Chương 821: Thiên huyền kính hồ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình nhận lấy mấy cái ngọc giản, phát hiện phía trên ngọc giản đều mang màu tím nhàn nhạt, nói rõ nội dung bên trong sợ rằng thật sự không ít, trước mắt hắn hiện giờ có Huyền Điền và Huyền Thái chân nhân, Lục Bình không muốn bởi vì tra xét nội dung bên trong ngọc giản mà để hai người chờ đợi lâu.

Một bên, Huyền Thái chân nhân tâm tư tế nghị, thấy như vậy, liền nói:

– Chuyến đi Thiên Huyền cổ thành lần này, sư đệ có dự định gì, có muốn cùng chúng ta đi xem thuần dương lão tổ một chút hay không?

Lục Bình suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

– Thôi vậy, quy mô của thuần dương pháp hội tất nhiên sẽ vô cùng lớn, lấy địa vị bọn ta, đến lúc đó chỉ sợ được ngồi ở chỗ vắng vẻ xa xôi mà thôi, phong thái của thuần dưỡng lão tổ chưa chắc có thể lĩnh hội được mấy phần.

Lục Bình nói ý đồ mình lần này đến Thiên Huyền cổ thành là muốn tìm tin tức về Lôi kiếp chi thủy với hai người. Huyền Điền cùng Huyền Thái trong lòng mặc dù kinh dị, nhưng trên mặt cũng mừng rỡ dị thường, ngưng luyện thiên cấp thượng phẩm linh vật có thể thành tựu kim đan ít nhất cũng là cửu phẩm hạ đằng, trong lịch sử Chân Linh phái sợ rằng cũng chỉ có một người là Thái Tham lão tổ mà thôi. Huống chi Lục Bình ngưng luyện chính là loại Lội kiếp chi thủy, thứ mà ngay cả pháp tướng lão tổ nghe qua cũng phải ớn lạnh sợ run, như vậy cho dù có thể thành tựu cửu phẩm thượng đăng đứng đầu trong kim đan cũng chưa chắc là không thể.

Sau khi tiễn hai người Huyền Điền rời đi, Lục Bình trong trà thất suy tư chốc lát, lại đem mấy ngọc giản của hảo hữu cùng với Hồ Lệ Lệ đưa tới tra xét sơ lược một lần, từ đầu tới cuối trên mặt hắn đều không lộ ra chút tâm tình nào.

Sau một khoảng thời gian, lúc này Lục Bình mới kêu Tiểu nhị ca một mực chờ ở bên ngoài trà thất đi vào.

Lục Bình nhìn Tiểu nhị ca có vẻ cục xúc bất an ở trước mắt một chút, cười cười, nói:

– Có phải là bởi vì chỗ linh trà này của ta?

Tiểu nhị ca này sau khi Lục Bình pha xong Tử Tinh một trà liền một mực chờ ở bên ngoài trà thất, đương nhiên Lục Bình có thể đoán được duyên cớ là nguyên bản Lục Bình phải không thèm để ý tới, bất quá bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý, nói:

– Chuyện này ngươi không làm chủ được, hãy đi gọi chưởng quỹ của nhà người tới đây.

Tiểu nhị ca vừa nghe thế, nhất thời mừng đến tận mây xanh, dạ một tiếng hoan thiên hỉ địa chạy đi.

Trong trà thất, Lục Bình đem một cái bình ngọc thảy qua cho chương quỹ, cười nói:

– Như vậy làm phiền chưởng quỹ, trong bình này chính là vật đã khiến cho linh trà kia thần diệu như vậy, cũng là thứ mà tại hạ dựa vào để có vật mà tại hạ sở cầu, một bình này chính là thù lao để các hạ làm chuyện mà tại hạ nhờ vậy.

Chưởng quỹ có vẻ rất căng thẳng nhận lấy bình ngọc mà Lục Bình đưa, cười nói:

– Đa tạ các hạ rất nhiều, bất quá Thiên Hương lâu đất chật danh mỏng, nếu như không cách nào khiến cho các hạ hài lòng, kính xin các hạ chớ nên trách tội cho.

