Chương 509: Vũ Văn cùng Thiên Nguyệt

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mọi người thấy Thiên Cầm lão tổ nói nghiêm túc, nhất thời cũng cảm giác Huyền Linh thành mấy ngày qua không khí thật có chút quỷ dị, vì vậy liền cũng đều gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, một nhóm mười người của Lục Bình đi theo sau lưng Thiên Cầm lão tổ đi thăng tới Huyễn Linh điện ngay chính giữa Huyễn Linh thành.

Huyễn Linh điện này thật ra thì chính là một cái động thiện pháp bảo to lớn. Chỉ bất quá theo như lời của Huyền Hư chân nhân, động thiên pháp bảo này tựa hộ chăng qua là dung luyện hai đạo động thiên bảo cấm, so ra còn kém xa Càn Nguyên điện mà Lục Bình đã gặp qua.

Mọi người đi tới trong Huyễn Linh điện, lập tức có một vị đoán đan kỳ tu sĩ tiến lên đón. Thiên Cầm lão tổ đem tấm lệnh bài đã từng lấy ra ở nơi cửa thành của Huyễn Linh thành đưa ra lần nữa.

Đoán đan kỳ tu sĩ nhận lấy lệnh bài, tra nghiệm một phen, lúc này mới dẫn dắt mọi người đi tới một chỗ truyền tống trận ở trong điện.

Sau khi truyền tống trận khởi động, ánh sáng trước mắt tản đi, mọi người đã đến một chỗ trong mật thất.

Chỗ mật thất này bố trí xa hoa, hiện đầy cấm chế và trận pháp, tựa hồ là dùng để phòng ngừa người khác thăm dò hư thực trong mật thất. Ở mặt đối diện của mật thất lại là một chỗ hội trường to lớn. Trong hội trường lục tục bắt đầu có tu sĩ tiến vào, mà mỗi một vị tu sĩ tiến vào tu vi đều ở đoán đan hậu kỳ trở lên. Những tu sĩ này phần lớn lấy khăn trùm đầu che mặt, không muốn bại lộ thân phận của mình.

Căn mật thất này bố trí xảo diệu, trong mật thất mọi người có thể chú ý tới toàn bộ hội trường, nhưng trong hội trường mọi người không cách nào thăm dò động tĩnh trong mật thất.

Mọi người tới căn mật thất phảng phất một loại “bao gian” (phòng vip) này vừa ngồi xuống, thì thấy trên một bàn đá ở gần Khách mại hội trường, một phù văn trận pháp vô cùng tinh xảo và phức tạp đột nhiên sáng lên. Sau khi một đạo bạch quang đẹp mắt thoáng qua, mười một chén linh trà bốc khói nóng hổi đột nhiên xuất hiện ở trên bàn đá.

Trên mặt bàn đá này không ngờ lại khắc họa một tòa Truyện tống trận nho nhỏ!

Lục Bình cùng mọi người đều tặc lưỡi lấy làm kỳ, Huyền Hư chân nhân ở một bên cười giải thích:

– Tòa truyền tống trận nhỏ này là vì dễ và tiện cho khách quý trong bao gian thuận tiện trao đổi bảo vật thông qua truyền tống trận sau khi đấu giá được, và cũng nhằm đạt tới mục đích giữ bí mật.

Huyền Điền chân nhân nghe vậy nói:

– Giữ bí mật sao? Sư thúc, chẳng lẽ là chúng ta thông qua truyền tống trận đi tới bao gian nơi này cũng là tùy cơ mà tới?

Huyền Hư chân nhân gật đầu nói phải. Lại thấy Thiên Cầm lão tổ đột nhiên đứng dậy, trong tay liên tiếp bấm ra mấy đạo pháp quyết. Một đoàn chân nguyên ánh sáng hình lưới ở trong tay Thiên Cầm lão tổ càng lúc càng lặp lòe và dày đặc, rồi sau đó liền thấy bà ta hướng bốn phía vẫy một cái, ánh sáng nhất thời giản ra thành một cái lưới to lớn, hướng bốn vách tường cùng với nóc nhà cũng như mặt đất của bao gian mà đánh tới. Sau đó quang võng chợt lóe rồi biến mất ở trên vách tường, nóc nhà cùng với mặt đất.

