Chương 1483: Bẫy Rập

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bắc Hải, Duyên Khôn đảo.

Lâm Vũ lão tổ kinh ngạc đứng ở trung ương đảo, hồi lâu chợt thở dài một tiếng, thân hình từ từ dâng lên từ trên đảo. Duyên Khôn đảo dưới chân lúc này trong mắt Lâm Vũ lão tổ tựu như cùng một tòa trận bàn cực lớn đang vận chuyển.

Quang hoa trong tay chợt lóe, linh bảo trường địch rơi vào lòng bàn tay, rồi sau đó cổ tay vung một cái, trường địch ném đi phía Duyên Khôn đảo trung ương dưới chân.

Từng trận tiếng vang kỳ quái “dát dát dát”, tựu như mấy cái phù văn làm cơ sở nhất trong một tòa đại trận thuần thục vận tác bị trừ diệt vậy. Toàn bộ đại trận đầu tiên là hàng loạt vận chuyển không thông, rồi sau đó lại phảng phất thoát khỏi phương thức vận chuyển vốn có của trận pháp, hoàn toàn thoát khỏi chưởng không. Toàn bộ Duyên Khôn đảo đại trận lấy một loại phương thức điên cuồng bắt đầu một loại vận chuyển quái dị, mắt thấy sẽ phải hỏng mất vậy.

Mắt thấy toàn bộ Duyên Khôn đão đại trận sắp hoàn toàn tiêu diệt, Lâm Vũ lão tổ trong lòng chợt động, cũng cảm giác được bên người có lâm nhiên sát ý chợt lóe tức diệt. Lâm Vũ lão tổ phảng phất dường như có điều phát hiện, thân thể đột ngột chợt lóe, cả người liền ở tại chỗ xê dịch đi ba trượng. Một đạo quang hoa màu đen chợt lóe rồi biến mất chỗ địa phương lúc trước Lâm Vũ lão tổ đứng yên.

– Ta cũng biết được Lục tiểu hữu kiên quyết không yên tâm để lão phu ở chỗ này, quả thật phái người một mực đang giám thị. Chẳng qua che giấu bí thuật của các hạ cao siêu như thế, không phải là Chân Linh phái đại danh định định Ma Kiếm Ân Thiên Sở chứ?

Trong hư không một tiếng hừ lạnh, Ân Thiên Sở tựa hồ sớm đã ngờ tới mình âm thầm tập sát tất nhiên không làm gì được vị Thuần Dương trước mắt. Sau khi một kích không trúng lập tức chấn động toàn bộ không gian làm che chở, thừa cơ xuất thủ lần nữa.

– Chân Linh phái quả nhiên nhân tài đông đúc, đời thứ ba tu sĩ không ngờ lại có một người tiến cấp pháp tướng hậu kỳ. Đáng tiếc, quý phái thụ địch quá nhiều, lão phu cũng thân bất do kỷ, đắc tội!

Lâm Vũ lão tổ đưa tay một chiêu về phía Duyên Khôn đảo dưới chân, cố gắng triệu hồi linh bảo trường địch đã phá hư toàn bộ Duyên Khôn đảo trận pháp vận chuyển.

Nhưng theo sát đó sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ lại biến đổi. Linh bảo trường địch chẳng những không được vài trở về, ngược lại chân nguyên khổng lồ trước đó một mực rót vào đến trong linh bảo cố gắng phá hư trận pháp nguyên chuyển cũng nhất mực không hề dừng lại. Mặt khác thời điểm Lâm Vũ lão tổ triệu hồi linh bảo, chân nguyên trong cơ thể có khuynh hướng càng ngày càng không bị khống chế gia tốc hút vào trong linh bảo trước khi không.

Trong nháy mắt, Ân Thiên Sở lần nữa được cơ hội, linh bảo đoản kiếm trong tay đã lại phá vỡ hư không trực tiếp đâm rách Lâm Vũ lão tổ hộ thân thần thông.

Lâm Vũ lão tổ vẫn cố gắng triệu hồi linh bảo, đối mặt một kích bén nhọn của Ân Thiên Sở chỉ đành phải lần nữa tránh né. Nhưng chân nguyên trong cơ thể lúc này càng lúc càng không bị khống chế, khiến cho thân hình của Lâm Vũ lão tổ cũng chịu ảnh hưởng, theo sát cảm thụ bên hông chợt lạnh.

