Chương 1190: Bắt sống

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cửu Huyền lâu tu sĩ đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng kéo gần lại khoảng cách cùng đám ba người Thanh Hồ. Hiển nhiên họ cũng đã phát hiện sương mù bất ngờ xuất hiện bầu trời của Thanh Giang dường như cũng có gì không ổn.

Nhưng mà đồng thời khi Cửu Huyền lâu tu sĩ đột nhiên tăng tốc, trên mặt sông cách không xa đám ba người Thanh Hồ chợt dâng lên một đoàn hơi nước lớn nồng đặc, trở mình cuồn cuộn xông tới mặt đám ba người Thanh Hồ.

Đám ba người Thanh Hồ hơi biến sắc mặt, nhưng mà đối mặt bọn người Cửu Huyền lâu sau lưng, ba người cuối cùng lại không trốn không tránh, cắm đầu biến mất bóng dáng vào trong hơi nước nồng đặc.

Sau đó độn quang của đám người Cửu Huyền lâu dường như dừng lại một chút giữa không trung, nhưng không chờ tới lúc bọn họ có động tác, hơi nước cuộn trào mãnh liệt lên đột nhiên nhào tới, nuốt lấy bọn họ vào trong đó.

Đám ba người Thanh Hồ tiến vào trong hơi nước nhất thời không phân biệt đông tây, nhấc lên độn quang một đường vội vàng chạy nhưng chưa hề trở ra hơi nước. Thần niệm phát tán ra bốn phía lại dường như đá chìm đáy biển, ba người lập tức hiểu được cái này là đụng vào trong trận pháp mai phục của người đại thần thông.

Ba người đều tự đề phòng, bốn phía lại yên tĩnh không chút âm hưởng, chốc lát sau, bên trong hơi nước đột nhiên truyền đến âm hưởng “ào ào”. Thanh Lang chỉ chỉ về phía dưới, Thanh Hồ biết rõ Thanh Lang chỉ là Thanh Minh Giang.

Ba người đột nhiên thu hồi độn quang, thân thể nhất thời rơi xuống phía dưới, chỉ cần có thể rơi vào trong Thanh Minh Giang, dĩ nhiên cũng thoát khỏi vụ trận này.

– Các ngươi chạy sao?

Một giọng nói nhẹ giọng vang lên bên tại ba người, cũng giống như một tiếng tiếng sấm vang lên. Thân thể của ba người chấn động lên, lại phát hiện vừa rồi ba người tuy rằng một đường ngã xuống, lại tựa hồ như thủy chung cũng chưa từng rơi xuống phía dưới nửa phần.

Nhưng mà thanh âm đó nghe sao quen thuộc như vậy?

Thanh Lang vội vàng nhìn về phía Thanh Hồ, đã thấy thần sắc của Thanh Hồ trong giây lát bình tĩnh lại, trong hai mắt thậm chí lóe lên một tia sẻ vui mừng.

Quả thực chính là Lục Thiên Bình đó sao?

Một đoàn hơi nước ngưng tụ ngưng kết trước ba người, đường viền dần dần buộc vòng quanh từng người. Đợi đến hơi nước càng lúc càng dung nhập, đường viền của từng người cũng dần dần rõ ràng, đó không phải Lục Thiên Bình thì là người nào.

– Ha ha, trước tiên tới chào hỏi một tiếng với các ngươi, mấy tên Cửu Huyền lâu tu sĩ đó cũng không dễ đuổi đi!

Tên “Lục Bình” này mỉm cười, giải thích với mọi người:

– Vừa rồi ta một lòng đối phó mấy người Cửu Huyền lâu tu sĩ, cũng quên lên tiếng chào hỏi các ngươi.

Thanh Hổ ào ào hỏi:

– Thần niệm chiếu hình sao? Đây không phải là bản lĩnh chỉ có pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ vượt qua lôi kiếp lần thứ hai mới có thể có sao, sao ngươi cũng có thể làm được?

Thanh Hổ một đôi mắt hổ cô lỗ lỗ chuyển một cái, chợt nói:

– Thảo nào Thiên Mã tộc tứ trưởng lão đều bị ngươi đánh bại, xem ra người sớm đã tiến cấp pháp tương hậu kỳ, ta nói sao hả?

Thanh Hồ và Thanh Lang liếc mắt nhìn nhau, Thanh Lang chung quy không nhịn được nói:

– Lão nhị, ngươi câm miệng đi!