Huyền Sâm chân nhân ngạc nhiên nói:

– Sư tỷ, chẳng lẽ ở trong bao gian nơi này còn có người dòm ngó sao?

Thiên Cầm lão tố cười lạnh nói:

– Pháp bảo này cũng không phải là của chính chúng ta, làm gì có thể nói chính xác được, bất quá là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi! Nếu là có pháp tướng trung kỳ tu sĩ lấy thần niệm mạnh mẽ xâm lấn, cho dù là thủ đoạn này của ta cũng không thể ngăn được, nhiều nhất là biết sớm được một bước mà thôi.

Thiên Cầm lão tổ vừa dứt lời, liền thấy Lục Bình đột nhiên đứng lên, trong tay mở ra, một cái hộp ngọc khéo léo đột nhiên xuất hiện ở trong tay.

Chỉ thấy Lục Bình đi tới bên một bức tường ở bao gian, đem hộp ngọc thận trọng mở ra, sau đó dùng miệng hướng thổi nhẹ nhàng một cái vào trong cái hộp. Một đạo sương trắng nhàn nhạt bốc lên cao khoảng nửa thước rồi liên tiêu tán ở trên không trung.

Rồi sau đó chỉ thấy Lục Bình hướng ba mặt tường khác đều cẩn thận thổi ra một đạo sương trắng. Mọi người không rõ nguyên do, nhưng cũng biết hắn đây cũng là dự phòng chuyện gì.

Chẳng qua là Thiên Cầm lão tổ cũng xuất thủ rồi, thủ đoạn của Lục Bình còn có thể có được tác dụng gì?

Quả nhiên, Huyền Tố chân nhân một bên hơi mang theo một chút giễu cợt, cười nói:

– Lục sư đệ, Thiên Cầm sư thúc cũng đã xuất thủ rồi. Người làm như vậy thì có ích lợi gì, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?

Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân không nói gì, nhưng trong thần sắc đối với cách làm như vậy của Lục Bình cũng có chút không thích. Hắn hành động như vậy nếu là ở lúc bình thường cũng bất quá chính là vì để ngừa vạn nhất thôi. Nhưng bây giờ lão sư của hắn căn bản là cùng vị trước mặt này không hợp nhau. Lúc này hắn làm tiếp ra cử động lần này, đây không phải là khiêu khích thì là cái gì?

Trong lúc Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân có chút thấp thỏm nhìn về phía Thiên Cầm lão tổ, nhưng không hề thấy trong mắt của Thiên Cầm lão tổ hiển lộ ra bất kỳ vẻ bất mãn nào, ngược lại lại nhìn thấy ở trong đó vẻ kinh ngạc.

Trong lúc Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai người đưa mắt nhìn nhau chưa hiểu gì, lại nghe Thiên Cầm lão tổ đột nhiên mở miệng nói:

– Tiểu tử, Hóa Niệm tán là người ở đâu mà có được vậy? Vật này quả thật là rất độc địa, luôn luôn là bí mật bất truyền của Lỗ gia ở Trung thổ. Lần này Huyễn Linh thành nghe nói lại xuất hiện người của Lỗ gia, cẩn thận để cho người ta phát hiện rồi giết người diệt khâu đấy!

Lục Bình mới vừa ở nóc phòng cùng mặt đất của bao gian cũng vãi ra Hóa Niệm tán, nghe được Thiên Cầm lão tổ hỏi thăm nhắc nhở như vậy, hắn ngẩng đầu lên nghi ngờ nói:

– Lỗ gia? Không phải là Liêu gia sao?

Thiên Cầm lão tổ bị biểu lộ của Lục Bình nghi ngờ hơi ngẩn ra một chút, lúc này mới nói:

– Tiểu tử còn muốn vờ vịt hay sao? Cái gì mà Liêu gia, chẳng lẽ Hóa Niệm tán này của ngươi không phải là từ trong tay của Lô gia có được hay sao?

