàn mây mù này đột nhiên lay động kịch liệt, rồi sau đó từng phiến mây mù phảng phất như hoa bồ công anh theo gió bay xuống, phiêu lưu lặng lẽ rơi xuống bốn phía.

Lục Bình nhìn một đạo kim sắc từ trong mây mù giữa không trung thấu lộ ra, cười khinh nói:

– Còn cho là mình là thứ vạn độc bất xấm, ngay cả Vạn Độc tương cũng dám hấp thu.

Lục Bình liên tiếp bấm ra kiếm quyết trong tay. Hai con thanh giao quanh quẩn càng lúc càng cấp thiết, dần dần tạo thành một xoáy nước cực lớn. Con đại tu la dùng đoản kiểm trong tay múa thành quang cầu bị xoáy nước này không ngừng tiêu ma đi, không ngừng co rúc lại, rồi từng tiếng thét gào từ trong xoáy nước truyền đi, quang cầu bắt đầu tả xung hữu đột, tựa hồ muốn xông phá sự tiễu trừ của thủy quyền này vậy.

Lục Bình khẽ cười một tiếng, nói:

– Bây giờ mới muốn chạy trốn, chậm rồi!

Trên bầu trời, đám mây mù màu sắc rực rỡ tản đi, một con Tu La toàn thân trên dưới có hoa văn quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Lục Bình, lảo đảo ở giữa không trung, cuối cùng rơi xuống trong ao đầm.

Con Độc Tu La này mặc dù bị Vạn Độc tương phản phệ thoi thóp như sắp chết đến nơi, nhưng Lục Bình lại có thể thấy đạo Vạn Độc tương kim sắc kia cũng đang ở trong thân thể Độc Tu La chậm rãi biến mất. Hiển nhiên Độc Tu La đang cố gắng luyện hóa Vạn Độc tượng mà Lục Bình rót vào trong thân thể của nó.

Nếu có thể cho con Độc Tu La này một đoạn thời gian, chờ cho nó luyện hóa xong Vạn Độc tương, chẳng những nó có thể khôi phục nguyên khí, hơn nữa thực lực tất nhiên sẽ tăng lên cực lớn.

Dù sao thì Lục Bình tất nhiên không cho nó cơ hội nữa. Hắn nghịch chuyển không thủy quyết, Vạn Độc tương lúc trước rót vào trong thân thể Độc Tu La cuốn ngược lại quay về, đồng thời mang theo ra khỏi một thân độc tố tinh hoa của Độc Tu La.

Trong tiếng gào thét thê lương của Độc Tu La, một thân tu vi tinh hoa của nó đã bị Lục Bình hút sạch sẽ, không thoát kết cục chết dứ dừ.

Trong ao nước Vạn Độc tương do đá xanh chất quanh xây thành ở trong Hoàng Kim ốc, từng trận cô lỗ lỗ khí phao bốc lên. Một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ dần dần tạo thành ở đáy ao, cuối cùng ngưng tụ thành nửa giọt Vạn Diệu ngọc lộ.

Lục Bình mừng rỡ trong lòng, biến đổi pháp quyết trong tay, Thu Thủy Y Nhân kiếm đột nhiên thoát khỏi thủy quyền, hướng về phía quang cầu đã thu nhỏ lại đến không tới một trường đâm mạnh tới.

“Lang” một thanh âm vang lên, cuối cùng thì đoản kiếm của Thủy Tu La không thể ngăn trở song kiếm ám sát, bị y nhân kiếm đâm xuyên tâm hạch không gian.

Lục Bình đưa tay ngoắc một cái, đoản kiếm trong tay Thủy Tu La bay ngược đến trong tay của Lục Bình. Lục Bình cẩn thận quan sát chốc lát, lúc này mới tiếc nuối đem đoản kiếm bỏ vào trong trữ vật pháp khí.

Những thứ cộng sinh pháp bảo của Tu La này mặc dù có thể phát huy ra uy lực khá lớn, nhưng chủ yếu là chúng được chưởng khống ở trong tay của bản thân Tu La, sử dụng chính là việc vận hành chân nguyên đặc thù cùng với thiên phú thần thông đặc biệt, cho nên thanh đoản kiêm này mới có thể phát huy ra uy lực không thấp hơn Dưỡng Linh pháp bảo.

Nhưng bây giờ thanh phi kiểm này đến tay của Lục Bình, nhiều nhất bất quá chỉ có một loại thông minh pháp bảo có uy lực bình thường mà thôi. Nếu là đem thanh đoản kiếm này giao cho một vị luyện khí tông sư, cũng có thể nhanh chóng đề thăng nó làm một món Dưỡng linh pháp bảo.

Lục Bình chém chết bốn con đại tu la một cách cực kỳ nhanh nhẹn và sạch sẽ. Mặc dù trung gian xuất hiện một con Độc tu la cấp bậc đoán đan hậu kỳ vượt ra ngoài ý liệu của hắn, nhưng Lục Bình vẫn không bị gây ảnh hưởng gì quá lớn. Ngược lại, con Độc tu la này còn bị Lục Bình dùng Vạn Độc Tương ám toán một vố, rồi lại bị hấp thu tinh hoa toàn thân không còn gì, khiến cho ở trong Vạn Độc Tương ngưng tụ thêm nửa giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Lục Bình tiện tay đem cộng sinh pháp bảo trong tay hai con đại tu la bị Sơn Băng đập nát đó thu hồi lại, rồi sau đó Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương màu vàng lần nữa dâng lên bao phủ quanh người hắn.

Lúc trước, vô số độc vân màu sắc sắc rực rỡ giống như hoa bồ công anh bị Độc tu la bắn ra cũng dần dần hướng Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương hội tụ, rồi sau đó dung nhập vào trong hộ thân cương khí này. Toàn bộ cương khí màu vàng trên dưới cả người Lục Bình càng phát ra vẻ rực sáng hơn.

So sánh cùng những thứ đồ này, Lục Bình ngược lại càng thêm để ý đến đáy ao đã bị Lục Bình dùng Khống thủy quyết rút sạch nước, chỉ còn dư lại bùn đất khô khan trơ đáy.

Lúc trước, ba con Thủy tu la cùng một con Độc tu la trước sau lao ra từ đáy của cái ao này, nơi này đã bị nổ tung thành một hố sâu to lớn, một tia linh lực hơi yếu lượn quanh ở đáy của cái hố bị nổ toát ra này, một mùi hôi thối từ trong đó tản mát ra.