Thanh Hổ giận dữ, đang muốn quay sang Thanh Lang chửi ầm lên, lại đột nhiên nghe được Thanh Hồ hỏi:

– Ngươi thế nào, có thể ứng phó sao? Bảy Cửu Huyền lâu tu sĩ tất cả đều là đích truyền, trong đó còn có ba người là trấn thủ của Thất Tinh lâu, Bát Quái lâu và Cửu Cung lâu, tu vi sợ rằng không dưới ngươi.

Lục Bình cười cười, đáp:

– Ta rốt cuộc đã chiếm địa lợi trên Thanh Minh Giang, hiện nay coi như có thể đủ ứng phó.

Vào lúc này Thanh Hổ biết mình vừa nói sai, Lục Bình không thể là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Nhưng Thanh Hổ nghe đến một mình hắn không ngờ lại có thể ứng phó Cửu Huyền lâu bảy tên đích truyền tu sĩ còn rỗi rãnh lấy thần niệm chiếu hình thuật nói chuyện với ba người bọn họ, nhất thời tự đáy lòng nói:

– Lợi hại, bội phục!

Phải biết rằng trước đó ba người bọn họ là bị bảy người Cửu Huyền lâu này đuổi đi một đường chạy thoát gần vạn dặm về phía nam, hiển nhiên hiểu rõ thực lực của bảy người cao thấp bao nhiêu, nhưng mà càng thêm hiểu rõ thì Thanh Hổ càng thêm bội phục bản lĩnh của Lục Thiên Bình.

Lời khen của Thanh Hổ với Lục Bình chỉ là mỉm cười. Thần niệm chiếu hình mặc dù nói là bóng dáng, nhưng Lục Bình lấy thần niệm ngưng tụ hơi nước, trên thực tế cho dù là có một thân thể, như thế là tham khảo không ít cùng ”Man Thiên Quá Hải quyết”, đối với lời mời của Lục Bình cũng có thể rõ ràng biểu hiện ra được.

– Các ngươi một đường về phía nam, chính là đi tới tìm ta sao?

Thanh Lang ”di” một tiếng, hỏi: – Sao ngươi biết chúng ta một đường về phía nam?

Lục Bình cười đáp:

– Lúc trước ở gò núi, các ngươi giúp Dương Hoa Quân cùng với Doanh Ngạo thoát khỏi nguy khốn, lúc đó ta cũng ở đó, nhưng mà ta không muốn gặp hai người ấy, cho nên mới không cho các ngươi biết ta trốn ở phụ cận. Sau đó ta thấy rõ Cửu Huyền lâu tu sĩ đuổi theo các ngươi, ta lập tức đi trước quay trở về Thanh Minh Giang bố trí một phen, chờ các ngươi tới.

Lục Bình nói rõ ngọn nguồn, trong lòng ba người lại càng lộ vẻ giật mình. Dù bất luận Khổng Tước Vương Tộc trưởng công chúa Dương Hoa Quân cùng với Cô Ưng Doanh Ngạo, hơn nữa sau đó còn có Vũ Văn Kinh Lôi, đều là người nổi bật rất có danh vọng trong lớp tu sĩ mới xuất hiện của tu luyện giới, lại xem như là chính Thanh Hồ, mấy người đều là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nhưng mà bọn họ từ đầu tới cuối cùng không biết được còn có một người ẩn giấu ở phụ cận bọn họ.

Chỉ nghe Lục Bình lại hỏi lần nữa:

– Lúc trước ở Nam Hải nghe Tử Dương Cung Tô Cẩm đạo hữu nói chín người các ngươi đắc tội người của Cửu Huyền lâu. Sau đó thì hai người Tạ huynh cùng Tang huynh xuất thủ mới dẹp yên việc này. Sao bây giờ Cửu Huyền lâu cũng lại tìm tới nữa, còn hai người Tạ huynh và Tang huynh xảy ra vấn đề gì?

Thanh Hồ gật đầu, đáp:

– Lần trước Tạ huynh cùng nghĩa huynh xuất thủ khiển trách người của Cửu Huyền lâu, sau đó bị triệu hồi trong môn phái của mỗi người, một mực không hề xuất hiện qua. Nhưng mà sở dĩ lần đó người của Cửu Huyền lâu đuổi giết chúng lại là vì chúng ta trêu chọc bọn họ trước.