Lục Bình lần này như nghĩ ra điều gì đó, vì vậy cười nói:

– Sư thúc, ngài cũng nói rồi, Hóa Niệm tán này là Trung thổ Lỗ gia bí mật bất truyền, đệ tử làm sao có thể từ trên người của Lỗ gia tu sĩ có được.

Thiên Cầm lão tổ nhìn hai mắt của Lục Bình, cảm thấy hắn không phải là đang nói láo, liền cũng không hỏi thăm nữa, mà là đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bao gian. Lúc này tu sĩ tiến vào phách mại hội trường đã đạt đến hơn hai trăm người, hơn nữa hơn hai trăm người này tất cả đều có đoán đan hậu kỳ tu vi trở lên.

Hóa Niệm tán trên người của Lục Bình là từ đan phương trên người của Bành Thế Nguyên mà có. Hôm qua hắn sau khi nhìn thấy Liêu Nhuận Giáp thi triển ra Hóa Niệm tán. Lúc này mới nhớ tới mình lúc đánh chết Bành Thế Nguyên, từ trên người y lấy được mấy đạo đan phương, trong đó cũng có phương pháp luyện chế Hóa Niệm tán này Lục Bình sau khi trở về, đem Hóa Niệm tán đan phương lấy ra nhìn qua một lần, lúc này mới kinh hãi về sự bá đạo của Hóa Niệm tán này. Thậm chí ngay cả thần niệm của pháp tướng kỳ tu sĩ dưới tình huống

bất ngờ không kịp để phòng cũng bị Hóa Niệm tán hủ thực thần niệm.

Lục Bình sau khi nhìn rất ngứa tay. Cũng may là trước đó hắn đã sớm mua tới tay bốn năm ngàn cây linh thảo. Hóa Niệm tán này trong quá trình phối trí mặc dù có nhiều hạn chế, nhưng độ khó khăn lại cũng không cao. Hắn lấy ra hỏa hoàn trong Băng Hỏa Song Hoàn từ trong tay của Lục Cầm nhi, đem Hắc Ngục Độc Hỏa bên trong ấy dùng vào việc luyện chế Hóa Niệm tán này, ngược lại cũng có tác dụng làm ít mà kết quả đạt nhiều. Đêm đó, hắn luyện chế được một hộp nhỏ, không ngờ tới ngày hôm sau liền đem ra ứng dụng được rồi.

Huyền Hư cùng Huyền Sâm chân nhân nghe Thiên Cầm lão tổ nói, bảo vật trong tay của Lục Bình tựa hồ đúng là có thể dẫn tới tác dụng rất tốt, hơn nữa lại lịch còn rất lớn, lúc này mới yên lòng lại.

Lúc này nếu là từ phách mại hội trường ngửa đầu nhìn lên, liền sẽ phát hiện trên bầu trời của hội trường tổng cộng có ba mươi bốn đóa mây trắng trôi nổi, mà trên mỗi một đóa mây trắng đều có một tòa không trung lâu các phong cách cổ phác đứng vững vàng trên đó.

Cùng lúc đó, trong ba mươi bốn lầu các ở bốn phía của phách mại hội trường đã có hai mươi ba lầu treo nến đỏ, cho thấy trong hai mươi lăm trung bình môn phái cùng chín đại hình môn phái trở lên – bao gồm có Thủy Tinh cung cùng Khuê Các ở bên trong của hải ngoại tu luyện giới đã có hai mươi ba môn phái đến.

Thiên Cầm lão tổ không hoảng hốt không vội vàng đốt sáng lên một cây nến đỏ, đem đặt ở cửa sổ có che sa mỏng của bao gian hướng về phía phách mại hội trường. Đến đây, môn phái thứ hai mươi bốn đã đến.