Trong ánh mắt kinh sợ chất thêm của Lâm Vũ lão tổ, hông của ông ta đã bị Ân Thiên Sở cắt ra một vết thương. Chân nguyên rét lạnh dọc theo vết thương trực tiếp xâm nhập vào huyết mạch, lập tức bị Lâm Vũ lão tổ Thuần Dương chân nguyên bức bách ra.

Sau khi Ân Thiên Sở đánh trúng một kiếm lập tức cấp tốc lui ra. Nhưng Lâm Vũ lão tổ đường đường một vị Thuần Dương không ngờ lại bị Ân Thiên Sở ám toán trong lòng làm sao không buồn bực. Chẳng lẽ Chân Linh phái pháp tướng hậu kỳ tu sĩ mỗi một người đều một dạng như Lục Thiên Bình có khả năng vượt cấp khiêu chiến sao?

Lâm Vũ lão tổ thậm chí trong lúc nhất thời đều không bận tâm linh bảo trường địch bị trận pháp cấm cố dưới chân, thẳng một chưởng vỗ một cái lăng không đẩy Ân Thiên Sở ra. Toàn bộ không gian nhất thời vùi lấp, Ân Thiên Sở tránh né không kịp, bị vô trùng ngực phải, nhất thời phun ra một hớp nghịch huyết…

Lâm Vũ lão tổ hừ lạnh một tiếng lại tiến lên đuổi giết, không ngờ ngay trong lúc thân hình ông ta khẽ nhúc nhích. Khi đó mới phát hiện lúc này chẳng những linh bảo của ông ta bị cấm cố, chân nguyên bị thu nạp cuồn cuộn, thậm chí lúc này ngay cả thân hình của ông ta di động cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân Thiên Sở bị ông ta làm bị thương nặng thoát đi, trong nháy mắt ẩn giấu giữa hư không không thấy.

Lúc này Lâm Vũ lão tổ mới biết mình phiền toái lớn rồi. Lục Bình cũng không phải đối với ông ta đột ngột đến có hoài nghi mà đề phòng, đây căn bản là một bẫy rập đặc biệt vì Lâm Vũ lão tổ bày ra.

Lục Bình ỷ vào tu vi tăng vọt cùng chân nguyên cuồn cuộn không dứt cầm trong tay cây kéo Thuần Dương linh bảo cắt một cái tiếp theo một kéo quá không nói lý cắt đi trên người Chân Linh cự hổ do Nguyên Tửu lão tổ biến thành. Nguyên Tửu lão tổ bất đắc dĩ chỉ đành phải không ngừng tránh né, nhưng không biết bởi vì Lục Bình không cách nào chưởng khống tu vị tăng vọt hay còn những duyên cớ khác, linh bảo Lưỡng Đoạn sau khi không ngừng bỏ lỡ cơ hội cắt giết Nguyên Tửu lão tổ, nhận quang bén nhọn chưa hề vì vậy biến mất, mà là phá vỡ hư không trực tiếp rạch ra từng cái lỗ một trên Vạn Độc Thương Khung Bích. Độc vụ mãnh liệt không ngừng xông ra từ trong lỗ hổng bị phá vỡ. Vạn Độc Thương Khung Bích vốn bị phá khai sau đó rất nhanh khép lại lúc này dường như cũng mất đi chức năng di hợp.

– Lục Thiên Bình người muốn làm gì? Ngươi muốn đánh vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích sao? Một khi độc vụ bên trong khuếch tán, tất nhiên sẽ tạo thành hạo kiếp ở Đông Hải tu luyện giới. Lục Thiên Bình người có dũng khí chịu đựng tội nghiệt như thế này không?

Nguyên Tửu lão tổ thời điểm này nhìn ra được, Lục Bình ngự sử linh bảo tiền đạo nhìn như đang ngăn trở lão ta đến gần, thực ra lại là phá hư Vạn Độc Thương Khung Bích.

Nguyên Tửu lão tổ đương nhiên đã biết được lúc này Lục Bình tất nhiên mượn lực lượng tồn tại thần bí núp trong Vẫn Lạc bí cảnh mới có thể cùng lão ta thế quân lực địch. Mà Lục Bình lúc này cũng tất nhiên muốn phá khai Vạn Độc Thương Khung Bích phong ấn sự tồn tại thần bí đó đương nhiên cũng trong tình lý.

