Chương 1080: Đột nhập trùng vây

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khắp thành xôn xao!

Lục Bình thần sắc vui mừng, trung niên tu sĩ cũng cả kinh!

Lục Bình đứng dậy, thân hình dạng một chút, xoay người nói:

– Ba ngày sau, nếu còn ở nơi này, vãn bối sẽ dâng lên đan dược chữa thương, tiền bối chớ có quên linh thạch. Xem ra tiền bối cũng biết sứ giả bên ngoài thành tới ý vị như thế nào, thời gian để lại cho tiền bối đã không nhiều lắm rồi!

Lục Bình đi ra quán trà trước, đưa một ánh mắt hỏi thăm về phía chưởng quỹ phía sau quầy đang tính sổ trông coi. Sau khi Lục Bình thấy hắn hơi lắc đầu, dưới chân không ngừng đi thẳng ra khỏi quán trà, rồi sau đó độn quang dưới chân chợt lóe, phi độn đi ra bên ngoài thành.

Bên trong Huyễn Linh thành thi triển phi độn thuật, chính là lúc bị ma la vây khốn cùng chỉ có thể là đặc quyền của pháp tướng tu sĩ.

Trong nhã thất của quán trà, trung niên tu sĩ cũng không để ý tới Huyễn Linh điện các phái đại tu sĩ cho đòi, mà lặng lẽ ngồi ở chỗ đó không biết suy tính chuyện gì. Chỉ chốc lát sau, ông ta tựa hồ rốt cục hạ quyết tâm, đứng dậy vỗ vỗ trữ vật pháp khí bên hông, rồi sau đó đi ra ngoài nhà thất.

Lúc này Huyễn Linh thành đã hoàn toàn sôi trào, các phái tu sĩ bị vây mệt nhọc gần một năm đua nhau vọt tới trên tường thành của Huyễn Linh thành, không ngừng có pháp tướng tu sĩ từ trên bốn hòn đảo khác chạy tới từ đỉnh đầu phi độn mà qua, tiến lên giết ma la đại quân bên ngoài Huyễn Linh thành.

Khi Lục Bình tới trên tường thành của Huyễn Linh thành, trên mặt biển bên ngoài Huyễn Linh thành đã đánh cho thành một nồi cháo. Toàn bộ bầu trời đều bị ánh sáng ngũ sắc đủ màu sáng lạng bao phủ.

– Lục huynh, bên này!

Lục Bình xoay người nhìn lại, thấy Sở Hải Thận hết sức phất tay phía xa, mà Sở Hải Khiếu cũng dừng người lại chờ hắn qua.

Lục Bình xoay người nhìn về phương hướng Tụ Linh đảo, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Thiên Khang lão tổ, không biết lão nhân gia ông ta có chạy tới hay không.

Dưới chân Lục Bình lóe lên độn quang, người đã tới trước người của hai người họ, lại nhìn cách đó không xa còn có mấy đạo độn quang đang dừng lại, một người chính là Bích Hải linh xà nhất tộc đại tu sĩ Sở Phúc Vũ lão tổ.

Sở Phúc Vũ lão tổ gật đầu một cái với Lục Bình, nói:

– Tốt lắm, lần này trong tu sĩ mạo hiểm đột nhập Huyễn Linh thành tất nhiên có Bích Hải linh xà nhất tộc đại tu sĩ của ta ở bên trong, đều gợi lên tinh thần, đây chính là một cuộc chiến cứng rắn. Lão phu khai đường trước, Tích Vũ, Ô Vũ, Kim Vũ, Ngân Vũ, bốn người trung kỳ tu sĩ các ngươi chia ra bảo vệ hai bên lão phu, còn dư lại mấy người sơ kỳ tu sĩ các người bảo vệ sau lưng, đi thôi!

Cộng thêm Lục Bình tổng cộng mười vị pháp tướng tu sĩ, giữa không trung hợp thành một tam giác trận hình công kích cực lớn giữa nhau cách xa nhau mười mấy trượng, một đường nhanh như điện chớp tiến tới giết ma la đại quân.

Chỉ nhìn Sở Phúc Vũ lão tổ đưa tay giương lên, diện tích hơi nước trong ba dặm ngưng tụ toàn bộ, rồi sau đó hóa thành hạt mưa đầy trời khuynh tả đi về phía ma la đại quân xông tới ngoài trăm trượng trước mọi người.

Đây là Lục Bình lần đầu tiên nhìn thẳng pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ xuất thủ như vậy. Hạt mưa đầy trời trong nháy mắt liền đánh cho gần trăm con ma la đầu tiên xông về phía mọi người kêu thảm, rồi giống như gián bị phun thuốc rơi ào ào xuống biển. Trong quá trình rơi xuống, hơn một nửa ma la tan rã tại chỗ rã, hóa thành bản nguyên tinh khí tiêu tán giữa không trung, phương hướng mà mọi người đi tới lập tức bị dọn trống hai ba trăm trượng.

Lục Bình tự nghĩ mình nếu là toàn lực thi triển “Hành Vân Bố Vũ quyết”, tuy cũng có thể bao phủ toàn bộ diện tích hơn trăm trượng bên trong phạm vi thần thông, nhưng vô luận là thi triển tốc độ còn là uy năng, So sánh cùng Sở Phúc Vũ lão tổ đều kém không thể tính đạo lý.

Nhưng không đợi mọi người đi về phía trước mười mấy trượng, ma la bị kinh động nhanh chóng lần nữa xông tới từ bốn phương tám hướng, nhưng mười người căn bản liều mạng, chẳng qua là một lực đẩy tới thủ phủ của ma la đại quân.

