Chương 731: Toàn lực đánh một trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình bịt tai như không nghe thấy đối với lời cảnh cáo của hai người, hơn nữa lại có vẻ thú vị nhìn Thanh Hồ, ngạc nhiên nói:

– Thanh Hồ Cửu Đạo đến đi như gió, bây giờ đối với linh mạch này sao lại phát sinh hứng thú như vậy? Chẳng lẽ hiện nay cũng đã có căn cứ làm căn cơ rồi? Xem ra chín vị cũng mưu đồ không nhỏ a!

Lục Bình vừa thốt ra lời này, hàn quang trong hai mắt Thanh Hồ liền lóe lên, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Vào thời điểm nàng ta đang muốn nói cái gì đó, thì những tên đạo tặc khác ở sau lưng đều biến đổi sắc mặt. Hai tên đoán đan tầng tám tu sĩ, một bên trái, một bên phải cướp đường tiến lên phía trước, ngoác miệng mắng:

– Tiểu tử, ngươi con mẹ nó chán sống rồi sao?

Hai người này vừa động, mấy người khác vì không thể để cho trận thế xảy ra sơ hở, không thể không di động theo. Thanh Hồ bất đắc dĩ thở dài một cái, tay tế lên một đôi chiến phủ (búa) cán dài hàn quang lập lòe, ném lên trên không trung. Chiến phủ ở trên trời to phồng lên, cái cán dài phảng phất bị hai bàn tay vô hình khổng lồ cầm giữ, lưỡi phủ hướng về phía Lục Bình chém xuống, thế nhanh và mạnh như sấm.

Lục Bình nhìn chín người tiếp cận về phía mình, trên mặt dần dần hiện lên vẻ ngưng trọng. Không ngờ chín người này lại có thể đem uy thế của mỗi người tập trung lại trên một người, sau đó bức tới hắn. Một khi Lục Bình lui về phía sau hoặc là tránh né ra, lập tức hằn sẽ bị những người đang bao vây phải trái đó vây chặt luôn lại, cuối cùng rơi vào Cửu Cung Thanh Hư đạo binh đại trận của chín người này.

Chi còn có thể vọt về phía trước mà thôi!

Chính vào lúc này, búa lớn bay lên trời, hướng Lục Bình chém vỗ mặt tới.

Ở chính diện, Lục Bình phải đối mặt với đòn công kích toàn lực của Thanh Hồ một người mạnh nhất trong Thanh Hồ Cửu Đạo. Hơn nữa, cây búa to này hiển nhiên là một món dưỡng linh pháp bảo, mặc dù không linh hoạt nhanh nhẹn bằng phi kiếm, nhưng thế lớn lực trầm, bị cô gái này thi triển ra tuy cảm thấy rất quái dị, nhưng búa lớn chém xuống mang theo uy thế chưa từng có từ trước đến nay, ngay cả pháp tướng tu sĩ cũng không nguyện chống đở chính diện!

Chỉ cần thể hiện qua một búa thôi, nữ nhân này quả thật là không đơn giản.

Thu Thủy Y Nhân kiếm trong tay Lục Bình song kiếm hợp bích. Song kiếm sau hợp bích hiển hiện ra uy năng của việc ngưng luyện tám đạo bảo cấm, không hề dưới uy năng của một món Dưỡng Linh pháp bảo. Một đạo thông thiên kiếm quang phóng lên cao, ngay sau đó dùng lối đánh lấy cứng chọi với cứng chém về phía cái búa đó.

“Chân nguyên nhất khí kiếm!”

Bộ kiếm quyết này vốn chỉ là tiểu thần thông được Lục Bình dùng chân nguyên hùng hậu tràn trề phát huy ra luôn uy lực ngang bằng với cấp bậc đại thần thông.

Sở dĩ Lục Bình sử dụng loại thần thông này mà không phải là thần thông trong Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp, chủ yếu là bởi vì Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm bản thân cùng sáu bộ kiếm quyết trong Thập Nhị Chính Pháp có điều khác biệt. Bản thân nó có ưu điểm là một loại thần thông liều mạng có tính bộc phát, mặc dù hạng thần thông này trước mắt cũng không thể phát huy hết đặc điểm chân nguyên hùng hậu tinh khiết của Lục Bình.

Thấy Lục Bình lại dám chính diện chống đỡ mình, ánh mắt Thanh Hồ sáng lên, trên mặt biểu lộ thoáng qua một tia tán thưởng, tám tên còn lại ở bên cạnh đã tạo thành vòng vây quanh Lục Bình, tất cả đều hiện ra vẻ khinh miệt.

Có thể nhìn ra cách phá đạo binh đại trận thì đã làm sao? Cùng cấp tu sĩ dám cùng lão đại chính diện chống đỡ có thể có mấy người ở trong tu luyện giới?

