Chương 1363: Long Hình Phù Điêu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình nhìn hình rồng điêu khắc trước mắt giãy dụa qua lại trong tay của hắn, cười hỏi:

– Giống như người vậy, bên trong đạo đàn thế giới này rất nhiều sao? nhiều sao?

– Rất nhiều? Đùa gì thế

Hình rồng điều khác thấy được giãy giụa không ra khỏi hai ngón tay của Lục Bình, quyết định dứt khoát không động đậy, trở thành giống như một con lươn chết vậy, nhưng trong miệng cũng mang theo một tia tự hào nói:

– Ta không dám nói mình là một người duy nhất, nhưng tuyệt đối là một người còn sống!

Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:

– Sống? Có ý gì?

Hình rồng điêu khắc lắc lư đầu óc, đáp:

– Dù sao chính là trước kia, ta còn có thể cảm giác trong thế giới này vẫn tồn tại khí tức tương tự cùng ta, nhưng hiện tại không có!

– Bọn họ đi nơi nào?

– Tan rã ra hết rồi! Dù sao bọn họ cũng xuất hiện không phải phương thế giới này, một khi đi ra ngoài nhất định phải xóa sạch thủ hộ ý niệm trong tảng đá. Mà chúng ta xuất hiện trên trình độ rất lớn cũng là bởi vì những thứ ý niệm thủ hộ này, bị xóa sạch hết, hiển nhiên cũng không tồn tại.

Lục Bình nhìn thấy nó đàng hoàng xuống, liền rút về hai ngón tay, hỏi:

– Các ngươi đến tột cùng là tồn tại gì, Long? Khí linh? Hay Linh yêu?

Hình rồng điêu khắc lắc lắc đầu, tựa hồ Lục Bình mới vừa bóp cổ của hắn đau, sau đó mới đáp:

– Ta cũng không biết mình coi như là một loại tồn tại như thế nào. Nếu nói linh yêu, ta tựa hồ không cách nào thoát khỏi khối đoạn thạch mà tồn tại, Nếu nói khí linh, không có chân nguyên dụng dưỡng, ta đã sớm hồn hồn ngạc ngạc không biết sao rồi, làm gì có thể rõ ràng nhớ hết thảy chuyện từ khi ta có ý thức tới nay, về phần nói Long, chớ có nói đùa, coi như là giao phó cho ta tồn tại bản thân của Giao đạo nhân cũng không phải là Long.

– Ngươi biết cũng không ít!

Hình rồng điêu khắc không để ý đến Lục Bình hoài nghi, nói thẳng:

– Sự tồn tại của ta xem ra chính là một đoạn ý niệm phong ấn trong đoạn thạch, cũng chính là ý niệm của Giao đạo nhân mà các ngươi nói. Nhưng mà sau khi ta hoàn toàn có ý thức tự chủ, đạo đàn thế giới này đã là như vậy, ta cũng một mực chôn trong đất bị người đào lên. Đạo đàn thế giới xảy ra chuyện gì, ta bị chôn trong đất như thế nào, chuyện trước đó ta một mực không biết.

– Sau khi ý thức của ta xuất hiện, phương thế giới này trước sau mở ra mấy mươi lần. Ta nghe các ngươi nói nhiều hơn, hiển nhiên cũng hiểu rất nhiều chuyện có liên quan sự tồn tại của các ngươi.

Lục Bình gật đầu một cái, hỏi:

– Ngươi định làm như thế nào, vẫn lưu ngươi lại phương thế giới này sao?

Hình rồng điêu khắc đáp:

– Ở lại chỗ này làm gì, chờ chết sao?

– Ta chẳng qua là sự tồn tại từ một đạo chân ngôn ý niệm của Giao đạo nhân ngưng tụ mà thành, mặc dù có ý thức tự chủ, nhưng giam cầm trong khối tảng đá này, theo năm tháng tiêu ma đúng là vẫn sẽ từ từ chết đi. Nếu không, thời điểm ngươi mới vừa tiến vào đạo đàn thế giới ta cần gì phải lên tiếng chỉ điểm cho ngươi!