– Ah, thì ra là như vậy!

Lục Bình gật đầu, lập tức lại đột nhiên nhíu mày, nói:

– Ôi chao, các ngươi hãy chờ chốc lát, không ngờ là trên thân nữ tử đó của Cửu Huyền lâu còn có bảo bối bực này!

Lục Bình mới vừa nói xong, cái thân thể do thần niệm chiếu hình ngưng tụ mà thành trước mắt nhất thời tan rã, bản thể hiển nhiên gặp một chút phiền toái cùng Cửu Huyền lâu chu toàn, khiến cho Lục Bình phải thu hồi thần niệm. Mà thân thể tan rã lại hóa thành một mảnh bọt nước, sau đó tích tích lịch lịch rơi xuống, phảng phất một trận mưa phùn vậy.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh lại dựa lưng vào nhau từng người cảnh giới, ngay sau đó liền thấy bốn phía sương mù dày đặc bắt đầu khởi động, đi về một phương hướng. Theo sát sương mù dày đặc lại trở nên mỏng manh, hiển nhiên vụ trận được Lục Bình vừa bày ra sắp bị người phá hết.

Theo sát một tiếng thét kinh hãi truyền tới từ trong sương mù dày đặc, tiếp theo là tiếng nổ ầm ầm của một trận đấu pháp kịch liệt. Linh khí chấn động kịch liệt đem sương mù cấp tốc co rút lại tiếp tục chấn cái nữa rồi tán ra, nhưng lập tức vẫn cuồn cuộn vọt tới một phương hướng. Cùng lúc đó còn có tiếng mắng chửi ầm ĩ vang lên, trong đó lại xen lẫn thanh âm hơi bén nhọn của Chu Cửu Loan.

Hiển nhiên mới vừa rồi Lục Bình gặp gỡ cùng Cửu Huyền lâu tu sĩ, chỉ là từ âm hưởng truyền tới mà xét, tựa hồ thua thiệt ngược lại là Cửu Huyền lâu chúng tu người đông thế mạnh.

Một đạo ô quang sáng lên trong sương mù dày đặc, quang mang càng ngày càng thịnh, mà sương mù bốn phía càng lúc càng mờ nhạt. Một đạo nhân ảnh xuất hiện hơn mười trượng chỗ trước ba người Thanh Hồ, ba người nhất thời khẩn trương, nhưng mà lập tức phát hiện nhân ảnh đó đưa lưng về phía bọn họ, hơn nữa nhân ảnh nhìn qua đương nhiên là bản thân Lục Bình.

Khi sương mù dày đặc thay đổi mỏng manh là lúc lưu động càng phát ra cấp tốc, cho đến cuối cùng một cổ vũ khí rút về, không vào trong miệng một cái ấm trà lóe ra ô quang.

Một cái ngọc thủ một chiêu giữa không trung, ấm trà màu đen chậm rãi rơi vào trong ngọc thủ. Người đó chính là Cửu Huyền lâu đích truyền tu sĩ Chu Cửu Loan.

Lúc này nhóm Chu Cửu Loan chỉ còn lại có sáu người tụ tập cùng một chỗ hơn trăm trượng bên ngoài ba người Thanh Hồ, hơn nữa một người trong đó tựa hồ bị thương không nhẹ, sắc mặt tái nhợt được hai người đồng môn đỡ lấy. Mà hai vị đồng môn lúc này đầu đầy mồ hôi tựa hồ đang giúp chữa thương. Còn Lục Bình lại đứng cách xa trước ba người đối lập cùng đám Chu Cửu Loan.

– Bắc Hải Lục Thiên Bình?

Chu Cửu Loan từng chữ một nhìn người trước mắt, ba người Thanh Hồ sau lưng cũng trực tiếp bị người bỏ quên rồi.

Lục Bình khẽ cười, đáp:

– Chính là tại hạ.

Lúc này sắc mặt của Chu Cửu Loan rất khó nhìn, lạnh giọng hỏi:

– Ngươi muốn làm địch cùng Cửu Huyền lâu ta sao?

Lục Bình mỉm cười, đáp:

– Không dám nhận là địch, nhưng mà dường như các hạ cũng đảm đương không nổi toàn thể Cửu Huyền lâu, Chu đạo hữu cũng khoa trương rồi.