Chính là năm đó Cần tuyết phái lão tổ sau khi đón đỡ một kích của Thanh Hồ lão đại cũng bị ngăn chặn đường đi, rồi sau đó mọi người liền ùa lên vây đánh thành trọng thương. Mặc dù lúc ấy Thanh Hồ lão đại cũng bị thương không nhẹ, nhưng hiện giờ chẳng lẽ Lục Huyền Bình này đi so với pháp tướng tu sĩ lại còn lợi hại hơn hay sao?

Kiếm quang cực lớn cùng búa lớn đụng chạm vào nhau, trong lúc nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều có chút thất thần. Rồi sau đó một tiếng vang trầm muộn hướng bốn phía truyền đi. Trong vòng diện tích năm mươi trượng trong đầm lầy này, bùn đất đều bị cuốn lên, dâng lên thẳng tắp ba mươi trượng bay cao lên trời, tiếp sau đó chúng lại đua nhau rơi ào ào xuống, phảng phất như một trận mưa bùn vậy.

Nếu không phải là tất cả mọi người đều có tu vi tại thân, sợ rằng trận mưa bùn này phải khiến cho người ta chật vật không chịu nổi.

Linh khí ba động kịch liệt, ảnh hưởng đến thần niệm dò xét của mọi người, mưa bùn đua nhau rơi xuống ngăn trở tầm mắt của mọi người, nhưng tám người trong Thanh Hồ Cứu Đạo vẫn giữ cho Cửu Cung Thanh Hư trận khí tức liên tiếp, thủy chung có thể cùng Thanh Hồ bảo trì sự ổn định để giữ vững trận pháp.

Nhưng điều làm tám người kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi chính là, thông qua khí tức liên tiếp với nhau đó, bọn họ phát hiện tình huống của Thanh Hồ lúc này tựa hồ rất không ổn.

Đợi đến mưa bùn tan hết, Lục Bình vẫn lơ lửng ở giữa không trung, chẳng qua là sắc mặt có chút tái nhợt, đồng thời khóe miệng còn hiện lên một vẻ kinh ngạc, dường như cảm thấy đối phương có thể đón đỡ một kích toàn lực của mình mà cảm thấy rất bất ngờ vậy.

Thanh Hồ bị Lục Bình một kiếm chém rơi tới trên mặt đầm lầy, liên tiếp thối lui về phía sau mấy bước, rồi vẩy nước bùn làm ướt chiếc áo xanh của nàng.

Toàn bộ Cửu Cung Thanh Hư trận theo Thanh Hồ di động mà cũng lui về phía sau theo, thiếu chút nữa khiến cho Lục Bình tự động thoát ly khỏi trận pháp bao phủ.

Điều này làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ Lục Huyền Bình ở trước mắt này so với pháp tướng lão tổ không ngờ lại còn lợi hại hơn? Nhưng rõ ràng hắn là đoán đan tầng tám tu vi mà?!

Không đợi Thanh Hồ Cửu Đạo đè nén sự chấn động trong lòng xuống, Lục Bình hú dài một tiếng, song kiếm hợp bích lần nữa chia ra làm hai, không quản gì tám tên đạo tặc khác, song kiếm quanh quẩn giảo sát hướng về phía Thanh Hồ ở trước mặt.

Thanh Hồ không ngờ lại từ trong tiếng hú dài của Lục Bình lại mơ hồ nghe được một cô hưng phấn và một loại khát vọng. Đó là một cảm giác hưng phấn vì gặp được đối thủ, một loại khát vọng vì có thể toàn lực đánh một trận.

Lục Bình đúng là cần một trận đại chiến hàm sướng lâm ly.

Trong trí nhớ của Lục Bình, lần trước đây khi hắn đem hết toàn lực để xuất thủ là vào lúc hộ tống Ân Huyền Sở chạy khỏi môn phái, cùng Huyền Tố chân nhân đánh một cuộc đại chiến. Sau đó, cho dù là ở Hàn Băng đảo khi cùng Trương Hi Di đại chiến một cuộc nhưng chưa phân thắng bại, hai bên tựa hồ cũng đều có chỗ cố kỵ mà không toàn lực xuất thủ.

Sau đó hắn gặp được hầu hết là hỗn chiến, chỉ có trận chiến cùng Cố thị tạm hùng coi như tận hứng, nhưng cũng chỉ là dùng một đạo kiếm thuật thôi. Lục Bình có nhiều thủ đoạn còn chưa hiện ra trước mắt người.

Thiên hạ ngày nay, người mạnh nhất trong cùng cấp tu sĩ có thể tiếp được một kích của Lục Bình có thể có mấy ai?

Cho dù là có, lại chớ quên Lục Bình cho tới bây giờ chỉ có một kích mạnh nhất, chứ chưa từng có dốc hết toàn lực đánh một kích, toàn lực một kích!