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

– Ngươi muốn để ta mang ngươi ra khỏi đạo đàn thế giới sao?

– Ta càng sợ người vừa lên tới liền đem ta mạt sát, cho nên sau khi dẫn dắt người phát hiện đoạn thạch tồn thân của ta vẫn ẩn núp sự tồn tại của mình, nhưng không nghĩ tới người cuối cùng vẫn phát hiện!

– Không phải là xóa sạch ý niệm trừ bên trong đá vụn mới có thể đem đá vụn mang ra khỏi đạo đàn thế giới sao? Nếu là nói như vậy, người làm gì còn có mạng ở đây?

Lục Bình có chút không hiểu hỏi.

– Ngươi làm được, cũng chỉ có ngươi làm được!

Hình rồng điêu khắc thủy chung chỉ có thể hiện ra ở mặt ngoài của khối đoạn thạch, nhưng Lục Bình lại có thể nghe được ý trịnh trọng từ trong giọng nói điêu khắc.

– Ngươi tu luyện là Giao đạo nhân đích truyền chính tông công pháp, pháp tướng trong cơ thể thậm chí so với Chân Linh Chi Thân của Giao đạo nhân càng giống như Chân Long, nói cách khác càng giống như thần điêu khắc của ta. Vậy mà càng thêm mấu chốt chính là, thần niệm của ngươi, hoặc là nói thần hồn ý thức của ngươi so với huyết mạch, pháp tướng của người càng đến gần Thần Long hơn, thậm chí vốn là giống như là một đạo thần hồn của Long vậy.

– Tuy nhiên ta không hiểu được người hiểu như thế nào đối với với Thần Long chân thân như vậy, có thể ngưng tụ ra pháp tướng giống như vậy. Đây là bí mật của mình ngươi, ta cũng không muốn biết. Nhưng ta chỉ biết là lấy trạng huống hiện nay của ngươi, hoàn toàn có thể sau khi luyện hóa khối đoạn thạch này, làm thành một món pháp bảo của mình cất giấu. Như vậy ngươi có thể mang khối đoạn thạch này ra bên ngoài đạo đàn thế giới.

– Luyện hóa làm thành một dạng pháp bảo sao?

Lục Bình buồn cười nói:

– Trước đó, ta đã lấy chân nguyên luyện hóa suốt ba ngày, cũng không từng thấy có chút dấu vết luyện hóa.

Hình rồng điêu khắc không vui nói:

– Người đó là luyện hóa sao? Người thuần túy là muốn mạng của ta, ta tự nhiên phải lần mất xa xa! Tuy nhiên nếu là có ta phối hợp, người đương nhiên có thể thuận lợi luyện hóa khối tảng đá này.

– Nghe ngươi tựa hồ càng giống như là một khí linh tồn tại!

– Ngươi hoàn toàn có thể đem ta xem thành là một người có một mình ý thức hơn nữa không cần chân nguyên của tu sĩ dựng dưỡng là có thể giữ vững linh tính khí linh!

– Ngươi hiện tại để mặc cho ta đem ngươi luyện hóa, đây chẳng phải là nói sự sống chết của ngươi sẽ phải thao túng trong tay ta, đến lúc đó hết thảy người nắm trong tay đều sẽ bị ta biết được. Ngươi không có lá bài tẩy nào có thể nói, nếu trong quá trình luyện hóa ta thật đúng là nổi lên ý xấu, ngươi cũng chỉ có thể tan thành mây khói!

Hình rồng điêu khắc cười khổ “hắc hắc” nói:

– Người cho rằng ở lại đạo đàn thế giới này ý thức của ta là có thể không tiêu tán sao? Cho nên chỉ có thể đủ đánh cuộc nhân phẩm của người thôi!

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, nói:

– Như người mong muốn!