Đương nhiên Lục Bình sẽ không tin tưởng lời khiêm tốn của chưởng quỹ. Thiên Hương lâu là đại trà lâu số một tại Thiên Huyền cổ thành, có thể truyền thừa mấy ngàn năm không đảo, há có thể không có đại thế lực đứng ở sau lưng, sợ rằng sau lưng Thiên Hương trà lâu chính là Thiên Huyền tông làm ông chủ lớn nhất đỡ đầu cho họ rồi.

Thiên Hương lâu mỗi ngày lui tới rất nhiều trà khách, căn bản là một chỗ tụ tập và phát tán tin tức trong Thiên Huyền cổ thành. Tuy nói trong số trà khách lui tới đây không thiếu có người yêu trà chân chính, nhưng ở trong thuần dương pháp hội của Thất Phiến lão tổ là cái dịp quan trọng xương sống này, phần nhiều trà khách e rằng đều là kẻ tin tức linh thông của các môn các phái.

Một khi tin tức Lục Bình cần Lôi kiếp chị thủy để lộ ra, sợ rằng rất nhanh sẽ gây huyên náo và gây mưa gió cả thành, trừ phi…

Một đạo ánh sáng màu xanh thoáng qua trong ánh mắt của Lục Bình, khi hắn nhìn lại lúc chưởng quỹ đang khom người tiễn khách, mới phát hiện người này không ngờ lại là một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ, mới vừa rồi cũng không phát giác, hiển nhiên trên người người này cũng có bảo vật che giấu tu vi.

Bất quá Lục Bình cũng không lo lắng chưởng quỹ cản trở ở trong chuyện này, dù sao bây giờ chưởng quỹ kia còn không biết vật trong cái bình ngọc cầm trong tay mình rốt cuộc là vật gì.

Nhìn thân ảnh Lục Bình đi xa, Tiểu nhị ca không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng chưởng quỹ.

– Thập Cửu Thúc, hắn nói cái gì?

Chưởng quỹ đem bình ngọc mà Lục Bình giao cho cân nhắc ở trong tay, hơi có chút khinh thường, nói:

– Là vật này, không ngờ lại dám sư tử há to mồm. Lôi kiếp chi thủy, thiên cấp thượng phẩm Thủy chúc tính linh vật có thể nói là trân quý nhất, ngay cả pháp tướng tu sĩ đều coi như là bảo vật, thì chút đồ có thể pha trà này có thể lấy đưa ra được mặt đài gì?

Tiểu nhị ca hơi tò mò, hỏi:

– Thập Cửu Thúc, bên trong rốt cuộc là vật gì?

– Ách

Chưởng quỹ lúc này mới phát hiện mình cũng không biết trong bình ngọc chứa đựng chính là vật gì, bất quá chưởng quỹ vẫn mang vẻ mặt làm như khinh thường, cho dù bên trong là quỳnh tương ngọc dịch, thì có thể như thế nào chứ?

Nắp bình ngọc được mở ra. Một cổ mùi thơm nồng nặc nhưng không gây ngán từ trong bình ngọc phát tán ra ngoài.

Tiểu nhị ca đứng ở sau lưng chưởng quỹ tham lam hít một hơi mùi thơm tán dật ra ngoài đó, tựa hồ như toàn thân tóc gáy đều bị mùi thơm này kích thích thông suốt vậy.

Tiểu nhị ca cũng không biết thiên cấp thượng phẩm linh vật là cái gì. Hắn chỉ cảm giác được bảo vật trong bình ngọc này tựa hồ đối với sự tăng trưởng tu vi của mình có chỗ dùng tuyệt diệu, chỉ một hơi mới vừa hít vào này, tựa hồ pháp lực trong cơ thể mình đều chuyển nhanh hơn một vòng.

Bất quá lúc này vẻ bất cần trên gương mặt của chưởng quỹ cũng đột nhiên biến mất, chen vào đó là một vẻ hố nghi bất định:

– Vật này, vật này là …

Chưởng quỹ cầm bình ngọc lăn qua lộn lại nhìn, không còn vẻ khinh thường bất cần như lúc trước nữa. Tiểu nhị ca ở bên cạnh thấy kỳ quái, cười nói:

– Thế nào Thập Cửu Thúc, chẳng lẽ trong này thật sự là một bảo bối? Nếu ngài coi thường thì hãy cho tiểu điệt a. Tiểu điệt cảm giác vật này đối với tiểu chất có tác dụng rất lớn. Vật này tuyệt đối hữu dụng đối với việc tiểu điệt đột phá dung huyết hậu kỳ bình cảnh.