Nguyên Tửu lão tổ nhìn thấy Lục Bình không để ý tới ngôn ngữ của lão, chẳng qua một mực ngự sử linh bảo dưỡng Đoạn phát khởi công kích phía lão ta đồng thời nhân cơ hội phá hư Vạn Độc Thương Khung Bích. Độc vụ đen nhánh như mực không ngừng bắt đầu khuếch tán ra phía ngoài, trong lòng không khỏi cả kinh, hỏi:

– Lục Thiên Bình, chẳng lẽ là người đã bị người khác khống chế không cách tự mình tự chủ?

Lục Bình hơi hơi sửng sốt, cười nói:

– Nguyên Tửu tiền bối nếu như đã không làm gì được tại hạ, vì sao còn không thối lui? Chẳng lẽ còn phải cùng vãn bối đeo bám đi không được hay sao?

Nguyên Tửu lão tổ lúc này tỏ ra khí cấp bại phôi, hỏi:

– Lục Thiên Bình, ngươi có biết phong ấn trong Vạn Độc Thương Khung Bích là thứ có đẳng cấp nào, mong rằng người không tự mình ngộ nhận dẫn đến sai lầm!

Lục Bình cười to “ha ha”, đáp:

– Vãn bối hôm nay dưới sự đuổi giết của tiền bối khó giữ được tính mạng, nếu có thể bảo vệ tính mạng thì còn nói chuyện gì đến tự ngộ nhận nữa chứ! Tiền bối chớ nói chuyện buồn cười!

Nguyên Tửu lão tổ cả giận nói:

– Lão phu lời hay khuyên can, nếu ngươi đường đột khai ích Vạn Độc Thương Khung Bích, sự tồn tại bị phong ấn tất đem đồ độc chúng sinh. Lục Thiên Bình người chính là tội khối họa thủ!

Lục Bình nghiêm mặt nói:

– Ha, nói như thế tiền bối cũng hiểu phong ấn trong Vạn Độc Thương Khung Bích chính là tồn tại ra sao, mong rằng Nguyên Tửu lão tổ nói rõ, vì sao sợ hãi như vậy?

Nguyên Tửu lão tổ nhất thời cứng họng, nói một cách thẳng thừng Thủy Tinh cung cũng không biết là người nào bị phong ấn trong Vạn Độc Thương Khung Bích. Năm đó Thủy Tinh cung một vị Chân Linh lão tổ cùng với hai vị Thuần Dương tu sĩ mặc dù mất tích trong đó, những căn bản bởi vì Thủy Tinh cung đi trước khiêu khích. Trừ điều đó ra, Thủy Tinh cung đối với Long Hòe lão tổ như cũ là không biết gì cả. Nếu nói đồ độc chúng sanh bất quá là Thủy Tinh cung theo bản năng cho rằng như vậy thôi.

Nguyên Tửu lão tổ bị Lục Bình hỏi vặn nhưng vẫn đáp:

– Chưa kể sự tồn tại bị phong ấn bên trong, chính là độc vụ đầy trời, nếu hộ bích bị đánh phá đảm nhiệm nó phiếu tán, toàn bộ Đông Hải tu luyện giới đều phải gặp tai ương.

Nguyên Tửu lão tổ vừa dứt lời, liền thấy mấy chỗ lỗ hổng vốn bị Lục Bình cắt phá độc vụ phiêu tán ra phía ngoài toàn bộ bắt đầu rút về. Độc vụ đen tràn ngập bốn phía cũng đột nhiên bắt đầu co rúc lại chỗ sâu của Vẫn Lạc mật địa.

Lục Bình thấy vậy, biết cơ hội thế này ngày sau sợ rằng khó gặp được nữa, vì vậy khai ích thẳng cửa vào không gian của Hoàng Kim ốc. Độc vụ cuồn cuộn không dứt vì vạn độc mẫu dịch hấp dẫn, tường vân màu vàng ngưng tụ bầu trời ao đá xanh, hóa thành giọt mưa màu vàng tích tích lịch lịch rơi vào trong ao. Một viên Vạn Diệu Ngọc Lộ ngưng tụ dưới đáy ao có màu xanh da trời như một quang cau quay mòng mòng, dường như đang rút ra tinh hoa trong ao, ngưng tụ thêm nhiều Vạn Diệu Ngọc Lộ hơn.