Lục Bình đem bàn tay dính vào trên đoạn thạch, chân nguyên nồng đặc tuôn ra từ trong tay, lập tức hoàn toàn rót vào đến bên trong khối đá vụn này. Toàn bộ đoạn thạch đều bị chân nguyên của Lục Bình tuyển nhiệm thành màu lam tím.

Một tiếng vang ầm thật lớn nổ tung trong thần niệm của Lục Bình.

“Long Đằng Tinh Hà quyết”

Thần sắc của Lục Bình lộ một vẻ thống khổ, vậy mà bàn tay của hắn vẫn như cũ dán thật chặt trên đoạn thạch. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài suốt cả ngày, thần sắc của Lục Bình mới dần dần hòa hoãn xuống, nhưng cũng không vì vậy thanh tĩnh, ngược lại lần nữa lọt vào trong bế quan tu luyện.

Khoảng cách đạo đàn thế giới đóng lại đã chỉ còn có một ngày. Đám người Thiên Thành lão tổ lúc này toàn bộ hội tụ ngoài địa điểm Lục Bình bế quan tu luyện.

– Sư thúc, chỉ còn dư lại mấy canh giờ, ngài xem có phải gọi Thiên Bình sư đệ tỉnh lại hay không?

Lưu Thiên Viễn hỏi.

Thiên Thành lão tổ lắc đầu một cái, đáp:

– Không vội, ta xem tiểu tử này tám thành lại có thu hoạch gì, dù sao còn có mấy canh giờ, để cho hắn nhiều thể ngộ một đoạn thời gian cũng tốt, bọn ta ở chỗ này bảo vệ cho hắn!

Lưu Thiên Viễn mặt mang một tia vẻ buồn rầu, nói:

– Sư thúc, hôm nay chiến trường của Trùng Thiên các cùng Quảng Pháp tông đấu pháp ở phụ cận, nếu một khi liên lụy tới đây, chúng ta muốn rời khỏi sợ cũng đã muộn!

Thiên Thành lão tổ ngẩng đầu nhìn ra ngoài mười mấy dặm. Nửa bên bầu trời nơi đó đã bị các loại pháp thuật thần thông mang theo các loại linh quang sắc thái tuyển nhiễm, thỉnh thoảng có từng tiếng nổ trầm muộn truyền tới.

Lôi Địch kỳ quái nói:

– Quảng Pháp tông cùng Trùng Thiên các cũng không biết phát điên gì, mắt thấy đạo đàn thế giới sắp đóng lại, không ngờ xuất hiện một chuyện đương tử như vậy. Kỳ quái hơn chính là, Nam Hải ba đại môn phái khác lần này không ngờ cùng nhau đứng bên phía Quảng Pháp tông, cùng chung đối kháng Trùng Thiên các!

Ân Thiên Sơ đột nhiên mở miệng nói:

– Người của Quảng Pháp tông người phế đi một tên đệ tử Pháp tướng sơ kỳ của Trùng Thiên các, không ngờ thủ đoạn không gọn gàng, để cho Trùng Thiên các tu sĩ nắm được manh mối, chuyện này biến thành mồi dẫn hỏa cho hai phái đối kháng.

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn về phía Ân Thiên Sở, nhưng cũng không hỏi thăm gã từ đâu biết được. Lôi Địch đối với tình huống của hải ngoại tu luyện giới hiển nhiên cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nghe vậy hỏi:

– Mấu chốt là lần này Nam Hải bốn đại tông môn sao có can đảm liên hiệp đối kháng Trùng Thiên các?

Thiên Thành lão tổ đáp:

– Đây cũng không kỳ quái. Nam Hải bốn đại môn phái vốn đều là Trung Thổ đại tông môn, thời khắc muốn trở lại Trung thổ, đó cũng không phải là bí mật gì ở tu luyện giới. Mà Trùng Thiên các không ngờ lại ở vào hướng cực nam nhất của Trung Thổ, trên cửa biển vào Thanh Minh Giang, chính là trở ngại lớn nhất ngăn chặn Nam Hải bốn đại môn phái trở lại Trung Thổ. Quan hệ của song phương nguyên vốn chưa ra hình dáng gì, chẳng qua Trùng Thiên các chính là một trong Lục Đại Thánh Địa, Nam Hải bốn phái trước mặt tông môn mạnh như thế thể cũng không khỏi không giữ vững liên hiệp.