Vào lúc này, bầu trời của hội trường đột nhiên lần nữa có sáu đóa mây trắng chở ba tòa không trung lâu các từ từ hạ xuống, khiến cho lầu các bao gian trong hội trường lập tức trở thành con số bốn mươi tòa.

Biến hóa trên không trung của hội trường tự nhiên nhận lấy sự chú ý của mấy trăm tu sĩ tiến vào hội trường. Mà đám người Thiên Cầm lão tổ tự nhiên cũng nhìn thấy sự biến hóa chung quanh này.

Huyền Hư chân nhân hướng Thiên Cầm lão tố hỏi:

– Sư muội, muội có biết sáu tòa lầu các tăng thêm này là người đến từ phương nào không?

Thiên Cầm lão tổ sắc mặt lộ ra có chút ngưng trọng, nói:

– Người đến nhất định là yêu tộc và từ Trung thổ.

Trong không trung, từng tòa lầu các nối tiếp nhau thắp sáng ánh nến. Hội trường cũng đã ngồi đây hơn phân nửa. Vào lúc này, một tiếng chuông trong trẻo truyền tới. Đại môn bên ngoài Huyễn Linh nhất thời chậm rãi đóng chặt lại. Toàn bộ tu sĩ trong hội trường đều vào chỗ ngồi, trong hư không trước đài của hội trường tự nhiên hiện ra một cánh cửa, một vị tu sĩ khoảng năm mươi tuổi lớn mập từ trong cửa cười híp mắt đi ra.

Pháp tướng kỳ tu sĩ!

Chủ trì lần bán đấu giá đại hội này không ngờ lại là một vị pháp tướng kỳ tu sĩ.

Tu sĩ chưa nói lời nào thì đầu tiên đã phát ra một trận cười sang sảng, nói:

– Lão phu họ Đổng, mọi người cứ gọi ta “Đổng đại bàn tử” là được! Lão phu nguyên vốn là một tán tu của Đông hải, lần này được Huyễn Linh thành mấy vị lão bất tử bắt tới chủ trì lần phách mại hội này. Nói gì lão phu cũng không môn không phái, là công bình nhất, khiến cho mọi người tin phục. Những thứ này đều là thí thoại (lời nói bậy), lão phu sở dĩ tới, là bởi vì bọn họ đáp ứng sau khi xong chuyện sẽ cho lão phu một khoản đỉnh cấp linh thạch khả quan cũng đan dược coi như là thù lao đền đáp!

Đổng lão tổ phát biểu mở đầu không ngờ khiến cho tất cả tu sĩ trong hội trường đều sảng khoái bật cười. Không khí nguyên vốn có chút trầm muộn nhất thời bị Đổng lão tổ nói một phen này tiêu giải không ít.

– Lời thừa nói ít vậy, nễ tình phần linh thạch cùng đan dược ở trên, nhắc nhở chư vị đang ngồi một chút.

Quy củ của nơi này tin tưởng mọi người lúc đi vào đã có người ta nói qua, lão phu cũng không cần lặp lại nữa. Điều lão phu muốn nói là, ở sau lưng lão phu ở mấy cái góc mà ngay cả lão phu cũng không biết, không chừng ẩn giấu mấy lão bất tử tuổi so với lão phu còn lớn hơn. Cho nên mọi người nêu là không cần thiết, không nên ở trong hội trường này giường oai, để tránh bị mấy lão bất tử kia bắt chước làm theo.

Mọi người trong hội trường lại là một trận cười thoái mái. Bất quá tất cả mọi người đều âm thầm chột dạ, thần niệm lộ ra thăm dò, quả nhiên phát giác bốn phía mơ hồ tồn tại mấy cô khí tức tuyệt mạnh. Mọi người muốn tiên một bước điều tra kỹ hơn, thì mây cỗ khí tức này cũng chợt lóe lên rồi biến mất, vô ảnh vô tung.