– Ừ, ừ!

Chưởng quỹ trong miệng một mặt đáp ứng, một mặt cẩn thận đổ ra nửa giọt linh dịch từ trong bình ngọc, chỉ lấy tay chấm một cái rồi đặt ở đầu lưỡi, bên trong tích chứa linh khí dồi dào khiến cho ánh mắt chưởng quỹ sáng lên, tựa hồ lập tức xác định đồ vật bên trong bình ngọc là cái gì rồi vậy.

– Ư? Ngươi mới vừa nói cái gì, muốn đồ vật bên trong này? Có mơ cũng đừng có mơ!

Tiểu nhị ca trước đó còn hưng cao thải liệt, không ngờ Thập Cửu Thúc đột nhiên liền trở quẻ như vậy, vội la lên:

– Thập Cửu Thúc, người không thể như vậy a, lúc nãy đã đồng ý rồi.

Chưởng quỹ mặt liền biến sắc, nói:

– Câm miệng, vật này ngươi không có thể dính vào.

Tiểu nhị ca trợn mắt há mồm nhìn chưởng quỹ đem bình ngọc thận trọng giấu đi, tự hồ sợ không cẩn thận bị dập đầu đụng vỡ vậy, cũng không nhìn hắn, vội vã đi về phía sau của trà lâu.

Tiểu nhị ca mặt như đưa đám nhìn thân ảnh chưởng quỹ biến mất ở phía sau trà lâu, chỉ đành không cam lòng đi lên lầu. Phía sau trà lâu cũng không phải là chỗ để Tiêu nhị ca có thể đi vào, mặc dù chưởng quỹ là thân thích của hắn.

Thiên Huyền kính hồ, chẳng qua là một chỗ hồ nước nhỏ ở phía sau núi Thiên Huyền, cũng là chỗ trung tâm của cả tòa Thiên Huyền sơn này, và cũng là động phủ chỗ ở của mấy vị lão tổ mà cả Thiên “Huyền tông tu sĩ đều kính ngưỡng nhất.

Lúc này, trong một chỗ cực kỳ thần bí ở Thiên Huyền kính hồ, bốn vị lão giả mỗi người ngồi xếp bằng. Ở trung gian giữa chỗ bốn người ngồi xếp bằng, có một chỗ trơn nhẵn giống như gương đồng, trên mặt kiếng hiện lên tình cảnh trong Thiên Huyền cổ thành. Theo hình ảnh không ngừng lóe lên, toàn bộ tình huống ở các ngõ ngách trong Thiên Huyền cổ thành đều hiện ra như đang ở trước mắt.

Chỉ chốc lát sau, một lão giả ngồi đầu bên trái đưa ngón tay ra chạm nhẹ nhàng vào mặt kiếng một chút, một đạo sóng chấn động nhẹ nhất thời từ bộ phận ngón tay tiếp xúc cùng mặt kiếng phát tán ra, Thiên Huyền cổ thành nhất thời dần dần rời xa trong mặt kiếng. Đợi đến khi rung động biến mất, lúc này mới có thể nhìn ra, đây cũng không phải là một mặt gương đồng, mà là một ao nước trong.

Lại sau một lúc lâu, tựa hồ đang đợi ba vị lão tổ khác suy gẫm tình cảnh nực cười thoáng hiện ra trong mặt kiếng để lộ ra tin tức, lão giả đưa tay điểm giải tán mặt kiếng lúc nãy giờ mới chậm rãi lên tiếng:

– Liên quan tới gần đây trong Thiên Huyền cổ thành đồn đãi chuyện Tử Tinh phong vương tương đổi lấy Lôi kiếp chi thủy, chư vị sư đệ thấy thế nào?

Ba người kia đều không đưa một lời, lão giả nói chuyện cũng không quan tâm, chẳng qua là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ quên mất lời mình mới vừa nói vậy.