Mắt thấy ma la xông về phía trước, bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ hai bên mọi người xuất thủ, liên tiếp chém chết mấy chục đầu đại ma la, rốt cục chấn nhiếp ma la đại quân vi đổ đi lên từ hai bên.

Lúc này, Sở Phúc Vũ lão tổ khai đường trước cũng gặp phải một con Ngọc Tu La đánh vào, lại bị một món hai kiếp linh bảo trong tay ông ta một kích đánh lui ẩn nhập trong ma la đại quân.

Sở Phúc Vũ lão tổ ngừng dưới chân không, tiếp tục đẩy tới về phía trước, mọi người sau lưng cũng một đường đi theo.

Mà vào lúc này, Sở Hải Khiếu hét lớn một tiếng, nói:

– Tới rồi!

Thần niệm của Lục Bình lúc này cũng đã phát hiện một đám ma la giống như hồng thủy vậy vi đổ đi lên từ sau lưng mọi người.

Bích Tiểu kiếm trong tay của Sở Hải Khiếu chém ra một kiếm. Một đạo kiếm khí hoành tráng nhất cử đánh chết ba đầu đại ma la đuổi phía trước nhất. Kiếm khí một đường đánh vào, sau khi đánh chết thẳng con ma la thứ năm lúc này mới giải tán.

Sở Hải Thận lúc này cũng xuất thủ, sau khi linh bảo phi thương trong tay rời khỏi tay, liên tiếp xuyên thủng hết ba con ma la, chỉ nghe được một tiếng nổ giòn, phi thương bị chặn, Sở Hải Thận quát to một tiếng, nói:

– Có Huyết Tu La ẩn giấu bên trong!

Vừa dứt lời, hai đầu Huyết Tu La đột nhiên bạo khởi từ trong bầy ma la, vọt tới Sở Hải Thận cùng với một gã Bích Hải linh xà tu sĩ khác gọi là Sở Hải Lãng. Hai người nhanh chóng chiến làm một đoàn cùng hai đầu Huyết Tu La.

Ma la đại quân thừa dịp tiến tới gần, Lục Bình tế lên Tế Thủy Trường Lưu kiếm trong tay hóa thành hai con kiếm giao chín trượng, gầm thét xông vào trong ma la đại quân chiến làm một đoàn.

Mắt thấy ma la đại quân bị hai con kiếm giao cắn xé tổn thương hơn hai mươi đầu. Mà ma la cũng rốt cục dựa vào số lượng đánh hai con kiếm giao này bị thương thật mệt mỏi sắp tới lúc giải tán, lại thấy kiếm quyết trong tay Lục Bình bấm đột nhiên buông ra, trong miệng hét lớn một tiếng:

– Tán!

Hai con kiếm giao nhất thời tự đi giải tán dung hợp, hóa thành một dòng nước đỏ ngầu lúc này cuốn ùa hơn mười con ma la vào biến mất không thấy đâu nữa trong dòng nước đó ngầu.

Trước mặt mọi người, sau khi nhiều ma la lần nữa đánh tan dòng nước đỏ ngầu này, rồi lại hóa thành một mảnh nước hồ vậy, cuốn lên từng đống bọt sóng màu bạc. Mỗi lần sau khi một đoàn bọt sóng cuốn qua từ trên người ma la, thân thể của ma la giống như bị lăng trì vậy.

Lục Bình một thức giết ba, ma la nhào lên lập tức tổn thương hết bốn năm mươi đầu, chẳng những khiến cho mấy Bích Hải linh xà nhất tộc pháp tướng sơ kỳ tu sĩ khác lấy làm kinh hãi, là Sở Hải Khiếu cũng bị thủ đoạn cả kinh Lục Bình làm cho ngẩn ngơ, lúc ma la bỏ mạng dưới Bích Tiểu kiếm cũng không nhiều, mới hai ba mươi đầu mà thôi.

Thủ đoạn cường thế của Lục Bình hiển nhiên chọc giận cao cấp ma la núp trong ma la đại quân. Một tiếng gầm thét truyền tới từ trong ma la đại quân, thần sắc của Lục Bình biến đổi, hét:

– Tâm, là một con huyết ma!

Một gã Bích Hải linh xà nhất tộc pháp tướng sơ kỳ tu sĩ khác được gọi là Sở Hải Bình, không đợi Lục Bình nhắc nhở, vào khoảnh khắc một tiếng huýt gió đó vang lên, lấy hắn làm trung tâm, lập tức bạo phát ra đầy rẫy ty tuyến trong suốt về bốn phía, giống như tạo thành một đạo lưới to lớn.

Huyết ma phệ hồn thần thông đó đánh vào trên lưới, khiến cho tấm lưới lớn giống như sóng nhỏ không ngừng phập phồng, nhưng thủy chung không cách nào tác dụng trên thân đám người Lục Bình ở phía sau tấm lưới lớn.

Sở Hải Bình tiếp nhận một kích này của huyết ma, cười đắc ý một tiếng, mắt thấy ma la đại quân lại muốn lần nữa xông lên, vội vàng bắt trở lại dây lưới trong suốt này, lại nghe Lục Bình quát lên một tiếng:

– Tâm!

Khi Sở Hải Bình ngẩng đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy một con huyết ma không biết lúc nào xuất hiện phía trên ma la đại quân, trong tay đang bưng một khối vật kiện bóng loáng như ngọc thạch vậy, đột nhiên vừa gõ một cái về phía phương hướng của Sở Hải Bình. Một tiếng vang trong trẻo giống như khánh thanh vậy đột nhiên vang lên trong đầu óc của hắn. Cả người Sở Hải Bình nhất thời giống như ngu ngốc đờ đẫn giữa không trung.