Bởi vì chân nguyên của hắn là quá mức nghịch thiên, nghịch thiên đến mức trong Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp, trừ Thương Hải Tang Điền Quyết cùng Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết chưa hoàn toàn luyện thành ra, không một bộ thần thông pháp thuật nào có thể làm cho Lục Bình phải đem hết toàn lực để phát huy ra ưu thế về chân nguyên của bản thân!

Toàn lực đánh một trận thôi!

Phảng phất thiên hà sụp đổ, ngân hà rơi xuống đất. Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết là chiều kiếm Lục Bình trước mắt chưởng khống thục luyện nhất, cũng là một món đại thần thông kiếm thuật hắn lý giải thấm sâu nhất.

Thân hình của Thanh Hồ phảng phất bị vùi lấp trong một dòng nước đỏ ngầu vô biên vô tận. Từng đợt sóng kiếm không ngừng nghỉ kéo ùa về phía nàng, đợt trước được nối tiếp bằng đợt sau, khiến nàng cảm thấy mình lúc nào cũng có thể bị dòng nước đỏ ngầu vô thanh vô tức này bao phủ.

Búa lớn phách chém xuống, nhưng không cách nào đem kiếm lãng ngập trời tách ra hoàn toàn.

Rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh. Nước chảy thì làm sao có thể bị chém đứt được chứ?

Không có cái lỗ nào mà không nhập, vốn là đặc tính của dòng nước.

Bộ kiếm thuật thần thông này đã được Lục Bình thi triển đến cực hạn, sớm đã không phải là một bộ kiếm thuật, mà là thật thật tại tại thân hóa thành sông lớn, bốn lưu không ngừng.

Sau khi Thanh Hồ Cửu Đạo luyện thành một bộ thượng cổ thất truyền đạo binh đại trận này, lần đầu tiên trong lúc sinh tử đánh giết, toàn lực thi triển ra trận thể phòng ngự.

Cho dù là năm đó lúc đại chiến cùng Cố thị tam hùng, bị Cố thị chúng tu vây công, Thanh Hồ Cửu Đạo cũng chỉ là vừa đánh vừa lui. Sau đó ở thời điểm nắm chắc phần thắng đối phương, đột nhiên đánh ra một cú một hồi mã thương, sau khi năm tên đoán đan trung, hậu kỳ tu sĩ liên tiếp trọng thương mới ung dung rút đi!

Đạo binh đại trận này ngay từ đầu là đã bị Lục Bình chiếm lấy tiền cơ, chín người không ngờ lại bị Lục Bình một người chế trụ, mà nhược điểm chính là trên người Thanh Hồ đang chủ trì trận pháp, ở trước mặt Lục Bình trong ưu thế tuyệt đối, Thanh Hồ nguyên bản là mạnh nhất bây giờ ngược lại trở thành một mắc xích yếu nhất trong đạo binh đại trận!

Tám người khác muốn vây Ngụy cứu Triệu, nhưng lại còn chưa đem pháp bảo của mỗi người đưa ra tới trước, thì Thanh Hồ đã bị bao phủ bởi kiếm lãng ngập trời rồi.

Tám người đành phải lui về bên người Thanh Hồ, chỉnh hợp toàn bộ đạo binh đại trận, hợp lực ngăn trở Lục Bình tấn công!

Thu Thủy Y Nhân Kiếm tung hoành ngang dọc, gắt gao cuốn lấy Thanh hồ, chặt đứt khả năng nàng có thể tiếp xúc với hết thảy tám vị đạo tặc khác.

Hai tên đạo tặc có thực lực mạnh nhất tiến lên với ý đồ vây công Lục Bình, lại thấy một thanh kiếm quang thật lớn bổ tới một kiếm, hai người hú lên quái dị, cùng nhau lui về phía sau.

“Dưỡng linh phi kiếm!”.

– Hắn làm sao lại có thể đồng thời ngự sử ba món dưỡng linh pháp bảo?!

Trường Lưu kiếm ở Trung Thổ cũng không lo lắng bị người khác đoán được, bất quá uy lực của Thu Thủy Y Nhân khi song kiếm hợp bích vượt xa hơn hắn một thanh Trường Lưu kiếm mà thôi.

Nhưng Trường Lưu kiếm dù sao cũng là dưỡng linh pháp bảo ngưng luyện tám đạo bảo cấm, ở dưới sự ngự sử của Lục Bình, đoán đan hậu kỳ tu sĩ há có thể là nhân vật dễ dàng tiếp đón được hay sao?

Hai tên tu sĩ công kích mặc dù đã tán loạn, nhưng vẫn là rơi hướng lên trên người Lục Bình.