– Trùng Thiên các ngăn trở Nam Hải bốn phái đem thế lực của mình xâm nhập Trung Thổ tu luyện giới. Đây cũng nói được, nhưng mà điều Nam Hải bổn phái sao không thể so sánh cùng Trùng Thiên các chứ, làm sao có thể có dũng khí liên thủ cùng nhau đối kháng?

Lời của Lôi Địch làm Thiên Thành lão tổ cũng có chút ngạc nhiên. Lúc này ông ta mới nghĩ đến vô luận như thế nào lần này Nam Hải bốn phái có thể đứng ra cờ xí tiên minh cùng Trùng Thiên các cùng hát hò múa rối, nhìn mà cảm thấy có chút bất ngờ.

– Chính là Bá Quy nhất tộc!

Lục Bình đi ra từ đất bế quan, thấy được trên mặt mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, lúc này mới gật đầu ra hiệu với mọi người, nói:

– Trùng Thiên các sở dĩ trấn giữ cửa biển vào Thanh Minh Giang, đề phòng không chỉ là Vô Tận sơn yêu tộc, còn có Nam Hải Bá Quy nhất tộc, đây mới thực sự là lực lượng có thể địch nổi cùng một nhà thánh địa. Nam Hải bốn phái nếu dám khiêu khích Trùng Thiên các, sợ rằng vấn đề nằm trên người Bá Quy nhất tộc chỗ Nam Hải tu luyện giới.

Lục Bình xuất quan mọi người yên lòng, nhưng Thiên Thành lão tổ vẫn ngạc nhiên hỏi:

– Bá Quy nhất tộc? Nhất tộc đó không phải là từ trước đến giờ tập trung ở Nam Hải tu luyện giới, rất ít gây sóng gió ở tu luyện giới sao?

Lục Bình đáp:

– Điều này sợ rằng chỉ có mình Bá Quy nhất tộc biết được.

Lục Bình xuất quan khiến cho mọi người Chân Linh phái nhất thời mất đi trói buộc, năm người rời khỏi đất bế quan. Đạo đàn thế giới sắp đóng lại, bọn họ cần phải tìm được một chỗ an toàn, chuyên tâm chờ đợi rời đi nơi đây.

Mà lúc này bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình, một khối đoạn thạch đó đang chìm dưới đáy biển lững lí do Tam Quang Thần Thủy biến thành. Long chi pháp tướng lúc này đang tò mò không ngừng quanh quẩn vây lấy khối đoạn thạch, thỉnh thoảng mang một đôi mắt thật to nhìn tới nhìn lại một cái hình rồng điêu khắc trên vách đoạn thạch. Hiển nhiên thứ ngoại hình luận khuếch này cùng Long chi pháp tướng cực kỳ giống nhau đưa tới hứng thú thật lớn cho nó.

Mà lúc này ở bầu trời của đoạn thạch, Thuần Dương Chi Châu đang lơ lửng trên vị trí chính giữa Tam Quang Thần Thủy, một cây Tam Linh Ngũ Hành Diệp thành thục với chín chiếc lá lúc này đang lóe ra ánh sáng bất đồng. Từng tầng một quang hoa thần bí tán dật từ trên chín chiếc lá, rồi sau đó rỉ ra từ trên Thuần Dương Chi Châu, cuối cùng hòa tan trong nước biển do Tam Quang Thần Thủy biến thành.

Chân trời truyền tới một tiếng vang thật lớn, một lối đi không gian to lớn dần dần mở ra. Lục Bình cùng mọi người cũng cảm giác được một đạo không gian ấn ký in trên người bọn họ lúc trước đang biến mất. Bọn họ cũng đột ngột biến mất không thấy trong đạo đàn thế giới.