Vẻ bực mình trên mặt Chu Cửu Loan càng thêm vài phần, song lúc này càng thêm bực mình trái lại nàng có vẻ kiêng kỵ đối với Lục Bình càng nhiều hơn, chỉ nghe nàng hỏi tiếp:

– Đám người Thanh Hồ rốt cuộc là quan hệ như thế nào với các hạ? Không ngờ lại có thể khiến cho các hạ không tiếc là địch với Cửu Huyền lâu ta?

Lục Bình vẫn là một bộ biểu tình vẫn đậm phong khinh, đáp:

– Tại hạ đã nói rồi, Chụ đạo hữu tuy là trấn thủ Cửu Cung của Cửu Huyền lâu, nhưng cũng không thể đại diện toàn thể Cửu Huyền lâu. Về phần đám người Thanh Hồ, đám người các hạ trước đó đã từng bị thua thiệt dưới tay của Tử Dương Cung Tạ huynh và Ngự Thú Linh tông Tang huynh, mà tại hạ lại cùng hai vị này tương giao tâm đầu ý hợp, quan hệ trong này Chu đạo hữu còn không rõ ràng lắm sao?

Trước đây Tạ Thiên Dương cùng với Tang Du bởi vì việc Thanh Hồ mà xuất thủ khiển trách hai vị lâu chủ của Cửu Huyền lâu, chuyện này ở tu luyện giới lúc đó cũng đưa tới phong ba không nhỏ, thậm chí đưa tới tông môn của mỗi người can thiệp. Lúc đó Tạ Thiên Dương cùng với Tang Du đều bị tông môn của mỗi người triệu hồi, nói là bế quan tu luyện, đối với Lục Bình mà nói sợ là cái ý tứ diện bích hối lỗi càng nhiều hơn.

Chuyện Tạ Thiên Dương cùng Tang Du trước đây chiến bại hai vị lâu chủ của Cửu Huyền lâu Chu Cửu Loan hiển nhiên biết đến. Mà sở dĩ nàng từ ngoài Cửu Huyền lâu đích truyền bài danh thứ mười nhất cử trở thành lâu chủ trấn thủ Cửu Cung lâu, trong này tất nhiên có nguyên nhân vì duyên cớ Chu Bát Tả lão tổ, trên thực tế cũng nhờ vào nguyên nhân hai vị lâu chủ trước liên tiếp bị Cửu Huyền lâu giáng chức.

Chu Cửu Loan nhìn một chút vị sư đệ bên cạnh bị thương đó, lạnh giọng nói:

– Nếu Lục đạo hữu cố ý muốn giao du với kẻ xấu, Chu mỗ cũng không có gì để nói, xin Lục đạo hữu thả bát sư huynh của ta ra, cùng với giải hàn độc trên người của Tứ sư đệ, bọn ta lập tức đi ngay!

Đám ba người Thanh Hồ nhất thời giật mình một cái. Lục Bình lại có thể bắt giữ Cửu Huyền lâu lâu chủ, Thanh Hổ không chút nghĩ ngợi, bật người la lớn:

– Không thể thả!

Sắc mặt của đám người Chu Cửu Loan nhất thời biến đổi, Lục Bình cũng hơi vẻ kinh ngạc xoay người nhìn về phía ba người, lại nghe Thanh Hồ giải thích:

– Lục huynh, đối phương bắt giữ ba người tử đệ, thất muội, bát đệ, xin Lục huynh hãy viện thủ mang ba người đó trở về từ trong tay bọn họ.

Lục Bình ngay cả thực lực cao thâm, nhưng đồng thời đối mặt Cửu Huyền lâu bảy vị chân truyền, trong đó bao gồm ba vị lâu chủ, hiển nhiên cũng không nắm chắc tất thắng, do đó lúc này mới lợi dụng vũ trận che lấp xuất thủ đánh lén.

Dưới tình huống không chính diện giao thủ, Cửu Huyền lâu Bát Quái lâu chủ bất ngờ không kịp đề phòng lại có thể bị Lục Bình nhất cử bắt giữ, sau đó liền ném tới cấm cố bên trong Hoàng Kim ốc.

Cùng lúc đó xuất thủ còn có Tam linh, lúc này Tam linh đồng thời xuất thủ đối mặt cũng là Cửu Huyền lâu một vị đích truyền tu sĩ tu vi đạt tới pháp tướng sơ kỳ điên phong.