Cùng lúc đó, mấy chục đạo ánh lửa màu đen quỷ dị dấy lên hừng hực quanh người Lục Bình. Hóa quang kia dường như cũng lấy độc vụ làm nhiên liệu, độc vụ càng ngưng tụ nồng súc, hỏa diễm màu đen bay lên càng cao.

Đến lúc này, Nguyên Tửu lão tổ làm sao không biết dĩ vãng nếu nói độc vụ yếu hóa, Vạn Độc Thương Khung Bích có thể khiến tu sĩ tự do ra vào, bất quá đều là tồn tại thần bí trong Vẫn Lạc mật địa bị phong ấn. Lúc này Nguyên Tửu lão tổ đã không cách nào ngăn cản Lục Bình, hơn nữa kiêng kỵ đối với tồn tại thần bí đó, lưu lại nữa đã không bất cứ ý nghĩa gì, chỉ đành phải mạnh giọng nói:

– Lục Thiên Bình, tự ngươi lo cho mình đi, hôm nay lão phu bỏ qua cho người. Nếu ngươi hôm nay gây nên thật đúng là mang đến kinh thiên đại học cho Đông Hải. Lão phu dù từ bỏ một thân tu vị này, cũng phải kéo Chân Linh phái ngươi chôn theo!

Dứt lời, Nguyên Tửu lão tổ thu lại Chân Linh, lần nữa hóa thành thân người. Hồ lô dưới chân đột nhiên phun ra một cổ tửu vụ, người đã rút đi bên ngoài Vạn Độc Thương Khung Bích.

– Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, thú vị vô lễ, quả thật giống như con cọp mẹ mạnh mẽ bá đạo, thật cho rằng lão phu không làm gì được người hay sao?

Một tiếng gẫm lên giống như kinh lôi cuồn cuộn, toàn bộ độc vụ của Vân Lạc mật địa đều bị chấn động, Nguyên Tửu lão tổ giọng sợ hãi hỏi:

– Ngươi là người phương nào?

Lục Bình đương nhiên nghe được thanh âm của Long Hòa lão tổ lúc này. Ngay lúc đó, Lục Bình đột nhiên cảm thấy một trận không gian rung chuyển kỳ dị truyền tới từ chỗ sâu của Vẫn Lạc mật địa. Theo sát đó một mảnh rễ cây đột nhiên dâng lên từ dưới đất chỗ lỗ hổng của Vạn Độc Thương Khung Bích bị phá vỡ lúc trước, rồi sau đó giữa không trung biên chức thành một đạo lưới lớn, phong kín đường đi của Nguyễn Tửu lão tổ.

Nguyên Tửu lão tổ hừ lạnh một tiếng. Thủy Tinh tháp trực tiếp đánh vỡ lưới lớn rễ cây, nhưng Lục Bình lại thấy một cái rễ màu đen đột ngột phá vỡ không gian xuất hiện sau lưng Nguyên Tửu lão tổ. Đợi đến thời điểm Nguyên Tửu lão tổ phát giác đã không còn kịp tránh né nữa, sau lưng chỉ đành phải đón đỡ một kích này, cả người đều bị rút ra bay đến bên ngoài Vạn Độc Thương Khung Bích.

– Lục tiểu hữu, kế tiếp sẽ phải mượn lực của tiểu hữu!

Toàn bộ Vẫn Lạc mật địa diện tích chừng hơn ngàn dặm bị Vạn Độc Thương Khung Bích bao phủ, rõ ràng là một tòa cự hình đảo tự. Hơn nữa phụ cận bị hải vực bao phủ, Vạn Độc Thương Khung Bích bao phủ phương viên diện tích chừng năm ba ngàn dặm.

Lúc này độc vụ đen tràn ngập trong Vạn Độc Thương Khung Bích đang chậm rãi thu liễm về phía một địa trung ương. Toàn bộ Vạn Độc Thương Khung Bích trúng độc vụ đang trở nên mỏng manh. Mà lúc này xa xa nhìn về một địa trung ương, đã có thể nhìn thấy có một vật giống như đỉnh thiên lập địa đứng sửng ở trung ương của một địa. Toàn bộ Vạn Độc Thương Khung Bích nhìn qua giống như cái nắp màu che rũ xuống nó, thực ra cũng đem vật đó vững vàng cấm cố trong màn đen này.