– Dĩ nhiên, trong hội trường lần này có thêm sáu đóa mây trắng ở trên không, trừ cửu đại môn phái cùng hai mươi lăm nhà thế lực ra, lần này lại còn có Đông hải yêu tộc Sở, Diễm, Khổng, Ngao tứ gia tu sĩ, chỉ còn thiếu có Nam Hải Phách Quy Hạng gia nữa thôi. Ngay cả Vũ Văn thế gia danh xếp vào hàng Trung thổ đệ nhất thế gia cũng đến; ngoài ra còn có Trung thổ đại phái Thiên Nguyệt tông đạo hữu cũng tới thưởng quang, thật là quá hân hạnh.

Mọi người trong hội trường nghe Đống lão tổ nói như vậy, đều đem ánh mắt nhìn về phía bốn mươi tòa lầu các lơ lửng giữa không trung. Nhưng bốn mươi tòa lầu các này đều đem tất cả thần niệm của mọi người ngăn cách toàn bộ, cũng không biết lầu các của yêu tộc tu sĩ là một tòa nào, Trung thổ Vũ Văn thế gia cùng Thiên Nguyệt tông tu sĩ lại là một tòa nằm ở đâu?

– Tốt lắm, tốt lắm! Không nên tìm nữa, trước hết hãy nhìn về chỗ của lão phu ở đây!

Không biết lúc nào, trước người của Đổng lão tổ đã trưng bày một cái bàn bằng ngọc thạch. Trên bàn có một cái hộp dùng ngọc tủy màu tím tỉ mỉ điêu khắc đầy phù văn nhàn nhạt trên mặt hộp. Ngoài mặt của ngọc tủy hợp này còn có từng tầng linh quang sáng tắt biên ảo không ngừng.

Trong hội trường đều có người biết của, nhìn thấy vật phẩm có thể dùng hộp ngọc tủy như vậy chứa đựng, giá trị tuyệt đối không thấp rồi.

Ngón tay của Đổng lão tổ hướng về phía hộp ngọc tủy, phù văn biến ảo trên nắp hộp nhất thời tắt đi.

Đổng lão tổ đem hộp ngọc chậm rãi hé mở ra. Ba viên đan hoàn trong suốt như bạch ngọc xuất hiện ở trước mắt của mọi người.

Đổng lão tổ cười “ha ha” một tiếng, nói:

– Mặc dù bản lão tổ biết chư vị đang ngồi tuyệt đại đa số đều là đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ. Lần phách mại hội này cũng là hướng đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ, nhưng lão phu cũng biết bên trong đây ẩn giấu không ít pháp tướng kỳ đạo hữu. Huống chi trên không trung trong bốn mươi tòa lầu các kia sợ rằng mỗi một tòa ít nhất đều có một vị pháp tướng lão tổ đang làm bảo mẫu. Cho nên lão phu liền tự chủ trương, đem vật này đưa ra ở vị trí thứ nhất để kiếm cái hên mở hàng.

Đổng lão tổ nói tới chỗ này ngừng lại một chút, rồi tiếp:

– Vô Hạ Thọ đan, một viên duyên thọ mười năm. Ba viên này cộng lại do dược tính sẽ bị suy giảm đi, nhưng cũng đủ cho một vị tu sĩ duyên thọ hai mươi lăm năm trở lên. Ứng theo yêu cầu của người bán đấu giá, ba viên Thọ đan này phải đồng loạt đưa ra đấu giá một lượt. Người bán chỉ yêu cầu giao dịch linh thạch. Người trả giá cao được, nhưng người bán cũng có một yêu cầu. Đó chính là nếu có cực phẩm linh thạch, thì ưu tiên giao dịch trước.

– Nhưng mà lão phu còn phải nhắc nhở các đạo hữu lần đầu tiên tới tham gia phách mại hội này, là không nên lấy cái gì là trung hạ phẩm linh thạch ra để chọc cho người chê cười. Bảo vật của phách mại hội lần này chỉ lấy thương phẩm linh thạch trở lên mà đấu. Ba viên Vô Hạ Thọ đan này lấy một trăm thượng phẩm linh thạch giá chót để bắt đầu. Được rồi, tất cả mọi người có thể ra giá!