Ở trong một địa, linh khí nồng nặc từ ao nước trong như mặt kiêng không ngừng bay lên, ngưng tụ thành nhiều đóa linh vật lưu động khắp mọi nơi, ngay sau đó lại hội tụ đến trên người bốn vị lão tổ.

Mà bốn vị lão tổ này lúc tĩnh tọa giống như cùng bốn cái vực sâu hấp thu linh vụ này vậy. Những thứ linh vụ do linh khí ngưng tụ mà thành chỉ cần bay vào phạm vi ba thước quang bốn vị lão tổ, sẽ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Đang lúc này, một vị tu sĩ râu tóc xám trắng tạp nhập ngồi ở phía bên phải phía dưới đột nhiên mở mắt, nói:

– Thất Phiến sư huynh mới vừa thành tựu thuần dương, cũng đã đạt thành nhận thức chung cùng năm đại thánh địa, trong Thiên Huyền thành liên xuất hiện lời đồn đãi có kẻ dùng Tử Tinh phong vương tương đổi lấy Lôi kiếp chi thủy. Chẳng lẽ là năm đại thánh địa muốn nuốt lời?

– Khánh Ly sư đệ quá lo lắng, sứ giả của năm đại thánh địa lần này mượn việc chúc mừng sư huynh thành tựu thuần dương đưa tới Lôi kiếp chi thủy ấy chính là do bốn tông nhường ra địa giới có diện tích vạn dặm trong Bình nguyên tu luyện giới mới đổi lấy được. Hiện giờ địa giới này chưa chuyển giao, Thái Huyền tông cũng không dám càn rỡ, xem ra không phải là năm đại thánh địa đứng sau lưng sanh sự rồi.

Ngồi đối diện với Khánh Ly lão tổ râu tóc xám trắng là Tam Tường lão tổ, chính là một trong bốn vị lão bài pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ của Thiên Huyên tông.

– A a, Khánh Ly sư đệ tuy mới vừa mới tiến cấp trở thành đại tu sĩ, đối với một ít chuyện cơ mật của bổn phái chưa tham dự không nhiều lắm, nhưng nói cũng không phải là không có đạo lý, những năm gần đây Thái Huyền tông dựa vào Ngũ Hành tông ủng hộ đã có nhiều hành vi càn rỡ, khó đảm bảo không phải là bọn chúng tự hành động.

Lão giả ngồi trên phía bên phải chính là Thiên Huyền tống đại tu sĩ Liên Nam lão tổ, lúc này chậm rãi nói:

– Lôi kiếp chị thủy thành hình từ trước đến giờ chỉ có hai con đường, thứ nhất là thiên địa tự nhiên sinh thành, thứ hai là trong thiên địa kiếp số, có tu sĩ ở trong quá trình độ kiếp ngưng luyện lôi kiếp mà thành. Thiên địa sinh thành đắt và hiếm hoi, còn ngưng tụ lôi kiếp thì càng cực kỳ khó khăn.

Liên Nam lão tổ nói thế, ba người kia gật đầu lia lịa, hiển nhiên ba người này đều hiểu rất rõ vấn đề này.

Liên Nam lão tổ tiếp tục nói:

– Lão phu trải qua hai lần lôi kiếp, tự tin trong tu luyện giới cũng coi là hiếm có, nhưng không dối gạt chư vị sư huynh, sư đệ, Lôi kiếp chi thủy này chỉ ngưng luyện được có ba giọt, mà đây là khi độ lôi kiếp lần đầu tiên ở thời khắc tối hậu, khi thấy lôi kiếp gần xong, tự nghĩ tất nhiên sẽ vượt qua, mới vội vàng ngưng luyện ba giọt này. Còn khi độ kiếp số lần thứ hai, lão phu xấu hổ, cửu tử nhất sanh, làm gì còn có tâm tư đi ngang luyện Lôi kiếp chi thủy này.

Khánh Ly lão tổ cười khổ nói:

– Sư huynh dầu gì còn ngưng luyện được ba giọt, lão phu chi ngưng luyện có hai giọt, đồng dạng là lúc vượt qua lần lôi kiếp đầu tiên.