Lúc này, bởi vì tinh lực chủ yếu của Lục Bình đặt phía trên Thanh hồ đang bị vây khốn, vì vậy thân hình của hắn treo lơ lửng ở trên không trung không cách nào nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là thông qua chủ động tấn công để đánh loạn tiết tấu công phòng của đối phương.

Mắt thấy những thứ công kích tán loạn này sắp rơi vào trên người Lục Bình, thì một tầng ngũ sắc hà y đột nhiên xuất hiện ở trên người hắn. Những thứ công kích này rơi vào trên người Lục Bình chỉ còn dẫn đến những chấn động nhè nhẹ.

Món dưỡng linh pháp bảo thứ tư!

Hai tên đoán đan tầng tám tu sĩ ý thức được hôm nay có lẽ là cả đám đã chân chính đụng nhằm thiết bản. Kẻ này lấy đoán đan tầng tám tu vi thế mà một hơi ngự sử bốn món dưỡng linh pháp bảo kịch đấu cùng người. Hơn nữa nhìn lên thấy thần thái của đối phương vẫn ung dung như cũ, chẳng lẽ người này là đệ tử đích truyền mà năm đại thánh địa bí mật bồi dưỡng hay sao?

Hai tên đạo tặc đoán đan tầng bảy, một tên bên phải, một tên bên trái hướng về phía song phi kiếm quấn quanh Thanh hồ mà chém, ý đồ muốn cứu Thanh hồ khỏi vòng vây.

Một tiếng nổ như sát đánh vang lên trên bầu trời, hai đạo phích lịch từ trên trời giáng xuống, chia ra hướng trên đầu hai người mà rơi.

Hai người bất đắc dĩ lui về phía sau, toàn lực chống đỡ thiên lôi không biết từ đâu mà rơi xuống như thế này.

Nhưng cái loại thiên lôi này lại phảng phất không biết dừng lại vậy, đầu tiên là quỳ thủy âm lôi, canh kim âm lôi, mậu thổ âm lôi, ất mộc âm lôi, bính hỏa âm lôi tổng cộng các loại ngũ hành âm lôi tiểu thần thông đều có cả. Nhưng những thứ tiểu thần thông lôi thuật này rõ ràng so với tu sĩ bình thường thi triên có uy lực mạnh hơn.

– Người này chẳng lẽ trên người có huyết mạch của Vũ Văn thế gia hay sao? Hoặc dứt khoát hắn chính là người của Vũ Văn thế gia rồi?

– Không thể nào, Vũ Văn thế gia cái đám cố chấp cuồng ngạo kia cho tới bây giờ chỉ cho rằng lôi thuật nhà mình thiên hạ vô địch, cho tới bây giờ không thèm tu luyện cái gì là kiếm thuật thần thông nào khác cả!

Hai nữ tu đoán đan tầng sáu ở trong đạo binh đại trận chủ yếu phụ trách kiềm chế cùng phòng thủ, thấy Lục Bình hung uy ngập trời, hai người chia ra phóng pháp bảo thủ hộ của bản thân, ý đồ trợ giúp hai tên đồng bạn chống đỡ lạc lôi thuật.

Nhưng không đợi hai người tiến lên, một thanh kiếm quang màu vàng liền đem một người trong đó bổ một cái lộn đầu, bị dọa sợ đến mức một người khác liền vội vàng tế lên pháp bảo bảo vệ để ở trước người, rồi liền nghe “Tranh” một tiếng trong trẻo, pháp bảo bảo vệ truyền tới một cỗ lực lượng khổng lồ, nhất cử đem nó đánh bay đi, trong khi đó trước chuyện này cô ả không hề nhận ra được một triệu chứng bị công kích gì.

Trong quá trình bị đánh bay đi, tên nữ tu này chỉ nhìn thấy một tia ánh sáng màu tím chợt lóe lên rồi biến mất.

Lục Bình có chút tiếc nuối lắc đầu một cái, dù sao cũng là tâm phân ra dùng vào nhiều việc, cho dù là thần niệm của hắn không dưới pháp tướng sơ kỳ điên phong tu sĩ, trong tâm hạch không gian tám con quái giao cũng sùng sục sôi trào, hít thở chân nguyên vô cùng để chống đỡ cho Lục Bình trong quá trình đấu pháp, nhưng liên tiếp ngự sử ba thanh dưỡng linh phi kiếm, một món dưỡng linh bảo y, một cái thông linh thất bảo lôi hồ, hai thanh thông linh phi kiếm, cũng khiến cho Lục Bình không cách nào làm được chuyện mặt nào cũng có thể khống chế hoàn hảo.

Nếu ở lúc bình thường, cho dù là Thủy U kiếm không cách nào đánh trúng tên nữ tu đoán đan tầng sáu kia, cự lực trên kiếm cũng đủ khiến cho ả này bị thương nặng, làm gì giống như bây giờ chẳng qua chỉ bị đánh bay là xong chuyện.