Bởi vì trước tiên, Lục Bình đã đánh lớn nhất cử đáo loạn đội hình của Cửu Huyền lâu bảy vị đích truyền tu sĩ cũng như kềm chế sáu người trong đó, mà một người lưu lại bị Tam Linh vừa vặn vây quanh một phen chém giết.

Tam linh hôm nay mặc dù chỉ là đoán đan điên phong tu vi, nhưng ngưng tụ cửu phẩm kim đan thực lực của Tam linh sớm đã không giống người thường. Trước đây, họ đã từng liên thủ đại chiến cùng pháp tướng tu sĩ, lần này mặc dù đối mặt là Cửu Huyền lâu đích truyền tu sĩ, nhưng cũng không sợ chút nào.

Vào lúc Lục Bích cùng Lục Hải liên thủ đỡ sự công kích của Cửu Huyền lâu tu sĩ đó, Lục Linh Nhi cũng bất ngờ từ một bên thoát ra, cắn một cái trên cánh tay của người này.

Đúng lúc này, Cửu Huyền lâu tu sĩ liên tiếp bị nhục rốt cục dưới sự trợ giúp ấm trà màu đen của Chu Cửu Loan đã thu lấy vụ trận mà Lục Bình bày ra. Nhưng mà Tam linh lại sớm đã về tới bên người Lục Bình, hắn dù bận rộn vẫn ung dung che đường trước mặt mấy tiểu tử nghèo đó.

Đồng thời trong lúc Cửu Huyền lâu tu sĩ nhận ra Lục Thiên Bình, hầu như sắc mặt của mọi người Cửu Huyền lâu đều biến đổi, không chỉ là bởi vì hắn có thực lực chống lại cùng pháp tương hậu kỳ đại tu sĩ, lại thêm bởi vì bọn họ đột nhiên nhớ tới trên người Lục Thiên Bình đã từng phát sinh qua một chuyện làm người khác giật mình. Đó chính là bên người của hắn có ba con Bích Hải linh xà đi theo, hơn nữa dường như Bích Hải linh xà đã phái một vị đại tu sĩ đến kiểm tra, cuối cùng lại vẫn chưa mang ba con Bích hải linh xà đó đi từ trong tay của Lục Bình.

Độc rắn của Bích Hải linh xà nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa hầu như độc rắn của mỗi một con Bích Hải linh xà đều có chỗ bất đồng. Mà độc tính sẽ theo tu vị của Bích Hải linh xà tăng trưởng mà tăng cường, sau khi biết tu vi tăng trưởng đến pháp tướng kỳ, độc rắn của mỗi một con Bích Hải linh xà đều có thể được cho là thiên hạ kỳ độc.

Mặc dù độc tính của Bích Hải linh xà kỳ dị, nhưng bởi vì đã bị tu vi ảnh hưởng, lấy sự ảnh hưởng đoán đan điên phong của Lục Linh Nhi hôm nay, dù chỉ cắn người của Cửu Huyền lâu một cái, tạm thời không có cách nào giải trừ hoặc bài xích độc tố, lấy thực lực pháp tướng sơ kì điên phòng của tu sĩ đó cũng hoàn toàn có thể trấn áp độc tính.

Nhưng trên thực tế, lúc này miệng vết thương trên cánh tay của Cửu Huyền lâu tu sĩ đó lại đã bị sương lạnh đông lại, mặc cho người này thúc giục chân nguyên trong cơ thể như thế nào, đều không thể mảy may trấn áp hàn độc trong cánh tay.

Trừ phi lúc này hắn chém đứt cánh tay của mình, nhưng kể từ đó, tám chín phần là bị tổn hại, ngày sau tu vi của hắn muốn thêm một bước lại phải đi một đường càng thêm khó khăn hơn so với người thường.

Nhưng trên thực tế lúc bị Lục Linh Nhi cắn một cái, hàn độc đó cũng ngoan cố bám vào trên cánh tay, chưa từng lan tràn trong cơ thể của tu sĩ, cũng không mảy may làm trấn áp bài xích sở động chân nguyên của tu sĩ.

Chu Cửu Loan trước tiên đã hiểu tình cảnh của phe mình, biết được hôm nay sợ rằng trước mặt Lục Thiên Bình này rốt cuộc thua rồi, vốn còn muốn lấy danh tiếng của Cửu Huyền lâu tới ép Lục Bình thả người giải độc, nhưng không ngờ Thanh Hồ Cửu Đạo cùng Lục Thiên Bình đó lại là cá mè một lứa!