– Lão phu ngược lại ngưng luyện năm giọt, lần đầu tiên ngưng luyện bốn giọt, cảm thấy lôi kiếp cũng bất quá như vậy, nghĩ ở lôi kiếp lần thứ hai dù gì cũng có thể ngưng luyện hai ba giọt, ngày sau cũng lưu lại cho môn phái thêm một phần để uẩn.

Nói tới chỗ này Tam Tường lão tổ cười khổ tiếp:

– Cũng là do lão phu dạ lang tự đại, mới vừa ngưng luyện một giọt, cuối cùng liên bị một đạo kiếp lôi đánh cho gần chết, vì vậy suýt nữa vẫn lạc. Sau chuyện này phải nghỉ ngơi suốt ba mươi năm này mới khôi phục như cũ, suy nghĩ một chút, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi. Về phần lần lôi kiếp thứ ba, thành tựu thuần dương pháp tướng giống như Thất Phiến sư huynh thì có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Khánh Ly lão tổ ngẩng đầu nhìn về lão giả bên trái nói chuyện lúc trước, nói:

– Đông Liễu sư huynh, huynh ngưng kết được bao nhiêu giọt?

Đông Liễu lão tổ vuốt vuốt râu dưới hàm, nói:

– Lão phu hơi nhiều hơn một chút, ngưng kết sáu giọt, bất quá bây giờ cũng chỉ còn lại có một giọt, cũng định cấp cho bổn phái thêm một phần để uẩn, những giọt khác đều dùng vào mục đích khác rồi!

Khánh Ly lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Lôi kiếp chi thủy có cách dùng rất rộng rãi, tuy nói đoán đan kỳ tu sĩ trong tu luyện giới không có mấy người có thể dung luyện được vật này, nhưng trừ cái đó ra, vật này đối với ngưng tụ cùng tu luyện pháp tướng, cùng với đề thăng cao cấp pháp bảo đều có chỗ ích lợi không ngờ. Nếu như không phải là những người đến trình độ như bọn ta vậy, nếu tự biết tu vi khó có tiến bộ hơn nữa, chỉ sợ là ngay cả một phần để uẩn cuối cùng lưu lại cho bốn phái này cũng phải dùng hết.

– Lão mười lăm đây là đang nói lão phu đem để uẩn của bốn tông đã tiêu hao hết không ít có phải vậy không?

Khánh Ly lão tổ vừa dứt lời, một lão giả trong tay xách theo một cái giỏ, trên vai vác một cái thuỗng, cười hì hì ung dung đi vào trong căn mật thất này. Ở bốn phía, cấm chế pháp trận từng tầng một tản ra phảng phất như ngàn tầng bánh kẹp, đầy dẫy áp tới, nhưng không hề tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với lão giả này.

– Sao có thể chứ!

Khánh Ly lão tổ đầu tiên là cười “Hắc hắc” một tiếng, tiếp theo nghiêm mặt nói:

– Bổn phái để uẩn tích góp hơn mấy trăm năm lên đến ngàn năm, không phải là vì có thể toàn lực chống đỡ để cho thuần dương lão tổ xuất hiện hay sao, thậm chí sau này còn làm tới chuyện thuần dương hóa linh, thành tựu Chân Linh lão tổ mà chuẩn bị nữa.

Hôm nay Tam sư huynh thành tựu thuần dương, chính là do bổn phái tích lũy trước đó rồi hậu tích bạc phát mà ra, cho dù đem Lôi kiếp chi thủy mà bổn phái tích lũy hai ba ngàn năm nay dùng hết cũng là điều phải làm!

Lão giả đem cái làn cầm trong tay để xuống dưới đất, cái thuỗng trên vai cũng để xuống, thấy trên đầu thuỗng có dính mây khối bùn đen, lão giả thuận tay đem thuỗng bỏ vào trong ao nước ngâm một chút rồi rửa, bùn đen nhất thời tróc ra, cái thuỗng biến thành đen bóng, sau khi lau qua lưỡi thuỗng thậm chí lóe ra hắc quang.

Chẳng qua là bốn vị lão giả ngồi xếp bằng ở bên bờ ao ai nấy đều sắc mặt nhăn nhó nhưng cố hết sức nín nhịn. Sự hàm dưỡng hơn mấy trăm ngàn năm của từng người đều bị lão giả ngâm rửa cái thuỗng này quá cho nát bấy.